"Thật là đại phát." Có thêm sản nghiệp của Bạch gia, cộng thêm Thiên Thượng Nhân Gian, dám chắc không lâu nữa hắn sẽ trở thành độc tôn tại Giang Nam thương giới, trở thành thương giới đệ nhất nhân, thành tựu tuyệt đối sẽ vượt qua Phượng viên bây giờ.
"Bạch Vũ muội, như vậy làm sao được?"
Bạch Vũ hừ một tiếng: "Đại ca không những hoa tâm mà da mặt còn dày như cái thớt. Còn làm bộ gì nữa đây?"
Lưu Phong giả dạng tức giận nói: "Da mặt ta sao lại dày? Chẳng lẽ muội cho rằng ta không biết xấu hổ sao?"
"Huynh mà xấu hổ? Huynh mà biết xấu hổ thì đã không lấy quần lót của muội làm chuyện xấu." Tình thế cấp bách, Bạch Vũ thậm chí đề cập đến sự kiện Lưu Phong hiếp dâm quần lót của nàng.
Lưu Phong nghe vậy, cảm thấy chột dạ, cười khan một tiếng: "Bạch Vũ muội, chuyện trong quá khứ để nó trôi qua đi."
Bạch Vũ cũng ý thức được sự kiện quần lót, có chút nhạy cảm, sắc mặt nhất thời cũng ửng hồng, thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong nhân cơ hội này khỏa lấp: "Bạch Vũ muội, muội yên tâm, sau này ta sẽ phụ trách Bạch gia, cũng sẽ lo cho muội."
"Thật sao?" Bạch Vũ thừa dịp sấn đến dựa vào ngực hắn, trong tim nổi lên sự ngọt ngào, ôn nhu nói: "Huynh thật sự lo cho muội sao?"
"Đại ca, kỳ thật muội cũng biết người như huynh sẽ không chỉ có một nữ nhân. Đại ca, người yên tâm, muội sẽ không cần danh phận, chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh mà thôi. Từ khi phụ, huynh của muội bị Ma giáo sát hại thì muội không còn ai thân cận nữa. Trước kia muội không hiểu sự, chọc giận đại ca, sau này muội sẽ sửa đổi."
Lưu Phong nghe vậy cũng có chút lo lắng, phụ tử Bạch gia quả thật chết trong tay Ma giáo, không biết ngày đó thảm sát Bạch gia có phải là do lệnh của Kim Vận hay không.
"Lão thiên phù hộ ta, ngàn vạn lần đừng cho nữ nhân của ta trở thành cừu gia của nhau." Lưu Phong khẽ cầu khẩn trong miệng.
Hắn suy nghĩ sẽ cùng Kim Vận nói chuyện này, chỉ mong chuyện của Bạch gia không liên can đến nàng. Nếu không hắn đứng giữa hai nữ nhân, e cũng sẽ rất phiền toái.
"Đại ca, người đang nghĩ gì vậy?" Bạch Vũ tựa hồ nhận ra Lưu Phong có chút thất thần, vội hỏi.
Lưu Phong chột dạ, khẽ ôm chặt Bạch Vũ, dịu dàng nói: "Bạch Vũ muội, muội thật tốt." Nói xong tay phải khẽ đặt lên mông nàng.
"Đại sắc lang." Bạch Vũ cảm nhận được từ mông mình truyền lên một cảm giác bất thường, vội mở miệng kêu lên.
"Đại sắc lang, ai cho huynh sờ." Tựa hồ nhận thấy thốt ra từ "mông" có chút bất nhã nên Bạch Vũ vội ngậm miệng lại.
Lưu Phong lại một trận buồn bực, Bạch Vũ vừa rồi hoàn toàn nhu tình mật ý, không ngờ lại lộ nguyên hình là hung thần ác sát.
"Đại ca, muội xin lỗi, muội có chút kích động." Bạch Vũ thấy vẻ mặt Lưu Phong không vui, nhất thời mềm lòng. Nghĩ cho kỹ thì ngay cả thân thể cũng có thể giao cho hắn, sờ một chút thì có gì đâu.
"Không sao, là ta không đúng, ta không nên chiếm tiện nghi của muội." Lưu Phong nghiêm trang nói, y như một người đứng đắn.
Bạch Vũ thoáng do dự một chút, mặt dày nhào vào lòng Lưu Phong, chẳng biết tại sao nhưng nằm trong ngực Lưu Phong nàng có cảm giác rất an toàn, như khi còn bé nằm trong ngực cha vậy.
"Bạch Vũ muội muội, mặc dù muội đã giao sản nghiệp của Bạch gia cho ta nhưng, muội không nên ở không, sau này nên giúp ta quản lý Thiên Thượng Nhân Gian." Lưu Phong nhận thấy Bạch Vũ thực sự là thiên tài kinh doanh, ngẫm lại tuổi còn trẻ nhưng đã có thể quản lý tốt sản nghiệp lớn của Bạch gia, nếu không phải là thiên tài thì tuyệt không thể làm được chuyện này.
Bạch Vũ nhu thuận gật đầu: "Ây, muội nghe huynh, nhưng không được chiếm nhiều thời gian quá. Tổ tông nói muội phải đặt trọng điểm vào việc tu luyện."
"Ồ nguyên lai là ý của Bạch Khiết." Lưu Phong gật đầu: "Cũng tốt, dù sao thì muội bây giờ cũng là tu chân. Tự nhiên không nên để tục sự quẫy nhiễu nhiều. Như vậy đi, sau này muội dành ra hai canh giờ giúp ta xử lý việc tại Thiên Thượng Nhân Gian, thời gian còn lại thì dùng để tu luyện." Miệng nói nhưng tay Lưu Phong không biết từ lúc nào đã lại đặt lên mông nàng, mặc dù là cách một lớp vải quần nhưng hắn vẫn cảm giác được mông nàng thật co dãn, mềm mại, có thể so sánh với mông của Vương Đông Đông.
Nghĩ đến Vương Đông Đông, Lưu Phong không khỏi cảm thấy áy náy. Nghĩ kỹ thì đã nửa tháng nay hắn không gặp nàng. Bất quá nàng cũng không chủ động tìm hắn.
"Ưm!"
Đột nhiên Bạch Vũ khẽ rên lên một tiếng, trừng mắt nhìn Lưu Phong. Nguyên là tay Lưu Phong đã bất tri bất giác chạm vào vùng ướt át của nữ nhân.
Lưu Phong vội vàng nói: "Xin lỗi, huynh không cố ý."
Bạch Vũ trong lòng khẽ hừ một tiếng, đại sắc lang, nếu không phải ta nhón chân lên một chút thì ngươi sao có thể chạm vào chỗ đó. Nghĩ đến đây bất giác mặt nàng nóng lên, không biết mình có phải là dâm đãng vô sỉ hay không, tự nhiên lại phối hợp với hắn.
"Bất kể là vô tình hay cố ý thì sau này huynh phải thành thật một chút." Bạch Vũ vẻ mặt tức giận nhưng trong lòng lại cảm thấy rất sung sướng.
Liên Nguyệt và Dương thị biết được Kim Vận bình yên vô sự thì trong lòng rất không vui. Nhất là Dương thị, nàng biết được Kim Vận đang ở trong phòng Lưu Phong thì càng nóng ruột, thiếu chút nữa đã xông tới đuổi hồ ly tinh đó ra ngoài. Phòng của Lưu Phong phải là nàng ở trong đó mới đúng.
Cũng may là nàng tỉnh táo, biết rõ mình không phải là đối thủ của Kim Vận. Hơn nữa làm vậy Liên Nguyệt cũng không đồng ý.
Có một số việc Dương thị không biết nhưng không có nghĩa Liên Nguyệt không biết, Kim Vận có thể bình an trở về, chứng tỏ thực lực của Kim Vận rất mạnh.
Nghĩ tới đây Liên Nguyệt trong lòng có chút ganh ghét, nàng không thể hiểu được ả kia vì sao đã từ bỏ thánh linh mà vẫn có lực lượng cường đại như vậy.
"Chẳng lẽ là do Thủ hộ tu chân giúp?"
"không thể nào." Liên Nguyệt nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của mình, Thủ hộ tu chân tuy mạnh nhưng cũng chỉ là Kim Đan kỳ đỉnh phong.
Mà Viêm Chánh từ Thánh sơn đi ra, lại có Thánh kiếm trong tay thì cho dù là Nguyên Anh kỳ tu chân vị tất cũng đã thắng được hắn.
"Đại nhân, người có tâm sự?" Dương thị chớp mắt hỏi.
Liên Nguyệt suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Ngươi đi đến phòng Lưu Phong. Ta muốn xác định xem Kim Vận cuối cùng có phải là vị hảo tỷ tỷ kia không?"
Dương thị có chút lo lắng: "Đại nhân, nếu Kim Vận là Thánh giáo chủ thì chúng ta phải làm sao?"
"Câm miệng." Liên Nguyệt tức giận gào lên: "Ả bây giờ đã không còn là Thánh giáo chủ nữa."
Dương thị biến sắc, vội vàng cung kính nói: "Thuộc hạ đáng chết, người mới chính là Thánh giáo chủ."
"Càn rỡ." Liên Nguyệt tiếp tục mắng: "Không có Thánh linh kế thừa, sao có thể hồ loạn xưng hô?"
Dương thị lại một trận ủy khuất, nói thế nào cũng bị chửi. Bất quá mặt ngoài nàng vẫn không dám đối đầu với Liên Nguyệt: "Đại nhân, người dạy rất đúng, sau này thuộc hạ sẽ chú ý."
"Ngươi bây giờ đến dò xét xem Kim Vận có đúng là vị hảo tỷ tỷ kia không. Mặc dù ta đã đoán tám chín phần nhưng dù sao vẫn phải xác định."
Liên Nguyệt cho đến bây giờ vẫn không chịu thua tỷ tỷ mình. Nếu Kim Vận đúng là tỷ tỷ thì nhất định sẽ hoành đao đoạt ái, chiếm lấy Lưu Phong của tỷ tỷ.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào Liên Nguyệt cũng có ý nghĩ này. Nàng luôn muốn mình vượt trội tỷ tỷ.
Sự thật chứng minh nàng không hề thua tỷ tỷ.
Tỷ tỷ là Thánh nữ, bây giờ nàng cũng là Thánh nữ.
Tỷ tỷ là giáo chủ, nàng cũng sắp trở thành giáo chủ.
Đáng tiếc là nàng vẫn chưa tìm được Thánh linh, không thể cử hành nghi lễ thành giáo chủ được.
Bây giờ tỷ tỷ có nam nhân, nàng cũng sẽ phải có nam nhân đó.
"Chỉ cần ngươi thích thì ta sẽ đoạt lấy, ta muốn cho ngươi biết ta luôn mạnh hơn ngươi." Trong mắt Liên Nguyệt bắn ra một đạo dị sắc.
Từ miệng của Liên Nguyệt, Dương thị bất giác cảm thấy sợ hãi phải đối mặt với Kim Vận. Bất quá mệnh lệnh của Liên Nguyệt nàng không dám cãi lại.
"Công tử, người ở đâu? Ta có thể vào được không?" Dương thị có giữ cho tâm tình bình tỉnh, do dự một lát rồi gõ cửa phòng Lưu Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...