Hỉ Doanh Môn

Edit: Thu Lệ

Thứ nhất là bố trí nhiệm vụ, quả nhiên là rất cần nàng! Minh Phỉ lấm lét nhìn trái phải một chút, xác định không có người khả nghi, nhỏ giọng hỏi hắn: "Đã như vậy, tại sao chúng ta phải qua bên kia? Cho dù là muốn tạ ơn nuôi dưỡng của bà ta, nhưng chúng ta cũng nên ở trong này bố trí linh vị, lạy bà bà(mẹ chồng) trước mới đúng."

Cung Viễn Hòa nghiêm trang: "Nàng nói rất đúng, cho nên chúng ta không phải đi kính trà cho bà ta, mà là đi mời bà ta tới đây chứng kiến chúng ta tế bái mẫu thân. Bà ta nuôi ta lớn lên, cho nên chúng ta không thể tùy tiện phái một người qua đó mời bà ta được, mà phải đích thân đi mời mới xem là hết lễ độ."

"Chàng đã chuẩn bị xong hết rồi?" Minh Phỉ rất hoài nghi, mấy người bên cạnh hắn có thể làm tốt chuyện này hay không.

Cung Viễn Hòa nói: "Đó là dĩ nhiên, đây là một chuyện lớn, không được qua loa." Nếu Cung Nhị phu nhân hiểu lễ tri lễ, chuyện này vốn nên do bà ta chuẩn bị xong trước đó rồi, mà không phải do d/đ"l;q"d chính hắn tới chuẩn bị. Nhưng nếu Cung Nhị phu nhân chưa từng chuẩn bị, điều đó có nghĩa bà ta còn si tâm vọng tưởng muốn uống ly trà này của Minh Phỉ.

Minh Phỉ nhìn thái độ ngày hôm qua của Cung Nghiên Bích và thái độ sáng nay của mấy ma ma kia, cũng biết Cung Nhị phu nhân nhất định đã suy nghĩ muốn đè hắn áp một cái. Nàng cũng không sợ, nhìn dáng vẻ Cung Viễn Hòa đã có dự tính trong lòng, chỉ cần đi theo xem kịch vui là đủ rồi.

Nàng thật tò mò: "Ta còn nhớ lúc trước công công muốn cầu hôn Viên Mai Nhi cho chàng, sau đó đã bị quấy nhiễu. Lần này ta cũng cho rằng là sẽ bị quấy nhiễu, ít nhất cũng gây ra chút không vui vẻ, tại sao lại thuận lợi bất ngờ như vậy?"

Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười: "Cầu hôn Viên Mai Nhi? Có sự việc này sao? Sao ta lại không biết? Nàng biết từ đâu?"

Minh Phỉ lần lượt kể lại chuyện lúc trước đi Viên gia thưởng hoa Mẫu Đơn, bị Cung Nghiên Bích và Viên Mai Nhi bức bách như thế nào, cười nói: "Sau đó, Viên Mai Nhi trăm phương ngàn kế muốn đến chỗ ta nhìn Truy Phong, kết quả bị Truy Phong hù dọa đến chạy về nhà, chật vật muốn chết, vì thế ta không thể không đến nhà nàng ta nói lời xin lỗi."

Cung Viễn Hòa cười: "Là nàng cố ý chứ gì?" Như vậy không được, Viên gia lại vẫn muốn tốt, nhưng hắn cũng sẽ bị người ta ghét bỏ, đây là đạo lí gì hả?

Minh Phỉ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười: "Chàng đoán xem?"

"Không cần đoán, ta hiểu nàng chính là vật nhỏ lòng dạ hiểm độc." Cung Viễn Hòa lắc đầu mà thở dài. "Nàng nói xem vận số nàng tốt bao nhiêu mới gặp được ta, nếu không ngày nào đó diện mạo thật của nàng bị người ta đoán được, nàng nói xem sẽ thảm cỡ nào hả?"

"Không phải chàng để ý ta chỉ vì điểm này sao? Chàng thì có gì tốt chứ?" Minh Phỉ hừ một tiếng, đưa mắt liếc Cung Viễn Hòa. Nàng vốn muốn nói, nếu như là người kia, nàng vĩnh viễn đều sẽ chỉ là d/đ"l;q"d Thái Minh Phỉ hiền lương thục đức, lời đến bên miệng, cuối cùng là không muốn chọc hắn mất hứng, ngược lại vểnh khóe môi, nhìn qua ngược lại càng giống như một cô nương đang làm nũng vậy.

Quả nhiên, Cung Viễn Hòa rất yêu thích giọng nói và vẻ mặt này của nàng, thừa dịp đám người Kim Trâm không chú ý, cười gian nhéo nàng một phen, nhỏ giọng nói: "Vậy nàng thích ta là món đồ tốt hay món đồ không tốt?"

Minh Phỉ nghiêm túc quan sát hắn một cái: "Chàng rõ ràng không phải là một món đồ!"

"Xì......" Phía sau mấy nha đầu nhịn không được, bật cười một tiếng.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ nghiêm túc bổ sung: "Chàng rõ ràng là phu quân của ta, sao gọi là vật?"


Cung Viễn Hòa cười như không cười nhìn nàng một cái, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: "Đã đến lúc rồi, để cho người ta đợi quá lâu cũng không hay." Lôi kéo tay nàng thật chặt bước nhanh về phía trước.

Lại nói Cung Nhị phu nhân, sau khi nghe bà từ đi lấy khăn thử lạc hồng(*) trở lại bẩm báo Cung Viễn Hòa bảo gọi Minh Phỉ là đại nãi nãi, cười lạnh một tiếng, đưa ánh mắt ném tới hộp tiền trên màn, chán ghét nói: "Lấy đi!"

(*): Chính là khăn hứng lấy máu trinh, được dùng trong đêm tân hôn cổ đại hoặc là sử dụng trong lần đầu tiên phi tử thị tẩm.

Phía sau bà ta, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi mặc một cái áo màu xanh biếc, thấy vẻ mặt bà ta không tốt, vội cho bà tử này một ánh mắt, hai tay đưa lên một chén trà: "Xin phu nhân uống ngụm trà trước cho bớt giận, không đáng giá để tức giận."

Cung Nhị phu nhân uống một ngụm trà, "Phi!" một tiếng phun ra, lạnh lùng nói: "Đây là ai pha trà? Nồng như vậy, chưa từng thấy qua lá trà sao?"

Phụ nhân kia biết tâm tình bà ta không tốt, cho nên nhìn cái gì cũng phiền, liền cười theo nói: "Đều do tỳ thiếp không tốt, tỳ thiếp sẽ đi rót ly trà khác." Nàng mới vừa nhận lấy ly trà, liền bị Cung Nghiên Bích lấy qua."Di nương, để con pha."

Phụ nhân kia từ ái nhìn Cung Nghiên Bích cười nhẹ một tiếng, lấy một tấm khăn ngồi chồm hổm trên mặt đất, lâu sạch nước trà mà Cung nhị phu nhân vừa mới phun, Cung Nghiên Bích đang cầm mới pha trà đi vào, nhìn phụ nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng lau chùi và Cung Nhị phu nhân đanh mặt tức giận, cao cao tại thượng, vẻ mặt hết xanh lại trắng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên với nụ cười sáng lạn trên mặt: "Mẫu thân, mời ngài dùng trà."

Cung Nhị phu nhân cầm ly trà mới được đưa tới, trên khuôn mặt trắng nõn có vẻ đỏ không bình thường, sau khi nhìn vào trong viện đến mấy lần cũng không thấy người tới, rốt cuộc giận dữ, "Sao bây giờ còn chưa tới? Ha ha, các ngươi nhìn, quả nhiên không phải là ruột thịt của mình, chịu nhìu đau khổ nuôi hắn lớn lên, hắn làm quan, lại cưới nàng dâu cho hắn, ngay cả một ly trà ta cũng không xứng để uống?"

Mọi người liếc nhau một cái, đều không dám trả lời, nói lý lẽ này phòng nào thuộc phòng nấy, làm thẩm dù sao cũng không nên uống chén trà tân nương tử của tức phụ nhi, nhưng Cung Nhị phu nhân nuôi lớn Đại công tử, uống ly trà này cũng như qua được đi, nhưng không uống cũng không tính là gì, cái này phải xem người ta muốn làm thế nào, không nên đánh nhau, người ta không thèm nể mặt mũi cũng chỉ có thể nội thương.

Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ đi tới cửa chỉ nghe thấy Cung Nhị phu nhân ở bên trong nổi giận, không khỏi cùng nhau thở dài, Cung Viễn Trật cau mày nói: "Chuyện gì vậy, gần đây càng thích lên cơn. Hận không được ngày ngày chôn trong sách, nhìn thấy ta là ép, phiền chết được, ta không đi!" Xoay người muốn đi.

Từ sau năm ngoái tha thương ứng thí chưa từng được thông qua, tính khí của Cung Nhị phu nhân liền bộc phát quái dị, vừa nhìn thấy hắn là bắt đầu quở trách, hỏi hắn rốt cuộc là so với Cung Viễn Hòa, hắn thiếu đi ngón tay hay sợi gân nào, làm sao lại không bằng người ta đây? Tiếp đó, Cung Viễn Hòa lại trở về Thủy thành phủ nhậm chức, tuy chức quan không lớn nhưng lại làm cho Cung Nhị phu nhân mỗi ngày như nghẹn ở cổ họng.

Càng thêm tức giận đó là, không thể phát lên người Cung Viễn Hòa, dù là phát ra ngay trước mặt Cung Viễn Hòa, hắn cũng có bản lãnh âm thầm sặc trở lại, Cung Nhị phu nhân dĩ nhiên chỉ có thể xả tức giận lên người Cung Viễn Trật, một lúc sau, hai mẫu tử lại giống như kẻ thù.

Cung Tịnh Kỳ vội vàng kéo Cung Viễn Trật: "Haiz, ta nói huynh, hôm nay là ngày gì, huynh không ở đậy sao được?"

Cung Viễn Trật tức giận lắc lắc áo khoác ra, nói: "Đại ca vốn chính là đích tôn, theo lý nên ở bên kia tế bái Đại bá mẫu trước rồi mới tới đây, bà ấy gấp cái gì? Lạy là người ta cho bà ấy thể diện, không lạy cũng không sao, bà ấy......"

Cung Tịnh Kỳ vội vàng đưa tay bịt miệng của hắn lại, len lén nhìn bên trong một cái, nhỏ giọng mắng: "Huynh lại nổi điên, lời này mà huynh cũng có thể nói hay sao?"

Vừa dứt lời, bên trong đã vang lên tiếng đập ly trà, Cung Nhị phu nhân the thé nói: "Nghiệt súc! Ngươi nói cái gì? Ta chính là sinh ra tên nghiệt tử không có chí tiến thủ, đến chết cũng bị người ta giẫm dưới chân không thoát được! Sao số mạng của ta lại như vậy chứ!" Cuối cùng gào khóc lên.


Cung Viễn Trật chán ghét tránh né tay Cung Tịnh Kỳ, cuối cùng vẫn không dám nói lung tung  nữa, nhỏ giọng nói với Cung Tịnh Kỳ: “Ta nói này, tình hình ở nhà khách càng ngày càng gay go, vẫn nên sớm mời đại phi đến xem một chút đi!”

Chẳng lẽ còn có thể ngăn cản người ta cả đời không thành thân, cả đời không phân gia? Lúc nào cũng khó chịu, đây là đạo lí gì?

*&*&Trần"Thu/Lệ.d"đ;l^q#d&*&*

"Đúng, đúng, chỉ huynh học sách thánh hiền, huynh sáng tỏ nhất." Cung Tịnh Kỳ gấp đến độ dậm chân, "Tiểu tổ tông, ta van huynh, huynh đừng nói nữa có được không? Mau vào chào hỏi nghiêm chỉnh, bên kia sắp tới rồi, huynh muốn để cho người ta chê cười?"

Cung Viễn Trật cố nén không nhịn được, sải bước đi vào trong phòng, nhìn Nhị phu nhân ồm ồm nói: "Mẫu thân, người đừng khóc, đại ca đại tẩu đã tới!"

Phụ nhân mặc áo xanh đứng sau lưng bà ta vội cười nói: "Phu nhân, người xem, không phải người đã tới rồi sao?"

Cung Nhị phu nhân nghe tiếng, ngay sau đó cầm tấm khăn che mắt không buông ra, Cung Nghiên Bích đã sớm cầm hộp phấn tới: "Mẫu thân, nữ nhi giúp ngài dặm phấn."

Cung Nhị phu nhân lấy khăn ra, đưa lưng về phía Cung Viễn Trật, hất cằm lên đưa mặt về phía Cung Nghiên Bích, trong mắt bà ta hoàn toàn không có nước mắt, Cung Nghiên Bích vẫn nghiêm trang cầm phấn tinh tế dặm lại cho bà ta, dặm xong còn cầm gương cho bà ta nhìn.

Nơi này mới xong, đã có người tới báo: "Đại công tử và đại thiếu phu nhân tới thỉnh an phu nhân."

Đây vốn là vì muốn lấy lòng Cung Nhị phu nhân vui vẻ mới cố ý gọi Đại công tử cà đại thiếu phu nhân, nhưng Cung Nhị phu nhân nghe tiếng xưng hô như thế, ngược lại mặt phấn chứa đầy sương, càng tỏ ra mất hứng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người báo tin nói: "Không nghe thấy sao? Kêu đại nãi nãi."

Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa đi tới cửa, vừa lúc nghe thấy tiếng quát lạnh này, Cung Viễn Hòa siết chặt tay Minh Phỉ, cười lớn vùi đầu đi vào: "Thẩm, sáng sớm, người nào lại chọc người mất hứng vậy?" "Nói ra, chất nhi giúp người hả giận!"

"Ai dám làm ta tức giận? Còn không phải nhị đệ nghiệt chướng không có tiền đồ này sao." Cung Nhị phu nhân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Xem như đến rồi! Chúng ta vẫn chờ các ngươi đến ăn điểm tâm đây."

Minh Phỉ vội vàng tiến lên cúi chào: "Đều do tức phụ nhi không tốt, để thẩm và các tiểu cô, tiểu thúc đợi lâu."

Cung Nhị phu nhân mỉm cười nhìn Minh Phỉ: "Vào nhà cửa nhà chúng ta, chính là người một nhà, ngàn vạn đừng khách khí." Cũng không kêu Minh Phỉ đứng dậy.

Minh Phỉ chủ động nâng người lên, cười đến mặt mày cong cong: "Thẩm nói đúng lắm, nếu tức phụ nhi quá mức khách khí ngược lại xa lạ, cung kính không bằng tuân mệnh." Mắt đảo qua, liền quan sát hết một lượt bày biện trong phòng và những người đang đứng.


Bày biện trong phòng cũng giống như trang của người Cung gia lúc ra cửa vậy, chú trọng tinh xảo, phú quý chói mắt, gia cụ đều được làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê(*), rèm thạch anh, đệm cũng là gấm, trên kệ tủ được bày nguyên khối Mã Não, Phỉ Thúy được chạm trổ, trong góc tường để một chiếc đèn cung đình bát giác khắc hoa cỡ lớn kiểu chốc xuống đất. d/đ"l;q"d Trong đó hấp dẫn con mắt người ta nhất là phía sau giường La Hán, một bức bình phong bốn tấm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê khảm Bách Bảo, đồ án hoa nở phú quý, phía trên được khảm thuý ngọc, ngà voi, đá màu, San Hô, khảm trai, trân châu. 

(*): Dalbergia odorifera: tiếng Việt là Gỗ sưa hay Huỳnh đàn, còn tiếng Trung Quốc quen gọi là giáng hương Hoàng Đàn hay Hoàng hoa lê. Đây là một loài họ Đậu.

Bởi vì trong phòng những đồ giá trị lóe sáng quá nhiều, làm cho người ta hoa cả mắt, nhìn cũng có chút choáng váng đầu.

Cung Nhị phu nhân đang cảm thấy Minh Phỉ đến cùng chỉ là một nha đầu lớn lên ở nông thôn, da mặt thật dày, lại thấy Minh Phỉ đang nhìn bức bình phong gỗ Hoàng Hoa Lê phía sau bà ta, không nhịn được mỉm cười: "Đây là đồ cưới của ta đấy, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng kiểu dáng vẫn không lỗi thời."

Muốn so đồ cưới với nàng đúng không? Minh Phỉ khẽ mỉm cười, nháy nháy con mắt, giả vờ hâm mộ: "Trong phòng này đều là đồ cưới của thẩm?"

Dĩ nhiên không thể nào đều là đồ cưới của Cung Nhị phu nhân, ai sẽ bày hết đồ cưới của mình ra cho người khác nhìn? Huống chi nhà mẹ đẻ Thiệu gia của Cung Nhị phu nhân, cũng là sau khi bà ta gả cho Cung Trung Tố mới từ từ phát đạt, năm đó làm gì có khả năng cho bà ta bức bình phong này, còn đặt mua những gia cụ hòa hoa bày biện khắp phòng này chứ.

Ngay trước mọi người trong phòng, Cung Nhị phu nhân dĩ nhiên không thể nói láo, ho khan một tiếng: Nâng lên vẻ mặt "Dĩ nhiên là đều không phải", nghiêm túc nói: "Không còn sớm nữa, bắt đầu đi."

Lập khắc liền có người bưng ra hai chén trà đưa tới trước mặt Minh Phỉ: "Đại nãi nãi, mời người."

Quả nhiên muốn trà nàng dâu do nàng kính, nhưng ly trà này, có thể  uống ngon miệng được không? Uống xong trà nàng dâu của nàng, có phải còn muốn mỗi ngày lập quy cũ với nàng không? Quả nhiên không biết tiến lùi, coi như thật muốn uống trà nàng dâu như vậy, cũng phải đợi người ta nghiêm chỉnh kính trà bà bà của người ta đã chứ? Minh Phỉ giả vờ thành khẩn nhìn về phía Cung Nhị phu nhân: "Cám ơn Thẩm, tức phụ nhi không khát."

Lời vừa nói ra, trong phòng yên lặng như tờ, Cung Nhị phu nhân càng thêm mở to hai mắt nhìn Minh Phỉ, giận đến ngực phập phồng, nha đầu chết tiệt kia, giả bộ đần với bà ta đúng không.

Minh Phỉ làm như không thấy bà ta tức giận, nhìn về phía Cung Viễn Hòa, "Thẩm nói rất đúng, thời gian thật không còn sớm."

Cung Viễn Hòa tán thưởng mỉm cười với nàng, đứng dậy vái chào Cung Nhị phu nhân, "Thẩm, chất nhi từ nhỏ không có mẹ, phụ thân không ở nhà, nhưng lễ không thể bỏ, bất kể như thế nào thì ly trà nàng dâu này cũng phải kính, nhưng chất nhi và tức phụ nhi của người còn trẻ tuổi, không hiểu quy cũ gì nhiều, sợ làm sai truyền đi sẽ chọc người ta cười chê, cho nên chất nhi muốn mời người qua đó giúp đỡ chúng ta thực hiện cái lễ này."

Cung Nhị phu nhân cắn răng đến chua, đi đứng không bình thường nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa không nói lời nào.

Cung Viễn Hòa chỉ khom người ngẩng đầu nhìn bà ta cười, không nhúc nhích.

Hai người lại giương cung bạt kiếm khơi lên tranh luận.

Sớm biết quan hệ của bọn họ sẽ không quá tốt, nhưng không thể nghĩ tới lại đến trình độ này, Minh Phỉ vội vàng tiến lên cúi cuống theo Cung Viễn Hòa: "Mới sáng sớm tinh mơ, theo lý thì không nên kinh động đến thẩm, nhưng công công không có ở nhà, thẩm là bậc trưởng bối, mấy tiểu cô tiểu thúc là người thân của chúng ta, cho nên, không thể thiếu dày mặt mời thẩm giúp việc này."

Cung Tịnh Kỳ thấy tiếp tục như vậy không phải là chuyện hay, huống chi là Cung Viễn Hòa hoàn toàn chiếm lấy lý lẽ, mẫu thân nàng muốn uống ly trà nàng dâu này không sai, sai là sai tại không nên bỏ quên Đại bá mẫu đã chết đi, vội cười nói: "Mẫu thân, lâu rồi chúng ta cũng không qua lại bên viện kia, vừa đúng lúc qua đó đi dạo."

Cung Nhị phu nhân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đứng dậy, "Được, được, phải, ta sẽ đi theo các ngươi." Ngay sau đó lại che bụng ngồi xuống, rên rỉ thống khổ, "Ai chao, dạ dày ta thật là đau......"

Cung Nghiên Bích vội vịn bà ta: "Mẫu thân đây là đói bụng." Xin lỗi nhìn Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa: "Đại ca, đại tẩu, mẫu thân đợi hai người tới đây cùng ăn điểm tâm, vừa vặn bà ấy còn có bệnh cũ đau dạ dày."


Minh Phỉ sám hối sâu sắc: "Đều do chúng ta không phải, nếu không chúng ta sẽ chờ thẩm dùng điểm tâm trước? Mẫu thân là một người phúc hậu, chắc chắn sẽ không so đo chúng ta đi kính trà cho bà ấy trễ."

"Mẫu thân dĩ nhiên sẽ không trách chúng ta." Cung Viễn Hòa có vẻ còn gấp gáp hơn Cung Viễn Trật, "Còn không mau mang điểm tâm lên? Để thẩm ta đói bụng các ngươi chờ đó cho ta."

Cung Nghiên Bích cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Cung Nhị phu nhân, thấy Cung Nhị phu nhân cụp  mí mắt xuống, liền phân phó người bày điểm tâm.

Điểm tâm được bày lên, Minh Phỉ liền tự động tiến lên sắp đũa thêm cơm, hầu hạ Cung Nhị phu nhân ăn cơm, Cung Nhị phu nhân thấy nàng cúi thấp đầu mặt mỉm cười, không nói một lời ân cần hầu hạ, chút hơi thở tức giận trong lòng mới bình thường một chút. Liền ngẩng đầu lên nói Cung Viễn Hòa: cùng nhau ngồi xuống ăn đi.

Cung Viễn Hòa nhếch khóe miệng cười: "Chất nhi còn chưa kính trà cho mẫu thân, không dám ăn, thẩm đừng để ý đến chúng ta.

Một câu nói  lại thành công khơi dậy lửa giận của Cung Nhị phu nhân, nàng trầm mặt tức giận đằng đằng ăn cơm, giống như có thù oán với cơm vậy, Minh Phỉ chia thức ăn, lại cứ lại cứ lựa những loại thức ăn dầu mỡ khó tiêu mà gắp cho bà ta. Ăn một miếng còn có một miếng, một miếng còn chưa ăn xong một miếng khác lại tới, Cung Nhị phu nhân không nhịn được, ngẩng đầu lên tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Minh Phỉ.

"Thẩm, tức phụ nhi làm không tốt sao?" Minh Phỉ kinh hoàng luống cuống, tay run một cái, “tạch” một miếng thịt ngan rơi vào trong bát súp măng, nước canh văng khắp nơi.

Minh Phỉ không đợi Cung Nhị phu nhân trả lời, mặt đỏ tới mang tai lui qua một bên, "Tay ta đần" nơm nớp lo sợ nhìn Cung Viễn Hòa, gương mặt uất ức, nén lệ nhìn Cung Tịnh Kỳ, "Ta không biết thẩm thích ăn cái gì, thấy thẩm ăn nhiều, ta còn tưởng rằng thẩm muốn cái đó."

Cung Tịnh Kỳ không còn lời nào để nói.

Cung Viễn Hòa chỉ trích Minh Phỉ, "Đây chính là nàng không phải, dạ dày của thẩm bị đau, sao nàng lại gặp những thức ăn đó cho thẩm chứ? Bệnh nhân không biết tiết chế, nàng liền để mặc thẩm? Lại nói, Nhị muội muội cũng vậy…" mũi nhọn ngược lại nhắm ngay Cung Nghiên Bích, "Muội hầu hạ thẩm lâu như vậy, thẩm bị dâu dạ dày, ngươi nên sai người làm ít cháo loãng, hoặc là những thức ăn tiêu hóa tốt, tại sao lại bày nhiều đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy chứ?"

Cung Nghiên Bích không thể làm gì khác hơn nói: "Đều do muội không cẩn thận, muội sẽ sai phòng bếp làm lần nữa."

Cung Viễn Hòa phất tay một cái: "Nhanh đi, nhanh đi, chúng ta có việc quan trọng đấy." Lại lo âu nhìn mặt trời bên ngoài: "Giờ gì rồi?"

Cung Nhị phu nhân thấy vậy ghê tởm, muốn phát tác hiện tại quả là không tìm được lý do gì để phát tác, dù sao người ta chỉ chưa kính bà bà trà cho bà ta, nhưng chủ động hầu hạ bà ta dùng cơm. Là bà ta đối với người ta quá không khách khí, quá hà khắc, nhìn tân nương tử một chút mà xem, nước mắt đều muốn bị bà ta hù dọa mà chảy ra, nếu lời này truyền đến tai Cung Trung Tố, còn không biết sẽ nói bà ta thế nào đấy.

Dù sao bà ta cũng quyết định chủ ý, hôm nay bà ta nhất định sẽ không đến trước bài vị của tiện nhân đó.

Cung Nhị phu nhân buông chén xuống, nhắm mắt lại thở dài ra một hơi: "Không cần lần làm nữa, ta không muốn ăn." Đứng lên liền đỡ đầu quơ quơ, Cung Tịnh Kỳ biết rõ bà ta đang giả bộ, nhưng chỉ có thể bước lên vịn bà ta: "Mẫu thân, người không thoải mái sao?"

Cung Nhị phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Minh Phỉ đã lên vịn bà ta trước, nhìn về phía bà ta bắt đầu rơi lệ, "Nhất định là do thẩm quan tâm đến chúng ta, cho nên mới mệt mỏi bị bệnh, thẩm, người nhất định phải chịu đựng, Viễn Hòa, nhanh đi mời đại phu."

Chẳng lẽ muốn bà chết phải không? Mới sáng sớm mà giữ lấy bà khóc như vậy, thật là xúi quẩy! Cung Nhị phu nhân giận đến muốn chết, ban đầu bà cũng không xem Minh Phỉ ra gì, lần sinh nhật Minh Phỉ đó, Tôn Đạo cô tự mình đi chúc mừng, nói rất nhiều lời ngọt, người khác d/đ"l;q"d tin tưởng, nhưng bà tuyệt không tin, Tôn Đạo cô là một người vô cùng tham tiền, năm đó cũng cùng bà ta diễn không ít kịch hay, lừa gạt qua Cung Trung Tố bao nhiêu lần, bà còn không biết Trần thị đó là ra giá cao mời Tôn Đạo cô giúp Minh Phỉ nâng cao giá trị con người.

Cung Nhị phu nhân rốt cuộc không nhịn được, chán ghét nhìn Minh Phỉ, "Mau đừng khóc nữa! Nhiều điềm xấu! Người thật khỏe cũng bị ngươi khóc đến bị bệnh."

Minh Phỉ ngẩn người, che mặt gào khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận