Hi Du Hoa Tùng

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, gật đầu: "Không sai, ngươi nghĩ như vậy, ta rất vui vẻ. Bất quá ta nhắc ngươi một câu. Ngàn vạn lần không được làm mất thể diện của cha ngươi."
 
"Hoàng gia gia yên tâm, tôn nhi nhất định cố gắng." Hoàng thái tôn âm thầm hoan hỉ. Mặc dù hôm nay bị chửi mắng rất nhiều nhưng cũng coi như rất đáng giá. Hắn đã biết được tâm sự của Hoa Hạ đại đế. Hắn hiểu được chỉ cần hắn có thực lực thì sẽ lên ngôi hoàng đế. Hắn âm thầm thề trong lòng từ bây giờ trở đi chỉ có cố gắng, không ngừng cố gắng.
 
"Có một số việc cố gắng không chưa đủ. Muốn làm được việc lớn thì phải biết dùng đầu óc nữa." Hoa Hạ đại đế vỗ vai Hoàng thái tôn, nhẹ nhàng nói: "Nếu muốn làm hoàng đế thì ngươi phải cho ta thấy năng lực và lòng can đảm của ngươi. Nếu không thì cho dù ta có truyền ngôi vị cho ngươi thì cũng chỉ làm hại ngươi mà thôi."
 
Hoàng thái tôn có chút không hiểu, cẩn thận hỏi: "Hoàng gia gia, cái này."
 
"Rất đơn giản, ngươi không hiểu vấn đề sao?" Nếu ngươi không có năng lực thì khi lên ngôi cũng chỉ là đâm đầu vào tử lộ mà thôi. Những người có năng lực mạnh hơn ngươi sẽ giết ngươi. Sau đó chính mình lên ngôi hoàng đế."
 
Hoàng thái tôn nhất thời sắc mặt đại biến. Hoa Hạ đại đế nói quả không sai. Yến vương nắm binh lực trong tay. Nếu tương lai muốn tạo phản thì quả thực rất dễ dàng.
 
"Vậy tôn nhi nên làm gì?" Hoàng thái tôn có vẻ bối rối vô cùng.
 
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Ngươi trở về đi. Ta muốn nghỉ ngơi." Hoa Hạ đại đế tựa hồ đã thấy mệt mỏi, buông tay Hoàng thái tôn ra.
 
Hoàng thái tôn cũng không dám ở lâu, vội quỳ xuống: "Hoàng gia gia, tôn nhi có chuyện muốn nhờ người."
 
"Nói đi, chuyện gì?" Hoa Hạ đại đế bình thản nói: "Hy vọng ngươi không nói nhảm."
 
Hoàng thái tôn hướng Hoa Hạ đại đế dập đầu: "Hoàng gia gia, tôn nhi cũng muốn lĩnh quân xuất chiến."

 
"Ngươi. ta có nghe lầm không? Ngươi muốn lĩnh quân xuất chiến?" Hoa Hạ đại đế khinh miệt nói: "Lĩnh quân xuất chiến là đại sự. Huống hồ ngươi ngay cả lòng can đảm còn chưa có."
 
Hoàng thái tôn dập đầu thêm một cái: "Hoàng gia gia, tôn nhi cho dù chịu cực, chịu khổ cũng sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng gia gia và phụ thân."
 
"Ây." Hoa Hạ đại đế nhắm mắt một chút, trầm tư nói: "Ngươi biết nghĩ như vậy, ta cũng vui vẻ. Bất quá ngươi cần phải chuẩn bị cho thật tốt."
 
"Hoàng gia gia yên tâm. Tôn nhi đã chuẩn bị tốt lắm rồi. Bất kể thế nào cũng hoàn thỉnh Hoàng gia gia ân chuẩn."
 
Hoa Hạ đại đế nghe vậy, khóe miệng hiện ra một nét tươi cười: "Được. Làm đại sự phải chịu hy sinh, khổ cực. Bất quá mang binh đi chiến đấu cũng còn phải nhìn lại xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Cứ nhẫn nại một chút. Trước tiên ta sẽ giao cho ngươi Tả Long Vệ quân. Tả Long Vệ quân vốn cũng có nhiều người là tâm phúc của cha ngươi năm đó. Để cho ngươi chỉ huy cũng là hợp lý."
 
Hoàng thái tôn thân thể chấn động, đang muốn lên tiếng thì Hoa Hạ đại đế khoát tay, nhẹ giọng nói: "Tả Long Vệ quân vốn là do cha ngươi huấn luyện nên. Trước hết ngươi nên chỉnh đốn lại. Đợi khi thích hợp thì sẽ cho theo ngươi xông pha chiến trường. Ngươi sẽ lập được quân công."
 
Hoàng thái tôn cúi đầu, cung kính nói: "Đa tạ Hoàng gia gia thành toàn."
 
"Đi đi. Ta chỉ giúp ngươi như vậy thôi. Còn lại ngươi phải dựa vào chính mình. Hy vọng ngươi không làm mất thể diện của cha ngươi và kỳ vọng của ta." Nói xong Hoa Hạ đại đế phất tay, ý nói hắn có thể rời đi.
 
Hoàng thái tôn vội vàng tạ ơn, xoay người rời khỏi.
 
"Khoan."

 
Ngay khi hắn gần ra đến cửa thì Hoa Hạ đại đế đột nhiên cất tiếng gọi: "Nghe nói ngươi muốn đối phó với Lưu Phong? Vì chuyện hắn điều tra Hộ Bộ phải không?"
 
Hoàng thái tôn nghe vậy cả kinh, xoay người lại, quỳ xuống mặt đất: "Hoàng gia gia minh giám. Tôn nhi tuyệt không có ý này. Lưu Phong là khâm sai của người, tôn nhi chỉ muốn hợp tác cùng hắn, không dám đối nghịch với hắn."
 
"Nếu ngươi không có ý này thì tốt." Hoa Hạ đại đế đột nhiên gằn giọng, lạnh lùng nói: "Ta bất kể ngươi và Lưu Phong có cừu hận gì nhưng trong vòng nửa năm tới ngươi không được động đến hắn. Nếu không đừng trách ta nhẫn tâm."
 
Hoàng thái tôn run giọng nói: "Hoàng gia gia yên tâm. Những gì người nói, tôn nhi sẽ nhớ kỹ. Trong vòng nửa năm sẽ không gây phiền toái gì cho Lưu Phong."
 
"Tốt." Hoa Hạ đại đế ánh mắt chợt sáng ngời: "Lưu Phong bây giờ đối với ta mà nói rất quan trọng. Chẳng những ngươi mà ngay cả tứ thúc của ngươi cũng không được đụng đến hắn."
 
Hoàng thái tôn hạ giọng nói: "Đa tạ Hoàng gia gia nhắc nhở."
"Được rồi, ngươi đi đi." Hoa Hạ đại đế lại phất tay áo.
 
Đợi cho Hoàng thái tôn rời khỏi. Hàn quang trong mắt Hoa Hạ đại đế chớp động, cười lạnh nói: "Muốn làm hoàng đế thì các ngươi cũng phải cho ta thấy một chút bản lãnh."
 
Bóng đen nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: "Bệ hạ, người thật sự đem Tả Long Vệ quân giao cho hắn. Người không sợ Thái tử phi sẽ như hổ thêm cánh hay sao?"
 
"Hừ." Hoa Hạ đại đế lạnh lùng cười nói: "Tin rằng nàng ta không có gan lớn như vậy. Ta tin rằng nàng ta đã biết ta đối với Đông cung đã nghi ngờ. Điềm nhi là người thông minh, nàng hẳn phải biết nên làm thế nào. Tả Long Vệ quân sớm muộn cũng phải giao cho Hoàng thái tôn. Nếu không hắn lấy gì mà đối chọi với Tam Vệ đại quân của lão tứ?"

 
"Bệ hạ anh minh."
 
Bóng đen dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Bệ hạ có muốn sống lâu thêm một chút không?"
Hoa Hạ đại đế sắc mặt đại biến, vội hỏi: "Ngươi có biện pháp sao?"
 
Bóng đen suy nghĩ một chút: "Mặc dù pháp lực của ta chưa tới mức nghịch thiên cải mệnh nhưng muốn sống lâu một chút thì quả là có biện pháp."
 
"Biện pháp gì? Ngươi nhanh nói ra" Có thể sống thêm, ai mà không động tâm. Nhất là Hoa Hạ đại đế, địa vị cao nhất, chỉ hận không được trường sinh bất lão.
 
"Bệ hạ, biện pháp thì có nhưng phải tàn nhẫn một chút."
"Tàn nhẫn?" Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng: "Ta bất kể như thế nào. Chỉ cần có thể sống lâu thì bất kể biện pháp gì ta cũng muốn thử qua."
 
"Bệ hạ đã từng nghe qua Thái Âm Bổ Dương chưa?"
 
"Thái Âm Bổ Dương?" Hoa Hạ đại đế cau mày nói: "Ngươi có ý tứ gì? Không lẽ muốn ta làm chuyện đó sao? Ta nếu lúc còn trẻ biết giới hạn tửu sắc thì bây giờ đâu đến nỗi này đâu."
 
"Bệ hạ, thỉnh mời người nghe ta giải thích đã." Bóng đen nói tiếp: "Thái Âm Bổ Dương vốn là giao hoan nhưng lại không phải là giao hoan."
 
"Ồ, là như thế sao?" Hoa Hạ đại đế có chút động dung, vội vàng nói: "Nói nhanh lên, cuối cùng là như thế nào?"
 
"Kỳ thật rất đơn giản. Thái Âm Bổ Dương chính là dùng một loại pháp môn đặc thù trong lúc giao hoan hấp thu lấy nguyên âm của nữ tử, bổ sung cho nguyên khí của bản thân. Bất quá hậu quả của nữ tử sẽ là trong nháy mắt già yếu mà chết."
 

"Ngươi nói biện pháp này có tác dụng?" Hoa Hạ đại đế bán tín bán nghi hỏi.
 
"Ngoại trừ có chút tàn nhẫn thì chính xác là rất công hiệu."
 
"Ha ha." Hoa Hạ đại đế cười lớn: "Chỉ cần trẫm có thể sống lâu thì giết chết mấy người đàn bà có tính là gì?"
 
"Bệ hạ, ngươi nói sai rồi. Thái Âm Bổ Dương không thể trường sanh. Nó chỉ giúp người kéo dài thêm vài năm thôi. Hơn nữa nữ nhân phải còn là xử nữ."
 
"Trẫm cũng không có tham vọng trường thọ. Chỉ cần sống lâu thêm một chút là được. Được rồi, bây giờ ngươi mau truyền cho ta Thái Âm Bổ Dương đi." Hoa Hạ đại đế đã không thể nhẫn nại được nữa.
 
Bóng đen cũng không do dự, lập tức đem pháp quyết Thái Âm Bổ Dương truyền cho Hoa Hạ đại đế.
 
Với thể trạng của Hoa Hạ đại đế bây giờ mà nói thì nếu mỗi ngày đều tiến hành Thái Âm Bổ Dương liên tục một năm. Sẽ có thể sống thêm ba năm nữa.
 
Hoa Hạ đại đế sau khi thành thục pháp quyết, đột nhiên cười nói: "Người đâu. Đem cho ta mười người xử nữ đến đây. Trẫm muốn bắt đầu hưởng thụ đàn bà."
.
 
Liên Nguyệt mấy ngày nay vì Hồng Lâu Mộng mà quấn quýt bên Lưu Phong. Ngay cả Dương Thị cũng phải cau mày. Đáng tiếc Dương Thị không có quyền chống đối Liên Nguyệt. Chỉ biết tự hận bản thân chưa thể tu luyện Mị Thuật đến cực đỉnh. Không thể làm gì khác hơn là âm thầm mắng Liên Nguyệt phóng đãng. Một mặt cố gắng tu luyện Mị Thuật để có thể tranh thủ câu dẫn Lưu Phong, biến hắn phải quỳ dưới mép quần của nàng.
 
Hôm nay vừa thức dậy. Liên Nguyệt đã chạy đến phòng Lưu Phong làm nũng nói: "Thúc thúc mau kể Hồng Lâu Mộng cho Nguyệt nhi nghe." Nói xong làm mặt quỷ, thè lưỡi trêu Lưu Phong.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui