“Anh Lâm ơi, anh nhìn xem hai chữ này có phải là Lâm, Thiếu...!chữ thứ ba đọc là gì vậy anh?”
Ba chữ “Lâm Thiếu Thanh” cũng không phải những từ quá khó, gần đây Phương Cẩm Thần đến trường cũng học được rất nhiều chữ.
Lúc này nó lấy từ trong chiếc túi nhỏ một tờ hôn thư hồi trước bị chị ném đi, chỉ vào từ “Thanh” thứ ba tương đối phức tạp rồi hỏi.
Lâm Thiếu Thanh sững sờ, nhanh chóng cầm lấy tờ hôn thư trong tay Phương Cẩm Thần cẩn trọng xem xét, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói: “Em lấy cái này ở đâu ra vậy.”
Phương Cẩm Thần cười cười, ghé vào tai Lâm Thiếu Thanh thì thầm: “Em thấy chị vứt nó đi, nên em lén nhặt lại.
Anh đừng có nói lại với chị, chị không có cho em nhặt đồ lung tung đâu.”
Trước đây Phương Cẩm Thần có thói quen nhặt rác, vì đế uốn nắn nó Phương Đông Huyền quả thực đã từng đưa ra yêu cầu như vậy.
Lâm Thiếu Thanh lòng đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào tờ hôn thư.
Tờ hôn thư này rất giống trong kí ức của anh, lúc trước mẹ từng đưa anh xem một tờ giống hệt như vây, trên hôn thư có viết tên của anh.
Lúc đó anh không nhìn rõ, chỉ lướt sơ qua mà thôi, anh thậm chí còn không nhớ ra cái tên kia là gì nữa.
Cách đây vài năm, khi ông nội lâm bệnh nặng, chính tay Lâm phu nhân nhận tờ hôn thư, được ông nội dặn đi dặn lại, nói bà nhất định phải giữ đúng hôn ước.
Nhưng Lâm phu nhân nào muốn hôn sự của đứa con duy nhất của mình quyết định qua loa như thế, hơn nữa nghe theo miêu tả của ông cụ, cảm giác đối phương hẳn là một đứa con gái dưới quê không biết chữ nghĩa.
Làm sao con trai bà có thế lấy một đứa con gái như vậy được?
Bởi vì nguyên do này mà bà ở trước mặt chồng và con trai Lâm Thiếu Thanh nhiều lần oán trách ông cụ Lâm hồ đồ, mù quáng hứa hôn cho cháu trai.
Lâm Thiếu Thanh cũng mơ hồ hiểu chút ít về chuyện này, tuy rằng liên quan đến hôn sự của anh, nhưng trong lòng anh cũng không có ý định chấp nhận hôn sự này, cho nên cũng không để tâm đến.
Giờ đây nhìn thấy tờ hôn thư quen thuộc, bên trên còn ghi hai cái tên “Lâm Thiếu Thanh” và “Phương Đông Huyền”, ngực anh như có lửa đốt, ngọn lửa gần như thiêu rụi mọi sự tỉnh táo còn sót lại, khiến anh cảm thấy choáng váng.
Nếu đây là thật thì...
Sự ngạc nhiên và mong đợi trong lòng không thể diễn tả thành lời.
Phải một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, đưa Phương Cẩm Thần về nhà liền vội vã rời đi.
Anh liên lạc ngay với gia đình, xác nhận tất cả những suy nghĩ và chờ đợi trong lòng.
Vài ngày sau, Phương Đông Huyền bị vợ giáo sư Từ gọi đến.
“Con có còn nhớ cái này không?”
Phương Đông Huyền ngây người, nhận ra tờ hôn thư quen thuộc.
Mở tờ hôn thư ra, bên trong hiển nhiên là tên của cô, cô vội hỏi: “Cô lấy ở đây ra thế ạ?”
Cô Từ cười nói: “Con bé ngốc này, tờ hôn thư thế này mà lại vứt đi à, cũng may là Cẩm Thần nhặt lại được.”
Phương Đông Huyền: “...” Em trai lại bắt đầu nhặt đồ lung tung nữa rồi, xem ra sau này phải dạy dỗ cái tật xấu này của nó mới được.
“Xem ra con với Thiếu Thanh đúng là do số phận an bày, nhưng cho dù không có hôn thư thì hai đứa con cũng...!rất hợp đôi.
Bây giờ còn có hôn thư nữa, con nói đây không phải duyên phận thì là gì?” Cô Từ tiếp lời.
Phương Đông Huyền nhanh chóng lắc đầu: “Cái tên trên này chẳng qua chỉ là giống với sư huynh thôi mà, cô đừng quá xem trọng nó, nếu để sư huynh biết thì ngại lắm, sau này con cũng không còn mặt mũi nào gặp anh ấy mất.”
Cô Từ cười khúc khích: “Cho nên cô đã nói là số phận an bày.
Con nhìn xem đây là cái gì?”
Đằng sau cô Từ lại lấy ra thêm một tờ hôn thư giống hệt cái của cô.
Mặt Phương Đông Huyền tái mét, không ngờ cái gọi là nghiệt duyên lại có thật trên đời này.
Kiếp trước là do nhà họ Lâm đã đẩy cô vào đường cùng, cô đã từng rất hận nhà họ Lâm, nhưng sau đó cũng đã nghĩ thông suốt.
Nhà họ Lâm như thế nào mà cô lại dám trèo cao cơ chứ.
Cô không trách nhà họ Lâm, nhưng dù không trách, cô cũng không thể có thái độ bình thường với nhà họ Lâm được.
Lúc trước cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến học trưởng Lâm chính là người tên Lâm Thiếu Thanh trên hôn thư, nhưng đến cuối cùng lại bị cô phủ nhận điều đó.
Vì nhà họ Lâm ở Bắc Bình, Bắc Bình cũng có một trường đại học rất tốt.
Là con trai duy nhất của nhà họ Lâm cũng là người thừa kế của nhà họ Lâm, Lâm Thiếu Thanh không học ở Bắc Bình mà chạy đến Thượng Hải, có nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Cô cười gượng: “Cô ơi, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Cô Từ cuối cùng cũng nhận ra sự khác lạ của cô, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Bà hỏi xong, nghe Huyền giải thích qua loa, đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, nhà mẹ bà đột nhiên xảy ra chuyện, trong đêm khuya đi về nhà mẹ, ở dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khi đó bà chỉ nghĩ mình nhìn nhầm, bây giờ lại nhịn không được nỗi hoài nghi trong lòng, hỏi cô: Có phải con đã có người trong lòng rồi không?”
Phương Đông Huyền giật mình lắc đầu, hình bóng của gã vô thức xuất hiện trong đầu cô.
Nhưng một lúc sau, cô lại gật đầu.
Cô không muốn mãi dây dưa với cô Từ về chuyện này, cho nên cô đành chấp nhận giải thích như vậy.
Học trưởng Lâm tốt như vậy, gia cảnh hay nhân phẩm cũng đều rất tốt, nếu cô vô cớ từ chối, nhất định sẽ khiến cô Từ nghi ngờ, nếu như bà tiếp tục cứ truy hỏi thì phải biết nói làm sao đây?
Từ phu nhân thấy cô như vậy cũng đã sáng tỏ, cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ khuyên cô đừng nên làm những chuyện ngốc nghếch, có cơ hội thì dẫn người đó đến cho bọn họ gặp mặt.
Phương Đông Huyền rất cảm động trước sự quan tâm của họ, đồng thời cũng cảm thấy đôi chút áy náy.
Nhưng có một số chuyện một lời không giải thích rõ, có một số người cô cũng không thể nói ra.
Đây có lẽ là sự kiên trì cuối cùng trong trái tim cô.
Cô có thể gặp Cố Tín Lễ trong đêm tối, nhưng không thể nào để gã quang minh chính đại xuất hiện trong thế giới của cô được.
Cô không muốn gã làm phiền đến cuộc sống của cô.
Nhưng thật ra, từ tận đáy lòng cô biết rõ, cuộc sống của cô sẽ lại bị gã làm rối tung thêm một lần nữa.
Cô không thể ngăn cản, cũng không nguyện thừa nhận.
Sau khi Lâm Thiếu Thanh nói với cô Từ về chuyện hôn ước, nhờ bà giúp thăm dò ý kiến của Phương Đông Huyền.
Lúc cô Từ hỏi dò Phương Đông Huyền, vì để tránh đôi bên ngại ngùng nên Lâm Thiếu Thanh đã trốn trong phòng của Xuân Tử, con trai của vợ chồng giáo sư Từ.
Nhưng sau khi nghe câu trả lời, anh như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, mọi hy vọng đều bị dập tắt.
Mặc dù cô Từ và Phương Đông Huyền không nói thẳng, nhưng Lâm Thiếu Thanh không ngốc, anh hoàn toàn hiểu rõ.
Cảm giác như rơi xuống đáy vực, vô cùng thất vọng.
Sao lại thế...
Hóa ra Huyền đã có người trong lòng.
Nhưng người đó là ai?
Anh và Huyền không tính là dính nhau như hình với bóng, tuy cũng thường xuyên gặp, nhưng người đó lại chưa từng xuất hiện.
Có lẽ Huyền chẳng thích ai cả, cô chỉ đơn giản là không thích anh, nên tìm cớ từ chối?
Lâm Thiếu Thanh chán nản.
Sau khi Phương Đông Huyền rời đi, anh ra khỏi phòng, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình với cô Từ.
Cuối cùng tiếc nuối nói: “Xem như con với em ấy có duyên không nợ vậy.”
“Con có chắc là chưa từng gặp người đàn ông nào khác bên cạnh Huyền không?” Cô Từ hỏi.
“Tôi chưa từng gặp.” Lâm Thiếu Thanh gật đầu khẳng định.
Cô Từ trầm ngâm.
Thật ra bà vẫn luôn nghĩ Huyền là một cô gái ngoan và lương thiện, hơn nữa đêm đó trời rất tối, bà cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy quần áo của người phụ nữ đó rất giống Huyền mà thôi.
Bây giờ nghe Lâm Thiếu Thanh nói chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào bên cạnh Phương Đông Huyền, bà càng chắc rằng lúc đó là do bản thân hoa mắt.
Nghĩ một hồi, cô Từ đề nghị: “Nếu như con thật lòng thích con bé, thì hãy dũng cảm mà theo đuổi thôi.”
Lâm Thiếu Thanh cười khổ: “Đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Cô Từ nói: “Vẫn còn cơ hội.
Cô nghĩ Huyền nó vẫn chưa nghĩ thông suốt đâu, chỉ xem con là sư huynh, cảm thấy nếu như thành đôi thì sẽ rất ngại, nếu như con chủ động thêm chút kiên nhẫn nữa, nói không chừng có thể thành công thì sao.”
Sau khi nghe cô Từ khuyên nhủ Lâm Thiếu Thanh không khỏi nhen nhóm một tia hy vọng: “Thật sao ạ?”
Đó là lần đầu tiên anh thích một người, anh thật không nỡ buông tay, cũng không cam lòng từ bỏ.
Cô Từ cười nói: “Cô không dám đảm bảo, nhưng có một số chuyện chưa thử qua thì làm sao biết được kết quả chứ?”
Phương Đông Huyền ra khỏi cổng trường, xe đạp của Lâm Thiếu Thanh đã dừng lại trước mặt cô.
“Huyền.” Anh chủ động chào.
Hôm qua nói chuyện với cô Từ xong, Phương Đông Huyền đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cô đã lựa chọn tha thứ.
Chuyện kiếp trước là chuyện ở kiếp trước, cô không thể cố tình né tránh Lâm Thiếu Thanh trong khi anh không hề hay biết gì về việc đó.
Những chuyện kiếp trước đã qua, giờ đây đó cũng chỉ là những trải nghiệm của riêng cô, giống như mơ một giấc mơ dài vậy.
Nếu như kiếp này cũng như ở kiếp trước, cô bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi cửa, kết quả gặp phải bị cướp, em trai cô vì dầm mưa đổ bệnh, thì cô lảng tránh Lâm Thiếu Thanh cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng kiếp này lại không xảy ra những chuyện đó, học trưởng Lâm đã giúp cô rất nhiều, cô không có lý do gì để tránh anh cả.
Tâm trạng hơi phức tạp.
Cô do dự một lúc, vừa thẹn thùng lại hơi căng thẳng nói với người thanh niên ở trước mặt mình: “Học trưởng Lâm, chuyện tờ hôn thư...!anh có biết không?”
Lâm Thiếu Thanh gật đầu, tay nắm tay cầm xe đạp nổi rõ gân xanh, cho thấy tâm trạng lúc này của anh không được bình tĩnh như biểu hiện.
“Em không cần phải bận tâm đến...!Không, thực ra anh nghĩ chúng ta có thể rất hợp nhau, chúng ta đều thích toán học, nói chuyện cũng rất hợp, không phải sở thích của chúng ta cũng giống nhau sao?”
Phương Đông Huyền sững sờ nhìn anh, nhất thời thất thần.
Cuộc nói chuyện giữa hai người lại không như những gì cô nghĩ.
Câu nói của Lâm Thiếu Thanh lại như một lời bày tỏ, khiến cô không nói nên lời, không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm Thiếu Thanh nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ và bối rối của cô, giống như một tiên nữ lạc đường, đôi mắt rất đẹp, gương mặt ngây thơ.
Phút chốc anh động lòng, khẽ đưa tay vén mái tóc ra sau tai cô.
Lúc này Phương Đông Huyền mới kịp phản ứng lại, cô như một con thỏ nhút nhát, hoảng sợ lùi về một bước, hai má hơi ửng hồng vì sự thân mật với người khác giới.
Nhìn thấy cô hoảng loạn né tránh, trong mắt Lâm Thiếu Thanh hiện lên vẻ thất vọng.
Phương Đông Huyền bối rối, ánh mắt đột nhiên chăm chú nhìn về phía bên kia đường.
Cô nhận ra có một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở đó, tuy rằng cảm thấy chiếc ô tô này rất quen nhưng vì tâm trạng cô đang hỗn loạn nên cũng không để tâm đến.
Khi cô nhìn lại lần nữa, thì thấy Cố Tín Lễ đang bước ra khỏi xe.
Gã đứng sừng sững trước đầu xe với một điếu xì gà trên tay.
Dù khoảng cách hơi xa, cô cũng không nhìn rõ biểu hiện của gã.
Nhưng cô lại cảm thấy da đầu ngứa ngáy khó hiểu, không nhịn được rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...