Hỉ Doanh Môn



Edit: Thu Lệ

Hai mắt Cung Viễn Khoa đẫm lệ mông lung nhìn Cung Trung Tố, không kịp chờ đợi nói: "Phụ thân người nói đi nhi tử nghe."

Cung Trung Tố nghiêm mặt nói: "Thứ nhất, từ này về sau đừng nhắc lại chuyện của di nương con nữa, chớ đừng nói chi là cáo quan gì đó....Thứ hai, sau này con phải sống chung với phu nhân, nhị ca, Tam tỷ, Tứ đệ của con, không cho trong lòng tồn tại ngăn cách, càng không cho phép ôm hận trả thù. Thứ ba, đợi sau khi dời di nương con về phần mộ tổ tiên, con lập tức đến nông thôn ở giám sát gia trang chúng ta cày bừa gieo vụ xuân, không làm xong thì không cho trở lại, sau này cũng phải xử lý tốt cửa hàng trong nhà. Chỉ cần ngươi làm tốt ba chuyện này, ta lập tức sắp xếp dời mộ phần."

Cung Viễn Khoa đồng ý không chậm trễ chút nào  : "Dạ, nhi tử đồng ý hết."

Cung Trung Tố thấy hắn đồng ý sảng khoái, nhớ tới dáng vẻ không tuân theo trước kia, ngược lại có chút chần chờ, nói: "Ngươi thật sự nghĩ thông suốt? Không cảm thấy uất ức?"

Cung Viễn Khoa thở dài: "Mấy ngày nay nhi tử đã suy nghĩ rất nhiều, tổ chim bị phá thì trứng cũng không lành. Mặc dù trong lòng rất đau đớn nhưng có thể làm thế nào? Cho dù bây giờ xuất ra ngụm tức này thì ngày sau con và nhị tỷ cũng sẽ bị liên lụy không có cuộc sống tốt lành, làm liên lụy tới thanh danh của phụ thân lại càng thêm bất hiếu. Người chết không thể sống lại, di nương ở dưới đất chắc chắn cũng hy vọng nhi tử và Nhị tỷ tỷ có cuộc sống tốt. Con chỉ có thể dựa theo nguyện vọng của di nương cố gắng nỗ lực cho tiền đồ sau này, Nhị tỷ tỷ mới có nơi dựa vào, không làm di nương thất vọng đây mới là Đại Hiếu."

Hắn nói đến hợp tình hợp lý, Cung Trung Tố nghe được gật đầu liên tục: "Không ngờ bình thường người vụng về ít ăn nói, lúc này lại nói có tình có lý như vậy. Ngươi có thể suy nghĩ ra chỗ mấu chốt trong này đó là điều tốt. Lúc đầu, tất nhiên ta cũng vì mọi người, nhưng ngươi và Nhị tỷ ngươi cũng là một thành viên trong này, d.đ,l;q;d cũng có thể được lợi, chính ngươi suy nghĩ một chút, nếu chuyện này rêu rao ra ngoài thì cửa hôn sự này của Nhị tỷ ngươi còn có thể tốt được sao?" Nói đến đây, lại chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cho nên tốt nhất ngươi hãy nói những lời thật tâm! Nếu lừa dối ta phá hư danh tiếng nhà ta, hại Tam tỷ, Tam ca, tiền đồ của Tứ đệ  thì đừng trách ta vô tình!"

Cung Trung Tố chưa từng nói ra ông ta sẽ trừng phạt cái gì nhưng trong lòng Cung Viễn Khoa và Lý di nương đều biết rõ. Chu di nương có thể dời mộ phần vào tổ mộ thì cũng có thể dời ra, còn đối với người sống mà nói mất đi sự che chở của gia tộc thì chính là lục bình không có rễ. Cung Nghiên Bích không có nhà mẹ để dựa vào, không thể sống thẳng lưng ở nhà phu quân, nếu Cung Viễn Khoa bị đuổi ra ngoài thì đời này coi như xong, ngay cả cơ hội xuất đầu cũng không có.


Cung Viễn Khoa cúi đầu có chút sợ hãi mà nói: "Nhi tử biết được lợi hại, nhất quyết không dám dính vào." Trong lòng hắn lại âm thầm cười lạnh, cả đời này hắn vốn không có tiền đồ gì đáng nói, hắn đã không còn gì để mất nữa thì hắn sợ cái gì? Nói đến Cung Nghiên Bích, dĩ nhiên sẽ có một con đường vừa có thể không phá hư danh tiếng Cung gia để không liên lụy đến tỷ ấy, lại vừa có thể khiến cho hắn đạt được ước muốn.

Cung Trung Tố thấy thái độ hắn cực tốt, tảng đá lớn trong lòng buông xuống một nửa, thả giọng chậm lại nói: "Ngươi đứng lên đi." Kêu hắn ngồi xuống, lại bảo Lý di nương đi lấy lá trà quý ra ngâm cho hắn uống..., cùng hắn tâm sự, nói rất nhiều lời hữu ích hứa cho hắn một phần tiền đồ: "Ngươi đọc sách không được nhưng d/đ;l;q;d đại ca ngươi từng nói với ta năng lực buôn bán của ngươi không tệ. Xích có sở đoản phi đao có sở trường(*), ta dự định như thế này, tốt nhất ngươi nên kinh doanh cửa hàng và lo liệu việc ở thôn trang, sau này nhị ca và Tứ đệ của ngươi đi học có tiền đồ dĩ nhiên sẽ không tranh giành cái này với ngươi, ta cũng quyết sẽ không để ngươi chịu thua thiệt. Lấy được một hôn sự tốt, sau này hiển nhiên sẽ có được cuộc sống an nhàn."

(*): Ẩn dụ những người thông minh sẽ có điểm yếu của riêng mình và những người tầm thường sẽ có thế mạnh của họ!

Cung Viễn Khoa hạ mí mắt thái độ đồng ý vô cùng tốt, trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ, cái gì mà cuộc sống an nhàn? Cái gì gọi là xích có sở đoản phi đao có sở trường? Xem ví dụ của phòng lớn là biết, bất kể mình liều chết liều mạng kiếm được bao nhiêu Kim Ngân, chẳng qua chỉ là thay người khác làm y phục cưới không công mà thôi. Nếu Cung Viễn Trật và Cung Viễn Qúy học hành thành công, quan lấn dân thì hắn lại càng không có sức đánh trả. Đã như vậy, sao không đánh liều một phen, nhất định phải ở lại chỗ này chịu cơn tức này? Ha ha, học hành thành công, không phải ông đang sợ ta làm hỏng tiền đồ của bọn họ sao? Được, coi như không hủy được thì cũng phải kéo dài một chút!

Cung Trung Tố không biết trong lòng Cung Viễn Khoa đang chống đối mình, chỉ cảm thấy đứa nhi tử này đột nhiên có dấu hiệu thông suốt liền nắm bắt cơ hội muốn hoàn toàn bắt lại. Hai phụ tử kề gối tâm sự nói đến giờ lên đèn, tất cả mọi người vào nhà chính ăn cơm tối mới dừng lại.

Tuy Cung Viễn Khoa ăn cơm tối không được tự nhiên nhưng dầu gì cũng mời Cung Viễn Trật một ly rượu, chúc hắn thuận buồm xuôi gió, học hành thành công, thậm chí còn tặng hắn một đốt ngọc phỉ thúy nho nhỏ(*). 

(*): Một loại ngọc hy vọng có cuộc sống tốt đẹp hơn!

Cung Viễn Trật có chút giật mình, ngay sau đó vui mừng tặng nghiên mực mình yêu mến và vài cuốn sách cho Cung Viễn Khoa, nói: "Lúc rảnh rỗi tam đệ cũng nên đọc thêm sách mới phải." Cung Viễn Khoa hơi châm chọc cười một tiếng, đứng dậy ôm quyền cám ơn. Lại giống như tùy ý hỏi Cung Viễn Hòa: "Đại ca, không phải mùa xuân năm nay biểu muội Tiết gia phải ra khỏi khuê phòng sao? Định ngày mấy?" Cung Viễn Hòa cười nói: "Hai mươi sáu tháng ba, còn sớm mà."


Cung Viễn Khoa khẽ nhíu mày một cái, mím chặt miệng, sau đó không còn hăng hái nữa, mặc dù hắn hết sức che giấu nhưng Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa đều nhìn ra chuyện nặng nề trong lòng hắn.

Bởi vì Cung Viễn Trật muốn đi chào tạm biệt Cung Nhị phu nhân cho nên gia yến nhanh chóng giải tán, mọi người đang muốn rút lui khỏi Thương Hàn đường thì Cung Trung Tố đột nhiên lên tiếng gọi Cung Viễn Khoa lại: "Lão Tam, ngày mai ngươi tiễn ca ca ngươi lên thuyền, sau đó phải đi tìm người đào mộ bạn bạc giá tiền, chuẩn bị đầy đủ đồ vật cần thiết để dời mộ, coi ngày nào tốt thì chuyển đi. Tiền sẽ do di nương ngươi trả."

Ông đang tuyên bố dời Chu di nương về tổ phần trước mặt mọi người đây mà.

Cung Viễn Khoa kinh ngạc nói: "Ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị?"

Cung Trung Tố mỉm cười gật đầu: "Ừ, nếu định ra phải làm thì nên sớm không nên chậm trễ."

Cung Viễn Trật cũng không có phản ứng gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Cung Viễn Khoa, Cung Tịnh Kỳ thì căm hận nhìn Cung Viễn Khoa một cái không nói một lời kéo tay Cung Viễn Qúy quay đầu đi, mới đi được hai bước đã quay đầu tức giận đùng đùng kêu Cung Viễn Trật: "Nhị đệ, mẹ vẫn đang chờ còn đệ, còn không mau đi?" "Lập tức tới ngay." Cung Viễn Trật lôi kéo Cung Viễn Hòa đi ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đại ca, đệ nghe nói việc ăn ở của đệ đều do đại tẩu sắp xếp giúp đệ, ca hãy thay đệ cám ơn đại tẩu, đệ sẽ học hành thật giỏi không gây phiền phức cho Thái Đại Ca làm mất mặt ca và đại tẩu."

Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: "Ta tin tưởng đệ. Nếu có khó khăn gì nhớ nói cho ta hoặc đại tẩu đệ biết, đừng để bị uất ức."

Minh Phỉ cười nói: "Nhị thúc cũng đừng cảm thấy ngượng ngụng, tương lai thúc phát đạt rồi thì quay về báo đáp chúng ta cũng không muộn nha."


"Nhờ tẩu tẩu chúc lành." Cung Viễn Trật cảm kích cười với Minh Phỉ một tiếng, đuổi theo Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Qúy phía trước.

Mắt thấy tất cả mọi người đều tản đi, Lý di nương kêu Nha Tuệ ma ma dời phòng thu thập sạch sẽ, bưng nước nóng tới để Cung Trung Tố ngâm chân, mượn cơ hội nhỏ giọng nói: "Lão gia, chuyện của Chu tỷ tỷ phải chi bao nhiêu bạc cho tam công tử?" 

Cung Trung Tố nửa khép hờ liếc tròng mắt: "Theo ý nàng thì sao?"

Lý di nương không chút hoang mang mà nói: "Vậy phải xem làm thành hình dáng ra sao. Xem giờ lành, hóa tiền vàng bạc, mướn người dời mộ phần về cũng không tốn bao nhiêu tiền, mấu chốt là mộ phần này phải làm thành dạng gì, cúng bái hành lễ phải làm mấy loại. Nếu không mấy lượng bạc, mấy chục lượng cũng được, hàng trăm hàng ngàn cũng có thể!"

Cung Trung Tố trầm ngâm nói: "Thân phận nàng ta là gì, có thể ở mộ phần tốt thế nào chứ? Bốn mươi lượng bạc là đủ rồi. Ngày mai lão Tam ra cửa, nàng sai mấy quản sự đắc lực đi theo nhưng đừng lộ diện, để xem hắn có thật tâm nghĩ thông suốt hay không, hay còn gạt ta muốn mượn cơ hội đi tố cáo, đi nói lung tung. Một khi phát hiện tình hình không đúng thì lập tức để bọn họ  bịt miệng trói hắn về gặp ta. Cả nhà chúng ta không thể hủy trong tay hắn."

Lý di nương đang đấm bóp lòng bàn chân cho ông ta, dừng tay một chút, nói: "Vâng!"

Cung Trung Tố lắc đầu mà thở dài: "Không biết ta đa tạo cái nghiệt gì nữa."

Lý di nương không đáp lời, có nhi có nữ mà còn bị kết cục này, sau khi nàng mất chỉ sợ là bọc trong chăn giường, một cái quan tài mỏng ném ở nơi doang dã coi như xong, nếu không hơn phân nửa chính là một cái giường chiếu xong việc.

Cung Trung Tố thở dài thở ngắn một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy chân có chút lạnh rồi mà Lý di nương vẫn còn cúi thấp đầu, vô ý thức ôm chân của ông xoa bóp, liền mất hứng nói: "Nước lạnh rồi."

Lý di nương cả kinh, vội thu vẻ mặt lại cố nặn ra nụ cười: "Vừa rồi tỳ thiếp nghĩ đến một chuyện lúc trước đến nhập thần, nước lạnh cũng không biết. Lão gia muốn đổi nước nóng hay là lau khô?"


Cung Trung Tố nói: "Thôi, lau khô thôi." Nói xong đặt hai cái chân ướt dầm dề lên trên đầu gối của Lý di nương, "Nàng đang nghĩ đến chuyện gì mà nhập thần như vậy?"

Lý di nương không sợ nước trên chân ông làm ướt váy mình chút nào, lấy chiếc khăn bông trắng như tuyết nhẹ nhàng lau khô chân cho ông ta, ngẩng đầu lên nhìn ông ta thản nhiên cười: "Tỳ thiếp nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy lão gia."

Dưới ánh đèn, má đào mắt hạnh, lúm đồng tiền ẩn hiện, nàng có dáng vẻ thùy mị thành thục mê người của thiếu phụ, Cung Trung Tố không do dự đưa tay phủ lên gương mặt của nàng thở dài nói: "Khi đó, nàng đứng trên mũi thuyền ca hát, mặc bộ váy lụa mỏng màu xanh lá, eo nhỏ nhẹ nhàng không chịu nổi, trên mặt chảy ra vài giọt lệ điềm đạm đáng yêu, gió lớn thổi đến ta chỉ sợ trong một cái chớp mắt nàng sẽ bị gió thổi đi, cho nên ánh mắt ta cũng không dám nháy mắt, đợi đến khi nàng bị gió thổi ta sẽ lập tức chạy tới kéo, sau đó ta bị đồng liêu cười hồi lâu."

Khóe môi Lý di nương khẽ mỉm cười ngọt ngòa: "Lúc ấy là lần đầu tiên tỳ thiếp thấy một đám nam nhân nhìn thiếp chằm chằm cười ha ha bị dọa đến gần chết, nghĩ thầm, nếu người nào tới cứu thiếp ra khỏi biển lửa thì thiếp nguyện đi theo kính trọng người đó cả đời. Sau đó ma ma nói người nam nhân có dáng dấp đẹp mắt nhất, phóng khoáng nhất yêu thích thiếp, mua thiếp... Thiếp quả thật không thể tin được. Dùng sức cắn cánh tay của mình một hớp mới dám tin đây là sự thực. Chẳng qua là cắn đến quá mức dọa ma ma sợ cho rằng thiếp không muốn." Nàng vén tay áo lên, đưa cánh tay trắng muốt tới trước mặt Cung Trung Tố: "Lão gia, người xem bây giờ dấu răng đó vẫn còn đấy." Đợi Cung Trung Tố cầm cánh tay của nàng, nàng liền khe khẽ tựa vào trong ngực ông, giọng nói hàm chưa bao tâm tình: "Sau đó người không chê nô thân phận đê tiện của nô tỳ, nâng tỳ thiếp làm di nương, khi đó tỳ thiếp đã hạ quyết tâm mặc kệ chịu uất ức gì, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh người thì cả đời này liền không oán không hối. Sau đó người lại xảy ra chuyện, tỳ thiếp đã hạ quyết tâm nếu người đi rồi tỳ thiếp cũng sẽ đi theo xuống dưới phục vụ người."

Cung Trung Tố nghe nàng cảm thán, trong mắt cũng chứa lệ, chỉ vỗ lưng của nàng nhẹ giọng nói: "Ta biết nàng khác với bọn họ, nàng là một người tốt. Nàng đi theo ta vài năm ngay cả bạc vụn cũng không giữ vài đồng tiền bên người, là ta bạc đãi nàng."

Lý di nương che miệng ông ta lại: "Lão gia đừng nói cái này, tỳ thiếp vui lòng."

Cung Trung Tố trầm mặc hồi lâu, chán nản buông nàng ra nói: "Nàng yên tâm."

Lý di nương cười nói: "Yên tâm cái gì?" Thế nhưng ông ta lại không chịu nói nữa cởi quần áo lên giường, đưa lưng về phía nàng không nhúc nhích, "Nàng trở về đi, tối nay không cần hầu hạ."

Chú thích: Ngọc phỉ thúy



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận