Hỉ Doanh Môn

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Hoa ma ma thấy Minh Tư nhào tới liền bước lên phía trước một cách không lộ dấu vết, ôm chặt lấy eo Minh Tư rồi cười nói: “Tứ di làm gì vậy? Tỷ muội nhà mình có gì mà không thể nói rõ với nhau chứ?” 

Minh Tư bị bà giữ chặt, giãy giụa hai lần vẫn không tránh được, nàng ta trợn mắt nói: “Điêu nô lớn mật, ai cho phép bàn tay bẩn của ngươi đụng vào ta hả? Buông ra!” 

"Tam cô nãi nãi! Khuyên người ta thì phải có lòng khoan dung, bức tử người ta, đối với người cũng không có chỗ nào tốt!” Lại là Nhị di nương được nha hoàn đỡ, thở hồng hộc đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt hõm xuống vì gầy yếu, ánh mắt đầy vẻ đe dọa nhìn chằm chằm vào Minh Phỉ, vẻ mặt dữ tợn giống như có thể cắn người khác bất cứ lúc nào. 

Họ sẽ có phản ứng như thế, ngay từ đầu Minh Phỉ đã dự liệu rồi. Nếu như vậy thì càng tốt, nàng muốn trải qua ngày lành, muốn lên mặt cũng không quá đáng.

Lúc này, chính mẫu nữ bọn họ đến cầu mình, không phải mình đến cầu mẫu nữ, chỉ cần khí thế của Minh Tư bị đè xuống, hẳn là trên đường đi sẽ an ổn hơn nhiều. 

Minh Phỉ không hề hoang mang, chỉ cười nói: “Di nương gấp gáp làm gì? Tứ muội muội cũng đừng vội, lời của ta còn chưa nói hết, cho nên việc sống chết gì đó không có ý nghĩa đúng chứ? Đặc biệt là câu nói kia của Tứ muội muội, chuyện vui hóa thành tang sự, quá xúi quẩy, không biết phụ thân và mẫu thân của Ngũ muội biết được sẽ nghĩ thế nào nữa? Người một nhà, cần gì phải thế?” 

Nha đầu ngốc này, đảo mắt một cái đã để lọt điểm yếu vào tay người khác, Nhị di nương hung hăng trợn mắt nhìn Minh Tư, đanh mặt nói: “Tính tình Minh Tư vốn đã vậy, Tam cô nãi nãi đừng cố trêu chọc nàng nữa, rốt cuộc người muốn gì thì nói đi!” 


Minh Phỉ không trả lời bà ta, chỉ hỏi Minh Tư: “Tứ muội muội, muội thật lòng muốn đến chúc mừng chứ? Thật lòng muốn có tiền đồ?” 

Minh Tư nhìn ánh mắt của Nhị di nương một chút rồi đáp: "Đương nhiên là thật." Minh Phỉ gật đầu một cái: "Nếu đã vậy, ta sẽ dẫn muội theo, nhưng ta có điều kiện, ấy là cho dù thế nào muội cũng phải nghe lời ta, dựa theo lời của ta mà đi làm, nếu không thì đừng bàn nữa.” 

Minh Tư không cam lòng: "Tại sao?"

Minh Phỉ nói: "Không tại sao hết, chỉ dựa vào việc ta là nữ nhi của Thái gia, không cho phép người không biết nặng nhẹ làm hỏng việc lớn trong nhà.”

Mình lên đường, muốn làm gì không phải là chuyện của mình, nếu mình không nghe lời nàng, chẳng lẽ nàng lại xé mình ra ăn sao? Minh Tư nghĩ đến đây, cõi lòng bất bình trở nên thoải mái hơn một chút: “Tam tỷ nói lời này thật lạ làm sao, chẳng lẽ ta không phải nữ nhi của Thái gia ư, chẳng lẽ ta không biết nặng nhẹ làm hỏng việc lớn của nhà mình sao?” 

Minh Phỉ cười nói: "Như vậy thì quá tốt, nhưng nếu Tứ muội muội không tuân thủ cam kết, cho dù đi được nửa đường ta cũng trả muội về nhà, dứt khoát để các người không đến kinh thành thì tốt hơn, có lẽ Ngũ muội cũng không oán ta đâu.” 

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhị di nương thấy Minh Tư gật đầu một cái, Minh Tư gắng gượng nuốt cơn giận xuống và nói: "Khi nào lên đường?"

"Ngày mai xuất phát. Hôm nay muội thu dọn một chút đồ trước đi, ngày mai sẽ có xe tới đón ngươi." Minh Phỉ nói xong cũng đứng lên, Ngô ma ma cung kính tiễn nàng ra cửa, lại nhân cơ hội nháy mắt, Minh Phỉ hiểu ý liền giả vờ nói: "Ta muốn rửa tay, rửa ở đâu nhỉ?” 


Ngô ma ma nói: "Trong phòng nô tỳ có chậu sạch, nếu Tam cô nãi nãi không ghét bỏ, kính xin dời bước.” 

Đến phòng Ngô ma ma, bà ta thật sự lục (lục lọi) được một chiếc chậu mới, bảo tiểu nha hoàn đun nước nóng sạch, mời Minh Phỉ ngồi xuống để dâng trà. Minh Phỉ cười nói: “Không cần dâng trà đâu, nhưng hằng ngày ma ma khổ cực, ta chăm lo không tới, ở đây có mười lượng bạc cho ma ma may y phục mùa đông.” 

Vân Cẩm lập tức đặt một gói gồm vài nén bạc nhỏ vào trong tay Ngô ma ma, Ngô ma ma tươi cười rạng rỡ, luôn miệng nói cám ơn, vì thế mới nói: "Tuy rằng chỗ này không sầm uất nhưng mấy chuyện xấu lại hiểu rất rõ. Năm đó phu nhân cũng tin tưởng nô tỳ nên mới giao việc này cho nô tỳ đi làm. Lúc ấy xảy ra rất nhiều chuyện, nô tỳ nhớ kỹ trong lòng, chỉ là Tam di nương không quản, nô tỳ cũng không dám lắm miệng...” 

Bà ta lại bước tới cửa nhìn một chút, đi đến trước mặt Minh Phỉ, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, chỉ sợ Trịnh công tử đang quấy phá chuyến đi này. Trước đó vài ngày, nô tỳ nghe được mẫu tử bọn hắn ngầm thương lượng, muốn lão gia dẫn Tứ cô nãi nãi vào trong kinh thành, mưu mô kiếm đường công danh. Mấy người mẫu tử bọn hắn tụ tập một chỗ, ngày nào cũng nói những lời cực kỳ ác độc khó nghe, nếu như lần này Tam cô nãi nãi gặp được phu nhân, kính xin người thay nô tỳ truyền lời cho phu nhân, nô tỳ chưa từng quên lời dặn dò của bà ấy, không để bà ấy mất thể diện.” 

Minh Phỉ cười nói: "Ta nhớ mà, nhất định sẽ thay ma ma chuyển lời cho phu nhân biết, đồng thời nói hết nỗi khổ cực của ma ma cho bà ấy nghe.” Thái Quang Chính cùng lắm cũng chỉ đưa thư đi thôi, mình chỉ cần phụ trách đưa người đến kinh thành thật bình an ổn thỏa, nên làm như thế nào thì Thái Quốc Đống và Trần thị tự có kết luận. 

Ngô ma ma bày tỏ sự trung thành, vui vẻ tự mình hầu hạ Minh Phỉ rửa tay, đúng lúc Tam di nương và Thái Quang Chính ở bên kia đã đàm luận ổn thỏa và tìm tới, hai người liền đứng dậy, trở lại vẻ như trước.

Tam di nương cười nói: "Ta vừa mới mở đầu, hắn đã đồng ý rồi, nói rằng mình biết nặng nhẹ, không quan trọng tiền đồ của Tứ cô nãi nãi, lại cầu xin Tam cô nãi nãi, mong lão gia phái người đưa di hài của Tam công tử về Thủy Thành phủ, chôn cất vào tổ phần, ít nhất không để Tam công tử làm một cô hồn dã quỷ tha hương.” 


Coi như đây là cầu hòa ư? Minh Phỉ cười nhạt: "Có thể, ngày mai di nương phái xe tới đón Tứ muội, trở về thì báo lại lời này với hắn.” Chuyện này thật sự không phải chuyện lớn gì, cho dù nàng không mở miệng, sớm muộn Thái Quốc Đống cũng tìm di hài của Thái Quang Nghi về, Trần thị càng không so đo với một người đã chết và Nhị di nương “một nửa thân thể đã chôn xuống đất”. (ý nói bà ta bệnh cũng sắp tàn đời rồi)

Ngày hôm đó vào kinh, các bằng hữu thân thiết của Thái gia bao trọn một chiếc thuyền lớn, hoan hoan hỉ hỉ vào kinh. Gả nữ nhi vốn là chuyện vui, hơn nữa gần đây Thái Quốc Đống lại thăng quan, mọi người càng cảm thấy vui mừng. Phu thê tộc trưởng Thái thị càng không để ý mình lớn tuổi già nua, một nửa vì chúc mừng, một nửa vì tìm người thân thăm bằng hữu nên cũng cùng nhau lên thuyền vào kinh.

Đại khái là có Tộc trưởng phu nhân Phan thị và hai ma ma trấn áp, Minh Phỉ nói xấu trước đó, lại thêm chuyện của Thái Quang Chính và Minh Tư “mời chào”, Minh Tư cực kỳ đàng hoàng, ngoan ngoãn ngồi trong khoang thuyền, không dễ dàng ra cửa, ngay cả khi vô cùng tò mò cũng chỉ thừa dịp đêm khuya yên tĩnh mới dám nhìn lén ra ngoài cửa sổ. 

Minh Phỉ rất hài lòng với thái độ không gây phiền toái của nàng ta, ngày thường nàng ở cùng một chỗ với Minh Nhã, đi theo các nữ quyến trong tộc, hầu hạ trước mặt Phan thị. Thư Mi đến chơi đùa, càng nhiều người càng vui mừng, bé đã có thể vừa vịn tường vừa đi một đoạn đường, thế mà hưng phấn hẳn lên, cho dù thấy ai cũng gọi nương, lại là một đứa không chịu được thiệt thòi. 

Nhi tử Hưng Ca ba tuổi của Minh Nhã, bởi vì thấy bé đáng yêu nên véo mặt bé một cái, đứa nhỏ không biết nặng nhẹ, khó tránh khỏi xuống tay hơi nặng, véo bé một cách quái dị. Sau khi trở lại bình thường, bé cũng không khóc rống, mặc kệ người ta lớn hơn mình rất nhiều, mặt bé đỏ bừng, thét lên ‘ngu ngốc’ rồi nhào tới, ngược lại dọa Hưng Ca sợ phải lùi bước liên tục về phía sau. 

Mọi người cười ha ha, chỉ có Phan thị nghiêm trang nói với Minh Phỉ: “Nữ nhi này, chỗ nào cũng tốt, chỉ có tính khí mãnh liệt quá, trong mắt không dung được hạt cát, hoàn toàn không biết sợ hãi, bây giờ còn nhỏ, đợi nó lớn một chút, ngươi phải gây áp lực mới được, nếu không mai này phải chịu thua thiệt."

Từ trước đến giờ Minh Phỉ kính trọng Phan thị, nàng lập tức đáp lại nghiêm túc, nhớ hồi lúc đầu mặc dù Trần thị rất muốn dạy Thái Quang Hoa thật tốt, lại khó tránh khỏi cưng chiều, nàng không khỏi âm thầm cảnh tỉnh mình, chỉ sợ trong lúc vô tình lại phạm lỗi giống như vậy. Cho dù Thư Mi còn nhỏ nhưng đây là thời đại – đối với nữ nhi mà nói chỉ càng thêm khó khăn, hà khắc nhiều lắm, sơ ý một chút là vạn kiếp bất phục. Việc nuôi dạy Thư Mi tựa gánh nặng đường xa, nhưng không được phép qua loa một chút nào. Minh Phỉ như đứng đống lửa suy nghĩ hồi lâu, quyết định viết bút ký dạy dỗ trẻ nhỏ, ghi chép cặn kẽ và lấy Thư Mi ra làm ví dụ điển hình, cẩn thận phân tích, sau đó sẽ ra đối sách. Nàng không yêu cầu Thư Mi làm được xuất sắc đến đâu, chỉ cầu Thư Mi có thể vui vẻ mà đi hết cả cuộc đời. 

Ghi chép suốt đến mức quên cả việc bỏ thuyền đổi xe, Minh Nhã tình cờ phát hiện bút ký dạy dỗ trẻ nhỏ của Minh Phỉ, kinh ngạc không thôi, nói chuyện này với những nữ quyến khác. Hiếm khi thấy một đám nữ nhân hiếm vây xem nhiều như thế, không ngừng líu ríu nói chuyện, Minh Phỉ xấu hổ không dứt, chỉ oán Minh Nhã nhiều chuyện. Phan thị cầm lên lật xem một lần, bình thản nói: “Cũng không tệ lắm, nếu người trong thiên hạ đều nuôi nữ nhi hết lòng như vậy, chỉ e sẽ càng thái bình sung túc.” 

