Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong hiểu được tại thời cổ đại mọi chuẩn mực của xã hội vẫn còn thấp kém. Hai người thường xuyên quan hệ như vậy nếu một ngày nào đó tin tức này truyền ra ngoài thì tất sẽ có phiền toái. Nhất là Ân Tố Tố lại là thiên kim tiểu thư của Tổng đốc phủ, trước khi lập gia đình mà như vậy ắt sẽ bị nghiêm trị. Cho nên Lưu Phong muốn cùng nàng kết hôn sớm một chút. Đến lúc đó có thể thoải mái không cần phải lo lắng gì cả.
-Được, vậy thiếp sẽ truyền tin cho cô cô. Tin rằng không lâu sau Hoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho chúng ta.
Ân Tố Tố trước đây cũng không muốn kết hôn sớm như vậy. Mặc dù nàng có chút ảnh hưởng tính cách hiện đại của Lưu Phong thế nhưng thể hiện trong tình yêu của Lưu Phong nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
-Được rồi, chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian nàng đã nói với cha nàng chưa?-Tham gia Bạch gia thương hội, Lưu Phong cũng hiểu được một điều. Kim tiền tốt nhất là giao cho người thân tín của mình bảo quản mới được.
-Thiếp đã nói. Cha nói để người suy nghĩ vài ngày. Phỏng chừng cũng không có vấn đề gì.
-Ồ, thì ra là thế. -Lưu Phong nói tiếp-Cứ thuyết phục nhẹ nhàng một chút, cha nàng nhất định sẽ đồng ý.
 
***
Đi đến Thiên Hương lâu thì Bạch gia thương hội đã bắt đầu được nửa canh giờ. Lưu Phong vội vàng đi vào, đứng phía sau Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhẹ giọng hỏi:
-Đại ca. tối hôm qua người đi đâu vậy?
Ha, xem ra là nha đầu này tối hôm qua kiểm tra phòng của ta. Lưu Phong cười hắc hắc nói:
-Ta làm một việc riêng.
Bạch Vũ ngửi ngửi một chút trên người Lưu Phong, nhíu mày nói:
-Đại ca, tối qua người đi tìm nữ nhân đúng không? Người làm như vậy làm sao ăn nói với Liễu Thanh Nghi tỷ tỷ?
Vẻ mặt Lưu Phong khó chịu. Nha đầu này thật là rắc rối. Hoàng đế không vội, thái giám mới cần nhanh. Thanh Nghi chưa hề nói gì mà ngươi cứ xen vào chuyện của ta.

-Tiểu thư, tối qua chúng ta đã thương nghị. Hôn sự của tiểu thư chính là mấu chốt của sản nghiệp Bạch gia. Hôm nay phải làm rõ vấn đề này.
Bạch Vũ đang muốn giáo huấn Lưu Phong không nên ba lăng nhăng như vậy nhưng Quế Tẩu đã bắt đầu làm khó đến nàng. Ngày hôm qua Tam thúc đã rơi vào thế bất lợi. Quế Tẩu đương nhiên là trở nên ứng viên sáng giá hơn. Sáng sớm nay Quế Tẩu cùng với con gái Bạch Phỉ Phỉ và Lý Hoành cùng đến đây. Có Giang Nam chức tạo phủ hỗ trợ. Nỗi e ngại của Quế Tẩu cũng giảm đi rất nhiều. Liền trực tiếp đứng ra công kích Bạch Vũ.
-Các ngươi thương nghị? Các ngươi là đại biểu cho ai? Hôn sự của ta không thể để cho các ngươi an bài.
Lưu Phong nhìn lại đã thấy Bạch Vũ nắm chặt quyền đầu, mày liễu nhăn tít, mặt tái nhợt phẫn nộ.
Quế Tẩu cười lạnh một tiếng nói:
-Tiểu thư, ngươi là người thông minh. Ngươi hẳn là phải biết chuyện hôn sự chính là điểm mấu chốt ở đây. Nói cách khác thì hôn sự của người không còn là chuyện riêng của ngươi nữa mà là quan hệ đến đại sự trong tương lai của Bạch gia. Thân là người của Bạch gia chúng ta tự nhiên là có trách nhiệm tham dự vào chuyện này.
Bạch Vũ trong lòng có chút đau xót. Không nghĩ tới Quế Tẩu trước kia yêu thương mình như vậy bây giờ lại trở nên thế này. Cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị mắng lại thì nghe một tên Bạch gia đệ tử hô lên:
-Giang Nam chức tạo phủ Lý công tử đến bái phỏng.
Lưu Phong nghe tiếng liền quay ra nhìn, đã thấy Lý Hoành mỉm cười đi vào, bên cạnh là một nữ tử eo thon lả lướt, mặc bạch y trắng toát. Vẻ mặt thật xinh đẹp.
Bạch Vũ hừ một tiếng chuyển ánh mắt sang nhìn Quế Tẩu nói:
-Bạch gia thương hội tại sao ngươi tự ý mời người của Lý gia tham dự?
Quế Tẩu cười nói:
-Tiểu thư nói gì vậy? Lý công tử chính là đại biểu cho Giang Nam chức tạo phủ đến thăm mọi người. Nếu tiểu thư không chào đón thì chúng ta cũng sẽ tự mình nghênh đón.
Bạch Phỉ Phỉ đưa mắt nhìn mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Vũ, nhất thời cao hứng hô to một tiếng:
-Bạch Vũ muội muội, đã lâu không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp.

Đang muốn chạy đến, không ngờ Lý Hoành đã giữ nàng lại.
-Hoành ca, làm sao vậy?-Bạch Phỉ Phỉ thấp giọng hỏi.
Lý Hoành nhìn thấy Lưu Phong, trong lòng run lên. Ngày đó hắn tại Phượng viên nhận lấy nhục nhã, bây giờ cảm giác ấy lại nổi lên trong lòng. Cảm giác ngày đó thật sợ hãi. Do dự một lúc hắn đi đến, xởi lởi bắt chuyện với Lưu Phong:
-Lưu công tử cũng ở đây sao?
Lưu Phong cười hắc hắc, tiến lên chào hỏi:
-Thật là khéo, không nghĩ tới tại chỗ này lại được gặp đại công tử. Được rồi nợ nần của chúng có lẽ cũng nên thanh toán.
Lý Hoành nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến, nghĩ thầm tất cả nợ nần hắn đã trả hết. Lưu Phong không thể không nhớ. Lưu Phong nói như vậy không phải muốn kiếm chuyện sao?
Kỳ thật là Lý Hoành nghĩ vậy cũng hơi oan uổng cho Lưu Phong. Vì chuyện này vốn do Vương Bảo Nhi phụ trách. Lưu Phong cũng không biết rõ tình hình trong đó.
-Lưu công tử, ta đã trả hết nợ nần cho Vương huynh. Nếu người không tin có thể Vương huynh sẽ rõ-Lý Hoành vội vàng giải thích.
-Ồ! thì ra là như thế-Lưu Phong lạnh nhạt cười-Kết thúc là tốt rồi.
Quế Tẩu thấy Lý Hoành đối với Lưu Phong vừa kính lại vừa úy kỵ, phát giác ra chuyện có chút không ổn. Xem ra Bạch Vũ cũng đã có sự chuẩn bị. Trách không được nàng tuổi nhỏ nhưng biểu hiện lại mạnh mẽ như vậy.
Bạch Phỉ Phỉ lại không rõ về Lưu Phong, nhất thời nổi giận:
-Ngươi là ai? Bạch gia thương hội ngươi cũng có tư cách tham gia sao?
Bạch Vũ quát:
-Bạch Phỉ Phỉ! Đây là đại ca kết bái của ta. Có tư cách hay không cũng không đến lượt ngươi lên tiếng.

Bạch Phỉ Phỉ nghe vậy sắc mặt thay đổi, trong lòng thầm nghĩ ả nha đầu này mới tí tuổi đã biết câu dẫn nam nhân. Bất quá xem ra ả cũng không tệ lắm, câu dẫn được một nam nhân so với Lý Hoành còn anh tuấn hơn. Chỉ là không biết hắn là công tử nhà nào. Nếu có cơ hội mình cũng câu dẫn một phen.
Lý Hoành thấy Bạch Vũ liền mỉm cười, tiến tới trước nói:
-Vị này chính là Bạch Vũ muội muội sao? Trước kia từng nghe bá phụ nhắc đến chỉ là vô duyên chưa được gặp. Hôm nay hân hạnh được gặp, nếu muội không chê thì say này cùng Chức tạo phủ đi lại nhiều hơn. Có chuyện gì huynh sẽ hỗ trợ.
Bạch Vũ lãnh đạm nói:
-Lý công tử khách khí quá.
Bạch Phỉ Phỉ thấy nam nhân của mình tỏ ra ân cần với Bạch Vũ, sắc mặt có chút giận hờn, giữ chặt Lý Hoành nói:
-Hoành ca, chàng đã quên lập trường của mình rồi sao?
Lý Hoành sợ run, liếc nhìn Bạch Phỉ Phỉ, thấp giọng nói:
-Ta tự đã có chủ trương.
***
-Tiểu thư, Lệnh Quang của chúng ta muốn cầu hôn cùng người. -Quế Tẩu lớn mật đưa ra đề nghị của mình. Kỳ thật trong đám tông thân Bạch gia thì nổi trội nhất chính là Bạch Vĩnh Lương và Bạch Lệnh Quang. Bạch Vĩnh Lương ngày hôm qua đã bị cự tuyệt. Đương nhiên chỉ còn lại nhi tử của bà là Bạch Lệnh Quang.
Bạch Vũ khinh bỉ nhìn Quế Tẩu, cười lạnh nói:
-Quế Tẩu, ngươi nằm mơ ư? Ngươi cho rằng tên nhi tử hỗn trướng của ngươi mà muốn tương phối cùng ta ư?
Quế Tẩu cũng không thèm để ý đến thái độ của Bạch Vũ, ngược lại mỉm cười nói:
-Tối thiểu thì về giới tính hay tuổi tác cũng rất hợp với tiểu thư.
A, lạy chúa trên trời, trên đời này lại có một lão bà vô sỉ như vậy. Nói như ra những lời như vậy mà mặt không đỏ, tâm không run. Thật sự là đúng với câu: "không phải là vô sỉ mà phải là cực độ vô sỉ"
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói:
-Vị đại tẩu này theo lời nói của người thì xem ra ngươi và nhi tử của ngươi lấy nhau cũng được sao? Ít nhất là giới tính hai người cũng là nam nữ, tuổi tác cũng không thành vấn đề. À quên, nên phối hợp nhi tử của ngươi với Bạch Phỉ Phỉ xem ra hợp lý hơn một chút. Chắc chắn sẽ là tuyệt phối.

Lý Hoành thấy Lưu Phong mặc nhiên đem Bạch Phỉ Phỉ ra đùa cợt, sắc mặt có chút không vui nói:
-Lưu công tử, có ta ở đây, công tử cũng nên nể mặt mũi ta một chút, không nên lôi Bạch Phỉ Phỉ vào.
Mặt mũi của ngươi? Mặt mũi của ngươi thật là giống củ hành a. Lưu Phong mấy ngày nay bị đám tông thân của Bạch gia hý lộng, tâm tình rất không tốt. hắn chưa them động đến Lý Hoành thì thôi. Ai ngờ tên này lại còn cả gan trêu đến hắn.
-Cái đồ củ hành nhà ngươi. Chuyện của Bạch gia, tới khi nào mới đến lượt Giang Nam chức tạo phủ nhúng tay vào?-Lưu Phong hừ một tiếng nói tiếp-Lý Hoành, một trăm vạn lượng mau trả cho ta. Ta sẽ bỏ qua, còn nếu không ta tức giận, e là hậu quả sẽ nặng nề đấy.
Từ chuyện lần trước, Lý Hoành đối với Lưu Phong đã kính sợ rất nhiều. Vốn hắn thấy Lưu Phong ở đây đã muốn chuồn đi. Nhưng lại sợ mất mặt với nữ nhân của mình nên mới miễn cưỡng lưu lại nơi đây. Nay lại bị Lưu Phong mắng một trận, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Ngay khi hắn đang cảm thấy khó khăn thì thuộc hạ của Tam thúc là tiểu Lâm tử đi đến, kinh hoảng nói với tam thúc:
-Không hay rồi, binh lính của Tổng đốc phủ và Thủ bị phủ đã phong tỏa nơi này không cho ai đi ra ngoài.
Mọi người nghe vậy nhất thời đều kinh hãi thất sắc. Không ai biết nguyên ủy bên trong như thế nào cả.
Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có duy nhất Lý Hoành là hiểu rõ Lưu Phong nhất. Hắn biết hai lộ binh mã này nhất định là do Lưu Phong giở trò quỷ mà xuất hiện tại đây.
Chuyện đã tới mức này xem ra còn giữ mặt mũi cái rắm gì nữa. ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Lý Hoành đã quyết định tìm cách chuồn khỏi đây.
-Lưu công tử, tại hạ hôm nay có chút việc, không ở lại đây bồi tiếp người nữa. Ngày sau sẽ thiết yến bồi tiếp công tử. -Dứt lời vội kéo Bạch Phỉ Phỉ rời đi.
Ai ngờ ra đến cửa lại bị binh mã ngăn cản không cho ra ngoài. Cho dù Lý Hoành đã trình bày thân phận của mình, binh mã giữ cửa vẫn không cho ra ngoài.
Trực giác nói cho Lý Hoành biết lần này nhất định có phiền toái lớn.
-Hoành ca, vị công tử đó cuối cùng có địa vị gì vậy?-Bạch Phỉ Phỉ mặc dù hung đại vô não nhưng cũng không phải là quá ngu. Từ sự hoảng hốt của Lý Hoành mà thấy được chút manh mối.
-Đại thiếu gia của Phượng viên Lưu Phong.
-Đại thiếu gia của Phượng viên?-Bạch Phỉ Phỉ nghe vậy nhất thời cả kinh, hai mắt nổ đom đóm. Ai mà ngờ tên tiểu tử đó lại có thân phận cao quý như vậy. Trong nháy mắt đã quyết định sẽ câu dẫn Lưu Phong. Nếu câu dẫn được Lưu Phong thì còn thèm gì đến sản nghiệp của Bạch gia nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui