Hỉ Doanh Môn

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Minh Phỉ nhìn vẻ mặt do dự xen lẫn phẫn nộ của Viên Mai Nhi. Nàng biết mình tính đúng rồi, Viên Mai Nhi không nỡ liên lụy đến Viên Tam. Sở dĩ nàng ta hận nàng như vậy, đó là vì nàng ta đổ lỗi cái chết của Viên Tam lên đầu nàng. Hơn nữa, nàng ta có phản ứng mãnh liệt với cái chết của Viên Tam như thế, càng chứng tỏ nàng ta vốn dành tình cảm thắm thiết và sự sùng bái tuyệt đối cho hắn. 

Nếu đã không nỡ liên lụy đến Viên Tam, hẳn là không thể nói ra chân tướng rồi. Bây giờ, Minh Phỉ chờ xem Viên Mai Nhi làm thế nào để phản bác mấy câu âm mưu hãm hại nàng, tiếp tục chỉ trích nề nếp gia phong, gia giáo của Thái gia. 

Viên Mai Nhi vừa nóng vừa giận lại không cam lòng, khó tránh khỏi mất đi sự bình tĩnh trước đó, quên cả việc duy trì phong thái. Nàng ta trợn đôi mắt đỏ hết cả lên với Minh Phỉ và nói: "Ta nghe ra ý của ngươi, nghe giống như tất cả đều là lỗi của nhà ta vậy, có người hãm hại muội muội ngươi; nhưng mà ngươi nói ta nghe thử xem là ai lừa nàng ta, là ai làm hại nàng ta, là ai xô nàng ta ngã? Ruồi bọ không bâu trứng không nứt!* Ta chỉ biết là nàng ta không biết tự kiểm điểm lại mình, không có quy củ nên mới khiến kẻ ác có cơ hội lợi dụng! Bằng không, vì sao những người khác chẳng hề xảy ra chuyện gì mà ngày đó nàng ta lại gặp phải? Ta biết ngươi là tỷ tỷ, dĩ nhiên muốn tìm cách che giấu thay nàng ta, nhưng ngươi cũng không thể đổi trắng thay đen như thế, lẫn lộn phải trái, giận lây sang nhà của chúng ta chứ? Đã vậy còn xúi giục đám người Chu Thanh khi dễ và cô lập ta!” 

*Ruồi bọ không bâu trứng không nứt: Trứng dễ xuất hiện vết nứt, bị hư mất. Chỗ trứng trào ra ở vết nứt có nhiều dinh dưỡng, thu hút ruồi bọ bâu lấy. Ý của câu này là: Không thể có chuyện vô duyên vô cớ xảy ra, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân cả. Tương tự như thành ngữ: Không có lửa làm sao có khói.

Cho dù là bị khi dễ cũng nên giữ lại một chút mặt mũi cho mình. Nàng ta đang đứng trước mặt các phu nhân của đồng liêu* (đồng nghiệp) Thôi Mẫn đấy! Nhìn xem, dáng vẻ ngây thơ xúc động của nàng ta đâu còn là phong thái của phu nhân đứng đầu Phủ Minh cơ chứ? Vừa rồi còn nói muốn xóa bỏ hiểu lầm, bây giờ lại giống một cô nương không hiểu chuyện đi cãi nhau ầm ĩ với người ta rồi thua, thua xong lại tức giận càn quấy. Làm phu nhân của quan phải có bản lĩnh để nói chuyện, không phải ai muốn cầm lên là ăn được, có vận khí rồi còn phải có cả thực lực nữa. 


"Ta chưa từng xúi giục bất kỳ ai khi dễ và cô lập tỷ, thậm chí cũng không có nhắc đến tỷ với bất cứ một ai.” Minh Phỉ thấy đôi mắt Viên Mai Nhi ửng đỏ, dáng vẻ nàng ta vừa phẫn nộ vừa ra vẻ đáng thương, nàng cũng thấy rõ mình đang khi dễ nàng ta rồi, nhưng vì muốn Viên Mai Nhi phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, phải im lặng, đừng có tự dưng đi tìm phiền phức, nàng đành phải tiếp tục khi dễ: 

"Biểu tẩu nói rất đúng, gặp chuyện thì tự trách mình trước. Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu ngày đó Tứ muội của ta không đến quý phủ, có lẽ sẽ không phải thiệt thòi như vậy. Vì thế mà sau chuyện này, gia phụ và gia mẫu cũng không oán trách một ai, chưa từng oán thán quý phủ nửa câu, chỉ trách vận khí của mình không tốt. Họ còn nói, quý phủ là người của Hàn Lâm, không thể vì một lần sơ suất mà ảnh hưởng danh dự, do đó mà tự trách mình trị gia không nghiêm, gây phương hại cho thanh danh của người khác, cho nên đã bắt buộc cả nhà giấu kín chuyện này. 

Về sau, tam công tử của quý phủ bệnh nặng, cần cứu giúp. Gia phụ còn cố ý sai thuyền khẩn cấp đưa cả nhà tỷ vào kinh thành, đồng thời viết thư thỉnh cầu Thủ Chân Tử chữa bệnh cho tam công tử của quý phủ, nhờ đó mà tam công tử không bị chặn đường hương khói (ý nói không bị tuyệt tự). Quý phủ bị người lừa bịp, tống tiền ở kinh thành, bị đánh tới cửa, rốt cuộc vẫn là gia phụ và Thôi đại nhân trượng nghĩa cứu giúp mới khiến kẻ ác không đạt được mục đích. Gia mẫu cũng từng ba phen bốn bận đưa thuốc cho quý phủ cần dùng gấp, nhờ đó mà bà ấy và mẫu thân của tỷ tình như tỷ muội.” 

Minh Phỉ nói đến đây thì quét mắt qua vài vị phu nhân của quan, liếc nhìn họ rồi thở dài, nói trong đau đớn: “Ta vốn không muốn nói ra mấy lời này, nghe qua giống hệt như khoe khoang vậy. Nhưng ta thật sự không rõ, chẳng lẽ gia mẫu đã làm nhiều chuyện đến vậy mà tỷ còn coi là giận chó đánh mèo sao? Nếu thật như thế thì ta chẳng biết phải làm sao mới thỏa đáng nữa. Chư vị phu nhân đang ngồi ở đây, ai ai cũng đều lớn tuổi và hiểu rộng biết nhiều hơn ta, thỉnh cầu mọi người chỉ điểm một hai.” 

Nhìn xem, lúc này ta chỉ nói sự thật thôi mà nhỉ? Thái gia khoan dung độ lượng, có tình có nghĩa với Viên gia đến mức nào ~ Thái gia ta hết lòng quan tâm giúp đỡ Viên gia ngươi, ngươi không cảm kích ta còn chưa tính, đã vậy ngươi còn trăm phương ngàn kế để hạ thấp, bôi xấu thanh danh nữ nhi và danh dự nhà ta? Nếu không gọi là vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván thì gọi là cái gì? 

Tất cả mọi người đều nghe ra “ý ở ngoài lời” của Minh Phỉ, lại thấy nàng nói xong những lời này mà Viên Mai Nhi không thể phản bác, xem ra là sự thật cả rồi. Vì thế, rốt cuộc nữ nhi Thái gia bị tính kế hay không giữ quy củ thì chẳng ai rõ, nhưng Viên Mai Nhi vong ân phụ nghĩa, làm người không phúc hậu, không đáng để giao thiệp sâu hơn thì điều đó là chắc chắn rồi. Tức thì có người nở nụ cười giảng hòa: “Hóa ra chỉ là hiểu lầm, nói rõ ra thì được rồi. Cung phu nhân là muội muội, đền một lễ cho biểu tẩu của mình thì vẫn là tỷ muội tốt đấy thôi!” 


Đây không phải là một phụ nhân chanh chua hay chửi đổng, ai nói chuyện khó nghe là lớn tiếng nói lại xem người nào thắng nữa, ngược lại còn mang khí thế bình tĩnh và phong thái tao nhã. Minh Phỉ nhìn nét mặt xanh mét của Viên Mai Nhi, nàng mỉm cười tiến lên, dáng vẻ tuyệt đẹp, cúi chào đáp lễ với nàng ta rồi nói: “Biểu tẩu, tỷ xem, hôm nay là ngày đại hỉ, mà ta là trưởng tẩu đưa đường muội đến thành thân, tỷ là khách và cũng là phu nhân quan trên của muội phu (phu nhân của quan trên của phu quân muội) này, tỷ đến để dự tiệc mừng. Vì sao chúng ta không khiến ngày vui được náo nhiệt, thuận lợi tốt đẹp? Chúng ta đừng nhắc đến những chuyện cũ ngày xưa không thoải mái nữa, hãy quên tất cả đi. Nếu vừa rồi muội muội có chỗ nào đắc tội, nói ra làm tỷ không vui lòng, có chỗ nào làm không được thỏa đáng, xin biểu tẩu thứ lỗi cho, đừng so đo với muội muội!” 

