Cố Tín Lễ nhìn thấy Phương Đông Huyền có vẻ đã tin lời gã, lập tức bình tĩnh nói: “Con gái ở bên ngoài rất dễ gặp nguy hiểm,để tôi đưa em về nhà.”
Về nhà cô.
Không Phương Đông Huyền muốn tránh xa gã ra, sau sự cố lần này cũng không muốn gặp gã thêm lần nào nữa.
Làm sao lại có thể cho một con sói vào nhà được?
Nghiến chặt răng, Phương Đông Huyền từ chối lòng tốt của gã: “Không cần đâu, nhà tôi cũng gần, tôi tự về được.”
Cố Tín Lễ nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cô, chỉ có một ít gạo và thịt mà thôi, nhưng trên những ngón tay trắng nõn của cô lại hằn lên một vết đỏ.
Mặt gã lạnh lùng: “Huyền có vẻ như đang đề phòng tôi.”
Cô nhanh chóng lắc đầu biểu đạt rằng cô không có, nhưng cũng không mở lời để gã đưa mình về.
Địa chỉ của cô ở Thượng Hải, chắc chắn không được để tên ôn thần này biết.
Hôm nay nhất định chỉ là trùng hợp, chỉ cần cô không tiết lộ địa chỉ, chỉ cần gã rời khỏi Thượng Hải, cô sẽ có thể trở lại cuộc sống bình yên trước đây.
Cố Tín Lễ im lặng một lúc, thấy cô không mở lời, cũng không thấy khó xử mà nói: “Không đưa về cũng được, nhưng sau này em ra ngoài phải cẩn thận.”
Phương Đông Huyền gật đầu, đứng ngồi không yên: “Anh có phải đang bận không, anh đi trước đi.”
Cô nói xong, Cố Tín Lễ liếc nhìn cô lần cuối, trong ánh mắt vô cùng kiên định.
Sau đó gã thực sự rời đi cùng đám thuộc hạ.
Phương Đông Huyền thở phào nhẹ nhõm khi nhìn bóng dáng gã hoàn toàn biến mất trước mắt mình.
Trong lòng cô ghét gã, muốn tránh xa gã, không thể tha thứ cho những chuyện kiếp trước gã đã làm với cô.
Tuy nhiên, cô càng sợ gã hơn.
Ở kiếp trước cô mơ hồ nhận ra một số thủ đoạn của gã, tuy rằng những thủ đoạn đó chưa từng sử dụng trên người cô, nhưng cũng không tránh khỏi gây ra nỗi ám ảnh trong lòng cô.
Gã độc ác đến mức cô không dám làm gã tức giận.
Cho dù kiếp trước bị gã giam cầm, cô cũng chỉ dám làm ầm ĩ một chút, cũng không dám đụng vào giới hạn của gã.
Cố Tín Lễ vừa quay người, trên mặt dường như phảng phất một tầng băng lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt lại như có lửa.
Một ngọn lửa ăn mòn mọi thứ!
Tại sao thái độ của Huyền đột nhiên thay đổi?
Gã tự nhiên cảm nhận được sự đề phòng và xa lánh của cô.
Nhưng tại sao? Phải có một lý do.
Phùng Bình theo sau Cố Tín Lễ, báo cáo cho gã tin tức từ Bắc Bình: “Hai ngày nay ở Bắc Bình đã xảy ra một chút chuyện nhỏ, vợ thứ Năm của Cố lão gia bị sẩy thai.
Cho người đi điều tra mới biết rằng là do bà Bảy hãm hại.
Sau khi bị phát hiện, vì quá lo sợ bà Bảy cũng bị sẩy thai, mất hai sinh mạng.”
Cố Tín Lễ cười chế giễu: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Trời lạnh, nhà của Cố ở Bắc Bình cũng nguội lạnh.
Phùng Bình nheo mắt: Quả thực không phải chuyện nhỏ.
Cố Tín Lễ đến Thượng Hải đã được nửa tháng, gã có rất nhiều việc phải làm nên ngoài lần gặp gỡ đó, gã cũng không chủ động đi tìm cô.
Tuy nhiên mọi hành động của cô, gã đều nắm được.
Nửa tháng sau, Cố Tín Lễ nghe được tin bà Năm hạ độc Cố Nhung, nhưng Cố lão gia lại vô tình uống phải, loại thuốc đó cực độc, không kịp đi đến bệnh viện đã mất mạng.
Bà Năm cũng bị bắn chết, nhà họ Cố bây giờ là một mớ hỗn độn.
Khi Cố Tín Lễ vội vã từ Thượng Hải trở về, liền nghe nói rằng cậu Cả Cố Nhung đã tiếp quản thương hội và nhà họ Cố, cũng như toàn bộ thế lực trong gia tộc.
Nhưng bởi vì mọi chuyện đều nằm trong dự tính của gã, nên gã không chút nào hoảng sợ, dù sao gã cũng đã sắp xếp mọi thứ từ trước.
“Bây giờ nên làm gì?” Phùng Bình hỏi.
Sau khi trở về Bắc Bình, họ không đi thẳng về nhà họ Cố, không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn Cố Nhung đã chuẩn bị sẵn một con dao ở nhà chờ gã về.
Cố Tín Lễ ngồi trước cửa sổ khách điếm, qua tấm kính nhìn ra bên ngoài, giọng nói lạnh lùng: “Chờ đợi.”
Phùng Bình: “Vâng.”
“Còn có một chuyện, cậu chủ nhỏ đã bị Cố Nhung đón đi rồi.”
Nghe những lời này mặt Cố Tín Lễ không có biểu cảm gì: “Đón thì cứ đón đi, ta nuôi đứa nhỏ đó giùm hắn đủ lâu rồi.”
Phùng Bình: “Nhưng...”
Hắn muốn nói cho dù đứa trẻ kia là con riêng của Cố Nhung nhưng từ khi sinh nó đã nhận cậu là ba.
Nuôi từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ cậu không chút tình cảm gì sao?
Cuối cùng hắn vẫn không nói ra.
Đây là một câu chuyện đã xưa cũ, nếu kể lại thì sẽ lại thêm lần nữa xé toạc vết thương lòng của Cố Tín Lễ.
Năm năm trước, Cố Nhung vì đố kỵ cha thiên vị đứa con nuôi này hơn mình, nên trong một lần tranh chấp đã dùng thủ đoạn, ảnh hưởng đến huyết mạch của gã, bác sĩ nói e rằng cả đời này cũng không thể có con.
Nửa năm sau chuyện đó xảy ra, Cố Nhung chơi bời bên ngoài với một người phụ nữ, để rồi sinh ra một đứa con ngoài giá thú, Cố lão gia vô cùng tức giận.
Bởi vì lúc đó, Cố lão gia đang định cho Cố Nhung và thiên kim của tư lệnh Đồng kết hôn, nhưng Cố Nhung lại làm hỏng chuyện vào thời điểm then chốt này.
Y biết bản thân đã phạm sai lầm, vì muốn che đậy nên đã lén cho người đi giết người phụ nữ đó, nhưng con trai dù gì cũng là máu mủ ruột thịt của mình, nên y đã không nỡ giết nó.
Cố lão gia biết chuyện của con trai đã làm, nhưng dù có truy cứu cũng chẳng ích lợi gì, huống chi người phụ nữ đó đã chết, xem như giải quyết được phiền phức.
Nhà họ Cố, không phải người phụ nữ nào cũng dễ dàng bước qua cửa.
Đến cả chín bà vợ lẽ của Cố lão gia cũng không phải người có địa vị thấp hèn.
Khi Cố lão gia đang lo lắng về chuyện này, Cố Tín Lễ đã chủ động xin nuôi đứa trẻ này dưới tên của mình.
Khi Cố lão gia nhìn thấy đứa con nuôi Cố Tín Lễ của mình, không thể không nghĩ đến tội lỗi mà con ruột mình đã gây ra vào nửa năm trước, nói lại cũng xem như huyết thống, đứa nhỏ đó cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi.
Một đứa tạp chủng, ông không nỡ giết, nhưng nếu không giết thì sẽ đem lại phiền phức.
Vừa hay đứa con nuôi này lại không có con được, đem đứa tạp chủng này cho nó nuôi cũng là một cách tốt.
Hơn nữa Cố Tín Lễ cũng đã trả giá rất nhiều cho nhà họ Cố, ông làm chuyện này, coi như đền bù một ít cho gã.
Cố Tín Lễ không có con cái.
Đứa tạp chủng này qua đó, sẽ được xem là con trai nối dõi gã, không phải lo lắng sau này chịu khổ.
Sau đó đứa trẻ này trở thành con của Cố Tín Lễ.
Cố Tín Lễ thấy Phùng Bình do dự, gã dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Không một lời giải thích.
Hình bóng thanh tú trong đầu, như xuất hiện ngay trước mắt.
Đã sống lại một kiếp, gã làm sao có thể để cô trở thành góa phụ sống chứ?
Trong vô số giấc mơ, gã lưu luyến ôm cô, nhưng sau khi tỉnh lại là nỗi thất vọng khôn tả.
Kiếp trước khi cả hai ở bên nhau, cô từng khóc hết nước cả đêm chất vấn gã: Có phải gã không yêu cô đúng không?
Nếu như yêu cô tại sao không chạm vào cô? Nếu như không yêu cô tại sao lại cưới cô?
Sau đó, cô và gã chiến tranh lạnh một trận, rồi chủ động đến tìm gã, nói rằng dù có không yêu cô cũng nên cho một đứa con, nếu không cô ở một mình trong sân, cũng không được đi đâu, thực sự rất buồn chán.
Làm sao gã có thể giải thích lý do khó nói đó được.
Sau đó gã bị quấy rầy đến không còn cách nào, chỉ có thể cho cô xem nguyên nhân, từ đó về sau cô không còn nhắc đến chuyện đứa nhỏ nữa.
Cô nói: Không sao, chỉ hai chúng ta thôi cũng tốt.
Cố Tín Lễ có thể nhìn thấy sự gượng gạo trong đôi mắt đó.
Tuy nhiên, thật may mắn.
Những ham muốn mà gã đã chịu đựng trong kiếp trước, những nỗi đau mà gã không thể giải tỏa, tất cả đều trôi qua.
Sống lại một kiếp, là ông trời đã cho gã thêm một cơ hội, để thoát khỏi mọi mối nguy hại, sau đó gã mới có thể yên tâm...!có được cô.
Nhà họ Cố.
Cố Nhung đã lâu không nghe tin Cố Tín Lễ trở về, cho rằng Cố Tín Lễ sắp thành con rùa rụt đầu, không dám xuất hiện nữa.
Trước linh cữu của Cố lão gia, Cố Nhung khinh khỉnh nói với bài vị của ông: “Ông đối xử với thằng tạp chủng đó tốt như vậy, vậy mà đến khi ông chết rồi nó còn không về canh giữ linh cữu của ông.
Người lo cái đám tang này cuối cùng cũng là tôi?”
Mặc dù khinh thường Cố Tín Lễ, nhưng trong lòng y cũng rất hận.
Y chờ giây phút này quá lâu rồi, đến nằm mơ cũng thấy đang tra tấn Cố Tín Lễ như thế nào, nhưng hiện tại thế lực trong tay y, đến Cố Tín Lễ cũng phải ẩn trốn.
Y cũng đã phái người đi tìm, nhưng lực lượng của nhà họ Cố phần lớn đều ở Bắc Bình, phía bên Thượng Hải cũng không thể nhúng tay vào.
Ngay khi Cố Nhung vừa ra khỏi linh đường, quản gia vội vàng đến tìm, Cố Nhung nhíu mày, đạp một cái: “Vội vàng cái gì, còn đâu là nề nếp nữa.”
Quản gia bị đạp ngã xuống đất, kêu lên một tiếng, vội vàng quỳ dưới đất: “Cậu...!Lão gia, cô Trần Nhược Xuân ở hộp đêm đến viếng thăm.”
Vẻ mặt tức giận của Cố Nhung đột nhiên thay đổi, y cười nói: “Mời cô ấy vào.”
Trần Nhược Xuân ở hộp đêm, đã khiến vô số đàn ông ở Bắc Bình phải quỳ xuống dưới chân, nhưng không ai biết rằng từ lâu Trần Nhược Xuân chính là người phụ nữ của y.
Khi Cố lão gia còn sống y phải che giấu, nhưng nay ông đã mất rồi, một số người tự nhiên sẽ quang minh chính đại bước vào cửa.
Dù cha vừa qua đời nhưng Cố Nhung không những không chút thương xót, ngược lại bắt đầu an nhàn hưởng thụ.
Nếu nói điều duy nhất không hoàn hảo, đó là vẫn chưa bắt được Cố Tín Lễ.
Nhà hàng Hòa Bình.
“Đại ca, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.” Phùng Bình cung kính báo cáo.
“Những người đó cần phải chăm sóc cho tốt, dù sao thì họ cũng đều là tiền bối trong nhà của Cố lão gia, nên họ không thể khắt khe.” Cố Tín Lễ nói.
Nhìn xuống một nhóm cảnh sát vội vã đi qua ở tầng dưới trong nhà hàng, chúng đánh ngã người đi đường và người bán hàng rong, gã cảm thấy những người này không thích hợp làm cảnh sát, hành động dã man này làm cướp thì thích hợp hơn.
Nhà hàng nằm trên con phố phồn hoa nhất Bắc Bình, mà con đường lúc này đang vô cùng hỗn loạn.
Cùng lúc đó trời bỗng đổ cơn mưa, những hạt mưa rơi không báo trước, tạo thành những chấm trên cửa sổ.
Gã kéo rèm cửa.
Bắc Bình sắp biến đổi rồi.
Tờ báo Bắc Bình.
Người đứng đầu nhà họ Cố vừa được kế thừa, nhưng lại cùng tình nhân bị giết trên giường, cảnh tượng vô cùng thê thảm, khó coi.
Phóng viên không chụp được ảnh, vì nhà họ Cố không phải ai cũng có thể đi vào.
Tuy nhiên theo mô tả của những người hầu trong nhà họ Cố, khi Cố Nhung cùng tình nhân Trần Nhược Xuân đang lăn lộn trên giường, đột nhiên có người xông vào, nổ súng bắn chết cả hai.
Kẻ sát nhân không phải ai khác, mà chính là người vợ thứ Bảy của Cố lão gia.
Sau khi bà Bảy giết người thì cũng bị đâm đến chết.
Đây quả thật là một vụ thảm án!
Nhiều người không khỏi đồn đoán vụ thảm án này là hệ lụy của Cố lão gia trước lúc chết, vụ án hai bà vợ lẽ lần lượt sảy thai, trong mắt của người ngoài, chuyện này cũng không đơn giản.
Ngay sau cái chết của Cố Nhung, đứa con nuôi Cố Tín Lễ liền xuất hiện, còn tất cả những trưởng lão có quyền quyết định trong thương hội của nhà họ Cố, đều đã ủng hộ Cố Tín Lễ tiếp quản gia nghiệp.
Thời điểm này, gia nghiệp của nhà họ Cố đã hoàn toàn đổi chủ.
Người nắm giữ gia tộc là Cố Tín Lễ, tuy rằng mang họ Cố nhưng dòng máu chảy trong người vẫn là của một đứa con nuôi.
Nửa tháng sau.
“Lão gia, lão phu nhân lại bắt đầu chửi bậy rồi.” Quản gia nói với Cố Tín Lễ.
Lão phu nhân trong lời ông nói chính là mẹ ruột của Cố Nhung.
Cố lão gia trước đây đã cưới chín người vợ, lúc mất đi chỉ có đúng một đứa con ruột, tất cả đều là nhờ vào công lao của bà.
Không ngờ mưu tính thế nào cũng rơi vào tình cảnh này, không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.
“Tìm một căn nhà nhỏ hơn để chăm sóc bà ta, tránh để hại người.” Cố Tín Lễ thờ ơ ra lệnh.
“Vâng.” Người quản gia đáp lại, sau đó liền đi làm ngay.
Cố Tín Lễ ngày đêm giải quyết mớ hỗn độn của nhà họ Cố xong, liền tức tốc đến Thượng Hải.
Mọi người trong nhà họ Cố đều bối rối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...