"Ngươi là ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây sao? Mỗi ngày những người như ngươi đến đây cầu kiến Liễu Oanh cô nương, không một ngàn thì cũng tám trăm người. Đáng tiếc là thời gian của Liễu Oanh cô nương rất ít."
"Ý lão trượng dường như là yết kiến Liễu Oanh cô nương là một chuyện không dễ dàng?" Lưu Phong thấy khuôn mặt mê say của lão trượng, không nhịn được cười lớn nói.
"Đương nhiên." Lão già nghiêm mặt nói: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể gặp Liễu Oanh sao? Nàng không phải là nữ nhân bình thường. Nàng bây giờ là một trong rất ít những nữ tử trên sông Yên Chi này bán nghệ mà không bán thân. Thật là đáng quý".
"Xem ra vị lão trượng này đối với cô nương đó dường như là rất tôn sùng. Chẳng lẽ lão cũng thích Liễu Oanh?" Lưu Phong cố trêu chọc, hỏi.
"Ài, ta đã già, chỉ là chuyện trước kia mà thôi. Công tử, ta xem ngươi cũng là người bất phàm, phỏng chừng có khả năng gặp được Liễu Oanh cô nương. Không chậm trễ nữa, ta bây giờ sẽ đưa ngươi đến thuyền hoa."
"Ngươi đừng vội cười ta, chẳng qua là ngươi chưa thấy qua Liễu Oanh cô nương mà thôi, nếu thấy rồi thì e là ngươi cũng mê như ta thôi."
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Lão trượng, nữ nhân xinh đẹp ta cũng thấy không ít, ngươi không cần khoa trương."
"Ngươi đừng khinh thường, mỗi ngày đều không có biết bao nhiêu quan gia, quý tộc cầu kiến Liễu Oanh cô nương nhưng cho dù là miễn cưỡng nhưng không hợp tâm ý nàng thì ngươi cũng đừng mong thưởng thức được tay nghề của nàng."
Tay nghề? Lưu Phong quan tâm nhất chỉ là vóc người và dung mạo, về phần cái gì là thủ nghệ (tay nghề) thì để cho nó đi gặp quỷ đi thôi.
"Lão trượng, người có biết khi Liễu Oanh tiếp khách thì có gì đặc biệt có thể làm nàng vui vẻ không? Lão trượng ngày nào cũng ở Yên Chi hà, chắc hẳn là hiểu biết rất nhiều."
"Công tử, xem ra ngươi cũng tinh mắt, lão hữu đối với Liễu Oanh cô nương rất rành rẽ."
"Thỉnh mời lão trượng chỉ giáo." Lưu Phong làm ra một bộ dáng cung kính mà nói.
"Nàng coi kim tiền như phù du, tuyệt đối không bán thân, đến nay vẫn chưa có nam nhân nào chạm được vào thân thể nàng. Hơn nữa nàng ghét nhất là loại nam nhân ỷ vào kim tiền. Cho nên công tử muốn gặp Liễu Oanh thì cũng nên bỏ ý định dùng kim tiền đi. Liễu Oanh cô nương chỉ thích nam nhân hữu tình, thích tìm nam nhân am hiểu thi tình họa ý mà thôi."
Lưu Phong nghe vậy trong lòng cũng cười thầm, Liễu Oanh này quả là không phải nữ tử tầm thường.
Liễu Oanh quả nhiên là khôn ngoan, cho người ta thèm mà không cho người ta ăn. Quả thực là một phương pháp câu khách hiệu quả.
"Vậy theo lão trượng thì ta nên làm thế nào?" Lưu Phong bất động thanh sắc nói.
"Công tử, về ngoại hình của ngươi thì căn bản đã đáp ứng được yêu cầu đầu tiên nhưng ngươi cần phải có phong độ nữa thì Liễu Oanh mới thích."
Ha ha nữ nhân này quả là lợi hại. Bình thường là khách chọn gà, bây giờ lại là gà chọn khách. Gà này quả là cao tay đây, cũng đáng tính là nhân tài trong giới thanh lâu.
Lưu Phong chính là đang cần những nhân tài như thế này.
"Công tử khách khí." Lão già nhanh chóng dùng sức vận động cánh tay vạm vỡ của mình chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong nước.
Một lát sau, từ xa xa đã thấy một hoa thuyền ba tầng thật lớn, lão già liền nói: "Công tử, đó chính là hoa thuyền của Liễu Oanh cô nương."
Lưu Phong quan sát xung quanh, chỉ thấy có rất nhiều thuyền nhỏ bao quanh, trên thuyền đều có một vị công tử tràn đầy sự chờ mong.
"Công tử, ngươi thấy chưa, đến đây đều là văn nhân tài tử, quan gia quý tộc, xem bộ dáng của họ thì đã biết là bị cự tuyệt. Ài, thật là tội nghiệp."
"Lão trượng, mời người mau áp sát thuyền hoa."
"Tại hạ Lưu Phong đối với Liễu Oanh cô nương hâm mộ đã lâu, thỉnh xin vị tỷ tỷ này thông báo dùm tại hạ một tiếng." Lưu Phong hai tay ôm quyền nhìn nha hoàn trên thuyền nói.
Nha hoàn nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, đột nhiên bị Lưu Phong gọi là tỷ tỷ, sắc mặt đỏ bừng, cười mắng: "Nam nhân các ngươi ăn nói đều vô lại như nhau. nói thật cho ngươi biết tiểu thư nhà ta hôm nay không khỏe, không muốn gặp khách. Ngươi nên trở về, lúc khác quay lại."
Ta khinh, Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: "Tại hạ là ngưỡng mộ đại danh mà đến, một quãng đường xa, ngươi cho rằng có thể bằng một câu nói có thể đuổi ta đi sao?"
Nha hoàn thấy Lưu Phong ngữ khí cứng rắn, cười lạnh một tiếng nói: "Vị công tử này quả là có quan uy, không lẽ là công tử nhà quan? Bất quá ta nhắc nhở công tử, ngươi không thể tại nơi này giương uy được đâu."
"Tình nhi, ngươi hỏi lại tên vị công tử đó cho ta." Đột nhiên một thanh âm trong trẻo từ trong hoa thuyền vọng ra.
Nha hoàn tên Tình nhi lúc này mới nghiêm mặt hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"
"Tại hạ là Lưu Phong." Lưu Phong sắc mặt cũng đã trở nên hòa hoãn hơn.
"Tình nhi, để cho hắn tiến lên."
Tình nhi vội quay về sau khẽ hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ hắn là người mà tiểu thư hôm nay chờ đợi?"
"Nếu hắn thực sự là Lưu Phong thì chính xác rồi."
Tình nhi quay lại, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự là Lưu Phong, Phượng viên thiếu gia Lưu Phong?"
"Đúng vậy, chính là tại hạ." Lưu Phong có chút kinh ngạc, dựa theo khẩu khí của nha hoàn này thì tiểu thư nàng tựa hồ biết mình.
"Nếu là vậy thì thỉnh mời công tử lên thuyền." Thái độ của Tình nhi chợt chuyển đổi một trăm tám mươi độ, giống như Lưu Phong là tình lang của ả vậy.
Một vị công tử bên thuyền bên cạnh hâm mộ nhìn Lưu Phong, khẽ hỏi: "Vị huynh đài có thể chỉ giáo mấy chiêu không?"
Lưu Phong tiêu sái quay đầu lại nhìn nam tử đó nói: "Chỉ giáo thì không dám nhưng phương pháp thì có một."
"Ồ, thỉnh xin công tử mau nói." Người nọ vội vàng hỏi.
"Kỳ thật cũng không có gì chỉ là vấn đề về nhân phẩm." Lưu Phong mặt dày nói: "Nhân phẩm tốt thì đương nhiên sẽ được gặp."
Tình nhi nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Công tử thực là thú vị."
Lưu Phong mỉm cười nói: "Ta bất quá chỉ là nói thật mà thôi."
Tình nhi không nói nữa mà dẫn Lưu Phong đi đến mũi thuyền, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, công tử đã đến."
Trong khoang thuyền nhất thời truyền ra một âm thanh ưu nhã: "Ngươi dẫn hắn đến đây."
Tình nhi lấy tay vén tấm rèm lên, cùng Lưu Phong chậm rãi đi vào trong.
"Công tử, người đã đến rồi." Liễu Oanh vốn là quay lưng về phí Lưu Phong, giờ phút này khẽ xoay người lại.
Lưu Phong chỉ thấy trước mắt sáng ngời, mặc dù đã nhìn qua nhiều mỹ nữ nhưng lúc này hắn cũng kinh ngạc. Mỹ nữ trước mắt có thân thể có thể sánh ngang với Kim Vận phu nhân, mặc một bộ y phục màu tím bằng lụa mỏng, hoàn toàn phô bày ra những đường cong tuyệt mỹ trong cơ thể, khuôn mặt đẹp tinh xảo như ngọc, trên mái tóc búi cao, lóe sáng một cây ngọc trâm. Thực là một nữ nhân quý phái.
"Cô nương biết tại hạ sẽ đến đây?" Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Oanh ôn nhu nói: "Đúng vậy, ta sớm biết công tử sẽ đến. Hôm nay gác lại mọi chuyện, chờ công tử đến."
"Là Kim Vận phu nhân nói cho nàng biết?" Lưu Phong cười nói.
Liễu Oanh cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Không sai, là Bá tước đại nhân nói cho ta biết."
"Vậy cô nương cũng đã biết chủ ý của tại hạ?"
"Không biết. Bá tước đại nhân chỉ nói ngươi sẽ đến, nhưng vì sao mà đến thì ta không biết. Bất quá ta biết ngươi đến không phải để nghe ta đàn."
"Nói như vậy thì mọi nam nhân khác đều là vì nghe cô nương gảy đàn mà đến?"
"Không sai, không bằng ta cũng vì công tử tấu một khúc nhạc vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...