-Cha, người đừng hỏi nữa. -Vương Đông Đông quay lại nhìn Lưu Phong trừng mắt mắng-Lưu Phong, ta hận ngươi.
Nói xong quay người bỏ chạy ra ngoài.
-Hừ hừ.
Vương Đức Vọng cười lạnh nhìn Lưu Phong
-Công tử, quả nhiên là ngươi thật là lợi hại. Xem ra các ngươi gạo đã nấu thành cơm. Ngươi không thể chối được nữa. Ông trời cuối cùng cũng đã chiếu cố đến Đông Đông của ta.
Lưu Phong thấy Vương Đức Vọng vẻ mặt đắc ý như vậy, trong lòng sợ hãi:
-Đại nhân, ngươi đừng nghĩ oan. Kỳ thật ta và Đông Đông chỉ là. chỉ là. sờ soạng một chút.
-Nắm tay một chút có đúng không?-Tư tưởng của Vương Đức Vọng dù sao cũng là thuần khiết, đương nhiên chỉ cho rằng Lưu Phong sờ soạng vào tay con gái mình. Ai mà ngờ.
-Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lúc trước đã sờ mông Đông Đông, bây giờ lại sờ tay nó. Công tử, ta nghĩ hôm nay ngươi phải tra cho ta một chút công đạo. Ngươi đừng tưởng ngươi là ân nhân cứu mạng của Vương gia thì có thể trốn khỏi trách nhiệm chuyện này.
Lưu Phong thầm kêu không xong, bất đắc dĩ nở nụ cười:
-Đại nhân, đừng gấp. Có một số chuyện không gấp được, cần phải có thời gian mới được.
-Công tử, ta biết ngươi là người giữ chữ tín. Ta cũng biết Đông Đông trong lòng rất thích ngươi, ngươi cân nhắc cho kỹ. Đương nhiên là tình cảm của ngươi và Đông Đông không ảnh hưởng đến chuyện ta giúp ngươi cầm cự. Làm cha mẹ, ai mà không muốn nữ nhi của mình có một nơi thật tốt để gả chứ.
-Đại nhân, kỳ thật ta cũng thích Đông Đông. Chỉ là vừa tới kinh thành, mọi chuyện còn bộn bề cho nên.
-Ha ha. -Vương Đức Vọng cắt đứt lời nói Lưu Phong, giơ một chén rượu lên nói-Công tử, nghe thấy lời này của ngươi thì ta an tâm rồi. Nào, hôm nay chúng ta uống say một phen.
Nấp ở ngoài cửa, Vương Đông Đông nghe Lưu Phong nói vậy, trong lòng mãnh liệt run lên, tâm tình thoáng động, thì thầm nói:
-Xem ra ngươi cũng có chút lương tâm.
***
Hoàng cung, thượng thư phòng.
Hoàng thái tôn cung kính đứng trước long sàng, ánh mắt âu lo nhìn lão hoàng đế trên giường, một câu cũng không nói, ngay cả thân thể cũng thỉnh thoảng run lên.
Dương thái y và vài tên thái y tốt nhất, sau khi nhận được thông báo lập tức vội vàng đến kiểm tra thân thể lão hoàng đế, quả nhiên là lão hoàng đế đã khỏe hơn rất nhiều. Chỉ là hôm nay hơi nhức đầu mà thôi.
Theo quan điểm của Dương thái y thì Hoa Hạ đại đế mấy ngày nay hình như dùng một vật đại bổ gì đó. Hôm nay nhức đầu cũng là vì bổ quá mà ra.
Dương thái y và đồng môn vội vàng liên hợp chẩn đoán, sau đó nói cho Hoa Hạ đại đế nghe kết quả.
Hoa Hạ đại đế nghe xong nhất thời thở phào một hơi. Thầm nghĩ mình sau này nhất định phải tiến từ từ, không thể gấp gáp quá. Mỗi ngày xơi một xử nữ là được. Sau khi thân thể mạnh lên thì sẽ gia tăng nhân số lên mới ổn.
-Ây, trẫm đã hiểu. Các ngươi cũng lui ra đi. -Biết mình vô sự, tâm tình của Hoa Hạ đại đế rất vui vẻ, thậm chí còn mỉm cười với Dương thái y.
Dương thái y là lần đầu tiên thấy Hoa Hạ đại đế mỉm cười với mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Bất quá trên đường về, hắn trong lòng suy nghĩ, rất tò mò, không biết Hoa Hạ đại đế cuối cùng là phục dùng vật đại bổ gì mà có tác dụng thần kỳ như vậy.
Cuối cùng cũng không suy nghĩ ra. Hắn đành phải kết luận. Chân long thiên tử vẫn là chân long thiên tử, so với người thường quả là không thể đoán trước được.
-Ngươi như thế nào mà biết thân thể ta không khỏe?-Lão hoàng đế tà dị nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hoàng thái tôn.
Hoàng thái tôn cung kính nói:
-Hoàng gia gia, tôn nhi vốn đang đọc binh thư, đột nhiên thấy ngực tê rần, trong lòng bất an nên mới đến đây thỉnh an Hoàng gia gia. Nếu tôn nhi quấy rầy thì thỉnh xin Hoàng gia gia giáng tội.
-Có chuyện như vậy, xem ra là ông cháu chúng ta có sự linh thông. -Hoa Hạ đại đế cười ha ha nhìn Hoàng thái tôn nói:-Tốt lắm, không hổ là tôn nhi của ta. Được rồi, mấy ngày nay ngươi tiếp nhận Tả Long Vệ quân, cảm giác thế nào?
Hoàng thái tôn cung kính trả lời:
-Hoàng gia gia, tướng lãnh của Tả Long Vệ quân cũng không tệ lắm. Tôn nhi cật lực tuyển chọn ra được một gã Thống soái rất tốt.
-Hay lắm. Ba tháng sau ngươi có thể mang theo Tả Long Vệ quân đi tiễu phỉ, cho gia gia xem qua chút bản lĩnh của ngươi thế nào.
Hoàng thái tôn trong lòng rung động, vội vàng tạ ơn:
-Hoàng gia gia, tôn nhi sẽ không để người thất vọng.
-Ha ha! Không hổ là tử tôn của Chu gia ta. Quả nhiên là có chí khí.
Ngay lúc này thì thái giám trực nhật đi đến, dùng ánh mắt hội ý với Hoàng thái tôn. Ý nói có đại sự, mau lấy cớ rời khỏi nơi đây.
Bất quá chút cử chỉ này không lọt qua được mắt của Hoa Hạ đại đế. Người hừ lạnh một tiếng, quát:
-Có chuyện gì? Các ngươi quả là nô tài lớn mật. Có chuyện gì không được che dấu, nói cho trẫm biết. Nếu không, người đâu mang tên cẩu nô tài này chém đầu cho ta.
Hoàng thái tôn biết Hoa Hạ đại đế chính là đang giết gà dọa khỉ, vội vàng quỳ xuống mặt đất:
-Hoàng gia gia bớt giận. Chuyện này là tôn nhi sai. Cầu xin người trách phạt tôn nhi.
-Hỗn trướng. Ngươi đã lớn, chẳng còn để ý đến ai trong mắt nữa. Nói, cuối cùng là chuyện gì?-Hoa Hạ đại đế uy nghiêm, thanh âm trầm trọng nói.
Hoàng thái tôn vội vàng quay sang nhìn trực nhật thái giám quát:
-Có chuyện gì sao không nói rõ ràng cho Hoàng gia gia nghe.
Gã thái giám, lung túng trả lời:
-Bệ hạ, thái tôn điện hạ. Nô tài cũng không biết là chuyện gì. Chỉ là ngoài cửa có một vị tiểu thái giám muốn tìm thái tôn điện hạ. Tiểu nhân nghĩ là có chuyện quan trọng nên mới to gan đến đây thông tri một tiếng. Cầu xin bệ hạ thứ tội.
Lão hoàng đế trừng mắt nhìn Hoàng thái tôn, hừ lạnh:
-Mau đem tiểu thái giám đó đến đây. Ta muốn xem cuối cùng là chuyện gì.
Hoàng thái tôn không dám chậm trễ, vội đứng lên đi ra cửa, đem theo tiểu thái giám trở vào, quát:
-Ngươi vội vội vàng vàng như vậy cuối cùng là có chuyện gì? Mau nói rõ cho Hoàng gia gia nghe.
Tiểu thái giám kinh sợ, cung kính nói:
-Nô tài. nô tài không dám nói.
-Cẩu nô tài, trong mắt ngươi còn còn trẫm hay không. Chém đầu hắn cho ta.
Lão hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng thái tôn:
-Tôn nhi, tốt lắm, biết cách dạy dỗ thuộc hạ trung thành như vậy thật là khiến cho người ta bội phục.
-Hoàng gia gia bớt giận. Người đã hiểu lầm tôn nhi.
Hoàng thái tôn quay sang, bảo mấy tên thị vệ buông tiểu thái giám ra quát:
-Cẩu nô tài lớn mật. Hoàng gia gia bảo ngươi nói, đương nhiên ngươi phải nói. Nếu ngươi còn muốn sống thì mau nói ra.
Tiểu thái giám vừa trở về từ quỷ môn quan, sau khi thị vệ thả ra, sợ đến nỗi cả người mềm nhũn, ngã lăn ra đất, thanh âm run rẩy nói:
-Bẩm Bệ hạ! Duẫn vương điện hạ lấy một nhóm trân bảo trong nội vụ khố, bí mật chuyển ra ngoài.
-Cái gì? Có chuyện vậy sao?-Ánh mắt Hoa Hạ đại đế hiện ra một tia sát khí, cười lạnh nói-Ngươi như thế nào biết được. Tin tức này có thật hay không?
Tiểu thái giám cả người run run, ngay cả đầu cũng không dám nhúc nhích:
-Bệ hạ, việc này rất chính xác. Là tiểu đội tuần tra của Cẩm Y Vệ phát hiện ra. Ngay khi xảy ra, Duẫn vương điện hạ đã chỉ huy thuộc hạ giết người diệt khẩu. Bất quá cuối cùng vẫn để cho một Cẩm Y Vệ Bách hộ thân mang trọng thương trốn thoát.
-Tên Cẩm Y Vệ Bách hộ kia hiện đang ở đâu?-Lão hoàng đế giờ đây sát khí đại thịnh. Không nghĩ rằng mình chưa chết nhưng đám con cháu đã bắt đầu làm loạn, dám lấy trân bảo từ nội vụ khố.
-Bẩm! Là đã chết.
-Ngươi có biết giá trị của nhóm trân bảo bị mất?-Hoa Hạ đại đế ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
-Hồi bẩm bệ hạ, nghe Thái tử phi điện hạ nói thì tổng số là hơn một trăm vạn lượng bạc.
Có lẽ đã có chút hoàn hồn nên tiểu thái giám giờ nay nói năng đã lưu loát hơn rất nhiều.
-Duẫn vương bây giờ ở đâu?-Hoa Hạ đại đế từ trên giường đi xuống, huy vũ cánh tay, kêu lên:-Nghịch tử, thật sự là nghịch tử. Một trăm vạn lượng. Miệng của nó quả thực là lớn đây.
-Tôn nhi, nội vụ khố do ngươi quản hạt. Ngươi giải thích đi. -Hoa Hạ đại đế xoay sang nhìn Hoàng thái tôn.
Hoàng thái tôn vội lau mồ hôi lạnh trên trán, căng thẳng nói:
-Tôn nhi nhất định điều tra rõ ràng, tìm lại số trân bảo này.
-Tìm lại? Ngươi có thể sao?-Hoa Hạ đại đế cười lạnh, quay sang nhìn thái giám trực nhật:-Gọi Cẩm Y Vệ Đô chỉ huy sứ Phùng Nguyệt đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...