Minh Tư thấy thế, thầm cười lạnh và nói với Minh Nhã: “Lại đổi cách để mình nổi bật hơn rồi. Nàng ta không sinh được nhi tử nên dùng cách này để đền bù, đúng là chưa từng gặp người như vậy đấy, sao lại để tâm nhiều thứ đến thế nhỉ?” 


Minh Nhã nhìn Minh Phỉ với vẻ tội nghiệp: "Muội ấy mới về nhà một lần đã phải gả ra ngoài, nhưng vẫn đối xử với ta rất tốt, cho dù là người già trong nhà qua đời hay đứa nhỏ đầy tuổi, việc hiếu hỉ, việc lớn việc nhỏ muội ấy đều nhớ. Cho nên ta cũng cảm thấy muội ấy để mắt nhiều việc thì có gì mà không được chứ, sự nổi bật này của muội ấy, ta cũng chẳng thấy có chỗ nào không tốt. Về phần sinh con, muội ấy còn trẻ như vậy, lại được muội phu kính yêu, ngày tháng về sau còn dài lắm, ai dám nói chắc chứ?” 

Minh Tư bị sặc, kể từ khi được gả cho Thiệu Ngũ, nàng ta hoàn toàn không lui tới chỗ mấy tỷ muội này, chỉ nhớ họ sống tốt hơn mình, ngoại trừ ghen tỵ bất bình, cho tới bây giờ nàng ta đều không quan tâm tới những chuyện khác, không hỏi họ sống ra sao chứ đừng nói là chủ động đối xử tốt với họ. Nghe Minh Nhã nói như vậy, nàng ta không khỏi vừa thẹn vừa giận: “Đúng vậy, ta không phải là nàng ta, không đối xử tốt với Nhị tỷ tỷ. Ai bảo ta không phải đích nữ, không biết vây quanh lấy lòng mẫu thân? (ý nói mẹ cả) Quan trọng nhất là thời vận của ta không đủ, phu quân chẳng có tiền để cầm số dư thừa đó đi đền đáp người xung quanh, mua danh tiếng.” 

Đúng không có cứu được. Minh Nhã thở dài, không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ sợ vài ba lời bất hòa lại chọc nàng ta ầm ĩ, khiến người trong tộc chế giếu. Nàng chỉ nói: “Tứ muội muội nghỉ ngơi đi, Hưng Ca buồn ngủ, ta đi trước đây.” 

Nàng mới đi hai bước đã bị Minh Tư kéo tay áo lại: "Nhị tỷ tỷ, chẳng mấy chốc sẽ đến kinh thành, tỷ cho ta mượn vài món đồ trang sức, hai bộ trang sức và bộ y phục mới may của ta không xứng với nhau.” 

Phu gia của Minh Nhã không phải nhà đại phú, nàng lên đường cũng không đeo nhiều đồ trang sức, món nào cũng dùng được việc (không có món thừa cho mượn), nàng lập tức nhíu mày: “Đồ trang sức của ta không nhiều, muội để ý cái nào?” 

Minh Tư cười nói: "Ta thấy mấy ngày trước tỷ cài trâm vàng kết cặp anh vũ bằng thạch anh được đấy, lại còn phối với khuyên tai bằng ngọc thạch cũng không tệ.” 

Minh Nhã hít vào một hơi, tính toán gì thế này, chọn lấy tất cả những gì tốt nhất quý trọng nhất của mình, vậy thì ngày Minh Bội xuất giá mình biết cài gì đây? 

Minh Tư đường hoàng ức hiếp nàng, thấy nàng im lặng không nói, nàng ta liền bá vương ngạnh thượng cung (ngang ngược): “Ta cảm ơn Nhị tỷ tỷ trước nhá.” 

Minh Nhã định ngăn cản nhưng nàng ta đã cười hì hì, tự tay lục lọi trang sức trong rương rồi lấy đi. Minh Nhã muốn giành lại nhưng sợ người khác biết sẽ mất mặt, giận đến mức ngay cả nhũ nương cũng phải mở miệng chửi mắng (sau lưng Minh Tư).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận