Hỉ Doanh Môn

Editor: Thư

Trước cửa thùy hoa (*) đã có mấy bà tử quần áo ngăn nắp nghiêm túc đứng chờ, nhìn thấy Thái Quang Đình cùng xuất hiện với đám người Minh Phỉ, cũng tỏ vẻ kinh hãi, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, đi lên ân cần hành lễ.

(*): một kiểu cửa thời xưa

Thái Quang Đình phất tay một cái: "Tất cả đều tới đây gặp mặt Tam Tiểu Thư." Bởi vì sợ Minh Phỉ luống cuống, hắn vẫn vững vàng cầm tay Minh Phỉ, lại thấy Minh Phỉ thẳng sống lưng, không có chút luống cuống nào, vẻ mặt trang trọng nhận lễ của mọi người, lộ vẻ trầm ổn hào phóng, không khỏi hài lòng nhìn Hoa ma ma cùng Kiều Đào cười cười.

Hoa ma ma cùng Kiều Đào vừa nhìn tình hình này, thấy hai người đương nhiên sẽ ban thưởng phong phú, trên mặt không khỏi cũng có thêm mấy phần vui vẻ.

Mọi người hộ tống Minh Phỉ cùng Thái Quang Đình vào bên trong, sớm đã có người đi bẩm báo Trần thị, mắt thấy đại nha đầu của Trần thị Ngọc Bàn đi nhanh tới vừa vặn đón mấy người cách cửa thuỳ hoa chỗ không xa, cười tủm tỉm hạ mình hành lễ: "Đại công tử vạn phúc, Tam Tiểu Thư vạn phúc. Phu nhân mời hai vị đi chánh phòng."

Minh Phỉ tò mò quan sát Ngọc Bàn một cái, chỉ thấy Ngọc Bàn mặc một thân áo ngắn hồng cánh sen, quần dài ống rộng xanh biết, trên đầu cắm trâm cài, trang phục thật là chỉnh tề xuất chúng, nhưng khuôn mặt kia kém xa bọn Kiều Đào Kiều Hạnh, cùng lắm chỉ có thể coi đoan chánh mà thôi. Trong lòng liền suy đoán lung tung, chỉ sợ là bộ dáng của Trần thị cũng không khá hơn chút nào. Nàng đoán như vậy là có đạo lý, về việc nha đầu hồi môn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc có tình huống đặc biệt, nếu không cũng không ai nguyện ý để nha đầu hồi môn đến áp đảo chánh chủ đi.

Minh Phỉ đi thẳng một đường theo sau Thái Quang Đình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ len lén không dấu vết dùng khóe mắt quan sát cảnh vật. Vừa đi vừa xem, chỉ cảm thấy gia trạch của quan viên trong truyền thuyết này cũng không có gì hiếm lạ, đơn giản chỉ là phòng ốc nhiều một chút, nước sơn sáng hơn một chút, hoa cỏ nhiều hơn một chút, chỉ là đầu xuân này, rất nhiều hoa còn chưa nở ra, thật sự là không có gì đáng xem. Chỉ là nàng rất kỳ quái, trong viện tử này người lui tới cũng không nhiều, chung quanh cũng yên tĩnh, hơi có vẻ vắng lạnh, không có chút nào giống với nội viện Thái gia nhiều thiếp thất thị nữ, uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.


Mọi người đi nơi nào rồi? Nếu không phải là Trần thị này đặc biệt có thủ đoạn, trị gia nghiêm cẩn, chính là chỗ này vài thiếp cùng các công tử tiểu thư không có ở nhà. Vế trước rất không có khả năng, bởi vì nàng biết nếu như Trần thị thật sự có thể hô phong hoán vũ ở trong nhà này, nàng cũng sẽ không được tiếp trở về, cho nên chỉ còn lại vế sau, tiểu thiếp cùng các công tử tiểu thư không ở nhà, đi nơi khác.

Vì địa thế có hạn, chánh phòng Thái gia thật ra thì cũng không phải rất lớn, chỉ là nhìn qua rất mới, khắp nơi đều tràn đầy một loại hỉ khí đỏ rực, rất phù hợp tình huống vừa sang năm mới, lại mới cưới phu nhân. Trang phục của đám nha đầu ma ma phục vụ trong chánh phòng cũng đẹp đẽ hơn so với các ma ma đứng trước cửa thuỳ hoa nhiều, đeo vàng cài bạc không phải là chuyện hiếm có gì.

Thấy Minh Phỉ bọn họ đi tới, một thị nữ mặc trang phục đạo nha đầu giống Ngọc Bàn cười híp mắt hạ mình xuống hành lễ chào hỏi: "Nô tỳ Ngân Bình thỉnh an Đại công tử, Tam Tiểu Thư." Đợi Thái Quang Đình kêu đứng dậy, nàng mới vén rèm vào nhà bẩm báo: "Phu nhân, Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư tới rồi!"

Một giọng nữ ôn hòa dễ nghe bình bình ổn ổn từ trong nhà truyền ra: "Mời Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư đi vào."

Thái Quang Đình chỉ sợ Minh Phỉ thất lễ, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Theo ta hành lễ." Sau đó dắt nàng vào phòng.

Minh Phỉ còn không kịp thấy rõ ràng bài biện trong phòng và người vật thế nào, liền bị Thái Quang Đình kéo một cái, chỉ đành phải theo hắn mở miệng gọi mẫu thân, từ từ quỳ xuống. Cúi chào xong, một đôi tay ôn hương nhẵn mềm vươn tới, đỡ nàng đứng dậy, giọng nói của chủ nhân đôi tay ấy đầy vui sướng: "Hôm nay ta thức dậy thật sớm chờ, cuối cùng cũng tới."

Trên mặt Minh Phỉ có một chút ngượng ngùng, mỉm cười ngước mắt lên nhìn vị kế mẫu trẻ tuổi này, Trần thị.

Trần thị vững vàng ngồi ở trên sàng làm bằng gỗ La Hán, mái tóc đen nhánh búi cao, cắm trâm cúc hoa màu vàng khảm châu báu, mang khuyên tai ngọc trai to cỡ quả nho khảm vàng, trung y màu trắng ngoại y màu hoa hồng thêu mẫu đơn, màu đỏ hoa hồng và trắng phối hợp, quả nhiên là cao quý bức nhân.


Minh Phỉ bị chói mắt bởi một đống châu báu sáng chói và quần áo hoa lệ tinh xảo trên người vị kế mẫu có khuôn mặt tròn không chút xinh đẹp của nàng, suýt chút nữa đã nhìn đến mất hồn.Thấy bộ dạng này của Trần thị, nàng đã hiểu ra được rất nhiều điều.

Dù là nữ tử thông minh giỏi giang nhưng dáng dấp không xinh đẹp, không được chồng yêu thích, cũng chỉ có thể bi ai chấp nhận, tận lực trang điểm cho mình thật cao quý mỹ lệ, vắt óc tìm mưu kế lấy lòng con cái mà nguyên phối lưu lại, tìm kiếm đồng minh. Trần thị cũng là nữ nhân đáng thương.

Lại nói, tuổi tâm lý của Minh Phỉ lớn hơn Trần thị nhiều lắm, nhưng nàng đối mặt với bộ dạng ung dung bình thản của Trần thị này thì nàng không hề tự tin mình nhất định gian ác hơn, thông minh hơn, khôn ngoan hơn một Trần thị đã trải qua nhiều năm tranh thủ tình cảm trong gia đình phú quý con cái thê thiếp đề huề.

Mặc dù như thế, Minh Phỉ vẫn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái về điểm tốt nhất, trong mắt bỏ qua chỗ không đẹp của Trần thị, chỉ nhìn đôi mắt đầy ý cười 

và nụ cười hiền hòa của nàng. Mặc kệ từ loại nguyên nhân nào, vẫn là người này kéo mình ra khỏi cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai, ấm no không tốt, hơn nữa người này còn đang nắm giữ tiền đồ trong một khoảng thời gian dài của mình, cho nên Minh Phỉ mang nụ cười cảm kích trên mặt, muốn nói lại thôi, ẩn tình ẩn ý nhìn Trần thị.

Thực ra, đôi khi không nói gì lại hiệu quả hơn cả. Ngôn ngữ cơ thể của một người có thể tỏ rõ sự chân thật trong cảm xúc của người đó, Trần thị chân thiết cảm nhận được sự cảm kích cùng ngưỡng mộ của Minh Phỉ, nàng rất hài lòng phản ứng này của Minh Phỉ, cười khẽ vuốt mặt Minh Phỉ: "Đứa bé ngoan, con chịu khổ."

Minh Phỉ cảm kích nhìn Trần thị: "Đại ân đại đức của mẫu thân nữ nhi trọn đời không quên." Lại giả bộ khen: "Trên người ngài thật là thơm, quần áo đồ trang sức này nhìn thật tốt."

Chung quanh bọn nha đầu khẽ cười lên, Trần thị khẽ mỉm cười: "Đợi lát nữa cũng bảo bọn họ cho con ăn mặc đẹp mắt giống như ta, có được hay không?"


Minh Phỉ cúi đầu xấu hổ cười.

Trần thị nói: "Ta sai người ta ở trong viện của ta thu thập gian phòng, con tạm thời hãy ở cùng một chỗ với ta đi."

Minh Phỉ không dám tin nhìn Trần thị, tựa như mình là nghe lầm. Dù là đã bỏ ra nhiều tiền vì mình sửa đổi cái "mạng" kia rồi, nhưng băng dày ba thước, người bình thường thế nào cũng sẽ có điểm kiêng kỵ,không kiêng dè, không kiêng kỵ, không thể chờ đợi như vậy, chắc là đã đến mức được ăn cả ngã về không nông nỗi, ngược lại gửi hi vọng muốn dính chút "phúc" khí của nàng.

Trần thị thấy Minh Phỉ trợn to đôi mắt kinh nghi bất định nhìn mình, liền cười nói: "Con cũng hiểu chuyện, có một số việc sau đó để cho ca ca con nói cùng con, tóm lại, chúng ta đều là chào đón con."

Thái Quang Đình lập tức tay, nghe vậy lập tức tiến lên một bước thi lễ nói: "Nhi tử toàn bộ nghe mẫu thân an bài." Lại nháy mắt với Minh Phỉ.

Minh Phỉ thu hồi nghi ngờ, vui mừng lạy Trần thị: "Nữ nhi cám ơn mẫu thân. Chỉ là khiến cho mẫu thân thêm phiền toái, trong lòng thật là lo lắng." Sự tiến triển của tình hình vượt quá mức bình thường, xa quá tưởng tượng của nàng, có Trần thị làm gương tốt, thân cận nàng, chăm sóc nàng như vậy, nghĩ đến sau này những người khác nói xấu sẽ bớt đi rất nhiều.

Trần thị cười nói: "Nữ nhi phiền toái mẫu thân, thiên kinh địa nghĩa."

Một giọng nói trẻ em mềm mại thanh thúy vang lên: "Ngươi chính là Tam tỷ tỷ của ta sao? Dư ma ma nói dáng dấp của ngươi rất giống ta, ngươi tới đây chúng ta cùng so xem nơi nào giống nhau?"

Minh Phỉ nghe vậy quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một hài tử mặc tiểu y vàng, trên cổ đeo Kim Trường Mệnh Tỏa giống đang chớp một đôi mắt đen to, tò mò nhìn mình, giữa lông mày có rất nhiều chỗ tương tự mình, liền biết đây chính là  đứa nhỏ thua mình 3 tuổi Trương thị sinh ra Lục Tiểu Thư Minh Ngọc rồi. Lập tức cười nói: "Đúng nha, ngươi là Minh Ngọc sao?"


Minh Ngọc gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn Minh Phỉ một chút, khẽ mỉm cười: "Ngươi quả nhiên thật giống ta." Quay đầu lại nhìn Trần thị cười: "Mẫu thân, ta cũng muốn ở cùng một chỗ với người!"

Thái Quang Đình nghiêm mặt lại nói: "Minh Ngọc, mau hành lễ với Tam tỷ tỷ!"

Minh Ngọc nghịch ngợm le lưỡi một cái, đứng dậy rất có quy củ khẽ hành lễ với Minh Phỉ, Minh Phỉ vội lại đáp lễ, tỷ muội hai người coi như nhận nhau.

"Được, đều cùng ở lại cạnh ta." Trần thị kéo Minh Phỉ, Minh Ngọc ngồi xuống hai bên trái phải nàng, hướng về phía Minh Phỉ nói xin: "Lần đầu tiên con trở về nhà, theo lý phải bày tiệc đón con. Nhưng hôm nay là ngày hội,  cha con hẹn đồng liêu đi uống rượu, mấy di nương cũng mấy huynh đệ tỷ muội của con đều đi, trong nhà chỉ có bốn mẫu tử chúng ta. Chỉ là tất cả giản lược, uất ức con thế này, bày một bàn ở nơi đây của ta, bốn mẫu tử chúng ta cùng tâm sự."

Thái Quang Dình vội nói: "Cái gì mà uất ức, không uất ức? Cứ như vậy đã làm cho mẫu thân tốn rất nhiều tâm sức rồi." Để Minh Phỉ vào phủ ngày hội, vốn là hắn và Trần thị đã thương lượng từ lâu, vì chính là tránh việc Thái Quốc Đống không tham dự yến đón Minh Phỉ, khiến hạ nhân càng xem thường Minh Phỉ, làm Minh Phỉ đau lòng.

Trong lòng Minh Phỉ hiểu chuyện không có đơn giản như mặt ngoài vậy, nàng đã sớm biết Thái Tam Tiểu Thư luân lạc tới mức độ nào. Ban đầu ngay cả thân mẫu, thân tổ mẫu qua đời đều không được về nhà chịu tang người, hôm nay có thể dựa vào kế mẫu cùng thân huynh tìm cách, kéo được nàng về tổ gia đã là không dễ dàng rồi. Chọn một ngày mà trong phủ không có ai, lặng yên không tiếng động ăn bữa cơm thứ nhất, thật ra thì cũng hợp tình hợp lý.

Qua hôm nay tiếp theo đó là hôn sự của Nhị tiểu thư, bữa tiệc đón tiếp này đương nhiên là bị đẩy về sau, những người khác trong phủ, bao gồm cả thân phụ của nàng, nếu muốn gặp nàng thì sẽ đến thăm, nếu không muốn thì có thể không đến, tìm lí do gì đó đẻ thoái thác. Cái gì mà tiệc đón tiếp, cái gì mà cả nhà gặp mặt, đặc biệt là tên phụ thân tiện nghi ngu muội kia không gặp nàng lại là một chuyện nàng rất tình nguyện.

Minh Phỉ thật cũng không thất vọng, nói chuyện cũng tốt, nàng ngồi xe đi đường mệt mỏi, không muốn lập tức đối mặt với những đả kích ngấm ngầm hay công khai kia. Nhưng lập tức như thế, tình cảm quấn quít của nữ nhi đối với thân phụ chưa bao giờ được gặp mặt đó cần phải biểu hiện thích hợp một chút, vì vậy khi Ngọc Bàn dẫn đi rửa mặt thay y phục thì ánh mắt nàng buồn bã hướng Trần thị cáo từ.

Thái Quang Đình muốn an ủi Minh Phỉ đôi câu, lại không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể bình tĩnh lại, âm thầm tính toán tìm món đồ gì đó tốt một chút đến cho Minh Phỉ vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận