Hi Du Hoa Tùng

Trong suy nghĩ của bọn họ, thực lực của Lưu Phong dù mạnh nhưng vẫn không thể so sánh với tổ chức của bọn chúng được, đi theo Lưu Phong, đó là tử lộ. Nếu lựa chọn không thuần phục Lưu Phong thì cũng bị giết, đường nào cũng bị chết, thôi đành tự tử cho rồi.
 
Đương nhiên, bọn chúng tự sát cũng có chút ngu ngốc, Lưu Phong vị tất sẽ không thể bảo vệ an toàn cho bọn chúng sao.
 
Chỉ cần là nhân tài, Lưu Phong đều dụng tâm, hết sức bảo hộ.
 
Lúc này, Cẩm Y Vệ đã từ trên người bọn cường đạo đã chết phát hiện một chút manh mối, có dấu hiệu cho thấy những người này rất có thể là nhân mã của Yến Vương.
Lưu Phong càng thêm không hiểu, bản thân mình lần này đến kinh đô, Yến Vương nên cao hứng mới đúng, vì sao lại phái người ám sát mình. Chẳng lẽ Thái Tử Phi và Yến Vương thật sự có liên lạc gì hay sao?
 
Bạch Thọ cũng có nghi vấn giống như vậy"Tước gia, chuyện bây giờ không đơn giản a."
 
"Quên đi, không cần suy nghĩ nhiều nữa" Lưu Phong thần sắc lạnh lẽo nói: "Chỉnh đốn quân mã, chúng ta lập tức lên đường. Tin chắc rằng sau lần này sẽ không có người đến ám sát chúng ta nữa".
 
Bạch Thọ cũng có chút khó hiểu"Tước gia, vì sao chắc chắn như thế?"
 
Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Không tin thì ngươi hãy chờ mà xem"
Quả nhiên, những ngày tiếp theo đúng như Lưu Phong nói, dọc theo hành trình đi không hề gặp phải lực cản nào. Đại đội nhân mã sau sáu ngày bôn ba, rốt cuộc cũng đã đến kinh đô.
 
Sau khi ở khách sạn ngoài thành nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau, Lưu Phong và những Cẩm Y Vệ tùy tùng nhắm về cửa chính kinh đô mà thẳng tiến.
 
Dưới ánh sáng mặt trời, hình ảnh kinh đô thật là hùng vĩ, bọn lính canh mặc khải giáp, đứng canh thẳng hàng, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
 
Kinh đô thật quá phồn hoa, lần trước Lưu Phong nhìn thấy không giống như bây giờ, trên đường hết sức huyên náo, người đến kẻ đi, khắp nơi tràn ngập tiếng người, thanh âm buôn bán, giao dịch vang lên khắp mọi nơi.
 
Không giống lần trước, Lưu Phong lần này đến kinh đô tâm tình trầm trọng dị thường, hắn không có mở cửa sổ xe ngựa để thưởng thức cảnh vật bên ngoài, bất quá những thanh âm huyên náo ồn ào như vậy vẫn xuyên qua cửa sổ truyền đến mà thôi.

 
Khi vào kinh đô, Bạch Thọ liền cáo từ mang theo Cẩm Y Vệ hồi khứ tổng bộ để trị liệu, cũng không có đi cùng Lưu Phong. Chỉ là trước khi đi, đặc biệt dặn dò Lưu Phong nhất định phải cẩn thận làm việc. Kinh đô không thể so với Giang Nam, nơi này thật sự là tàng long ngọa hổ.
 
Xa đội rốt cuộc cũng đi vào kinh đô phồn hoa, cuối cùng đi đến dịch trạm lần trước Lưu Phong và Vương Đức Vọng đã ở lại.
 
Dịch trạm quan viên tựa hồ đã sớm được thông tri, cung kính nghênh tiếp đoàn người Lưu Phong.
 
Lưu Phong đi vào đại môn dịch trạm, nhìn thấy một hán tử cao to chưa từng gặp qua đang đứng trước mặt.
 
"Ngươi chính là Lưu Phong Lưu tước gia đây sao? Ta là Phòng Như Binh" Người nọ thấy Lưu Phong đi lại, chủ động nghênh tiếp, hơn nữa còn tự giới thiệu.
 
Lưu Phong khẽ rung động, người này cũng là trong giới tu chân.
 
"Phòng huynh phải không? Chúng ta cũng không biết a. ?" Lưu Phong trong giọng mang theo vẻ kinh ngạc"Nhìn bộ dáng của ngươi, tựa hồ đang ở chổ này đợi ta?".
 
Có thể đi vào dịch trạm hoàng gia, tuyệt đối là có địa vị. Lưu Phong đoán được hơn phân nữa người này là thuộc hạ của Đông Cung hoặc Yến Vương gì đây.
 
"Không sai, tại hạ ở đây chờ tước gia đã ba ngày rồi" Phòng Như Binh lạnh nhạt đáp.
Lưu Phong nhíu mày nói: "Xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì?".
 
"Kỳ thật tại hạ cũng là theo lệnh người khác thôi, có người muốn gặp ngươi". Nhìn bốn phía không có ai, Phòng Như Binh thấp giọng nói: "Đại sư tôn đã đợi ngươi ba ngày rồi".
Đại sư tôn Tần Thủy Dao? Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên thấp giọng nói: "Phòng huynh, Đại sư tôn ta đang ở nơi nào?"
 
"Giờ phút này người đang ở dịch trạm, ngươi theo ta đến đây". Phòng Như Binh nói xong liền đi trước dẫn đường.
 

Lưu Phong vội vàng theo sau.
 
Nói thật, trong bốn vị sư tôn, ngoại trừ Trương Mỹ Nhân ở ngoài ra, Tần Thủy Dao là vị mà Lưu Phong không thích nhất, trong lòng nàng chỉ có lợi ích của sư môn mà thôi. Mặc dù không thích, nhưng giờ phút này Lưu Phong cũng không dám chậm trễ chút nào.
 
"Phòng huynh, ngươi cũng là đệ tử của Phiêu Hương Cốc chúng ta hay sao?" Lưu Phong ho khan một tiếng, trên mặt tươi cười, thấp giọng hỏi.
 
Phòng Như Binh cũng chỉ cười cười thần bí: "Ta thật ra cũng muốn trở thành đệ tử Phiêu Hương Cốc, nhưng mà. không. có. phúc phận. a."
 
Khẽ hít một hơi dài, Phòng Như Binh thủ thế dẫn đường, dẫn Lưu Phong đến phía trong dịch trạm.
 
Xuyên qua một cái hành lang, đi thẳng qua một cái sân, tới cửa của một gian phòng, Phòng Như Binh mới dừng cước bộ lại, hắn liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái thật sâu, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười ấm áp, ôn hòa nói: "Vào đi thôi, đại sư tôn đang ở trong phòng chờ ngươi". Nói xong, sau đó liền xoay người rời đi.
 
Hít một hơi thật sâu, Lưu Phong mở cửa thư phòng đi vào.
 
Lưu Phong tâm tình có chút bực bội, hắn trong lòng đang suy nghĩ Tần Thủy Dao vì sao lúc này lại hạ sơn kiếm mình, chẳng lẽ nàng vì Đông Cung.
 
"Quên đi, cứ đi bước nào hay bước đó thôi"
 
Thần sắc lạnh lẽo, Lưu Phong đi vào trong thư phòng, đã nhìn thấy đại sư tôn Tần Thủy Dao thân bận váy màu hồng phấn, cặp mắt như hoa, thần sắc ba phần như đang cười, cử động nhẹ nhàng nhấc tay động chân cũng dễ dàng làm khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ.
 
Tần Thủy Dao đang ngồi ở sau chiếc bàn, gương mặt tức giận và lạnh lẽo, cau mày, nàng tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
 
Lưu Phong lẳng lặng đi đến trước mặt, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng yên chờ đại sư tôn ổn định tinh thần lại.

 
Sau một hồi lâu, Tần Thủy Dao phảng phất mới phục hồi tinh thần lại, ngẫng đầu lên, sắc mặc bình tĩnh liếc nhìn Lưu Phong một cái, ánh mắt bình thường, trên mặt không biểu hiện bất kỳ dao động nào.
 
Tần Thủy Dao chậm rãi nói: "Phong nhi, ngươi đã đến rồi à. !"
 
Lưu Phong hít một hơi thật sâu"Đại sư tôn, người hạ sơn khi nào, Phong nhi không nghĩ tới lại gặp người ở chổ này, thật là cao hứng!"
 
Tần Thủy Dao khẽ động đôi mi, sóng mắt vốn bình tĩnh, yên lặng khẽ xuất ra một tia ba động, đôi môi khẽ hé, cười lên một tiếng nói: "Tiểu quỷ đầu năm đó giờ cũng đã lớn rồi. Ta hạ sơn ba ngày trước, có thể nói chuyến đi lần này là vì ngươi mà đến"
 
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng cũng đã chuẩn bị hết mọi tình huống nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng.
 
Lẳng lặng đánh giá vị đại sư tôn trước mắt này, Lưu Phong tâm tình càng khó chịu, nếu Tần Thủy Dao thật sự là vì Đông cung mà đến, hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Ít nhất, hắn bây giờ còn chưa có đối sách.
 
Tựa hồ nhận thấy được Lưu Phong có chút bất thần, Tần Thủy Dao nhẹ nhàng khẽ ho khan một tiếng, làm cho Lưu Phong bừng tỉnh.
 
Tần Thủy Dao chậm rãi đứng lên khỏi ghế, dịch qua khỏi cái bàn đi đến trước mặt Lưu Phong, cứ yên lặng đứng trước mặt nhìn Lưu Phong.
 
Lưu Phong thấy tình cảnh như vậy, có chút không hiểu, chẳng biết đại sư tôn rốt cuộc muốn làm gì.
 
Dần dần, ánh mắt Tần Thủy Dao trở nên nghiêm nghị, Lưu Phong mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng mà đứng trước mặt đại sư tôn mà nói, thậm chí không dám ngẫng đầu nhìn ánh mắt của đại sư tôn.
 
"Phong nhi, mấy năm nay ngươi biến hóa thật sự quá lớn, sư tôn bây giờ cũng không nhận ra ngươi rồi" Tần Thủy Dao chậm rãi thở dài"Từ lúc ngươi bệnh nặng khỏi cho tới giờ, ngươi so với trước kia không giống."
 
Lưu Phong không biết Tần Thủy Dao vì sao nói những lời này, nhưng vừa nghe xong thân thể cũng có chút không nhịn được, run rẫy một chút, chẳng lẽ. chẳng lẽ. nàng đã khám phá. ra. sự. việc. kia.
 
Hít một hơi thật sâu, Lưu Phong ngẫng đầu lên, trên mặt khẽ gượng cười: "Đại sư tôn, người không phải luôn lớn lên hay sao"
 

Tần Thủy Dao trong ánh mắt hiện ra một tia âm mai, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, còn nhớ chuyện năm ấy khi ngươi 9 tuổi không? Ngày đó ngươi không cẩn thận bị thương ở chân, lúc đầu ta và hai vị sư tôn của ngươi đều không ở bên ngươi, làm ngươi sợ hãi, khóc lớn lên."
 
Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Đại sư tôn, ta nghĩ người nhất định đã nhớ lầm rồi, vết thương của ta chính là ở tay mà."
 
Tần Thủy Dao đôi mắt hiện lên một đạo dị sắc, run người một chút, cười nói: "Đúng, hình như là cánh tay phải, xem ra đại sư tôn đã già rồi, trí nhớ cũng không giống như lúc trước."
 
Lưu Phong trong lòng âm thầm cười lạnh.
 
Nói thật, Tần Thủy Dao về điểm này không thể gạt được Lưu Phong. Tần Thủy Dao đột nhiên hỏi chuyện khi còn bé của Lưu Phong, đơn giản là muốn thử thân phận của Lưu Phong một chút. Có lẽ nàng đã đối với thân phận của Lưu Phong sinh ra chút hoài nghi.
Dù sao Lưu Phong mấy năm nay đã có biến hóa quá lớn, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
 
Cũng may, Lưu Phong đã kế thừa trí nhớ của Chu Phong, nếu không thì không xong rồi.
 
"Đại sư tôn, người là thần tiên tu chân, người như thế nào mà già được" Lưu Phong tâm tình dần dần yên tĩnh trở lại, hắn sử dụng khẩu khí giống hệt như khẩu khí năm đó, cùng Tần Thủy Dao nói chuyện.
 
Tần Thủy Dao khẽ cười một tiếng nói: "Tiểu quỷ đầu, miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng dẻo, trách sao hai vị sư tôn sau khi trở về, người nào cũng hết sức khen ngươi"
Lưu Phong thản nhiên nở nụ cười, lập tức hỏi sang chuyện khác: "Đại sư tôn, người lần này xuống núi tìm ta, chắc là có chuyện gì trọng yếu".
 
Tần Thủy Dao thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, chậm rãi đi về ghế, thong dong ngồi xuống, sau đó chỉ cái ghế còn lại"Phong nhi, ngươi cũng ngồi xuống nói chuyện đi".
 
Lưu Phong ung dung ngồi xuống, ứng tiếng nói: "Đại sư tôn, ta nghĩ người là vì chuyện của Đông cung mà tới phải không?"
 
Tần Thủy Dao nhìn vẻ mặt Lưu Phong, không nói gì nhưng ánh mắt gắt gao nhìn kỹ trên mặt hắn.
 
Lưu Phong âm thầm chau mày, lẳng lặng đợi Tần Thủy Dao lên tiếng.
 
Tần Thủy Dao trên mặt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, nếu ta muốn ngươi và Đông Cung Hoàng Thái Tôn liên thủ, ngươi có đáp ứng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui