Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong lúc này thật không nhịn nổi nữa. Gã tam thúc này hiển nhiên là muốn ép Bạch Vũ phải lấy nhi tử hỗn trướng của mình. Cái này không phải là kết hôn cận thân sao? Người hiện đại ai mà không biết việc kết hôn giữa những người thuộc trực hệ huyết mạch trong ba đời tuyệt đối bị nghiêm cấm. Kết hôn cận thân sẽ mang đến nguy hại cho gia tộc. Đầu tiên là kết hôn cận thân sẽ làm cho các hài nhi sinh ra rất dễ mắc các bệnh di truyền, thân thể và trí lực kém phát triển. Hơn nữa xác suất tử vong cũng rất cao. Bạch Vũ và đường huynh của nàng kết hôn với nhau không phải là chuyện rất ngu ngốc hay sao?
Đương nhiên tại thời cổ đại này mọi người vẫn không hiểu được kết hôn cận thân nguy hại như thế nào. Nếu đứa trẻ sinh ra trí não kém phát triển thì họ sẽ quy kết toàn bộ trách nhiệm cho Bạch Vũ.
Nhất thời Bạch Vũ rưng rưng nước mắt nói:
-Được được, các ngươi cũng là những người thân nhất trong Bạch gia. Cha và ca ca mới vắng mặt vài ngày các ngươi đã thay đổi như vậy. Tam thúc, Quế Tẩu, các ngươi tốt lắm, hay lắm, rất hay.
Nhìn mọi người có vẻ cam chịu, không ai lên tiếng phản đối mình. Bạch Vĩnh Lương càng thêm kiêu ngạo, tiếp tục ngoác mồm mắng to:
-Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng ta không biết. Ngươi ở bên ngoài chắc đã gian díu với hán tử ngoại tộc. Đáng thương cho đại bá và đại ca khổ cực tạo dựng sản nghiệp. Không ngờ chết sớm để ngươi hủy hoại cơ nghiệp của Bạch gia.
Thúc thúc thì còn phải nhịn, tiểu tử thì không thể nhẫn được nữa. Lưu Phong nhìn vậy thực sự nổi giận.
"Bốp, bốp."
Một tràng âm thanh giòn tan vang lên. Thân thể Bạch Vĩnh Lương như một viên đá bay thẳng ra ngoài rơi xuống đất, miệng hộc ra một ngụm máu. Phía trước rơi ra hai chiếc răng cửa.
-Ta chính là thái dương của nữ nhân, các ngươi vẫn chưa rõ ràng hay sao? Các ngươi là tông thân và chưởng quỹ của Bạch gia mà đối đãi với gia chủ như vậy sao? Được rồi, bổn lão tử ta nói cái đồ vật. tam thúc này. Ta xem nhi tử của ngươi phần nhiều là giống chó hơn giống người, không có gì là tốt đẹp cả. Còn Quế Tẩu, Bạch lão đại ngày xưa nuôi dưỡng ngươi, cho ngươi ăn sung mặc sướng. Bây giờ ngươi báo đáp lão nhân gia như vậy sao? Tư tâm muốn chiếm đoạt lấy sản nghiệp của Bạch gia. Ta khinh. Bạch lão đại nếu dưới đất mà biết được chuyện này, chắc cũng phải đội mồ sống dậy. Còn đám chưởng quỹ các ngươi, mẹ nó. Chưởng quỹ là cái thứ gì mà lại làm khó dễ chủ nhân của mình. Nếu ta gần đây tâm tình không tốt thì đã đem toàn bộ các ngươi giết hết.
Lưu Phong càng nói càng hăng, sau đó quay về phía Bạch Vĩnh Lương đá thêm mấy đá nữa, làm cho hắn như heo bị chọc tiết, rống lên ầm ĩ.
Mọi người bị Lưu Phong mắng một chập, mới thông suốt thì ra sau lưng Bạch Vũ còn có Lưu Phong.
Tam thúc vội vàng gọi người đỡ nhi tử mình lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, hằn học nói:
-Ngươi là ai?-Quay đầu lại nhìn Bạch Vũ liếc một cái, nói-Bạch Vũ, đây là ý tứ gì? Bạch gia thương hội sao lại đem người ngoài vào tham gia? Lại còn ra tay đả thương người.
Bạch Vũ thanh âm lạnh lùng vang lên:
-Tam thúc, ngươi lại chất vấn ta sao? Đừng quên ta bây giờ mới chính là gia chủ, còn ngươi, xin xem lại thân phận của mình đi.

Dừng một chút, Bạch Vũ nhìn một vòng xung quanh phòng nói:
-Quên giới thiệu với mọi người. Vị này là đại ca kết bái của ta. Dựa theo Bạch gia tổ chế thì người có đủ tư cách để tham gia thương hội của Bạch gia.
Tam thúc sắc mặt lúc trắng lúc đỏ:
-Vậy chuyện hắn ra tay đả thương người thì sao?
Lưu Phong tiến về phía nói tiếp:
-Đả thương người? Ngươi có mắt không? Ta bất quá là ra tay giáo huấn một tên súc sinh mà thôi. Luật pháp của hoàng triều có quy định đả thương súc sinh là phạm pháp sao? Bạch Vĩnh Lương như vậy kêu là súc sinh xem ra cũng vẫn còn nhẹ.
Tam thúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhi tử bị đả thương, còn bị người khác gọi là súc sinh. Sỉ nhục như vậy hắn sao có thể nuốt trôi được.
-Tiểu Lâm, mau báo quan.
Đứng bên cạnh tam thúc là một tên thư đồng, nghe mệnh lệnh của chu nhân, vội vàng đi ra ngoài.
Chỉ là một lát sau đã thấy hắn quay trở lại, vẻ mặt thập phần khó coi. Thậm chí còn có nét hoảng sợ.
Tam thúc vội hỏi:
-Tiểu Lâm, ngươi sao lại quay về nhanh như vậy? Quan quân có tới không?
Tiểu Lâm kê sát vào lỗ tai tam thúc nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy tam thúc kinh hãi thất sắc. Bạch gia thương hội như thế nào lại kinh động đến cả Cẩm Y Vệ?
Lưu Phong cười hắc hắc nói:
-Tam thúc, thế nào? Quan quân đâu?

Nam tử trung niên, trong lòng hoài nghi thân phận của Lưu Phong. Liên tưởng đến mấy phiên tử trong trang phục thường dân dưới lầu. Trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, quay sang nhìn Lưu Phong hừ lạnh một tiếng không nói nữa.
Bạch Lệnh Quang đứng một bên thấy tam thúc và Bạch Vĩnh Lương ăn phải trái đắng, vội vàng thúc giục Quế Tẩu tiến lên chiếm lấy tiên cơ, đoạt lấy Bạch Vũ đã.
Quế Tẩu nhìn Lưu Phong, thấp giọng nói:
-Lệnh Quang, . trước tiên đừng vội. Ta xem tên tiểu tử này không đơn giản, xem ra còn lợi hại hơn cả muội muội của ngươi và Lý công tử.
Nhìn thấy Lưu Phong uy phong lẫm liệt, chấn động mọi người. Tất cả đám người Bạch gia đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta mà nín lặng.
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng nói:
-Các vị không có gì để nói nữa hay sao?
Quế Tẩu nhìn thoáng qua tam thúc nói:
-Tiểu thư, ta nghĩ ngươi với chúng ta có chút hiểu lầm. Không bằng là dừng tại đây. Hưống hồ nhi tử của tam thúc cũng đã trọng thương. Mau đi tìm đại phu, xem Bạch Vĩnh Lương như thế nào.
Bạch Vũ vẫn như trước, cười lạnh một tiếng:
-Theo yêu cầu của mọi ngươi, hôm nay dừng lại. Ngày mai tiếp tục bắt đầu. Hy vọng mọi người nên nói những chuyện cần nói hơn là những chuyện vô bổ như ngày hôm nay.
***
Sau khi giải tán, Bạch Vũ chủ động mời Lưu Phong dùng cơm. Muốn cảm tạ hắn hôm nay đã ra tay trợ giúp hắn. Lưu Phong tự nhiên là đồng ý.
Cơm rượu no say, Bạch Vũ chân thành nói:

-Đại ca, chuyện hôm nay xin cám ơn người nhiều lắm.
Lưu Phong cười hắc hắc, mập mờ nói:
-Thế nào? Ngươi đang cảm động? Hay là định mang thân ra báo đáp? Ha ha ta không dám nhận đâu.
Bạch Vũ vốn là muốn mắng hắn lưu manh vẫn hoàn lưu manh nhưng nghe được câu cuối cũng tò mò hỏi:
-Tại sao lại không dám nhận?
Lưu Phong cười khùng khục trong miệng:
-Nếu ta tiếp nhận ngươi, cưới ngươi, người khác chắc sẽ nói ta cưới ngươi vì muốn đoạt lấy sản nghiệp của Bạch gia.
Bạch Vũ nghe vậy, không khỏi thất sắc buồn bã. Đúng vậy, ngoài đám tông thân Bạch gia ra còn ai có thể cưới nàng. Trước kia Bạch Vũ vốn vẫn chưa hề nghĩ đến hôn sự của mình. Hôm nay bị tam thúc và Quế Tẩu mang chuyện này ra để bắt bẻ. Quả thật là đau đầu.
Bất quá ngẫm lại lời của Quế Tẩu thì cũng có chút đạo lý. Mình thân là Bạch gia gia chủ tất phải vì Bạch gia sinh hạ kế thừa nhân nhưng nếu lựa chọn trong đám tông thân của Bạch gia như Bạch Vĩnh Lương, Bạch Lệnh Quang. đám hỗn trướng này sao có thể lấy được.
-Tiểu muội, cám ơn ngươi đã khoản đãi ta ăn no một bữa. Ngươi cứ suy nghĩ việc của ngươi. Ta không làm phiền ngươi nữa.
Đã mấy ngày rồi Lưu Phong chưa gặp Ân Tố Tố. Lưu Phong muốn thừa dịp đêm nay viếng thăm phủ Tổng đốc. Dù sao thì đến mai Bạch gia thương hội mới tiếp tục.
-Đại ca, ngươi có thể nói chuyện với muội một lát nữa được không?-Bộ dạng của Bạch Vũ lúc này thật đáng thương. Trong lòng nàng rối bời. Bây giờ người mà nàng có thể tin tưởng chỉ có mình Lưu Phong. Nàng rất muốn cùng hắn nói chuyện. Hy vọng hắn có thể giúp mình đưa ra chủ ý.
Lưu Phong lắc đầu, cười nói:
-Tiểu muội, sắc trời đã chuyển tối. Cô nam quả nữ ở gần nhau e là không tốt. Đừng để cho tam thúc và Quế Tẩu kiếm chuyện. Ngày mai sẽ gặp muội.
***
Nhân dịp đêm tới tiến đến phủ Tổng đốc. Trước phòng Ân Tố Tố quả nhiên là nha đầu Đóa Đóa đang đứng trước cửa ngó nghiêng dáo dác.
-Đóa Đóa, tiểu thư nhà ngươi đã ngủ chưa?-Lưu Phong chân đạp thất tinh, xuất hiện trước mặt Đóa Đóa.

Đóa Đóa mặc dù không thấy rõ hình dáng của người trước mặt nhưng thanh âm thì chính là thanh âm của cô gia.
-Cô gia, tiểu thư nói hôm nay người sẽ đến. Vẫn chưa ngủ đâu-Đóa Đóa nói nhưng trong lòng không khỏi bội phục tiểu thư. Lúc nãy tiểu thư nói Lưu Phong sẽ đến. Ả còn không tin, ai ngờ Lưu Phong đến thật.
Lưu Phong cười hắc hắc nói:
-Xem ra ta và Tố Tố quả thật là tâm ý linh thông.
-Cô gia, mau vào đi, đừng để tiểu thư đợi. Nô tỳ sẽ ở chỗ này canh chừng-Đóa Đóa lên tiếng thúc giục hắn.
Lưu Phong đi vào phòng, thầm nghĩ thật sự là đã làm khó cho ả nha hoàn kia rồi.
-Tố Tố, bảo bối của ta. Ta đã đến-Lưu Phong cặp mắt tham lam láo liên, nụ cười mập mờ nhìn Tố Tố cười.
Ân Tố Tố liếc hắn một cái thật sắc bén, nói:
-Lão công, chàng như thế nào mà càng ngày càng háo sắc vậy? Vừa mới bước vào phòng đã nghĩ đến chuyện xấu.
Lưu Phong bối rối nghĩ, mình xem ra cũng có chút vội vã. Quả nhiên là bị nàng ta nhìn ra chân tướng.
-Hì hì, ai bảo nàng càng ngày càng xinh đẹp-Lưu Phong mặt dày đáp lại, ma trảo khẽ kéo nàng ngồi xuống.
-Chờ một chút, chờ thiếp chải lại tóc cho chàng đã-Ân Tố Tố lấy từ bàn phấn ra một cây lược gỗ, chải đầu cho Lưu Phong.
Lưu Phong rụt tay lại, cúi đầu cho Ân Tố Tố chải tóc, thuận tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mở vạt áo ra, chứng kiếm một khoảng da thịt trắng muốt, hai núm anh đào ánh hồng hiện lên, cực độ dụ hoặc.
-Đại sắc lang, lại rình người ta bận rộn mà. -Ân Tố Tố cố ý trêu Lưu Phong, lấy hai tay che ngực.
Lưu Phong ánh mắt vẫn lưu luyến không thu hồi lại mà từ từ quét dần xuống cặp đùi săn chắc của nàng, ngắm nhìn viền ren của chiếc nội khố nhỏ nhắn ôm lấy chiếc mông tròn trĩnh, trắng muốt, ẩn hiện sau lớp áo ngủ.
Điểm đặc biệt nhất thân thể của Ân Tố Tố theo mỹ quan của Lưu Phong thì chính là bộ mông của nàng thật tròn trĩnh, da thịt căng tròn láng mịn. Thực sự là hoàn mỹ chí cực. Dựa theo tiêu chí của kiếp trước thì nữ nhân có mông lớn như vậy tất khả năng sinh con trai rất lớn. Bất quá Lưu Phong không quan trọng vấn đề này. Nam nữ gì cũng được cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui