Hỉ Doanh Môn

Không có Thái Quốc Đống ở đây, Cung Viễn Hòa lại là một Thất Phẩm Tiểu Quan, lần này ngồi thuyền tự nhiên không thoải mái uy phong như lúc ngồi thuyền quan tới.

Chỉ là Cung Viễn Hòa chịu bỏ tiền, lại chịu có lời khách khí hữu ích với Tử Hòa, coi như trên thuyền không tốt chút nào, nhưng mấy người chủ thuyền là cực kỳ khách khí, Cung Viễn Hòa lại là kẻ tham ăn, thuyền đi trên đường đều dừng lại chọn mua một chút thức ăn tươi mới cùng trái cây, mọi người cũng không chút lo lắng.

Cung Viễn Hòa rất săn sóc tìm kiếm phương thuốc trị chứng say tàu cho đám người Trần thị, Hoa ma ma.

Nhưng phương thuốc kia đối với Trần thị mà nói còn chưa có tác dụng cho lắm, thường xuyên phải đem Thái Quang Hoa giao cho Minh Phỉ chăm sóc.

Thái Quang Hoa chính là còn nhỏ tuổi, trừ lúc ăn cơm đi ngủ, đa số thời điểm gian chỉ muốn ra ngoài khoang thuyền chơi, ở cạnh Cung Viễn Hòa không chịu trở về.

Thường đến sau khi ăn cơm nghỉ ngơi, Minh Phỉ mới cho người ta đi đón nó, nó chính là vững chắc ôm chặt lấy chân Cung Viễn Hòa không buông.

Nếu như bà vú nhiều lời đôi câu, lôi Minh Phỉ cùng Trần thị  ra hù dọa, nó liền gào khóc.

Mọi việc liên tiếp như thế mấy lần, mỗi lần nó đều được thỏa mãn, sau đó nó lại thêm cái tính, chỉ cần mọi việc hơi không như ý liền khóc ầm ĩ, không đạt mục đích không bỏ qua, còn có khuynh hướng khắp nơi lăn lộn.

Trần thị bị nó làm cho phiền, có lần hung hăng tét nó mấy bàn tay, giơ tay lên lại lại thương tiếc, nghĩ nói chuyện thì sức khỏe lại thật sự không cho phép, thường là mỗi khi đến lúc này sẽ đem củ khoai lang phỏng tay này quăng cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ cũng cảm giác nhức đầu vô cùng, đứa bé có nhiều tật xấu cũng là do lớn người nuông chiều mà ra, thật ra thì chỉ cần ở lúc mới phát hiện đầu mối là bắt nó ngưng lại, vài lần về sau, sau khi chúng phát hiện ra biện pháp này không dùng được, tự nhiên cũng sẽ sửa lại.

Chỉ tiếc người bên cạnh Thái Quang Hoa chỉ sợ nó khóc rống chọc Trần thị không vui, ai cũng không dám nói không được, chỉ cần có thể làm được, chính là cả sao trên trời cũng chịu hái xuống cho nó.

Chính là bản thân Minh Phỉ, nàng biết rõ nên làm như thế nào, nhưng cũng không dám làm quá mức, quá hoàn toàn, rốt cuộc vẫn là cách một tầng, chỉ sợ Trần thị đột nhiên nghĩ không thông, cảm thấy nàng đối với Thái Quang Hoa quá mức nghiêm khắc.


Nàng đã thử mấy lần, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Thái Quang Hoa vừa khóc đến mặt đỏ giọng khàn là Hoa ma ma đầu hàng trước tiên, càng không ngừng khuyên Minh Phỉ thôi đi.

Cứ như thế tuần, chỉ thêm cổ vũ cho tính xấu của Thái Quang Hoa.

Ngày hôm đó Thái Quang Hoa lại vì  nhìn thấy bên bờ có người chơi diều, cũng muốn chơi diều, khóc rống  một nhất định phải có diều.

Người làm làm cho nó một cái,  nó còn ghét bỏ không thèm, thấy bay không cao, lại không đẹp như của người ta, khóc rống lên nhất định đòi con diều màu Yến tử.

Nhưng thuyền đang đi, không thể dừng lại mua cho nó.

Minh Phỉ di dời sự chú ý của nó không xong, làm dịu không được, nói nó mấy câu, nó sẽ lăn lộn khắp nơi, khóc lớn không ngừng, nói Tam tỷ tỷ không thương nó. Khó giảng đạo lý nhất chính là người già và đứa bé, Minh Phỉ sâu sắc cảm giác được sự vô lực. Cung Viễn Hòa nghe tiếng chạy tới, Thái Quang Hoa khóc càng ầm ĩ, xa xa thấy Cung Viễn Hòa đã đưa tay ra, uất ức muốn chết.

Cung Viễn Hòa cũng không đưa tay đón nó, ngược lại khoanh tay đứng một bên cười hì hì xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn hỏi hỏi người bên cạnh: "Con khỉ lăn lộn la lối om sòm trên đất này là ai? Nhìn bụi trên khuôn mặt này, còn có nước mắt, nước mũi, chậc chậc, chính là con chó ghẻ cũng còn sạch sẽ hơn...... Các ngươi làm sao mà để đứa bé bẩn thế này ở trên thuyền, mau mau để cho nó đi, chớ dọa Hoa ca."

Thái Quang Hoa dừng lại nháy mắt nhìn hắn: "Đại ca ca, là ta."

Cung Viễn Hòa chính là không để ý tới hắn, sau khi nhìn chung quanh một phen, hướng về phía Minh Phỉ cười: "Huynh tới tìm Hoa ca, huynh vừa câu được một con cái, dài chừng này này, muốn mang nó đi xem một chút, nó không có ở đây sao?"

Minh Phỉ chỉ cười không nói.

Thái Quang Hoa lập tức đứng lên, đi tới phía Cung Viễn Hòa: "Đại ca ca, ta đứng nơi này."


Cung Viễn Hòa không để ý tới.

Nó lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

Cung Viễn Hòa mới ra vẻ kinh ngạc nhìn nó: "A nha, thì ra là đệ à, là Hoa ca à? Vừa rồi huynh còn tưởng là con khỉ nhà nào lăn trên đất cơ đấy, lại tưởng ăn mày, thật sự là đệ à? Sao đệ bẩn thế này?"

Hắn kéo tay Thái Quang Hoa nhìn: "Nhìn này, cái tay này…..”

Lại kéo quần áo dính đầy bụi đất của nó, "ôi ôi, đời ta cũng chưa gặp qua y phục nào bẩn thế này, đây là khăn lau chứ? Làm sao đệ lại mặc khăn lau lên người rồi hả? Mới vừa rồi thật là đệ đang khóc à? Huynh còn tưởng rằng là đứa bé đang bú sữa nhà nào khóc đấy chứ.”

Thái Quang Hoa đã hiểu được người ta là cười nhạo mình, lập tức cúi thấp đầu không nói.

Cung Viễn Hòa thấy có tác dụng, liền nháy mắt với Minh Phỉ, ý bảo nàng trở về khoang, hắn cầm khăn lau mặt cho Thái Quang Hoa, còn gọi người múc nước rửa tay dọn dẹp cho Thái Quang Hoa.

Minh Phỉ nghe Cung Viễn Hòa ở bên ngoài khoang thuyền hỏi Thái Quang Hoa: "Hoa ca, tại sao đệ thích khóc như vậy? Khóc lên có phải rất uy phong, rất hữu dụng rất đẹp mắt? Đệ xem mũi thuyền con chim kia, ta dùng cung bắn nó xuống được hay là đệ khóc cho nó xuống có được?"

Thái Quang Hoa giọng trẻ con nói: "Làm sao mà có thể khóc xuống được, phải dùng cung mới được."

Cung Viễn Hòa nghiêm trang nói: "Sao lại không khóc xuống được? Được đấy, không tin đệ hãy thử xem. Ngay cả cá dưới nước cũng có thể khóc mà nhảy lên, diều bay trên bầu trời cũng có thể khóc đến rớt xuống, gạo sống có thể khóc mà chín, người chết có thể khóc mà sống lại, không tin đệ hãy thử xem?"


Minh Bội nghe mà không nhịn được nở nụ cười: "Cung đại ca nói chuyện thật đúng là khôi hài, nhìn huynh ấy nói xong bộ mặt phớt tỉnh, Hoa ca nhi chỉ sợ ở bị huynh ấy dụ dỗ rồi."

Minh Ngọc lột hạt thông nói: "Muội cá một khỏa hạt thông, đánh cuộc Hoa ca nhi nhất định sẽ không bị huynh ấy dụ dỗ."

Minh Bội không phục: "Nhưng mà chỉ mới là đứa bé vừa tròn ba tuổi thôi, không bị dụ dỗ mới kỳ quái. Diệu ca nhi lúc đó chính là thường xuyên bị ta lừa gạt.

Minh Ngọc cười một tiếng: "Có thể bị lừa gạt hay không, tỷ nghe chẳng phải sẽ biết."

Minh Phỉ vểnh tai nghe tình hình bên ngoài.

Chỉ nghe Thái Quang Hoa khó chịu ngột ngạt nói: "Huynh dụ dỗ ta! Ta vừa khóc rồi, con diều kia cũng không rơi từ trên trời xuống, mà lại càng bay càng xa."

Ba tỷ muội trong khoang thuyền lập tức cười lăn cười bò, nhưng Cung Viễn Hòa lại không cười, kỳ quái nói: "Thật sao? Như vậy đệ ra sức khóc, khắp nơi lăn lộn, khóc đến huynh cũng không nhận ra là ai, nó cũng không rớt xuống? Mà ngược lại càng bay càng xa rồi hả? Chẳng lẽ là đệ dụ dỗ ta à? Hay là con diều đó không nghe thấy đệ khóc?"

Thái Quang Hoa bực dọc một hồi lâu, nghi ngờ nói: "Diều có tai sao?"

Cung Viễn Hòa nói: "Ta nghĩ hình như không có. Ôi chao, ai, ôi. Vậy dĩ nhiên là nó không nghe được đệ khóc, cho nên, đệ khóc cũng là vô ích phải không?"

Thái Quang Hoa không có lên tiếng, Cung Viễn Hòa nói: ", chúng ta đi qua nhìn cá, xem một chút có thể hay không đem cá khóc phiêu lên......"

Cung Viễn Hòa ôm Thái Quang Hoa dần dần đi xa, Minh Phỉ ngồi ở phía trước cửa sổ nghiêng đầu nửa ngày, Hoa bà tử cười nói: "Không nhìn ra Cung công tử còn có thể dỗ đứa bé như vậy, nô tỳ đoán, lần này nhất định có thể sửa được tính xấu này của Hoa ca nhi."

Ước chừng nửa canh giờ sau, Thái Quang Hoa ầm ầm chạy vào khoang thuyền, kéo Minh Phỉ đi xem cá, Minh Phỉ thấy nó tinh thần phấn chấn, gương mặt hồng hào, cười nhéo mặt nó: "Hoa ca nhi chơi rất vui sao?”

Thái Quang Hoa gắng sức gật đầu, chỉ vào cá chép nhỏ hai đuôi màu vàng kim trong chậu gỗ, mắt tỏa sáng lấp lánh: "Đại ca ca nói chỉ cần ta không khóc, sẽ mang tất cả chúng cho ta. Còn dạy ta câu cá!"


Bà vú nhẹ giọng nói cho Minh Phỉ: "Cung công tử nói rồi, nếu là Ngũ công tử có thể trong vòng hai ngày không khóc không làm khó, nghe lời tiểu thư, sẽ đem con cá này cho công tử."

Minh Phỉ hé miệng cười cười, thời gian hai ngày không lâu không ngắn, cái mồi này có lẽ Thái Quang Hoa có thể làm được, hai ngày sau, Cung Viễn Hòa chắc lại có cái khác hấp dẫn Thái Quang Hoa, dần dà, ước chừng là có thể sửa lại tính tình rồi.

Vì vậy hai ngày kế tiếp, Thái Quang Hoa chỉ cần hai mắt rưng rưng, miệng mếu mếu, Minh Phỉ chỉ vào hắn kêu, cá, sau đó sẽ dời đi sự chú ý của nó, Thái Quang Hoa cũng kiên trì được. Chờ nó cuối cùng có được hai con cá nhỏ kia, Cung Viễn Hòa còn mang nó đi xem thuyền, khen nó là một tiểu nam tử hán, nói lời giữ lời, rất dũng cảm, không thích khóc chút nào. Như thế theo nếp hai ba trở, tính xấu thích khóc yêu la lối om sòm của Thái Quang Hoa rốt cuộc bị đảo ngược.

Trần thị nghe nói chuyện này, cười đến vô cùng vui vẻ: "Xem xem, ta liền nói, dạy dỗ đứa bé là cần bản lãnh, không phải cứ không vừa ý là đánh chửi trừng phạt là có thể làm được."

Cung Viễn Hòa lại cười nói: "Đó là Hoa ca nhi bình thường được dạy tốt, nếu là gặp phải đứa bé không tốt không thông, lúc này thật sự là không có cách nào, vẫn là phải phạt chúng để chúng ghi nhớ thật lâu. Giống như chăm sóc cây hỏa cỏ vậy, cho dù tiếc thế nào đi nữa, lúc nên cắt cành cũng phải cắt bỏ? Nếu như lúc cành nhỏ mà không được cắt tỉa, lúc to lên dài ra rồi, chẳng phải  sẽ phải dùng cưa sao?"

Trần thị không phải là không hiểu đạo lý này, cũng biết Cung Viễn Hòa là đang gián tiếp khuyên nàng nên có yêu cầu nghiêm khắc một chút đối với Thái Quang Hoa, không khỏi sắc mặt trở nên hồng hồng, trầm mặc không nói. Sau đó tìm Minh Phỉ đến nói chuyện, "Con có cảm thấy là ta quá mức cưng chiều Hoa ca nhi không?"

Minh Phỉ không dám nói thẳng, chỉ cười nói: "Hoa ca nhi còn bé đáng yêu, con cũng không nỡ mắng đệ ấy, mẫu thân thương yêu đệ đệ là rất bình thường. Chỉ là người bên cạnh đi theo đệ đệ cũng không phân rõ nặng nhẹ, bất kể có nên thỏa mãn đệ ấy hay không lại cứ chiều theo đệ ấy, không biết cái gì nên hay không, thời gian rồi dài khó tránh khỏi có chút ảnh hưởng. Ngọc không mài không thành ngọc sáng, nữ nhi cho là nên để người bên cạnh đệ ấy trừ ăn, mặc, ở, đi bên ngoài, không thể lung tung thỏa mãn đệ ấy."

Trần thị gật đầu nói phải, gọi bà vú và những người hầu khác của Thái Quang Hoa tới, nghiêm khắc giáo huấn một lần, yêu cầu của chính nàng đối với Thái Quang Hoa cũng từ từ nghiêm khắc, cứ như vậy, áp lực của Minh Phỉ lập tức nhẹ không ít.

Có đi có lại, Minh Phỉ nghe nói Cung Viễn Hòa muốn ăn Gà Phiêu Hương, sai người tỉ mỉ làm mang lên bàn.

Ngày thứ hai lúc Cung Viễn Hòa xa xa nhìn nàng cười, nàng cũng cười lại, cười đến cực kỳ dịu dàng hòa khí.

Ưu điểm của hắn nàng có thể nhìn lấy được, chỉ cần hắn chịu dùng tâm, hắn tương lai sẽ là một người cha tốt.

Cung Viễn Hòa không thấy Minh Phỉ tức giận, cũng không thấy nàng bày sắc mặt cho mình nhìn, ngược lại là khách khí chu đáo, trong lòng ngược lại có chút cảm thấy không xác định.

Trăm phương ngàn kế lấy lòng Kim Trâm, hỏi thăm Kim trâm xem Minh Phỉ nghĩ ra sao, Kim Trâm cười nói: "Tam Tiểu Thư không hề nói gì, vẫn khen ngài luôn có cách."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận