“Hả? Quà á?”. Tiểu Dạ ngơ ngác hỏi.
“Ừ.”. Lạc Hy gật đầu rồi trong đầu thoáng nghĩ, có nên tiết lộ chút ít với cậu ý không? Dù gì lát nữa cậu ấy cũng biết mà, vậy bây giờ cô nói chút ít cũng chẳng sao đâu nhỉ?
“Hai anh ý vốn đã được thông báo là sẽ được mời đến chương trình này từ tháng trước rồi nên đã luyện tập rất kỹ càng rồi. Rất ổn rồi. Nhưng vì chuyện của cậu mà đình chỉ luyện tập chút ít, nhưng khi cậu tỉnh lại 2 anh ý càng không muốn luyện tập nữa. Nhưng khi họ bị ‘ép’ đi thì họ mới quay lại luyện tập.
Vì đã luyện tập từ lâu rồi nên lần này không phải tập quá nhiều. Thế nên anh Thần với anh Hàn quyết định sẽ viết một bài hát cho cậu. Sau đó sẽ mang nó lên sân khấu này để hát tặng cậu.”.
Giọng Lạc Hy nhẹ nhàng truyền cảm, nhưng khi vào tai Tiểu Dạ thì như quả bom hạng nặng nổ ‘Đoàng’ một cái.
Cái gì cơ!?
Lạc Thần với Vương Hàn sáng tác 1 bài hát tặng cậu á?
Lại còn biểu diễn trên sân khấu này á?
Đùa hạy thật vậy?
Có phải cậu đang mơ không? Ai đó đến nhéo cậu một cái coi.
Thế là Tử Dạ vươn tay véo một cái. Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Cơ mà… sao cậu không thấy đau?
“Cậu làm cái gì vậy? Sao lại véo tớ?”. Lạc Hy đau đớn xuýt xoa chỗ vừa bị Tiểu Dạ ‘yêu thương’. Cô nghi hoặc nhìn Tử Dạ, chẳng lẽ cậu ấy xúc động quá nên ngớ ngẩn?
“Xin lỗi, tớ đang muốn thử xem có phải tớ đang mơ không?”. Tử Dạ gãi gãi đầu. Bảo sao cậu không thấy đau. Nhưng mà Lạc Hy kêu như vậy chắc đau lắm. Mà nếu đau như vậy thì đây không phải mơ, nhỉ?
“Mơ gì chưa? Thật đấy. Hai anh ấy đã dồn rất nhiều tâm huyết vào bài hát này đấy.”. Lạc Hy vừa nói vừa xoa xoa chỗ bị véo. Aiya~ Không ngờ ‘công phu’ của Tiểu Dạ ‘khủng’ vậy. Bảo sao cái lần ở đu quay khổng lồ anh Hàn kêu to như vậy.
Cơ mà Lạc Hy vẫn thấy Tử Dạ ngơ ngơ ngác ngác thì chán nản thở dài trong lòng. Cũng không trách cậu được, dù gì đối với Dạ thì Black chính là thần tượng của cậu. Bây giờ thử hỏi ai được thần tượng mình tặng cho 1 bài hát còn được họ hát cho nghe trên 1 sân khấu lớn mà không ngơ ngơ cho được.
“Nếu cậu chưa tin đây là thật thì cứ đợi lát nữa 2 anh ý biểu diaãn đi.”. Trăm nghe không bằng một thấy. Cứ để cậu ấy nhìn và cảm nhận thôi.
Thế là Tử Dạ gật đầu đồng ý, ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Cơ mà lúc này chưa đến phần biểu diễn của Black nên cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nói vẩn vơ cũng chả phải vì cậu chỉ nghĩ đến Black thôi. Thật không ngờ được đấy, cậu mới chỉ gặp họ gần 1 tháng vậy mà họ mang lại cho cậu biết bao cảm xúc.
Đầu tiên là sung sướng khi được gặp thần tượng trong mơ của mình. Sau đó còn được nói chuyện, ăn cơm, chơi đùa cùng nhau. Lại còn được họ test cho để được vào công ty hằng mơ ước nữa.
Tiếp đó là bất ngờ vì không ngờ mình với họ lại là người quen biết, có thể coi là cùng một gia đình với nhau. Sau đó lại còn được đến ở chung một nhà với họ. Hỏi xem có ai hạnh phúc như cậu không?
Rồi lo lắng khi cậu gây họa cho họ, để họ phải lo lắng.
Hoảng sợ khi nghĩ rằng họ sẽ vì cậu mà bị nguy hiểm.
Rồi lại vui mừng khi họ vì mình mà không ngại nguy hiểm để đến cứu mình.
Cuối cùng là hạnh phúc khi được họ tặng riêng cho mình một bài hát rồi còn được họ hát tặng ở trên một sân khấu lớn.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
Cơ mà hình như chưa có lần nào Black làm cho cậu tức giận hay chút cảm xúc tồi tệ nào thì phải? Họ luôn đối tốt với cậu, làm cậu vui, để cậu hạnh phúc. Luôn mang đến cho cậu những thứ tốt đẹp. Khi cậu có chuyện với con nhỏ kia, 2 người họ không trách cứ gì mà còn giúp cậu xử lý. Kể cả khi cậu bị bắt đi, để cứu được cậu họ cũng không ngại khi phải đổi lại tính mạng của chính họ. Họ thật sự quá tốt với cậu!
Họ tốt đến mức cậu phải hạnh phúc. Tốt đến mức cậu phải sung sướng. Tốt đến mức cậu phải mãn nguyện.
Nhưng…
Họ cũng tốt đến mức cậu phải nghi ngờ. Tốt đến mức cậu phải lo sợ. Tốt đến mữa cậu phải trốn tránh.
Tại sao ư?
Vì cậu với họ gặp nhau chưa lâu vậy mà họ lại đối với cậu quá tốt. Nếu lấy lý do là vì ba mẹ họ quen biết với ba mẹ cậu nên họ đối tốt với cậu thì có quá lắm không? Đâu nhất thiết phải vậy.
Nhưng nếu không phải vậy thì vì lý do gì?
Thật ra Tiểu Dạ cũng đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần nhưng chưa thể nghĩ ra là tại sao họ lại như vậy. Thêm lần này nữa Tiểu Dạ càng thắc mắc hơn nữa.
Cậu đã từng hỏi Lạc Thần tại sao lại tốt với cậu vậy. Khi đó anh đã xoa đầu cậu nói vì cậu là người rất quan trọng.
Quan trọng?
Cậu quan trọng ư?
Cậu thấy không hề.
Vậy thì tại sao?
Thế là Tiểu Dạ lại xách mông đi hỏi Vương Hàn, cơ mà hắn chỉ cười cười bảo rằng nhóc không hiểu gì đâu.
Thật sự lúc đó Tiểu Dạ đúng là không hiểu gì cả.
Hai người này làm cậu rất khó hiểu.
Cậu…
“Dạ này, sắp đến 2 anh ý rồi.”. Tiểu Dạ đang tiếp tục ngẩn ngơ thì nghe Lạc Hy nhắc. Thế là cậu liền quăng mấy mớ suy nghĩ đó ra ngoài vũ trụ luôn.
Kệ đi!
Cậu vốn là người sống theo chủ nghĩ not thinking much, cứ enjoy it! Lạc Thần với Vương Hàn đã đối xử tốt với cậu thì cậu cứ nhận thôi. Dù gì thì theo giác quan thứ 6 (không biết có hay không) của cậu thì cậu tin họ là người tốt. Vì vậy không cần lo là họ có mưu đồ gì với cậu cả.
Thế nên bây giờ cậu cứ việc tận hưởng ‘món quà âm nhạc’ họ dành tặng cho cậu đi thôi!
Khi Tiểu Dạ lấy lại tinh thần thì nhóm nhạc nữ trên TV cũng biểu diễn xong. Sau đó có 1 đôi MC đi ra, là 1 người mặc váy trắng một người mặc vest đen. Anh vest đen cười rõ tươi nói bằng tiếng anh “Các bạn thấy các cô ấy biểu diễn có hay không?”. Thế là mọi ngượi ở dưới cứ reo hò loạn hết cả lên. “Các bạn thấy có sôi động không?”. Một loạt âm thanh nữa lại nổi lên.
Rồi chị áo trắng cũng cười tươi không kém “Vậy các bạn có muốn một màn biểu diễn khác sôi động khác nữa không?”.
Và tất nhiên lần này vẫn là một màn ‘đột kích’ âm thanh rất khủng bố.
“Thế thì không đợi các bạn đợi lâu. Bây giờ tiếp đón các bạn sẽ là màn biểu diễn vô cùng high của nhóm nhác rất chi là tài giỏi, nổi tiếng, đặc biệt là rất đẹp trai. Xin chào đón Black!!!” Như một mồi lửa kích nổ cả biển người với dàn âm thanh cực đại. Mọi người cầm lightstick, đèn led reo hò vang dội khắp nơi.
‘Dàn âm thanh’ đó quá khủng làm Tiểu Dạ ngồi xem mà cũng thấy sôi máu theo. Cậu cứ thấp thỏm, hồi hộp không yên như đang ngồi trên bếp lửa vậy.
Sao mà không hồi hộp cho được!
Đây là lần đầu tiên cậu xem Black biểu diễn trực tiếp mà. Mọi lần đều chỉ xem trên các kênh truyền hình hoặc trên mạng thôi. Bây giờ lại được xem trực tiếp trên TV hẳn hoi. Thế nên tâm trạng phải khác so với xem trước máy tính rồi.
Trong lúc Tiểu Dạ đang hồi hộp như chính cậu sắp bước lên sân khấu này thì sân khấu trên TV đã được tắt hết đèn. Mà chả hiểu sao có tắt đèn thôi mà fans ở dưới có cần high vậy không?
Sau khi đèn đã tắt hết, âm thanh hò reo của fans cũng lịm dần thì màn hình to lớn trên sân khấu hiện lên hình ảnh một căn phòng, à không, vực thẳm rộng lớn, sâu thẳm, tối tăm mù mịt, không thấy đáy, cũng chẳng thấy đỉnh. Trên vách núi gắn rất nhiều bó đuốc sáng rực cả vực sâu. Ở giữa vực sâu tưởng như dẫn xuống địa ngục này là một sân đá tròn lơ lửng trên không. Ngoài những thứ đó thì chẳng có gì ngoài sự im lặng. Im lặng đến rùng rợn.
Rồi từ hai vách núi đối diện trái phải hiện lên 2 cửa động tối om không chút ánh sáng.
Từ trong 2 cửa động có phát ra những âm thanh hoát loạn cùng tiếng kêu của con gì đó. Càng lúc càng gần. Rồi từ 2 cửa động bay ra rất nhiều những con dơi đèn xì với răng nanh sắc nhọn, hai mắt đỏ lừ. Chúng bay toán loạn khắp nơi, phủ kín cả vực đen. Chúng vừa bay vừa phát ra những âm thanh chói tai, nhức đầu. Những âm thanh đó làm Tiểu Dạ phải nuốt ực một cái mà nghĩ kĩ xảo tốt đấy, như thật!
Đàn dơi đó bay loạn một hồi rồi như lúc xuất hiện, thoắt cái biến mất trong vực thẳm. Không thể biết được chúng bay đi đâu, xuống dưới hay lên trên. Hoặc là… biến mất sau vách núi.
Vực thẳm đó sau khi đàn dơi biến mất thì lần nữa lại chìm vào tĩnh lặng.
Tĩnh lặng. Tĩnh lặng. tĩnh lặng…
Đến khi Tiểu Dạ tưởng rằng nó sẽ tĩnh lặng như thế mãi thì từ đâu đó vang lên từng tiếng cộp côp chậm rãi như có cái gì đó gõ vào nền đất lạnh lẽo.
Thật chả khác gì… phim ma.
“Èo! Ghê chết đi được!”. Tử Dạ nhìn màn hình mà khẽ lẩm bẩm. Ai thiết kế cái màn này vậy? Người đó hãy thấy may mắn khi nam chính trong này là Black đi, nếu không thì đã mất 1 lượt view rồi.
Tiếng động đó càng ngày càng gần.
Rồi từ trong bóng tối của cái động bước ra là Lạc Thần và Vương Hàn!
Khi Tử Dạ nhìn thấy 2 người họ đứng trước 2 cửa động thì không biết nói như thế nào nữa. Họ quá đẹp, quá cool, quá ngầu,… còn quá nhiều nữa nhưng mà cậu không biết diễn tả như thế nào. Cậu chỉ cảm giác như họ là những vị thần từ trong bóng tối bước ra vậy!
Có lẽ vì nghĩ như Tiểu Dạ nên biển fans trong TV cũng ‘gào thét’ lên khi nhìn thấy Lạc Thần và Vương Hàn xuất hiện trên màn hình!
Lạc Thần thì mặc quần jean đen, giày trắng, áo sơ mi trắng, áo khoác da đen bóng bên ngoài. Mái tóc vẫn màu bạch kim lạnh lùng như trước. Thần còn đặc biệt đeo thêm một cái vòng bạc và một bên khuyên tai kim cương. Nhìn Lạc Thần thật sự rất nổi bật!
Không hề kém bạn mình là Vương Hàn, Hàn đã nhuộm tóc lại thành màu đen. Kết hợn với bộ đồ đen tuyền của hắn làm hắn càng thêm lạnh lùng, băng lãnh và không kém phần kiêu ngạo.
Quá tuyệt!
Perfect!
Trong màn hình, sau khi 2 người đứng nhìn nhau một lát thì bước đi tiếp. Mọi người cứ nghĩ 2 người họ sẽ rơi xuống, ai ngờ dưới chân họ lại hiện lên 1 con đường trong suốt. Rồi họ cứ thế thong thả bước đến chỗ sân trong kia. Tiểu Dạ cảm giác như họ đang bước đến đài chiến đấu ý.
Trong lúc đi, họ làm ra những động tác rất bình thường như xoa cổ tay, xoa cổ rồi nghiêng đầu, cười, nháy mắt, liếm môi,… Ấy thế mà họ đã cướp mất trái tim và biết bao lít máu của các thiếu nữ. Có khi còn có cả nam nữa, vì chính Tiểu Dạ cũng suýt chút nữa ngất vì hành động vừa chỉnh cổ tay áo vừa cười ôn nhu của Lạc Thần và hành động một tay đút túi quần một tay xoa cổ của Vương Hàn!
Đoạn đường nào cũng có đích đến, cuối cùng Lạc Thần với Vương Hàn cùng đi đến cái sân kia. Họ nhìn nhau cười rồi đi vòng quanh cái sân đó. Thật giống như 2 con mãnh thú đang dò xét kẻ địch vậy.
Nghĩ đến đây Tiểu Dạ ở trong lòng tự vỗ đầu mình. Nghĩ cái gì vậy! Họ là bạn thân, đâu phải kẻ thù!
Nhưng đúng như Tiểu Dạ nghĩ, sau khi đi 1 vòng trở lại chỗ cũ thì Lạc Thần với Vương Hàn liền không hiểu sao lại chạy vụt về phía nhau. Khi gần chạm vào nhau rồi thì 2 người họ biến thành 2 luồng ánh sáng đâm vào nhau tạo thành hiệu ứng âm thanh và hỉnh ảnh rất sống động. Chả khác gì trận chiến của các vị thần cả! Sau đó những viên đá từ vách núi thi nhau rơi xuống, cái sân đó cùng dần sụp đổ. Đèn đuốc cũng lập lòe bị đá dập tắt. Tất cả khung cảnh đó bỗng chốc sụp đổ.
Cùng với cảnh tượng sụp đổ đó là ánh đèn trên sân khấu bắt đầu bật lên nhấp nháy, xoay xoay loạn hết cả lên. Cả âm nhạc nữa, cũng bắt đầu nổi lên một cách dồn dập.
Tiểu Dạ ngồi xem lần nữa phải nuốt ực một cái. Cậu đang thầm oán ai thiết kế sân khấu cho Black vậy!? Có cần phải như sắp đi giết người vậy không!?
Rồi trong cái sân khấu theo Tiểu Dạ là hỗn loạn kia, Black xuất hiện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...