Lưu Phong rất nhanh chóng nhận ra cung nữ này đã có lần hắn gặp tại Giang Nam, chính là Lâm Lang.
"Lâm Lang, cô cô ở bên trong sao?" Lưu Phong khẽ hỏi.
Lâm Lang gật đầu: "Tước gia, đi thôi."
Lưu Phong thuận tay sờ vào mông Lâm Lang một cái, cười hắc hắc, sau đó đi nhanh về phía trước.
Đi vào trong, hắn phát hiện ra nét mặt Lâm Lang thẹn thùng nhưng vẫn cẩn thận nhìn kỹ động tĩnh xung quanh, hiển nhiên là rất e ngại người khác thấy. Lưu Phong bất giác nổi lên một trận buồn bực, quy củ của hoàng gia cũng thật là. gặp người thân cũng phải lén lén lút lút, như là đi ăn vụng vậy.
"Phong nhi, đến rồi, ngồi xuống đi." Cặp mắt xinh đẹp của Ân quý phi, đôi môi quyến rũ, thanh âm ngọt ngào nhất thời hiện lên trước mắt hắn.
Lưu Phong trong lòng rung động, hai mắt như phát sáng, nhìn thấy Ân quý phi thung dung ưu nhã, tú tuyệt nhân hoàn, quả thực là cực phẩm. Bất quá trong đôi mắt nàng tựa như có một cỗ nhàn nhạt bi thương.
Lưu Phong cũng không dám có ý nghĩ gì xấu xa trong lòng, khẽ hỏi: "Cô cô, người đêm khuya tìm Phong nhi không biết có chuyện gì gấp không?"
Ân quý phi nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Phong nhi, ngươi lần này lên kinh đô đã bị cuốn vào vòng xoáy chính trị?"
Lưu Phong gật đầu: "Phong nhi biết, bệ hạ muốn Phong nhi điều tra Hộ bộ và Nội vụ khố."
"Vậy ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?" Ân quý phi nói tiếp: "Nữ nhân Đông cung kia thủ đoạn độc ác, rất khó đối phó, cô cô không muốn ngươi phải đối đầu với nàng ta. Nếu khó khăn thì ta sẽ tìm bệ hạ nói cho ngươi về lại Giang Nam."
Lưu Phong bất giác cảm thấy nao nao trong lòng, nghe ngữ khí của Ân quý phi thì dường như nàng đã tìm Hoa Hạ đại đế, hiển nhiển là Hoa Hạ đại đế đã không đáp ứng thỉnh cầu của nàng, quyết định vẫn điều tra Hộ Bộ và Nội vụ khố.
"Cô cô, chuyện này người không cần lo lắng, Phong nhi tự có phân tấc." Lưu Phong cảm kích nói: "Cô cô, bệ hạ đã quyết thì sẽ không thay đổi, người ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà làm khó bệ hạ, ảnh hưởng đến quan hệ của người và bệ hạ."
Ân quý phi nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, bất quá nàng vẫn biết kìm chế tâm tình, trong nháy mắt đã trở lại bình thường: "Phong nhi, cô cô tuổi đã cao, ta không sợ gì cả. Ta bây giờ không yên tâm nhất chính là ngươi và Tố Tố. Cô cô khuyên ngươi hay nhất vẫn là rời khỏi kinh đô này. Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể hạnh phúc đâu."
Lưu Phong khẽ thở dài trong lòng, điều Ân quý phi nói, hắn sao lại không biết. Đáng tiếc trên người hắn còn có một sứ mạng phải thực hiện. Kinh đô là nơi hắn sớm muộn cũng phải đến. Lần này nếu Hoa Hạ đại đế không triệu hắn đến thì một thời gian nữa hắn cũng phải tiến nhập kinh đô mà thôi.
"Cô cô, phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc chi vương thần. Tâm ý của bệ hạ đã như vậy, sợ rằng có muốn rút lui cũng không dễ." Lưu Phong cũng không dám nói ra mọi chuyện, phải tùy ý bịa ra một lý do.
: câu này ý là đất trong thiên hạ, chỗ nào cũng là đất của vua, là quan thì quan nào chẳng là thần tử của vua. Chạy đi đâu cũng thế.
"phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc chi vương thần." Ân quý phi lẩm nhẩm lại câu nói này, đôi mắt tinh quang lóe sáng, tán dướng: "Phong nhi quả nhiên là nói rất hay, không hổ là nam nhân của Tố Tố."
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Ân quý phi, Lưu Phong bất giác cảm thấy xấu hổ, những lời này văn vẻ thì có thừa, bất quá không phải là hắn nghĩ ra mà chính là từ Thi kinh mà ra.
"Phong nhi, ngươi nghe ta nói, rời khỏi quan trường, với văn tài của người thì nhất định trở thành một nhà đại nho vang danh thiên hạ. Đế quốc bây giờ tình hình phức tạp, triều thần tranh đấu lẫn nhau. Các nơi dân chúng nổi loạn, lại có Ma giáo mê hoặc chúng nhân, thân tại quan trường không có gì là tốt cả. Ta thật mong cho ngươi và Tố Tố thành một đôi thần tiên quyến lữ, ngao du sơn thủy. còn về phần bệ hạ, ta sẽ nghĩ ra biện pháp."
Ân quý phi cắn răng nói: "Bệ hạ còn thiếu ta một món ân tình, hắn chắc chắn sẽ đáp ứng ta."
Lưu Phong thấy Ân quý phi vì mình lo lắng như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.
Cô cộ thật sự là người tốt đây, có một người thân thích như vậy, ta thật là có phúc phận. Nghĩ lại tại kiếp trước, bà con thân thích lãnh đạm hơn bây giờ nhiều, thân thích tại thời cổ đại này quả thật là đáng yêu.
"Cô cô, người nghe Phong nhi nói đã. Chuyện này người không cần quan tâm nữa. Vô luận như thế nào thì tâm ý cũng sẽ không thay đổi. Bệ hạ muốn điều tra Hộ Bộ và Nội vụ khố chính là để trù bị quân lương cho việc viễn chinh. Người hẳn cũng đã biết tâm nguyện lớn nhất của bệ hạ chính là bình định Phù Tang và Cao Lệ. Cho nên chuyện này dám chắc bệ hạ sẽ không thay đổi. Cô cô yên tâm, Phong nhi tự biết làm thế nào." Lưu Phong vội vàng phân tích lại một lần nữa, hy vọng nàng không đi gặp Hoa Hạ đại đế nữa.
Hậu cung không quản việc triều chính, Lưu Phong sợ vì chuyện này mà Ân quý phi mất đi ân sủng của hoàng thượng.
Ân quý phi tựa hồ như nhìn ra được tâm tư của Lưu Phong, buồn bã nói: "Phong nhi, ngươi sợ cô cô sẽ bị bệ hạ không thương yêu nữa sao?"
Lưu Phong mỉm cười: "Cô cô quá lời, bệ hạ đối với người chắc chắn sẽ vĩnh viễn sủng ái, không thay đổi."
"Ngươi sai rồi." Câu nói của Lưu Phong tựa hồ như làm cho Ân quý phi đau lòng.
"Ân sủng của bệ hạ đối với ta đã sớm không còn tồn tại."
"Cô cô, người đang nói đùa với Phong nhi sao?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi.
Ân quý phi nhìn Lưu Phong nói: "Là thật, bệ hạ đã một tháng chưa tới nơi này an nghỉ."
Lưu Phong hơi kinh hãi, có câu kề bên vua như kề bên hổ, quả thật không sai.
"Cô cô, như thế nào lại như vậy?" Lưu Phong có chút khó hiểu, đúng ra Ân quý phi xinh đẹp, thủ đoạn thành thục, đúng ra không thể như vậy chứ.
"Ta cũng không biết, bệ hạ trong khoảng thời gian này đã không còn tới tẩm cung của phi tần nữa." Ân quý phi có vẻ cô đơn, ý nghĩa khác chính là sau này nàng sẽ trở thành quả phụ. Thân là nữ nhân của hoàng đế, vốn chỉ có mong chờ một chút tình ái của thánh thượng, bây giờ ngay cả một chút tình ái đó cũng không còn nữa.
Lưu Phong đang muốn nói Hoa Hạ đại đế dù sao cũng đã lớn tuổi, cũng nên ngừng hoạt động chuyện phòng the, bằng không thì e là không còn sống được lâu nữa. Bất qúa như vậy thì cũng khổ cho phi tần mỹ nữ của lão, như Ân quý phi vậy. Nàng vốn đang tuổi như lang như hổ, ngươi để cho nàng cô đơn như vậy thực là khổ mà. Trách không được trong mắt cô cô có sự bi thương, thì ra là như thế này.
"Cô cô, bệ hạ đã già, người không có nhiều thời gian nữa, cô cô phải thông cảm cho người." Lưu Phong thấp giọng an ủi.
Ân quý phi đột nhiên nói: "Đáng thương là ta ngay cả một đứa con cũng không có."
Lưu Phong bất giác ngẩn người, không biết an ủi nàng như thế nào nữa.
Trong cung có một quy tắc, con vì mẹ mà phú, mẹ nhờ con mà quý. Ân quý phi bây giờ không có con, tương lai dám chắc Hoa Hạ đại đế sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với nàng. Nhất là khi Hoa Hạ đại đế qua đời, tân hoàng đế lên ngôi thì cuộc sống của Ân quý phi sẽ càng cô quạnh nữa.
Lưu Phong không phải là Ân quý phi nhưng nghĩ đến đấy hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù nàng không phải lo lắng về chuyện cơm áo nhưng phải chịu cô đơn cho đến khi già mà chết.
Nữ nhân sợ cái gì?
Sợ nhất chính là cô đơn tịch mịch.
Lưu Phong bất giác cảm thấy thương vị cô cô này.
"Cô cô, người yên tâm, Phong nhi chính là hài tử của người." Lưu Phong bất giác nổi lên bầu nhiệt huyết.
"Là hài tử của ta?" Ân quý phi khẽ nở nụ cười, nhu hòa nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, ngươi lại đây, để cô cô ngắm ngươi." Câu nói của Lưu Phong thực làm cho Ân quý phi động lòng.
Nữ nhân nào mà không muốn có con, Ân quý phi cũng không ngoại lệ.
Lưu Phong tiến về phía trước, ngọc thủ Ân quý phi khẽ nắm lấy tay hắn, vẻ mặt nhìn hắn như mẹ nhìn con vậy: "Phong nhi, ngươi thực sự nguyện ý làm con ta sao?"
"Cô cô, Phong nhi nguyện ý, người cứ xem Phong nhi như con của người. Sau này Phong nhi sẽ hảo hảo hiếu kính với người." Lưu Phong nghiêm trang nói.
"Hài tử, hài tử của ta." Ân quý phi trong mắt khẽ rơm rớm nước mắt: "Phong nhi, hài tử của ta, ngươi đối với cô cô thật là tốt."
Bất quá hai người đứng quá gần nhau, bộ ngực bão mãn của nàng ngay trước mặt hắn, ngọc thể thơm tho, quyến rũ trong tầm tay, làm trong lòng hắn không khỏi có chút vọng động.
"Phong nhi, sau này ngươi phải thường xuyên đến thăm ta." Ân quý phi nắm chặt tay hắn nói: "Cô cô thật sự rất cô đơn, sau này người phải tiến cung thường xuyên, nói chuyện với ta được không?"
Lưu Phong vội vàng nói: "Cô cô yên tâm, chỉ cần có cơ hội thì Phong nhi sẽ vào đây nói chuyện với cô cô."
"Ây, ngươi thật hiếu thuận." Ân quý phi quả thực tâm tình đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Khẽ ôm hắn vào lòng.
Đầu Lưu Phong bị Ân quý phi ôm trước ngực, hai vú của nàng dán chặt vào mặt hắn, hắn thậm chí còn nghe được tiếng tim nàng đang đập. Dần dần trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác khoan khoái.
Lưu Phong bị Ân quý phi ôm chặt một lúc lâu, khẽ cựa quậy đầu mình, ai ngờ lại vô tình gây ra sự cọ xát với hai vú của nàng. Thân thể mềm mại của Ân quý phi nhất thời run lên, từ ngực như truyền đến một dòng điện, tỏa đi toàn thân. Giờ phút này trên mặt nàng cũng đã ửng đỏ. Cúi đầu nhìn Lưu Phong, bất quá thấy hai mắt hắn quang minh chính đại, tựa hồ không cố ý khinh bạc mình.
Nhưng đồng thời trải qua một chút ma xát này, Ân quý phi cũng ý thức được ngay cả khi Lưu Phong là hài tử của mình thì hắn vẫn là nam nhân. Nam nữ thụ thụ bất thân, cứ tiếp tục ôm nhau như thế thế này thì có chút mập mờ.
Nghĩ tới đây Ân quý phi khẽ đẩy Lưu Phong ra: "Phong nhi, để ta đi lấy cho ngươi một chén Bách Hoa lộ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...