"Tước gia ngày càng hài hước." Lãnh Nguyệt lạnh nhạt đáp.
Đang nói chuyện thì hai người đã đi một nơi u tĩnh, bên cạnh hồ nước, phóng nhãn nhìn xuống hồ nước, sóng vỗ lăn tăn, gió reo vi vu. Thực là một nơi hữu tình.
Bên cạnh hồ nước không xa là một tòa lầu ba tầng. Lãnh Nguyệt cười nói: "Tước gia, Lãnh Nguyệt ở đây chờ ngươi."
Lưu Phong nghe vậy cũng bật cười, vốn là hắn chỉ cần phải thị vệ dẫn đường cho mình là được, cần gì phải chạy tới chạy lui như vậy.
Đi được vài bước thì một ả nha hoàn bước đến: "Tước gia, xin mời qua bên này." Thanh âm nha hoàn thật dịu ngọt êm tai, nhìn thoáng qua, quả nhiên cũng có chút tư sắc.
Lưu Phong mỉm cười nhìn nha hoàn, đi đến, thuận tay vuốt mông ả một cái, cười hắc hắc, nói: "Vị muội muội này, cảm phiền ngươi dẫn đường."
Tiểu nha hoàn bị Lưu Phong, sờ vào mông, sắc mặt nhất thời ửng đỏ, vốn định chửi một câu nhưng nghĩ đến đó là khách quý của Thái tử phi. Hơn nữa cũng nho nhã, tuấn mỹ. cũng không phải là người xấu cho nên cũng không dám kháng nghị.
"Tước gia, xin mời." Nói xong tiểu nha hoàn lắc lư cặp mông của mình đi trước dẫn đường.
Lưu Phong cũng cố ý, đi vài bước lại lấy tay đụng chạm vào mông nàng, khiến cho nàng không biết phải làm thế nào cả.
"Vị muội muội này, đi nhanh thế, Hoàng thái tôn cũng đang ở tòa lầu này hay sao?" Lưu Phong đã đi đến, sánh vai cùng thị, ôn nhu hỏi.
Tiểu nha hoàn chuyển ánh mắt nhìn Lưu Phong, trong lòng tim đập rộn ràng. Cặp mắt của nam nhân kia thật là muốn câu dẫn hồn phách của nàng.
"Tước gia, Hoàng thái tôn say rượu, lúc này đang ngủ. Trên lầu chỉ có một mình Thái tử phi điện hạ." Tiểu nha hoàn đỏ mặt, cẩn thận trả lời. Cố đi xa hắn mọt chút, không để cho hắn tiếp tục vỗ mông mình.
"Tước gia, Thái tử phi điện hạ phân phó chỉ mình người đi vào. Tỳ nữ không tiến vào nữa." Tiểu nha hoàn đã bị Lưu Phong chọc ghẹo cho mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy nói.
Lưu Phong vô sỉ cười: "Mông nhỏ nhưng quả là co dãn. thật tuyệt."
Dứt lời cũng không để ý đến vẻ mặt bối rối của tiểu nha hoàn nữa mà tiến lên lầu.
Đến lầu ba, Lưu Phong đang muốn đẩy cửa vào thì bên trong truyền ta âm thanh của Thái tử phi: "Tước gia mời vào."
Lưu Phong cũng không khách khí, đẩy cửa vào. Chỉ thấy trong phòng có một chiếc ghế mây cao. Một vị mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên, con ngươi xinh đẹp đảo qua khuôn mặt của Lưu Phong, mỉm cười nói: "Tước gia, mời ngồi. Bổn cung lúc nãy có uống chút rượu, sợ đứng không vững nên phải ngồi trên ghế cao này. Thất lễ, thỉnh xin Tước gia hiểu cho."
Lưu Phong cũng không câu thúc, ngồi xuống cái chiếc ghế bên cạnh ghế mây, lạnh nhạt nói: "Điện hạ quá lời. Được rồi, không biết đêm khuya điện hạ triệu kiến ta có chuyện gì?"
Thái tử phi liếc mắt nhìn Lưu Phong, nũng nịu nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là hôm nay Tước gia đến phủ Thái tử cho nên bổn cung muốn nói chuyện với người."
Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Nguyên lai là thế." Nói xong liếc mắt nhìn Thái tử phi một cách ẩn ý, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, hai ta đều là người thông minh, không cần vòng vo. Người tìm ta có chuyện gì? Xin mời nói rõ. Nếu không có chuyện gì thì Lưu Phong xin cáo từ. Dù sao thì nửa đêm vi thần và điện hạ ở một chỗ, nếu truyền ra ngoài, e sẽ bất lợi cho điện hạ." Lưu Phong rõ ràng là mang theo vài phần khiêu khích mà nói.
Thái tử phi thấy Lưu Phong nói, không khỏi mỉm cười: "Ta không sợ, chẳng lẽ ngươi là đại nam nhân mà cũng sợ sao?"
"Yên tâm đi, ta không phải là yêu tinh ăn thịt người đâu." Nói xong Thái tử phi vũ mị liếc mắt nhìn Lưu Phong, trong mắt ẩn chứa vô hạn phong tình.
Lưu Phong không nói tiếng nào, lẳng lặng nhìn Thái tử phi.
Trong mắt Thái tử phi đột nhiên hiện lên một đạo dị sắc, khuôn mặt mang nhiều loại tâm trạng, nhìn Lưu Phong nói: "Tước gia, ngươi cũng không phải là lần đầu gặp ta, cần gì khẩn trương như vậy?"
Lưu Phong thu hồi ánh mắt, ổn định tâm thần, trầm giọng nói: "Điện hạ, người vẫn còn chưa nói đến chánh sự."
Thái tử phi chúm chím cười, liếc mắt nhìn Lưu Phong, cười nói: "Ngươi không lẽ sinh ra không biết hưởng thụ là gì sao? Thôi được rồi, Tước gia, lần trước khi chúng ta gặp mặt, lúc gần đi ngươi đã nói gì?"
"Xin lỗi, vi thần trí nhớ không tốt, chuyện đã xảy ra lâu rồi, thật sự không thể nhớ được."
Thái tử phi tịnh không để ý đến vẻ mặt lãnh đạm của Lưu Phong, nói: "Hảo, nếu ngươi đã quên thì để ta nhắc. Lúc đó ngươi nói ta không phải là mẫu thân tốt. Nguyên nhân là vì chuyện này mà ngươi bấy lâu nay vẫn kiên trì không chịu hợp tác với ta đúng không?"
Lưu Phong suy nghĩ một chút, gật đầu: "Không sai, sự thật chính là thế."
Thái tử phi nghe vậy, xoay chuyển ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong: "Vậy xin hỏi Tước gia, câu nói đó là ý gì?"
Lưu Phong liếc mắt nhìn Thái tử phi, đoạn nói: "Nguyên lai điện hạ đêm khuya triệu kiến vi thần là vì chuyện này. Kỳ thật rất đơn giản, người là thân mẫu mà không thể dạy bảo Hoàng thái tôn thành tài, sao có thể gọi là mẫu thân tốt được?"
Thái tử phi lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp như trước, không rời khỏi Lưu Phong: "Tước gia, e là ngươi không nói thật."
Lưu Phong khẽ cười: "Chẳng lẽ điện hạ cho rằng vi thần còn có ý khác?"
"Tước gia, nói cho ta biết, hắn có khỏe hay không?" Thái tử phi đột nhiên kích động, đứng dậy: "Tước gia, không cần giả vờ nữa. Có một số việc, ngươi biết, ta cũng biết. Ta chỉ muốn hỏi xem hắn có khỏe hay không mà thôi."
Lưu Phong kinh hãi, tình huống bây giờ xem ra Thái tử phi đoán Chu Phong vẫn còn tồn tại trên đời.
Lưu Phong làm bộ dạng khó xử, tiếp tục làm như hồ đồ.
"Tước gia, van cầu ngươi nói cho ta biết." Thái tử phi dùng một loại ngữ khí cầu khẩn để van xin Lưu Phong.
"Ta chỉ muốn biết hắn có khỏe không. Ngươi không cần nói cho ta biết hắn ở đâu. Ta chỉ cần biết hắn khỏe hay không mà thôi."
Lưu Phong do dự một lát, gật đầu nói: "Hắn khỏe."
"Cám ơn, cám ơn nói cho ta biết tin tức của hắn." Thái tử phi kích động đứng dậy, đến gần Lưu Phong hỏi: "Hắn nhất định là hận ta phải không?"
Lưu Phong thở dài một tiếng: "Điện hạ nghĩ sao?"
"Ta biết hắn nhất định hận ta, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, nhưng có một số việc hắn không biết là ta cũng rất khổ tâm, ta cũng là." Thái tử phi rõ ràng là muốn giải thích gì đó nhưng lại dừng lại, nghĩ được có chút không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng: "Điện hạ, vi thần không phải là người đó. Người cần gì trước mặt vi thần khó xử như vậy? Nếu năm đó người đã quyết làm như vậy thì sao còn hối hận. Vi thần xem ra trong nội tâm của người vị tất đã có sự hối hận." Lưu Phong nói những lời này, tất cả đều là vì Chu Phong.
Lưu Phong nhớ rất rõ lúc mình thừa kế ký ức của Chu Phong, thì hắn biết mỗi lần nghĩ đến vị mẫu thân này, Chu Phong ngoại trừ khóc ra thì không còn có biểu hiện gì nữa.
Đều nói hổ dữ cũng không ăn thịt con nhưng Thái tử phi này lại.
"Không phải, ngươi nghe ta nói đã. Chuyện không phải như hắn đã tưởng tượng. Năm đó hắn còn nhỏ, vị tất hắn đã thấy được tất cả sự thật. Van cầu ngươi hãy để cho ta gặp mặt hắn. Để ta giải thích cho hắn." Thái tử phi đột nhiên như bị điên, nắm lấy cánh tay của Lưu Phong cầu khẩn.
"Hừ!" Lưu Phong hừ một tiếng, gỡ tay của Thái tử phi ra, cười lạnh nói: "Người đừng có nằm mơ, vi thần nhất định sẽ không nói người đó ở đâu."
"Van cầu ngươi, để cho ta gặp hắn. Chuyện năm đó không phải như vậy." Thái tử phi lại như cũ, ôm lấy cánh tay của Lưu Phong, khóc lóc cầu khẩn.
"Được rồi, ngươi không cần giả vờ, ngươi không phải muốn biết hắn ở đâu để diệt cỏ tận gốc hay sao?" Lưu Phong khinh thường cười nói: "Điện hạ, không dối gạt người, người là nữ nhân như thế nào thì vi thần đã hiểu rõ từ sớm. Thỉnh người thu hồi lại bộ dạng dối trá này."
"Không phải là dối trá, đây là sự sám hối của một người mẹ. Tước gia, cầu ngươi cho ta một cơ hội. Ta là mẫu thân hắn, vĩnh viễn là mẫu thân hắn, ta sẽ không làm hại hắn, trước đây cũng không có, tương lai cũng không có."
Nếu không phải là nắm được ký ức của Chu Phong thì giờ đây Lưu Phong đã dao động trước màn biểu diễn của Thái tử phi.
"Thu hồi lại vẻ mặt dối trá của điện hạ đi, nếu không vi thần rời khỏi đây lập tức." Lưu Phong độc ác nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...