Lưu Phong và Túc vương trong đầu đều như mây mù che phủ, không ai biết trong lòng lão hoàng đế đang nghĩ gì.
Đợi hai người rời khỏi phòng thượng thư, Lão hoàng đế khóe miệng nhếch lên, như cười như không, nhìn vào chỗ tối, nói: "Ngươi thấy thế nào?"
Hắc ảnh chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, đứng trước long tháp của Hoa Hạ đại đế, mỉm cười nói: "Rất có phách lực."
"Ha ha." Hoa Hạ đại đế cười to vài tiếng: "Ây, quả nhiên là có phách lực, có, có thể thấy được thế lực của chính mình, không hổ là người của Chu gia ta."
"Người đã sớm biết rằng. ?" Hắc ảnh có chút tò mò hỏi.
Hoa Hạ đại đế khinh thường, nở nụ cười, từ long tháp đi xuống, nhìn lướt qua hắc ảnh: "Đông cung mua quân hỏa ta đã biết. Ta cũng cho phép. Bất quá chuyện xuất xứ của tiền mua thì ta không biết."
"Vậy người định làm thế nào bây giờ?" Hắc ảnh trầm tư một chút nói: "Còn muốn tiếp tục bức ép nữa không?"
"Đúng rồi, Hộ bộ có thập ti, lục khố. Hôm nay đã điều tra ra tam ti. Ta muốn xem Đông cung có phản ứng như thế nào." Hoa Hạ đại đế đột nhiên nét mặt sa sầm xuống: "Ta muốn xem Điềm nhi có còn là Điềm nhi mà ta biết trước đây không?"
Hắc ảnh thở dài một tiếng: "Bệ hạ, người không lo lắng chuyện lớn xảy ra sao?"
"Không sao cả, ngay cả Hình Văn Danh trẫm cũng tru di cửu tộc. Quyết không tha thứ cho kẻ nào loạn động cả." Hoa Hạ đại đế trong mắt nhất thời hiện lên sát khí.
Hắc ảnh nghe vậy, im lặng một lúc lâu mới nói: "Bệ hạ, nếu người định làm như vậy, không sợ sẽ gây chấn động trong đế quốc hay sao? Đã lâu rồi chưa từng có ai bị tru sát cửu tộc."
"Đúng, ý của trẫm là muốn làm chấn động mọi người. Ai cũng tưởng ta đã già, đều quay sang ủng hộ Yến vương và Hoàng thái tôn. Ta muốn cho bọn chúng biết. Trẫm mới là uy quyền tối cao tại Hoa Hạ đế quốc này." Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần ta còn tại vị thì Hoa Hạ đại đế vĩnh viễn của ta, ta chính là muốn mượn Hình Văn Danh đề tỉnh văn võ bá quan."
Tội nghiệp thay cho Hình Văn Danh, bây giờ vẫn chờ đợi Đông Cung cứu ra. Đáng tiếc vận mệnh của hắn đã sớm bị định đoạt, bất quá không phải chỉ một mình hắn mà là cửu tộc của hắn cũng sẽ bị tru sát.
Lão hoàng đế lại muốn chơi trò giết gà dọa khỉ đây mà.
Quan viên nhất phẩm của Hộ bộ mà bị biến thành con gà ngu bị giết thì quả là cũng có chấn động đây.
Công việc thanh tra tiếp tục thì tình thế càng bất lợi đối với Đông cung, Thái tử phi và Hoàng thái tôn vài lần đi gặp Mã hoàng hậu, hy vọng Mã hoàng hậu ra mặt can thiệp nhưng Mã hoàng hậu đều tránh mặt.
Hoàng thái tôn cũng như vậy, mỗi khi diện kiến Hoa Hạ đại đế đều bị khước từ.
Tất cả dấu hiệu này cho thấy Lão hoàng đế đối với Đông cung đã càng ngày càng xa cách.
Đêm khuya, một mình Thái tử phi, đứng trước linh vị của Thái tử, lẳng lặng nhìn chăm chăm vào tấm linh vị, một lúc lâu đột nhiên cười một tiếng: "Làm ác tất có báo ứng, giờ khắc đó đã đến, người dưới suối vàng có biết không? Giờ phút báo ứng của thiếp đã đến rồi sao?"
"Bất quá thiếp sẽ không buông tay. Ngôi vị hoàng đế phải thuộc về Triệt nhi, không ai có thể cướp đi của nó. Bây giờ phụ hoàng đã muốn đối phó với thiếp và Triệt nhi, người nói bây giờ thiếp phải làm gì?" Sắc mặt Thái tử phi bỗng trở nên dữ tợn.
"Người không trả lời phải không? Vậy để thiếp nói." Thái tử phi nghiến răng nói: "Không phải ta chết thì ngươi vong. Đều là do ngươi ép buộc ta, chớ trách ta tuyệt tình."
Dừng một chút, Thái tử phi đột nhiên cười lạnh: "Người nghĩ thiếp dùng thế lực của người mà đối phó với phụ hoàng thì sao? Ha ha không sai."
Ẩn mình trong bóng đêm giám thị Thái tử phi chính là Hắc Phượng Hoàng, thấy nàng điên cuồng như vậy, trong lòng khẽ thở dài, nàng không cách nào tưởng tượng một nữ tử ôn nhu lại có thể biến thành đáng sợ như vậy.
"Điện hạ, người không thể làm như vậy." Bản thân mình thấy lo lắng, Hắc Phượng Hoàng cũng muốn ngăn Thái tử phi lại. Bởi vì càng điên cuồng thì càng dễ tử vong. Kết quả nếu như vậy thì rất bất lợi đối với Hắc Phượng Hoàng. Vì ích lợi của tổ chức, nàng phải ngăn cản hành vi điên cuồng của Thái tử phi lại.
"Ngươi là?" Thái tử phi nhìn thấy thân ảnh của Hắc Phượng Hoàng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi còn đang giám thị ta? Ngươi đến đây lúc nào? Những lời ta nói ngươi đã chuyển cho hắn chưa?
"Vậy khi nào hắn đến gặp ta?" Thái tử phi âm trầm hỏi.
"Hắn đã đồng ý gặp ngươi, bất quá thời gian cụ thể thì chưa thể xác định được." Hắc Phượng Hoàng giải thích: "Gặp mặt ngươi đã là phá lệ của hắn. Hy vọng ngươi nên quan tâm đến đại cuộc. Không nên vội vã. Chủ công sẽ sắp đặt thời gian, ta sẽ báo lại cho ngươi."
"Hừ. Cũng không có gì là khác biệt lắm." Thái tử phi khẽ đảo mắt nói.
Ngừng một chút, Thái tử phi nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn ngăn cản ta ám sát hoàng thượng?"
Hắc Phượng Hoàng gật đầu: "Muốn ngăn cản ngươi. Bất quá đó không phải là ý của ta mà là ý của chủ công. Nhắc nhở ngươi một chút, mấy ngày nay, cao thủ của Thiên Sư đạo đều tập trung ở hoàng cung, âm thầm bảo vệ bệ hạ. Với lực lượng của ngươi bây giờ không có phương pháp nào có thể ám sát hoàng thượng được."
"Hành vi ám sát của ngươi công bằng mà nói thì chính là tự sát." Hắc Phượng Hoàng bình thản nói.
"Ngươi xem thường ta?" Thái tử phi không phục, tức giận hỏi.
"Không phải là ta coi thường ngươi mà là lực lượng của Thiên Sư đạo quá mạnh, cho dù là tổ chức ra tay cũng không chắc chắn có thể thành công." Hắc Phượng Hoàng cố nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng giải thích.
"Vậy bây giờ ngươi nói ta nên làm gì?" Thái tử phi sắc mặt có chút thê lương nói: "Hoàng thượng lần này đã quyết tâm điều tra rõ mọi việc của Hộ bộ. Hôm nay đã điều tra vấn đề của tam ti. Hoàng thượng chắc đã biết tiền mua diêm thiết của tam ti đã bị chúng ta mua quân hỏa. Đây chính là tội lớn mưu nghịch đây."
"Không cần lo lắng." Hắc Phượng Hoàng thấp giọng nói: "Ngày hôm qua ta đã bí mật gặp mặt chủ công, đem tình huống của Hộ bộ thông báo cho chủ công biết."
"Người muốn ta khuyến cáo ngươi không cần lo lắng. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không động đến Đông cung."
Thái tử phi lắc đầu: "Chuyện không đơn giản như vậy. Hôm nay ngay cả hoàng hậu cũng đã tránh mặt ta. Triệt nhi đi gặp bệ hạ, gặp hoàng hậu cũng bị cự tuyệt. Ta tin là bệ hạ đã tìm được chứng cớ, hơn nữa đối với thân phận của Triệt nhi lại càng thêm hoài nghi."
"Không thể nào." Hắc Phượng Hoàng phản bác: "Chủ công đã cẩn thận phân tích qua, người nghĩ mấu chốt chính là vì lần trước ngươi tổ chức ám sát nên mới như vậy."
"Ám sát? Chẳng lẽ hoàng thượng đã điều tra rõ ràng?" Thái tử phi hơi kinh hãi. Chuyện ám sát so với chuyện của Hộ bộ thì còn nghiêm trọng gấp trăm lần.
"Ngươi không cần hoảng hốt. Chủ công nói hoàng thượng hẳn là chưa tìm được chứng cớ trực tiếp. Nếu không thì với tội lớn như vậy thì ngươi và Hoàng thái tôn đã sớm đi gặp Diêm vương rồi."
"Vậy cuối cùng là thế nào?" Thái tử phi nghe vậy cũng thở phào một hơi.
"Căn cứ phân tích của chủ công thì hoàng thượng đã dùng Chân Long vệ để tiến hành điều tra, sau đó đối với Đông cung sinh ra hoài nghi một chút.
Thái tử phi nhất thời hiểu ra: "Ta hiểu rồi, hoàng thượng hoài nghi chuyện ám sát có quan hệ với Đông cung nhưng không có chứng cớ trực tiếp nên mới cố ý điều tra Hộ bộ, cố tình bức ép cho chúng ta ra tay hành động?"
Hắc Phượng Hoàng mỉm cười: "Điện hạ quả nhiên là thông minh, không trách được chủ công trước mặt ta hết lời khen ngợi ngươi."
Thái tử phi đắc ý nở nụ cười: "Hắn không nói chúng ta bây giờ nên làm gì sao?"
Hắc Phượng Hoàng trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ ngươi không phải là người thông minh sao? Bay giờ sao không có chút chủ ý nào thế?
"Ý của chủ công là ngươi và Hoàng thái tôn bây giờ không nên cản trở việc điều tra Hộ bộ mà con phải tích cực phối hợp giúp việc điều tra nên nhanh chóng. Đổ hết trách nhiệm lên người Hình Văn Danh và quan viên tại các ti. Chủ công suy đoán nếu không có chứng cớ xác thực thì hoàng thượng cũng không thể động đến Đông cung. Lần này thanh tra Hộ bộ thì nhất định phải biến Hình Văn Danh thành con dê thế tội."
Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Ây, ta đã hiểu."
Hắc Phượng Hoàng khinh thường, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi định khi nào gặp lại Lưu Phong?"
"Ta không muốn nghĩ đến Lưu Phong." Thái tử phi hiện ra vẻ thống khổ: "Ngươi biết không? Ta đã từng đáp ứng Thái tử, giúp hắn chiếu cố đến hài tử đó."
"Nhưng vài chục năm trước ngươi đã phá hủy lời hứa của ngươi, đưa hắn đến Tuyết sơn. Chẳng lẽ giờ đây ngươi hối hận?" Hắc Phượng Hoàng kkhinh miệt hỏi.
"Hối hận?" Thái tử phi cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ hối hận thì còn đường lui sao?"
"Ngươi hiểu như vậy là tốt rồi." Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói: "Lưu Phong chắc hẳn đã biết ngươi chính là sinh mẫu của hắn. Lợi dụng ưu thế này ngươi nên lợi dụng tình cảm của hắn. Một hài tử từ nhỏ không có mẫu thân thì rất khát khao có được tình thương mẫu tử. Điện hạ, người có thể còn chưa biết. Thế lực của Lưu Phong đã ngày càng mạnh lên. Chủ công thậm chí còn nghĩ Lưu Phong sẽ trở thành thế lực thứ ba sau Đông cung và Yến vương bình phân. Nếu ngươi có thể dùng tình cảm, cảm hóa hắn thì đối với chúng ta rất có lợi. Nếu ngươi đưa hắn vào tình thế đối đầu với chúng ta thì sẽ rất bất lợi."
"Ta biết, ta sẽ nghĩ ra biện pháp. Được rồi, vừa rồi ngươi nói đến Chân Long vệ là chuyện gì?" Thái tử phi đột nhiên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...