Thái gia bọn họ làm bấy nhiêu đó còn chưa đủ đâu! Nếu không phải vì Thái Minh Phỉ, tam cả của mình hoàn toàn sẽ không đột nhiên phát bệnh, cũng sẽ không chết sớm, chết một cách cô tịch quạnh quẽ như vậy! Lúc chết, tam ca còn nhớ mãi không quên Minh Phỉ, nhưng nàng ta thì sao? Nàng ta sống trong sự tốt đẹp và khiêm tốn như thế, nói xa chính là tự do tự tại, trong lòng nàng ta có từng bất an và áy náy hay không, có từng nghĩ tới tam ca một chút nào hay không?! Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể nói một cách thoải mái như thế, lại còn nói chuyện rất tự nhiên nữa chứ! 

"Ngươi cũng biết nhận sai à?” Viên Mai Nhi đứng thẳng bất động, hai mắt nổi lửa, cặp mắt trợn to với Minh Phỉ. Bao nhiêu phẫn nộ và thống khổ của nàng ta đều hợp lại một lúc, trong lòng nàng ta, trong đầu nàng ta đều là Minh Phỉ có lỗi với tam ca, có lỗi với nàng ta, có lỗi với phụ mẫu đã mất đi nhi tử yêu quý và cực kỳ bi thương của nàng ta! Viên Mai Nhi đưa tay tát vào khuôn mặt hồng hào đẹp đẽ của Minh Phỉ! Đánh thì đánh chứ, chẳng lẽ một quan Thất phẩm nho nhỏ lại dám lý luận với quan to chạm tay có thể bỏng như Thôi Mẫn sao? Đúng là chê cười! 

"Dừng tay!" Bàn tay của nàng ta chưa đánh tới mặt đối phương, giữa chừng đã bị người khác dùng sức bắt lấy. Nghe tiếng quát to quen thuộc, nàng ta run rẩy và nhìn lại, quả nhiên là Thôi Mẫn đang xanh mặt, lạnh lùng mà đứng ở bên cạnh. Sao hắn đột nhiên đến đây? Viên Mai Nhi nghĩ mãi không hiểu. 

Lại nhìn Minh Phỉ, nữ nhân giảo hoạt kia đã cách thật xa rồi, đứng đằng nọ, vừa hoảng sợ vừa làm ra vẻ oan ức mà trông sang bên này. Hai nha hoàn che chở cho nàng ở phía sau tựa như gà mái bảo vệ gà con, phẫn nộ và nhìn chằm chằm vào Viên Mai Nhi. Mấy phu nhân khác đồng loạt đứng dậy, nhìn Thôi Mẫn với vẻ mặt băn khoăn, bất an. 

Quả là đáng tiếc, suýt chút nữa thì được rồi. Viên Mai Nhi miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn: “Lão gia, sao người lại tới đây? Chỗ này là chỗ của nhóm nữ quyến mà.” 


Thôi Mẫn lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nới lỏng cổ tay nàng ta, xin lỗi nhóm nữ quyến với vẻ mặt thành khẩn, nho nhã lễ độ: “Thôi Mẫn không thông báo mà đã quấy nhiễu các vị phu nhân rồi. Chỉ là Thôi Mẫn vừa nghe hạ nhân nói chuyết kinh* đột ngột té xỉu, trong lòng sốt ruột nên mới vội vàng chạy tới xử trí, nào ngờ vừa khéo gặp chuyện này. Sự tình cấp bách đành phải tùy cơ ứng biến, không thông báo mà đã xông vào, là Thôi Mẫn thất lễ, xin các vị phu nhân thứ lỗi!” 

*Chuyết kinh: Ở hiện đại là bà xã, vợ tôi

Thôi Mẫn là mỹ nam tử, lại vừa trẻ trung vừa khỏe mạnh, bản thân ở vị trí cao, không những có tài mà còn là một mỹ nam tử có sức lực đứng đầu. Hắn thành khẩn xin lỗi như vậy, động tác lại rất tự nhiên, quanh minh vô tư. Tuy rằng trợn mắt nói lời bịa đặt, nhưng hắn cũng vì ngăn cản tiểu phu nhân không hiểu chuyện đi gây hại người khác, do đó chẳng có ai ở đây xem hắn như tên dê xồm cả. Vì thế, mấy phu nhân ào ào đáp lễ, mượn cơ hội rời khỏi để người ta xử lý việc nhà.

Minh Phỉ cũng hòa vào trong đám người, định bụng chuồn đi. Thấy ổn rồi thì thu mình lại thôi, tuy rằng Viên Mai Nhi gieo gió gặt bão, nhưng nàng ta xấu mặt cũng không tránh khỏi có liên quan tới nàng, vẫn là đừng ở lại đây kẻo người ta gai mắt. Về phần cái tát kia, dù gì cũng chưa tới. Sắc mặt của Viên Mai Nhi không tốt, cho nên lúc tiếng quát to kia vừa cất lên, Minh Phỉ đã nhanh chân chạy trốn. 

"Biểu muội, xin hãy dừng bước!" Thôi Mẫn lên tiếng bảo Minh Phỉ ở lại.

Thôi Mẫn này đúng là đòi mạng, dựa theo cách hành sự của hắn, hắn bảo nàng ở lại, trăm phần trăm là để Viên Mai Nhi xin lỗi. Chuyện này... nàng dám nhận lời xin lỗi đó sao? Hôm nay, Viên Mai Nhi làm hắn mất mặt, hắn sẽ không vì vậy mà ghi hận nàng, ngày sau trả đũa ở sau lưng chứ? Nhưng bất kể thế nào, hôm nay chắc chắn là hắn muốn làm cho xong vụ xin lỗi này. Minh Phỉ dừng bước, không thể khống chế nét mặt, khiến cho sự lo lắng và sợ hãi hiển hiện hết cả ra, nàng cung kính thưa: “Không biết biểu ca có gì dặn dò?” 

"Ta thay biểu tẩu vừa mới thất lễ và xúc động, nhận lỗi với muội.” Thôi Mẫn che giấu vẻ mặt, đánh giá Minh Phỉ một phen. Mặc dù ban nãy hắn không nghe hết toàn bộ những lời nàng nói, nhưng nguyên nhân của chuyện này và kết quả thì hắn lại biết. Rõ ràng là nàng đánh bại, làm Viên Mai Nhi rối tinh rối mù, sau đó Viên Mai Nhi kiêu căng không phân rõ phải trái cũng nổi danh rồi. Rõ ràng là Viên Mai Nhi lớn hơn nàng, chỉ tiếc lớn tuổi hơn nhưng lại không có đầu óc. 


Minh Phỉ cười nói: "Biểu ca khách khí. Muội và biểu tẩu chỉ có chút hiểu lầm mà thôi, tính tình của biểu tẩu rất thoải mái, nói rõ thì tốt rồi."

Thôi Mẫn gật đầu: "Tuy rằng như thế, nàng ấy cũng không nên nói lung tung, càng không nên tự tay đánh người.” Hắn liếc qua Viên Mai Nhi một cách hờ hững: “Ở đây không có người ngoài, làm sai chuyện thì phải gánh lấy, cho dù nàng là tẩu tẩu cũng phải xin lỗi!” 

Giọng nói của hắn không lớn, nghe cũng rất dịu dàng nhưng dường như trong đó lại ẩn chứa sức mạnh phản đối, không buông tha. Thù hận trong mắt Viên Mai Nhi càng nồng đậm, nhưng hành động của nàng ta lại ngoan ngoãn như con thỏ. Nàng ta cúi đầu thật sâu với Minh Phỉ, tiếng nói run rẩy: “Muội muội, vừa rồi ta hành sự không thỏa đáng, mong muội không so đo với ta.” 

"Không đâu, từ nay về sau muội sẽ không đề cập đến việc này, ta cũng có chỗ không đúng.” Minh Phỉ đỡ Viên Mai Nhi đứng dậy, kinh ngạc liếc nhìn Thôi Mẫn, có thể khiến Viên Mai Nhi nghe lời, quả là không dễ dàng. Thôi Mẫn còn đang cau mày nhìn chằm chằm Viên Mai Nhi, trong mắt tràn đầy sắc lạnh, nhưng cũng trong nháy mắt ấy, hắn lấy lại dáng vẻ lạnh nhạt, gật đầu và nói: “Đã là thân thích, đến rồi thì phải chiêu đãi. Ngày mai thiết yến, nàng mời biểu muội đến nhà chơi nhé.” Sau đó, hắn lại ngẩng đầu, nói với Minh Phỉ bằng giọng hòa ái dễ gần: “Đúng lúc... Cát Cát cũng nhớ muội rồi.” 

Minh Phỉ vội nhận lời rồi cáo từ, đi ra ngoài.

Thôi Mẫn liếc nhìn Viên Mai Nhi một cách hờ hững, nói chầm chậm: “Nàng thật sự khiến ta kinh hỉ* đấy!” 

*Kinh hỉ: Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận