Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Phương Đông Huyền nghén càng lúc càng nặng.
Đêm nay cô vừa nôn xong, mặt mũi tái mét, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, bèn đi tới mở cửa, hóa ra là vợ của thầy.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, bà Từ cảm thấy hơi xót xa, “Con bé này, nghén nặng quá vậy con? Hay nhờ bác sĩ kiểm tra đi.
Cơm cũng ăn không vô nữa.
Nào, cầm lấy đi.
Điểm tâm học trò thầy Từ mang tới đây.
Chua chua ấy, cô mang tới cho con một ít.
“
“Con cảm ơn cô.” Phương Đông Huyền đáp lại bằng một giọng yếu ớt, nhận lấy đồ ăn: “Cô vào trong ngồi đi ạ.”
Bà Từ lắc đầu: “Cô không vào nữa.
Còn có khách ở nhà.
Nói cô biết ngày mai con muốn ăn gì, cô làm cho con.”
“Con …” Phương Đông Tư cẩn thận suy nghĩ, cứ hễ nghĩ đến thịt lại cảm thấy buồn nôn: “Không cần phiền cô đâu ạ, con ăn không vô.”
Bà Từ thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng.
Phụ nữ có thai buồn nôn là phản ứng bình thường, nhưng phản ứng của Phương Đông Huyền quá dữ dội.
Bà Từ đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng vẫn thuyết phục: “Vừa rồi cô lên lầu, lại thấy người đó đứng dưới lầu.
Hay là … con đừng giận cậu ta nữa.”
Phương Đông Huyền mấp máy khóe môi: “Con không có giận gã ta, anh ta muốn đứng đâu thì mặc, dù sao con với anh ta cũng không có gì với nhau được.”
Nghĩ đến những vất vả mà mình phải chịu trong khoảng thời gian này cô lại càng căm hận người đó hơn, muốn đánh gã thật mạnh để nguôi giận.
Trước đó cô đã đi khám vì ốm nghén nặng không ăn được, bác sĩ nói là do làm việc quá nhiều và lo lắng trong thời gian trước khi mang thai.
Nếu khi đó không tại biết rằng gã đang gặp nguy hiểm, làm sao cô có thể chạy đến Bắc Bình, đi lại khắp nơi, không thể ngủ được vì lo lắng cho gã?
Quản gia nhà họ Cố nói gã bị thương đến bất tỉnh khiến cô lo lắng cả ngày, sau này mới biết gã chỉ bị thương ngoài da một chút, chỉ cố tình báo tin là gã bị thương nặng để gài bẫy.
Cô đã lo lắng cho gã như một kẻ ngốc!
Phương Đông Huyền thấy tức giận vì điều này, cũng may là khi ở ga tàu, cô đã quyết tâm không đồng ý ở lại.
Sau khi cô trở về Thượng Hải, Cố Tín Lễ cũng đã đi theo.
Cô không muốn nói chuyện với gã, không muốn gặp rắc rối với gã lần nữa, nhưng gã vẫn cứ mặt dày đến gặp cô mỗi ngày.
Cô ở sau cánh cửa đóng kín, còn gã vẫn đang canh gác ở tầng dưới.
Tiễn cô Từ đi rồi, Phương Đông Huyền nhìn món điểm tâm trên tay, cảm thấy bất lực và chua xót.
Cô không phải là người ngốc nghếch, người dân ở đây thường đến thường đến chơi lúc trưa, ai mà lại tới tối mịt mới tới nhà người khác thế này?
E là ai kia đã nài nỉ bà Từ đưa cho cô cái này.
Chuyện này không phải lần một lần hai nữa, trong nửa tháng qua, bà Từ đã gửi cho cô rất nhiều món ăn nhẹ có vị chua hoặc thuốc bổ cơ thể.
Hẳn là hắn đã nắm rõ mọi thứ về cô.
Cô ấy nhìn thấy mọi thứ, chỉ giả vờ như không biết.
Trong nháy mắt lại vài tháng trôi qua, Cố Tín Lễ ngày nào cũng đến dưới nhà của Phương Đông Huyền thăm nom như mọi khi, nếu có chuyện gì không đến được, gã sẽ nhờ bà Từ đến giúp Phương Đông Huyền.
Lâu ngày dài tháng, ngay cả giáo sư Từ và vợ cũng rất ấn tượng bởi sự kiên trì và chân thành của gã, giúp gã ấy nói những điều tốt đẹp trước mặt Phương Đông Huyền.
Dù Phương Đông Huyền trông có vẻ dễ mềm lòng, nhưng trong chuyện này, cô lại kiên trì đến lạ, cho dù gã luôn ở dưới lầu cô cũng có thể tránh được, dù có chạm mặt gã, cô cũng sẽ không thèm nhìn tới.
Nhiều tháng trôi qua, bụng của Phương Đông Huyền ngày một lớn, sau thời gian ốm nghén, cô ăn rất ngon miệng, còn lên cân nữa.
Sau khi bụng bầu lớn dần, cô bắt đầu di chuyển ngày càng bất tiện, thậm chí khó cúi gập người.
Lúc này cô mới nhận ra, chỉ cần cô đi ra ngoài, phía sau sẽ luôn có người theo sát, lúc cô ở nhà, cô Từ cũng thường tới thăm nom.
Nhưng mà người cũng không có gì khó chịu.
Ngoài sự bất tiện trong việc di chuyển, còn một điều nữa là tính khí ngày càng gắt gỏng, có một lần xuống nhà nhìn thấy Cố Tín Lễ lại ở đó, cô đã cáu kỉnh đến khó hiểu, cuối cùng thậm chí còn lao lên đập đánh gã để trút giận rồi bật khóc ngon lành.
Gã phải dỗ dành hồi lâu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó, cô lại cảm thấy xấu hổ, vẫn đối xử lạnh nhạt với gã, không thèm để ý đến gã.
Trời càng ngày càng lạnh, hôm đó, Phương Đông Huyền tỉnh dậy vì cơn đau bụng.
Bụng đau quặn từng cơn, cô biết mình sắp sinh, trong lòng hoảng loạn nhưng không dám tuỳ tiện động đậy, chỉ đành cao giọng đánh thức Cẩm Thần ở phòng bên cạnh.
Cẩm Thần tỉnh dậy, thấy chị mình như thế thì cũng rất hốt hoảng, dù sao thì nó cũng chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, hoảng sợ một lúc, nghe lời chị cô chỉ dẫn, nó mới chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Nó va vào Cố Tín Lễ ở tầng dưới, vừa khóc vừa giải thích tình hình.
Cố Tín Lễ đã sớm biết cô sắp đến ngày sinh, gã đã gác ở tầng dưới vài đêm, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Phương Đông Huyền nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, mất cả một đêm, đứa trẻ đã thuận lợi chào đời.
Cô y tá bước ra nói: “Xin chúc mừng anh Cố, là một cậu bé.”
Đôi mắt Cố Tín Lễ đỏ ngầu, gã đã lo lắng cả đêm, giọng khản đặc đi vì kiệt sức: “Tình hình thế nào rồi?”
“Anh đang hỏi về thằng bé sao?”
“Tôi đang hỏi về vợ tôi.”
Cô y tá sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười: “Đừng lo lắng, mẹ tròn con vuông!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...