"Lão công gắng lên." Kim Vận phu nhân đứng xa xa, huy vũ quyền đầu, nhảy nhót, cổ vũ cho Lưu Phong, không biết từ lúc nào đã thay đổi cách xưng hô với hắn.
"Gian phu dâm phụ, các ngươi chết hết đi." Nhìn Kim Vận phu nhân quan tâm đến Lưu Phong như vậy, Viêm Chánh không khỏi cảm thấy ganh ghét, nổi giận, hận không thể một kiếm giết chết Lưu Phong, sau đó dâm sát ả tiện nhân kia.
"Người đáng chết chính là ngươi." Ánh mắt Lưu Phong trầm xuống, Nguyên Anh lực trong cơ thể phát ra tràn đến Viêm Chánh.
Viêm Chánh nhất thời không phòng bị, khí thế nhất thời bị áp chế, hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ đến ngươi đã tu thành Nguyên Anh. Đáng tiếc là cho dù ngươi tu thành Nguyên Anh thì ngươi cũng phải chết dưới tay ta."
Lưu Phong nghe vậy, cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên dị sắc.
"Phu quân, cố lên."
Kim Vận phu nhân thấy Viêm Chánh cuồng ngôn như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng, nắm tay nhỏ nhắn khua loạn trên không trung, trợ uy cho nam nhân của mình.
Viêm Chánh nghe vậy, nhìn Kim Vận phu nhân, liếc mắt thật sâu. Ngửa mặt cuồng tiếu: "Tiện nhân, nếu ngươi thích tên tiểu bạch kiểm này thì ta sẽ cho hắn chết trước mặt ngươi."
Kim Vận phu nhân sắc mặt trắng bệch, khẽ im lặng lo lắng, không biết nói gì.
Vừa nói chuyện nhưng lúc này quanh thân Viêm Chánh đã di tán, xuất ra một cỗ hắc khí, thân hình lăng không mà đứng, hai tay khoanh lại trước ngực, thản nhiên nhìn Lưu Phong, y phục tung bay trong gió, đôi mắt lộ ra một cái nhìn thâm thúy, sâu thẳm như biển cả, đôi đồng tử không có chút dao động.
Lưu Phong kinh hãi. Viêm Chánh đã thành ma.
Một thân ma khí như vậy thì ngay cả Hắc Ám tu chân cũng không thể bì được.
A Mỗ thấy tình cảnh này cũng thất thanh kêu lên: "Viêm Chánh, ngươi đã thành Ma. Trách không được tính tình của ngươi đã thay đổi."
Kim Vận phu nhân lo lắng, nhấp nhổm hỏi: "A Mỗ, ngươi xem tướng công có chuyện gì hay không?"
"Trước tiên không cần lo lắng." A Mỗ trầm giọng nói: "Phong nhi còn có thần điểu bảo vệ. Hơn nữa trên tay còn có thần kiếm Hạo Thiên. Hẳn sẽ không có chuyện gì. Ta cũng sẽ tùy thời mà ra tay tương trợ."
Nghe A Mỗ nói vậy Kim Vận phu nhân thở phào một hơi. Bất quá đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Ân cần lo lắng cho hắn.
"Nếu đã thành Ma thì ngươi đã tự đi tìm đường chết." Lưu Phong là người văn minh, người văn mình thì giết người phải có lý do. Viêm Chánh đã là Ma, đó chính là một lý do thật là thuyết phục.
Viêm Chánh lạnh lùng quát lên, khinh thường: "Tiểu bạch kiểm (gã mặt trắng nhỏ) kia. Nếu đã biết bổn tôn đã thành Ma thì ngươi nên cầu nguyện đi."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt sa sầm xuống, lạnh lùng nói: "Ma đầu, từ xưa tới nay tà không thể thắng chính. Người nhận lấy cái chết chính là ngươi."
Đừng xem hắn bô lô ba la như thế nhưng thực ra trong lòng rất cẩn thận, vội vàng tế xuất ra Hạo Thiên Kiếm.
Viêm Chánh vẫn như trước không di động, chậm rãi rút ra Thánh kiếm, khóe miệng lộ ra một nụ cười. (con Ma này sao mà lịch sự thế-PNT)
Thánh kiếm trong truyền thuyết, giờ đây đã trở thành Ma kiếm. Từ khi Viêm Chánh nhập ma thì Thánh kiếm đã chuyển thành màu đen, trên thân kiếm tỏa ra huyền quang thật quỷ dị.
A Mỗ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Viêm Chánh tại cấm địa không biết đã kỳ ngộ chuyện gì mà có thể Ma hóa được Thánh kiếm, đánh bại được khí tức thần thánh trên Thánh kiếm?
Cảm nhận được khí tức ma quái trên người Viêm Chánh, Kim Vận phu nhân càng ngày càng khẩn trương, tay nàng nắm chặt lấy tay của A Mỗ, kinh hoàng không thôi.
"Tiểu bạch kiểm, ngươi thật không biết điều. Hôm nay ta sẽ không giết ngươi. Đợi lát nữa ta khống chế ngươi xong. Sẽ để cho người xem ta và Kim Vận muội muội làm chuyện tốt nhé."
Ánh mắt Viêm Chánh quay sang nhìn Kim Vận phu nhân, cười nói: "Kim Vận muội muội, chờ khi chúng ta hoan ái xong thì mạng con thỏ nhỏ này cũng chấm dứt. Nếu muội muốn hắn sống lâu một chút thì lát nữa hãy kéo dài thời gian hoan ái của chúng ta ra. nếu không thì. ha haha"
"Câm miệng." Lưu Phong nhìn Viêm Chánh tươi cười, không khỏi tức giận, quát lên.
Viêm Chánh không nói gì nữa, chỉ khẽ giơ cao tay, ánh mắt nhìn vào Thánh kiếm trong tay.
Sau một khắc, Thánh kiếm trong tay hắn đã lóe ra huyền quang.
Đột nhiên bàn tay hắn rung động, chuôi kiếm huy động vài cái, vài đạo huyền quang từ mũi kiếm phun ra, một lát sau biến mất trong không khí.
"A Mỗ, hắn đang làm gì vậy?" Kim Vận phu nhân mặc dù cũng là cao thủ nhưng trước hành động của Viêm Chánh, nàng thật không hiểu rõ được.
Ngay khi nàng đang nghi hoặc thì không trung bắt đầu nổi lên cuồng phong, một đạo kình khí như bài sơn đảo hải xuất hiện trước người Lưu Phong cuốn đến.
Đồng tử Lưu Phong hơi co lại, ánh mắt chợt bừng sáng, Hạo Thiên Kiếm vung lên, nhắm ngay huyền quang chém tới. Một đạo bạch quang mãnh liệt bắn ra, mang theo khí tức Thánh Hạo nghênh tiếp. Nhất thời cơn lốc đen hoàn toàn tiêu tán.
A Mỗ thấy vậy, trợn mắt, há hốc mồm, nghĩ thầm đây mới chính thức là cao thủ tỷ thí, quả nhiên là chiêu thức không hề hoa dạng, chỉ là công kích tối đơn giản. Mặc dù là đơn giản như vậy nhưng thực ra lại chứa đựng sự nguy hiểm cực kỳ.
"Vận nhi, không cần lo lắng, Phong nhi đủ lực để đấu với con ma Viêm Chánh này." A Mỗ càng lúc càng giống như trượng mẫu nương nương xem mặt con rể vậy, càng xem càng thích thú. A Mỗ mặc dù không phải là mẫu thân của Kim Vận phu nhân nhưng tình cảm đối với nàng còn hơn cả mẫu thân.
"A Mỗ, ta tin tưởng tướng công nhất định sẽ thắng." Kim Vận phu nhân mỉm cười, huy vũ tiểu quyền, bộ dáng thật đáng yêu. Bất quá bộ dáng so với dung mạo đã lớn tuổi của nàng lại không tương xứng.
Kim Vận phu nhân cũng đã nghĩ đến chuyện này. Sau khi thu thập xong Viêm Chánh nàng sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Lưu Phong nghe, sau đó sẽ khôi phục lại dung mạo của chính mình.
Trong khi hai người thấp giọng bàn luận thì một trận kình phong thổi tới, không đợi hai người phản ứng đã biến mất. Đồng thời, thanh âm đánh nhau kịch liệt cũng vang lên không ngớt.
Viêm Chánh giơ cao Thánh kiếm trong tay, trong người thập phần hưng phấn. Cảm giác mình và Thánh kiếm huyết nhục tương liên, thật quen thuộc.
Viêm Chánh nghĩ lại cảnh tượng mình trong Thánh sơn mà máu huyết sôi trào, nhìn Lưu Phong tỏa ra ngập trời chiến ý, lại càng làm cho hắn cảm thấy thêm hưng phấn.
"Đi chết đi."
Lưu Phong nghiêm mặt, không chút sợ hãi, trong nháy mắt vung trường kiếm toàn lực chém ra.
Hai đạo khí tức cường đại va chạm nhau giữa không trung, tạo thành một vụ nổ mạnh. Cây cối, núi đá xung quanh nhất thời bay loạn xạ, tạo thành một trận khói bụi mịt mù.
Giao thủ vài chiêu, Viêm Chánh cũng phát hiện ra mình quả đã đánh giá thấp tiểu bạch kiểm này. Hắn không những yếu mà còn rất mạnh, cơ hồ có thể bình thủ với Thái Thượng Hộ pháp của Thánh sơn."
"Tiểu bạch kiểm, ngươi quả là có chút bản lĩnh. Bất quá từ khi ra khỏi Thánh sơn, ta chưa được đánh nhau một cách thống khoái. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng." Viêm Chánh khẽ mỉm cười, con ngươi đã trở thành màu đó, lóe ra quỷ dị tinh quang.
"Ma đầu, ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng. Ngươi nên chờ chết đi." Nói xong Lưu Phong tay bắt Thất Tinh ấn, từ giữa không trung triệu hồi Thanh Loan điểu. Đồ đằng phong ấn chính là nằm trên thân của Hạo Thiên Kiếm.
Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng tỏa ra một một đạo thanh sắc hỏa diễm, hơn nữa còn như Kiếm cương vậy. Lực chiến đấu của Lưu Phong trong nháy mắt tăng lên cực độ.
Viêm Chánh bất giác kinh ngạc: "Ngươi như thế nào mà có Đồ Đằng Phong Ấn?"
Lưu Phong cũng cảm thấy kinh hãi, thầm nghĩ ma đầu này sao lại biết Đồ Đằng Phong Ấn, thực là kỳ quái.
Bất quá ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên, hai mắt không chút dao động: "Không sai, ta vừa rồi đích thị là thi triển tuyệt kỹ đã thất truyền tại tu chân giới. Thế nào? Ngươi sợ sao? Ta cho ngươi một cơ hội nhé. Ngươi quỳ xuống, dập đầu nhận tội, sau đó tự sát. Ta ưu ái cho ngươi được toàn thây."
Viêm Chánh nghe vậy, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, ngạo nghễ nói: "Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng mạnh miệng. Ta hỏi ngươi, Đồ Đằng Phong Ấn của ngươi có phải là do một vị tên là Bạch Khiết dạy cho ngươi?"
Lưu Phong cả kinh, hắn như thế nào mà ngay cả Bạch Khiết cũng biết?
Nói đi nói lại thì thân phận của Bạch Khiết bây giờ cũng chỉ có ba người biết, đó là Tuyệt Sắc kiếm tiên, Lưu Phong và tên đồ đệ ngu ngốc của Tuyệt Sắc kiếm tiên.
"Mau trả lời ta, nếu không thì ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." Viêm Chánh thấy Lưu Phong không trả lời, vội quát lên.
Nói đến chuyện này thì phải nói đến vận khí của Viêm Chánh. Hắn vừa xuống núi thì đã phát hiện ra dấu vết của Bạch Khiết.
"Ta không biết cái gì là Bạch Khiết, cái gì là Hắc Khiết cả." Lưu Phong một mặt hồ loạn ứng phó, một mặt nghĩ cách bắt Viêm Chánh, sau đó tra hỏi. Trực giác của Lưu Phong nói cho hắn biết sau lưng Viêm Chánh nhất định có một cao nhân có thể so với Bạch Khiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...