Rốt cuộc sau khi Hoa Hạ đại đế ban rượu cho mọi người. Hoàng thái tôn được Thái tử phi thúc giục đã bước ra quỳ xuống trước mặt Hoa Hạ đại đế nói: "Hoàng gia gia, tôn nhi cầu xin người một việc."
Hoa Hạ đại đế đang cao hứng liền hỏi: "Nói đi, có chuyện gì mà ngươi cần cầu xin gia gia?" Từ lần mật đàm với Trương Thiên Sư lúc trước cho đến này, sự yêu thích của Hoa Hạ đại đế đối với đứa cháu yêu này đã giảm đi vài phần. Đương nhiên trước khi chân tướng sự việc được làm rõ thì trong mắt Hoa Hạ đại đế, Hoàng thái tôn vẫn là đứa cháu yêu quý của mình.
Hoàng thái tôn xấu hổ: "Hoàng gia gia, tôn nhi muốn thành thân."
"Ha ha!"
Hoa Hạ đại đế nghe vậy cười to: "Cháu yêu, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện bình thường. Có gì mà phải xấu hổ? Vốn là ta cũng đang định tuyển phi cho ngươi. Nếu ngươi tự mình quyết định thì rất tốt."
Hoàng thái tôn vội hỏi: "Hoàng gia gia, tôn nhi đã yêu một người. Xin người đứng ra làm chủ cho tôn nhi."
Lời này vừa nói ra, cả Mã hoàng hậu và Ân quý phi nhất thời sắc mặt đại biến. Xem ra Thái tử phi đã quyết tâm phá hoại hôn sự của Lưu Phong. Cho nên lựa chọn dịp này để Hoàng thái tôn cầu thân.
"Tỷ tỷ, người xem việc này nên làm thế nào cho tốt?" Ân quý phi đối với Mã hoàng hậu rất kính trọng. Tình thân như tỷ muội. Xưng hô tỷ muội cũng không có gì lạ.
"Muội không cần lo lắng. nếu bệ hạ đã hứa với muội làm chủ hôn cho Ân Tố Tố và Lưu Phong thì sẽ giữ lời." Mã hoàng hậu trấn tĩnh nói.
Hoa Hạ đại đế ngạc nhiên một chút, cười nói: "Hảo, tôn nhi ngươi đã yêu một người cũng là chuyện tốt. Mau nói ra xem là hoàng hoa khuê nữ nhà ai? Gia gia sẽ làm chủ cho ngươi."
Thái tử phi vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng thái tôn. Gã này sau khi hội ý với mẫu thân liền lên tiếng: "Hoàng gia gia, người tôn nhi coi trọng chính là Giang Nam tổng đốc phủ thiên kim tiểu thư Ân Tố Tố."
Lời này vừa nói ra, Hoa Hạ đại đế cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Hoàng thái tôn, lạnh lùng hỏi: "Tôn nhi, ngươi đã gặp qua nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam chưa? Ngươi cũng có biết là nàng ta đã đính ước chưa?"
Cảm nhận được Hoa Hạ đại đế có chút không hài lòng, Thái tử phi thầm hô lên trong lòng, e là đại sự không ổn, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng thái tôn dừng lại. Đáng tiếc là lại làm cho hắn hiểu lầm, vội dõng dạc nói tiếp.
"Hoàng gia gia, tôn nhi đã từng xem qua một bức họa của Ân Tố Tố, sau khi xem xong ngày nhớ đêm mong, trong lòng tôn nhi thật sự yêu thích, hoàn xin gia gia vì tôn nhi làm chủ."
"Hừ!" Hoa Hạ đại đế cười lạnh một tiếng đoạn nói: "Hoang đường. Gặp tận mặt cũng chưa chắc đã yêu. Ngươi chỉ là xem qua một bức họa. Hơn nữa người ta đã mang hôn ước trên người. Chuyện này không nói nữa. Ta sẽ hạ lệnh cho Lễ Bộ tuyển phi cho ngươi."
Hoàng thái tôn ỷ vào sự cưng chiều của Hoa Hạ đại đế đối với mình trước đây, không nghe theo, làm nũng nói: "Hoàng gia gia, tôn nhi không biết, tôn nhi chỉ thích Ân Tố Tố, hoàn xin gia gia làm chủ cho tôn nhi."
Hoa Hạ đại đế thấy Hoàng thái tôn trở nên như vậy, cũng chẳng hiểu tại sao, nhất thời trở nên băng lãnh nói: "Hỗn trướng, thiên hạ tuy là của Chu gia ta tuy nhiên người của Chu gia cũng không thể làm những chuyện thương thiên bại lý như vậy được. Ân Tố Tố đã hứa gả cho người khác rồi. Chuyện này tuyệt không thể vãn hồi.
Thái tử phi sợ Hoàng thái tôn tiếp tục dây dưa, bước ra trước quỳ xuống thưa: "Phụ hoàng, xin phụ hoàng bớt giận. Hoàng thái tôn nhỏ tuổi chưa hiểu thế sự. Xin phụ hoàng tha thứ. Thần nhi sẽ dẫn hắn lui ra." Thái tử phi chủ trương nhân yến hội mà cầu khẩn Hoa Hạ đại đế ban cho hôn sự của Hoàng thái tôn vốn hoàn toàn dựa vào sự ưu ái của Hoa Hạ đại đế với Hoàng thái tôn lúc trước. Nếu như là lúc trước, chắc chắn Hoa Hạ đại đế sẽ không cự tuyệt lời khẩn cầu của Hoàng thái tôn. Đừng xem Ân Tố Tố đã đính ước là chuyện gì ghê gớm. Chỉ cần Hoa Hạ đại đế mở miệng một tiếng thì hủy hôn cũng là chuyện bình thường. Đáng tiếc đây xem ra lại là hạ sách. Hoa Hạ đại đế đối với Hoàng thái tôn đã không còn chiếu cố hắn như trước đây. Hơn nữa đây là lần đầu tiên Hoa Hạ đại đế nổi giận giáo huấn hắn như vậy.
Cũng không kịp suy nghĩ kỹ nguyên nhân bên trong. Thái tử phi vội dẫn Hoàng thái tôn lui về Đông cung.
Sau đó Hoa Hạ đại đế bởi vì tâm tình bất hảo. Yến hội cũng chỉ diễn ra trong bầu không khí tẻ nhạt rồi kết thúc.
Mã hoàng hậu sau yến hội liền nhận ra thái độ của Hoa Hạ đại đế đối với Hoàng thái tôn có chút kỳ quái. Mặc dù thỉnh cầu của Hoàng thái tôn có chút ngược ngạo, tuy nhiên cũng chưa đến nỗi phải lớn tiếng giáo huấn hắn như vậy.
Ân quý phi cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ sai người báo tin về Tổng đốc phủ ở Giang Nam. Trong thư nói Ân Tố Tố không nên lo lắng. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ có cô cô làm chủ.
Đã gần đến ngày diễn ra thương nghiệp hội nghị của Bạch gia. Vì muốn để cho tinh thần sảng khoái. Từ giữa trưa hôm nay Lưu Phong đã ở Di Hồng viện ngồi tĩnh tâm.
Gần tới giờ cơm chiều thì Di Hồng viện có một vị khách đến, chính là thiên kim tiểu thư của Giang Nam tuần phủ Vương Đông Đông.
Đã có câu "người đẹp vì lụa". Vương Đông Đông hôm nay đã chọn lựa cho mình một bộ xiêm y ưng ý nhất. Có chút cảm giác như đi gặp tình lang vậy.
Lưu Phong thấy nàng hơi kinh ngạc. Không ngờ nữ nhân này cũng có lúc dịu dàng thướt tha như vậy.
"Ồ, thì ra là Vương đại tiểu thư. Đã trễ như vậy vẫn đến Di Hồng viện, quả là đáng quý." Lưu Phong cười nói, tặc nhãn không ngừng láo liên quan sát thân thể của nàng.
Vương Đông Đông đỏ mặt, ấp úng nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Ta muốn. mời công tử dùng cơm"
Lưu Phong lại được một trận ngạc nhiên nữa: "Nàng mời ta ăn cơm? Ta có nghe lầm không vậy?"
"Ài!" chuyện đã đến nước này Vương Đông Đông cũng không có biện pháp nào khác hơn là mặt dày mày dạn bám lấy Lưu Phong. Vương Đông Đông từ nhỏ đã yêu thích võ thuật. Lớn lên lại được Bạch Mi đạo nhân thu làm đệ tử. Thời gian ở bên nam nhân rất ít. Sau khi đáp ứng với Vương Đức Vọng lấy Lưu Phong giải quyết nguy cơ cho gia tộc thì nàng mới nhận ra là mình ngay cả quyến rũ nam nhân như thế nào cũng không biết một chút. Dựa vào sự chỉ bảo của Vương Bảo Nhi thì cách chinh phục nam nhân dễ nhất có hai cách. Một là chinh phục cái dạ dày của hắn. Hai là chinh phục hắn trên giường. Trên giường đương nhiên là chuyện mà Vương Đông Đông không dám làm cũng không dám nghĩ tới. Nàng chọn cách đơn giản nhất chính là mời hắn cùng dùng cơm.
Nếu Vương Bảo Nhi không nói cho Lưu Phong chuyện Yến phủ cầu thân muội muội của mình, thì khi nghe Vương Đông Đông mời hắn đi ăn cơm, e là hắn đã lăn quay ra đất vì ngạc nhiên. Bất quá bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của nàng.
Nếu nói nam nhân ai cũng như ai, mỡ dâng đến miệng mèo tất sẽ không chê là chính xác thì Lưu Phong lại là một ngoại lệ. Hắn bây giờ đối với Vương Đông Đông hoàn toàn không có tình cảm nam nữ. Không thể phủ nhận là mông của nữ nhân này rất mềm mại, co giãn, đàn hồi đều rất tốt nhưng tình yêu thì không chỉ cần có mông. Nó còn cần các thứ khác nữa.
Ăn cơm có người mời, tự nhiên Lưu Phong cũng không khách sáo.
Hai người dùng cơm nhưng tâm sự khác nhau. Nhất là Vương Đông Đông, nàng căn bản là không ăn bao nhiêu. Mấy lần nhìn Lưu Phong muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Nữ nhân mời, nam nhân trả tiền. Nhìn bộ dáng của Vương Đông Đông, Lưu Phong còn tưởng rằng nàng cũng như vậy, Không thể làm gì hơn là đứng dậy thanh toán.
"Đi, công tử ăn đủ chưa?" Vương Đông Đông thần hồn phách lạc, rất dễ dàng để cho Lưu Phong nhận ra nàng đang bối rối. Bất quá đại sự vẫn chưa thành. Phải lớn mật, phải bạo gan lên một chút nữa mới được.
"Công tử ăn có ngon miệng không?" Tự thuyết phục chính mình hồi lâu, Vương Đông Đông mới nói ra được câu này.
"Ngon lắm. Rất đáng giá."
Nếu Vương Đông Đông tinh ý một chút tức thì sẽ nhận ra ý tứ những lời này của Lưu Phong. Vương Đông Đông mời khách đều là đến những tửu lâu nổi tiếng nhất Giang Nam.
Ra khỏi tửu lâu, bóng đêm đã tràn về. Ánh trăng đêm nay sáng tỏ giữa không trung. Lưu Phong ngước đầu nhìn ánh trăng, suy tư trong lòng không biết có nên thu lấy Vương Đông Đông hay không. Lấy nàng thì cũng rất phiền toái. Nếu không lấy nàng thì cũng không ổn. Dù sao thì chính mình cũng đã sờ soạng lên thân thể người ta. Hơn nữa cũng phải kể đến mối giao tình của hắn và Vương Bảo Nhi. Thiên Thượng Nhân Gian phát triển như bây giờ, Vương Bảo Nhi cũng đóng góp không ít công sức. Mặc dù nói hắn lợi dụng Vương Bảo Nhi tuy nhiên hắn cũng còn chút nghĩa khí. Lưu Phong mặc dù không phải là người tốt thế nhưng cũng không phải là loại người âm độc thủ ác.
Trên đường đi lúc này có rất nhiều người qua lại nhưng không hề để ý đến Lưu Phong và Vương Đông Đông. Bởi vì quang cảnh chung quanh toàn là đèn hoa rực rỡ của tửu điếm thanh lâu. chỉ có Lưu Phong là cứ ngước đầu ngắm trăng.
"Hắn thật sự là một người đặc biệt." Chẳng biết tại sao nhưng nhìn Lưu Phong chăm chú quan sát ánh trăng. Vương Đông Đông lại cảm thấy hắn có chút hấp dẫn mình.
Một mùi thơm vô thanh vô tức tràn ngập vào mũi của Lưu Phong. Cánh tay trĩu xuống. Không biết từ lúc nào Vương Đông Đông đã vươn tay ra khoác lấy tay hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...