Thấy thần sắc xấu hổ của Tuyệt Sắc kiếm tiên, Lưu Phong cười khan một tiếng: "Bạch Khiết, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta chỉ muốn biết vì sao các ngươi có thể gặp nhau mà thôi. Với lại, Thái Âm Thất Tinh Huyền có đúng là do ngươi sáng tạo ra? Còn một vấn đề nữa, Tuyệt Sắc tiền bối, người bảo vãn bối luyện chế Long Thiên huyền đan có phải nguyên nhân cũng là vì Bạch Khiết phải không?" Lưu Phong nhất định ngày hôm nay phải biết rõ ràng mọi chuyện.
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn Bạch Khiết, sau đó hướng ánh mắt sang Lưu Phong nói: "Cứ thí luyện đi đã, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lưu Phong cẩn thận hỏi thêm: "Có thể trả lời vãn bối trước được không?"
"Không thể."
"Không thể."
Tuyệt Sắc kiếm tiên và Bạch Khiết gần như đồng thanh lên tiếng cự tuyệt đề nghị của Lưu Phong.
"Đã như vậy thì xin lĩnh giáo thử vài chiêu vậy." Lưu Phong thần sắc trở nên nghiêm chỉnh, nghiêm mặt, ôm quyền nhìn Bạch Khiết nói.
Bạch Khiết mỉm cười, nhìn Lưu Phong: "Tiểu tình nhân khiêu chiến ta hay sao? Lát nữa cứ thi triển toàn lực nhé. Đừng để ta chiếm thượng phong."
Lưu Phong đắc ý mỉm cười: "Ma dâm ơi là ma dâm. Ta là Nguyên Anh kỳ cao thủ, làm sao có thể thua được." Lưu Phong đối với thực lực của Bạch Khiết bây giờ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hắn hiểu được Bạch Khiết bất quá vẫn là trên thân thể của Bạch Vũ, một thân thể của tiểu cô nương làm sao có thể phát huy thực lực chứ.
Tuyệt Sắc kiếm tiên mặc dù gặp lại Bạch Khiết nhưng hắn cũng không biết được thực lực hiện nay của nàng. Cũng muốn nhân cơ hội nàng so chiêu với Lưu Phong nhìn ra thực lực của Bạch Khiết. Bạch Khiết thì muốn mượn lực lượng của Tuyệt Sắc kiếm tiên làm việc cho mình nên cũng cố tình nhân dịp này uy hiếp hắn một chút.
Bạch Vũ thấy bộ dạng tự tin của Lưu Phong, khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Đến đây đi, để ta cho ngươi nếm mùi vị bị đả kích. Ta sẽ cho tiểu tình nhân biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nguyên Anh kỳ bất quá chẳng là gì cả. Ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra điều này."
Lưu Phong cười ha ha: "Bạch Khiết ma dâm, mạnh miệng làm gì, mau ra tay."
Bạch Vũ mỉm cười: "Tiểu tình nhân, cẩn thận." Nói xong gót sen khẽ nhón lên, thân hình đã bay đến.
Lưu Phong hơi kinh hãi, nhìn tốc độ của Bạch Vũ như vậy xem ra còn nhanh hơn tốc độ của mình vài lần. Xem ra Bạch Khiết cũng không đơn giản như mình nghĩ.
Lưu Phong vội vàng lui về sau, giá khởi Hạo Thiên Kiếm ngăn cản. Song thủ Bạch Vũ vốn đang chém xuống, thấy Hạo Thiên Kiếm hiện ra, vội vàng linh xảo tách hai tay ra, lăng không bắn ra một đạo tử quang vào mặt Lưu Phong.
Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi Hạo Thiên Kiếm, phát ra quang huy màu trắng, khó khăn lắm mới hóa giải được thế công của Bạch Khiết.
Giữa không trung, hai người công kích lẫn nhau. Một tiếng nổ vang lên, tử quang của Bạch Khiết bị bạch sắc kiếm quang của Lưu Phong làm cho tiêu tán.
Giao thủ một lúc, Lưu Phong hiểu được thực lực của Bạch Khiết quả thật cường đại, Không cần có tiên kiếm trong tay cũng có thể xuất ra kiếm khí. Chỉ bằng vào điểm này cũng không thể xem thường được.
Lưu Phong thối lui lại ba bước, vẻ mặt kinh ngạc: "Bạch Khiết có đúng thực lực của ngươi đã là Nguyên Thần kỳ?"
Bạch Vũ thân hình phiêu hồi, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, bình thản nói: "Tiếp tục." Vừa nói, thân ảnh Bạch Khiết lại nhẹ nhàng bay đến, ngọc thủ vung lên, trong tay nhất thời tỏa ra một vầng tử quang, từ từ xuất hiện một loại tử khí kỳ lạ.
Lưu Phong thần sắc trở nên khẩn trương. Mặc dù biết chỉ là đang khảo nghiệm nhưng Bạch Khiết tuyệt đối sẽ không nương tay. Nếu không cẩn thận bị Bạch Khiết đả bại thì thật là xấu hổ. Mặc dù bại trong tay một người đã từng đạt đến Thiên Nhân kỳ trong quá khứ cũng không phải là xấu hổ nhưng cũng không được thua quá nhanh, tránh cho Bạch Khiết sau này chế nhạo hắn.
Hạo Thiên Kiếm vung lên, bạch sắc quang huy nhất thời bắn ra mấy đạo kiếm quang phủ lên người Bạch Vũ.
"Tiểu tình nhân muốn giết ta sao?" Véo véo, mấy đạo kiếm quang bay đến, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Vũ vung lên với tốc độ cực nhanh.
"Tiểu tình nhân muốn giết ta nhưng chỉ chừng đó đạo hạnh thì vẫn chưa đủ." Bạch Vũ quát lên hai tay vũ lộng, xuất ra mười đạo tử khí. Kiếm quang của Lưu Phong vừa chạm vào tầng tử khí này liền vô thanh vô tức tiêu tán toàn bộ.
Lưu Phong sắc mặt đại biến, quát lên, thân thể lao đến, quyền đầu nắm chặt Hạo Thiên Kiếm tiếp cận Bạch Khiết.
Tử quang phòng ngự quả thật lợi hại ngoại trừ một vài âm thanh nhỏ vang lên thì Hạo Thiên Kiếm không cách nào có thể phá vỡ được tầng tử quang phòng ngự này của Bạch Khiết.
"Tiểu tình nhân sao lại yếu ớt như vậy?" Bạch Vũ ung dung mỉm cười, chế nhạo hắn, hai tay vẫn không ngừng điều khiển tử quang phòng ngự ngăn cản Hạo Thiên Kiếm của hắn.
Lưu Phong công kích không có kết quả, trong lòng cũng nổi giận, vội vàng thúc dục Nguyên Anh lực trong nội thể phát xuất ra ngoài.
Bạch Vũ cũng quát lên một tiếng nhìn Lưu Phong mỉm cười: "Tiểu tình nhân cẩn thận nhé." Nói xong hai tay vũ lộng pháp quyết, trong nháy mắt bóng tay xuất hiện đầy trời một đạo kiếm quang màu tím như một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Bạch Vũ mỉm cười, khẽ đưa Tử quang kiếm lên, nhắc nhở: "Tiểu tình nhân, không nên do dự nữa. Thi triển hết sức của ngươi. Nếu không sẽ hối hận đấy."
Lưu Phong rùng mình: "Ra tay đi."
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, binh khí hai người giao nhau.
Lưu Phong thân mình nhoáng lên, lảo đảo thối lui về sau, khó khăn lắm mới đứng vững, trong lòng không thể chấp nhận được sự thật này. Không nghĩ ra kiếm quang của Bạch Khiết có thể đẩy lui mình. Phải biết rằng kiếm của hắn mới là kiếm thật, hơn nữa lại là thượng cổ thần binh Hạo Thiên Kiếm nhưng lại không thể chế trụ được thanh kiếm ảo của Bạch Khiết.
Trong khi hắn còn đang chưa hồi phục thì Bạch Khiết quát lên thân hình như tia chớp lao đến, tử quang kiếm lóe lên chém xuống.
Lưu Phong ngay lập tức cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn đè nặng lên. Vận dụng toàn bộ Nguyên Anh lực trong cơ thể truyền qua Hạo Thiên Kiếm phá được một lỗ hổng, toàn lực triển khai Thất Tinh bộ thoát ra phạm vi công kích của Bạch Khiết. Bất quá ống tay áo cảu hắn cũng bị tử quang của Bạch Khiết cắt đứt.
Lưu Phong hoảng sợ, tâm thần có chút bối rối, nhảy lui ra khỏi vòng chiến.
"Tiểu tình nhân, ngươi trong lúc đối địch lại hoảng loạn như vậy? Mới vừa rồi nếu ta không thu lại một nửa lực công kích thì e rằng lúc này ngươi đã biến thành tử thi." Bạch Khiết vẻ mặt tức giận nói.
Lưu Phong cảm thấy rất khó chịu, nữ nhân này thản nhiên trách móc hắn nhưng hắn không thể nào phản bác được. Dù sao Bạch Khiết nói rất đúng, trong khi lâm chiến tuyệt không thể phân tâm được. Không khó nhận ra nếu vừa rồi Bạch Khiết là địch nhân của hắn thì quả thật hắn đã vong mạng.
"Bạch Khiết cẩn thận." Biến phẩn nộ thành lực lượng, Lưu Phong thúc giục lực lượng trong cơ thể, rót vào Hạo Thiên Kiếm. Kiếm quang nhất thời trở nên sáng rực, bắn đến Bạch Khiết đang đứng phía xa, khí thế hung mãnh như lôi điện.
Bạch Vũ thấy lực chiến đấu của Lưu Phong trong chớp mắt đã tăng lên đáng kể, khóe miệng lộ rõ vẻ tươi cười. Hai tay chắp lại, bắn ra tử quang đón đỡ công kích của Lưu Phong. Kiếm quang của Lưu Phong bất giác như muối bỏ bể, vô thanh vô tức biến mất.
Lưu Phong không khỏi lại cảm thấy bực bội trong lòng. Hắn cho dù đã vận toàn lực, vẫn mong có thể đẩy lui Bạch Khiết một chút cũng mãn nguyện. Không nghĩ ra Bạch Khiết có thể hóa giải dễ dàng như vậy.
Giờ phút này hắn mới thẫm đẫm câu nói của Bạch Khiết-Nguyên Anh kỳ chẳng tính là gì cả.
"Tiểu tình nhân, không nên nổi giận, tiếp tục đi. Kỳ thật biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm." Bạch Khiết tựa hồ như nhìn thấu được tâm tư của hắn, mỉm cười nói.
Lưu Phong trong lòng tĩnh tâm ngưng thần, bỏ hết mọi tạp niệm, tâm thần hoàn toàn chìm vào đan điền, Nguyên Anh lực thuần khiết tỏa ra, nhất thời toàn thân Lưu Phong được phủ trong một vầng hào quang màu trắng, Hạo Thiên Kiếm trong tay lấp lánh. Nhìn từ xa giống như thiên thần vậy.
Thấy sự biến hóa của Lưu Phong, Bạch Khiết a lên một tiếng: "Tiểu tình nhân khá lắm. Mau cho ta xem thực lực của Nguyên Anh lực như thế nào. Đừng để cho ta thất vọng."
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Bạch Khiết, Lưu Phong giận dữ quát lên, hai nắm Hạo Thiên Kiếm, dùng hết sức lực chém đến. Một tia sáng có thể so sánh với vầng thái dương mang theo khí thế lôi đình vạn quân giáng xuống người Bạch Khiết.
Nhưng. Bạch Khiết vẫn mỉm cười không hề di động.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, Bạch Khiết hoàn toàn bị kiếm quang của Lưu Phong đánh trúng.
Lưu Phong trong lòng cũng kinh ngạc, âm thầm hối hận mình đã toàn lực ra tay đối với Bạch Khiết. Nếu Bạch Khiết chết thì e là Bạch Vũ cũng chết theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...