Hết Mực Yêu Chiều FULL


Phương Đông Huyền nói với bác Cả về ý định bán nhà của mình, cứ nghĩ phải qua một khoảng thời gian sau mới bán được.

Không ngờ qua ngày hôm sau người mua đã tìm đến.
Người mua nhà là người ở dưới quê, có lẽ vì muốn an cư ở huyện, xem nhà xong thấy khá ưng ý, nên cả nhóm người sang nhà bác Cả uống trà nói chuyện cụ thể.
Nói đến khi trời gần tối cô mới về lại nhà mình, nhưng vừa đi đến cửa đã bị thím Lưu gọi lại: “Vừa rồi có người đến, nói muốn gửi đồ này cho con, thím thấy nhà con không có ai nên kêu cậu ấy cứ để ở chỗ của thím, con đến lấy về đi này.”
Phương Đông Huyền bối rối, theo thím Lưu vào nhà, một hộp quà tinh xảo được đặt trên bàn trong sảnh nhà của thím Lưu.
“Có phải là học sinh của con nghe con sắp phải đi Thượng Hải nên gửi quà đến cho con không?” Thím Lưu hỏi.
“Thím không có hỏi người người tặng sao ạ?” Phương Đông Huyền nói.
“Có hỏi, người ta không nói gì nhiều, chỉ nói rằng con mở hộp quà ra tự khắc sẽ biết.

Người đó đặt hộp quà xuống là đi liền, thím có giữ cậu ta lại uống nước, nói là chốc nữa là con về ngay, nhưng thấy vẻ như cậu ta không muốn đợi cho lắm.” Thím Lưu suy nghĩ, đột nhiên lại nói: “Cái người đó nói cái gì mà ‘cậu Hai’, con có quen ai là ‘cậu Hai’ không?”
Phương Đông Huyền cau mày.
Cậu Hai.
Cậu Hai mà cô quen biết, còn ai khác ngoài Cố Tín Lễ nữa.
Phương Đông Huyền lặng lẽ ngừng ngay hành động mở hộp quà.
“Chắc là các học sinh gửi đến, con quay về trước nha thím Lưu.” Cô ngập ngừng nói, rồi mang hộp quà trở về nhà.
Đợi khi vào đến nhà mới mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một chiếc chuông gió.
Lúc này, cô lờ mờ nhớ lại, khi Cố Tín Lễ đóng giả Lý Thiện, đã từng nói đợi đến khi về lại Bắc Bình, sẽ gửi cho cô một chiếc chuông gió.
Chiếc chuông gió này đẹp hơn cái của cậu Vạn tặng, đẹp chỉ là thứ yếu, bên dưới chuông gió có một sợi dây, chỉ cần kéo ra là sẽ sáng lên, có thể nói là đẹp một cách xa xỉ.
Một chiếc chuông gió như vậy, e rằng phải tốn không ít tiền mới mua được.
Trong hộp quà còn có một lá thư.
Phương Đông Huyền mở lá thư ra, chỉ thấy trong thư có nội dung:
[Huyền, em hãy cố chờ thêm chút, chờ tôi làm xong việc ở Bắc Bình sẽ mang sính lễ đến nhà hỏi cưới em, đến lúc đó em cùng tôi đến Bắc Bình nhé?
Nếu em không yên tâm, chúng ta cũng có thể trở thành thân ở Khang Châu, sau đó mới đến Bắc Bình.
Nhiều ngày không gặp như cách ba thu, tôi nhớ nhung thành bệnh, chỉ muốn sớm ngày bên em.]
“Ôi trời!”
Phương Đông Huyền cười lạnh, nỗi giận trong lòng vẫn không nguôi ngoai, chỉ muốn đập bể chiếc chuông gió, sau đó xé nát lá thư mới có thể xoa dịu được một chút!
Giả tạo!
Đúng là tên lưu manh không biết xấu hổ!
Nghĩ về những gì đã chịu từ kiếp trước, cô càng nghĩ càng giận, kiếp này Cố Tín Lễ còn dám giả vờ thành con sói đuôi lớn đến dụ dỗ cô!
Biết cách giả vờ thật đấy!
Cô tìm giấy bút, bắt đầu viết thư hồi đáp:
[Lý Thiện, anh là một người tốt.]
Phương Đông Huyền phải nghiến chặt răng mới có thể viết ra mấy chữ này, sau đó viết tiếp:
[Nhưng thứ nhất, tôi nghĩ anh tuổi không còn trẻ, ít nhất cũng hơn tôi rất nhiều, thứ hai, ba tôi từng nói rằng ông ấy hy vọng chồng tương lai của tôi sẽ là một người đàn ông tuấn tú hiền lành, còn anh thì lại hơi hung dữ.
Tất nhiên đây không phải lỗi của anh, chỉ là chúng ta vốn dĩ không hợp mà thôi.
Anh là cậu ấm con nhà giàu, còn tôi xuất thân nghèo khó, không những thân phận của chúng ta không tương xứng, mà đến cả gia cảnh cũng cách biệt quá lớn.
Chúc anh có thể tìm được người con gái môn đăng hộ đối.
Mà tôi...!Thực ra tôi vẫn còn hơi quyến luyện cậu Vạn, nếu đống ý với anh, trái lại sẽ có lỗi với anh.
Tạm biệt.]
Viết xong lá thư, cô ngẩn ngơ ngồi đó hồi lâu, cuối cùng mới viết thêm một câu: [Mong anh luôn bình an.]
Bức thư đầy sự sỉ nhục này được gói lại cùng với bức thư tỏ tình mà Cố Tín Lễ đã viết cho cô, đặt trong hộp quà của chiếc chuông gió một lần nữa.
Phương Đông Huyền đưa chiếc hộp cho thím Lưu, nói với bà rằng nếu chủ nhân của món quà đến tìm cô, thì hãy giúp cô trả lại.
Thím Lưu lại hỏi người tặng quà là ai, cô không tránh né được nên chỉ đơn giản nói rằng là một tên lưu manh hay quấy rối cô.

Thím Lưu nghe xong liền khen ngợi: “Con làm như vậy rất đúng, không thể bị mấy tên đàn ông vô liêm sĩ, dùng chút quà cáp là dụ dỗ được.

Tuy là nói rằng giải phóng phụ nữ, nhưng chúng ta là phụ nữ, cũng nên rõ ràng minh bạch mới phải.”
Sau khi giải quyết xong món quà, Phương Đông Huyền quay trở lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, lại nhìn thấy lá hôn thư lúc trước đặt trên bên giường của cha.
Vật này kiếp trước là cọng rơm cứu mạng cô, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một mảnh giấy vụn, bị cô ném vào góc nhà xem như những thứ rác rưởi khác.
Đã là giấy vụn, giữ lại có ích gì?
Phương Cẩm Thần về nhà, nó nhìn thấy hình dáng đẹp đẽ của lá hôn thư, trẻ con rất thích những món đồ đẹp mắt.
Nó nhặt lá hôn thư được mạ vàng lên, quay người chạy ra ngoài đi khoe khoang với đám con nít.
Trẻ con hiếm khi được nhìn thấy những món đồ tinh xảo như vậy, nên tự nhiên đổ xô đến xem, Cẩm Thần thấy lũ trẻ đều ngưỡng mộ nó, Phương Cẩm Thần càng xem lá hôn thư như một báu vật.
Nhưng lũ trẻ này không biết chữ, không ai biết chữ trên lá hôn thư có nghĩa là gì cả.
Ra ngoài khoe khoang xong, Phương Cẩm Thần trở về đã bỏ hôn thư vào túi nhỏ của mình, định sẽ mang nó cùng đến Thượng Hải.
Ngày hôm sau, hai chị em cùng bạn của ông giáo Trương đi lên chuyến tàu đến Thượng Hải.
Người bạn của ông giáo Trương giúp cô sắp xếp nhập học là một giáo sư đại học Dân Quốc, họ Từ.
Sau khi xuống xe lửa, hai chị em được đón ngay, sau đó chuyển vào ký túc xá đại học dưới sự sắp xếp của giáo sư Từ.
Tuy phòng hơi nhỏ nhưng hoàn toàn đủ cho hai người ở.
Sau đó lại làm thủ tục nhập học, bận rộn xong một hồi, cuối cùng cuộc sống của họ cũng được xem là đã ổn định ở Thượng Hải.
Trong khi Phương Đông Huyền bận rộn ở Thượng Hải, ở huyện Khang Châu đã xảy ra một chuyện có liên quan đến cô.
“Đi rồi sao?” Cố Tín Lễ đứng trước cái sân nhỏ.
Chưa đầy nửa tháng, cái sân này đã thay đổi chủ.
“Đúng vậy, căn nhà này là do gia đình chúng tôi mua lại.

Nghe nói cô gái nhà này đã dẫn em trai đến Thượng Hải hưởng phúc rồi.” Người phụ nữ trung niên áo vải thô kệch nói.
Bà là người chủ hộ mới chuyển đến nhà này, từ dưới quê chuyển lên chưa được bao lâu, nghe hàng xóm nói bố cô gái ở nhà này mới mất, cô đưa em trai đến Thượng Hải đi học, có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Được đi học không phải là được hưởng phúc sao, mỗi ngày đều đọc sách cũng không cần làm việc.
Đi rồi…
Cố Tín Lễ nheo mắt.
Rõ ràng đã đồng ý với gã, lại quay đầu nuốt lời.
Không ngoan chút nào.
Chớp mắt, hai chị em nhà họ Phương đã đến Thượng Hải gần ba tháng.
Phương Đông Huyền theo ngành toán học của trường, còn Cẩn Thần em trai cô cũng được sắp xếp vào trường tư thục bên cạnh.
Mặc dù từ trước Phương Đông Huyền đã được tiếp xúc với toán học, nhưng chưa từng học chuyên sâu, cho nên khi lên lớp vẫn luôn cảm thấy mình không theo kịp tiến độ.
Có lần giáo sư Từ quan tâm đến tình hình học tập của cô, biết rằng cô không theo kịp đã chủ động muốn giới thiệu cho cô một người đàn anh, nghe nói rằng cậu đàn anh này rất giỏi, từng đại diện cho trường tham gia các cuộc thi toán ở nước ngoài.
Giáo sư Từ cũng rất mến cô gái này, hai gia đình sống đối diện nhau, ông đương nhiên chú ý đến cô gái này nhiều hơn, nhận ra rằng không uổng công ông giáo Trương tiến cử cô.
Ngày nay, dù nhiều cô gái trong những gia đình khá giả đã được đi học, nhưng hầu hết các bậc trưởng bối hay học sinh vẫn luôn giữ quan niệm cũ.
Đừng nghĩ rằng trong trường đại học có không ít nữ sinh, nhưng đa số những người này đều không quan tâm bởi vì thân phận vàng ngọc của bản thân, sau này gả cho người ta sẽ có chút thể diện hơn, rất ít người trong số họ thực sự nghiêm túc với việc học hành.
Cô gái này là một trường hợp hiếm, giáo sư Từ thường xuyên thấy cô thức khuya học bài.
Từng có một lần, khi trời đã tối muộn nhìn thấy cô miệt mài học bài trong thư viện công cộng của trường.
Từ lâu giáo sư Từ đã nhận thấy rằng đứa trẻ này có lẽ không được tiếp xúc nhiều với kiến thức toán học, nhưng cô không chỉ nghiêm túc mà còn cực kỳ thông minh, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã tiến bộ rõ rệt.
Có thầy cô nào mà không yêu mến học sinh vừa cần cù lại thông minh như vậy chứ?
Nhưng giới thiệu đệ tử tâm đắc của mình để phụ đạo cho cô chỉ là động cơ nhất thời.
Giáo sư Từ không khỏi mỉm cười khi nhắc đến cậu học trò khiến ông hài lòng nhất do chính tay ông dạy dỗ.
Cũng là do cô gái này may mắn, vài tháng nữa cậu học trò của ông sẽ tốt nghiệp, nghe nói là phải kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, sau này e rằng...
Lại nhìn thấy cô gái lòng đầy biết ơn, hai mắt đột nhiên sáng rực lên.
Nói đến ngoại hình của hai người này thì chính là trai tài gái sắc, nói không chừng ông lại có thể mai mối được thì sao?
Nếu hai người họ thực sự thành đôi, thi sau này không cần buồn phiền về công việc nhà, hai người cùng nhau nghiên cứu toán học, cùng nhau tiến bộ, giành vinh quang về cho đất nước chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Càng nghĩ giáo sư Từ càng cảm thấy cách này rất khả thi!
Phương Đông Huyền lại không hề biết những chuyện giáo sư Từ đang nghĩ, một lòng mong muốn được gặp người đàn anh mà ông thường hay nhắc tới.
Bởi vì trong chuyện học tập có nhiều thứ cô không hiểu, mặc dù giáo sư Từ cũng dạy chuyên ngành toán học, nhưng không thể lúc nào cũng đến làm phiền ông.
Nếu có thêm người chỉ dạy, ngang nhau một chút ngược lại sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghĩ đến điều này, Phương Đông Huyền càng thêm mong chờ.
Lúc trước cô đã từng tiếp xúc với toán học, ở huyện Khang Châu không ai có thể vượt qua khả năng tính nhẩm của cô, đến ông giáo Trương còn hổ thẹn không bằng, thẳng thắn khen ngợi nếu như được đào tạo bài bản, cô nhất định sẽ trở thành một thiên tài toán học.
Nhưng bây giờ khi lên đến đại học, cô mới biết hóa ra mình đã đánh giá cao bản thân.
Trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, chỉ tính nhẩm giỏi thôi cơ bản không tính được gì nữa hết, còn rất nhiều kiến thức đang chờ cô học hỏi và tìm tòi.
Nhưng cô không hề rút lui, ngược lại cô càng thêm hứng thú với toán học, thậm chí đến mức quên ăn quên ngủ.
Đến nỗi khoảng thời gian này Cẩm Thần luôn phàn nàn suốt, nói rằng chị gái không còn quan tâm tới nó như trước nữa rồi.
Vì chuyện này mà cô cảm thấy hơi có lỗi, ngoại trừ thời gian trên lớp, mấy ngày nay cô đều chơi với Cẩm Thần, kiên nhẫn lắng nghe những chuyện thú vị nó gặp được ở bên ngoài.
Cũng giống hôm nay, sau khi tiết học vừa kết thúc, cô không vội đến thư viện nữa.
Bây giờ Cẩm Thần còn đang học, mấy ngày nay cô vẫn luôn đến đón nó, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trường của Phương Cẩm Thần và trường của Phương Đông Huyền cách nhau không xa, chỉ cách nửa con phố, cô đi bộ tầm mười phút là đến.
Phương Đông Huyền vừa đi vừa nghĩ về công thức toán mà giáo viên vừa giảng trên lớp, vì quá say mê nên không để ý đến chiếc xe đang lao về phía cô.
Cô không trốn, khi sắp sửa tông trúng người lái xe nhanh chóng bẻ lái, nhưng xui xẻo thay vẫn đâm phải người.
Cái cặp trên tay Phương Đông Huyền rơi xuống đất, trên chân hiện ra một vệt máu, cô dùng hai tay ôm lấy chân mình, đau đến run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
Cô còn chưa kịp nói gì, người gây tai nạn đã phủ đầu nói: “Cô bị mù à! Cút ngay!”
Chưa bao giờ thấy chuyện vô lý đến thế!
Phương Đông Huyền tức đến run người, miễn cưỡng đứng dậy, đang định mở miệng oán trách, nhìn thấy gương mặt của kẻ kia liền câm nín.
Phùng Bình?
Khóe miệng Phương Đông Huyền khẽ hé, hồi lâu cũng không thốt ra lời.
Hắn, tại sao hắn lại ở Thượng Hải?
Phùng Bình là trợ thủ đắc lực của Cố Tín Lễ, nếu hắn ở Thượng Hải, thì...
Cô hoảng sợ lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ về điều đó, cố gắng tự trấn an bản thân: Cố Tín Lễ chắc chắn sẽ không đến Thượng Hải.

Không lý do gì gã lại đến Thượng Hải.
Lúc này, Phùng Bình đi chiếc xe máy ba bánh mất hết kiên nhẫn, thầm nghĩ người này bị dọa đến ngốc rồi, hắn còn có chuyện phải làm, không muốn ở đây lãng phí thời gian, móc trong túi ra vài đồng Đông Dương ném xuống đất, rồi khởi động xe rời đi.
Phương Đông Huyền đứng tại chỗ, đứng nhìn theo hướng xe mô tô rời đi hồi lâu, cười khổ.
Chỉ hy vọng Cố Tín Lễ không đến Thượng Hải, cuộc sống hiện tại của cô rất thoải mái, cô không muốn dính dáng gì đến gã nữa.
“Cô ơi, tiền của cô đánh rơi kìa.”
Cô đang ngẩn ngơ, bị người ta kêu mới hoàn hồn, vội vàng cảm ơn người nọ.
Nhanh chóng nhặt được vài đồng Đông Dương dưới đất, nhưng lại chạm tay vào người vừa kêu cô, hai người cùng nhặt một đồng Đông Dương, nên mới vô tình chạm tay nhau.
Phương Đông Huyền không để ý đến chuyện ngoài lề này, nhưng bàn tay kia thì ngập ngừng, rồi rút về xem như không có chuyện gì.
Anh không nhịn được lại nhìn cô.
Sau khi Phương Đông Huyền nhặt đồng xu, lần nữa cảm ơn người tốt bụng kia: “Cảm ơn.”
Sau đó cô khẽ nhíu mày, bởi vì cô nhận thấy ánh mắt của người đối diện có chút bất lịch sự.
Đây là một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, ngoại hình ưa nhìn, trên mắt đeo cặp kính gọng vàng.
Trông có vẻ là người có học, nhưng đôi mắt nhìn người khác của anh ta có hơi...
Cô không biết có phải mình đang nhạy cảm quá không, bởi vì người nọ đã nhanh chóng rút lại ánh mắt có hơi mạo phạm đó.
Chuyện này nhanh chóng bị cô lãng quên.
Điều cô không biết là, khi cô quay người rời đi, ánh mắt của người đàn ông vẫn hướng theo cô, mãi cũng không rời.
Lâm Thiếu Thanh cúi đầu, có chút khó chịu vì sự thất lễ vừa rồi của mình, nếu không như vậy, có lẽ anh đã có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.

Anh không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tim anh đã đập ‘thình thịch’, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Khi nãy anh đang ngồi ngay cửa sổ trên tầng ba của quán cà phê bên cạnh, tình cờ thấy một cô gái đang đi bộ trên phố.
Cô gái rất xinh đẹp, anh như đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp, thấy cô từ từ đến gần quán cà phê, sau đó chứng kiến một chiếc xe tông vào cô, anh lập tức đứng dậy.
Khi xuống lầu, anh thấy cô gái bị dọa sợ đến ngây người, đứng im bất động.
Phương Đông Huyền đón em trai trên đường trở về, nhưng vẫn luôn thất thần.
“Chị ơi, chị có nghe em nói không?”
Phương Cẩm Thần bĩu môi nhìn chị mình, cảm thấy từ ngày đến Thượng Hải mình đã không còn được cưng chiều nữa rồi.
Phương Đông Huyền lập tức hoàn hồn, đánh bay những suy nghĩ buồn phiền trong đầu.
Cúi đầu nhìn cậu em trai đang tức giận, liền thấy chột dạ.
Gần đây cô thực sự quá chuyên tâm vào chuyện học, dẫn đến việc bỏ bê Cẩm Thần, bây giờ có thể dành chút thời gian rảnh rỗi đi với nó, lại không cận thẩn bị phân tâm, quả thật không đáng.
Cô ho nhẹ nói: “Cẩm Thần, chị đang nghĩ là sắp đến sinh nhật em rồi, chị nên chuẩn bị quà gì đó mà?”
Cô ấy cố tình mang một giọng điệu nghi ngờ, quả nhiên khiến Cẩm Thần chuyển hướng chú ý.
Đôi mắt to của nó đảo quanh, bị chị gái dắt một vòng, đi theo chị cùng suy nghĩ nên ăn sinh nhật như thế nào.
“Chị ơi, em ăn bánh kem được không?”
Sau một lúc, Cẩm Thần thận trọng hỏi Phương Đông Huyền.
Bánh kem là một thứ xa xỉ, Phương Đông Huyền không biết bao nhiêu tiền mới mua được một chiếc bánh kem, nhưng nó biết rõ thứ đó nhất định rất đắt.
Bởi vì bánh kem rất đẹp.
Trong lớp của nó có một tiểu bá vương mỗi ngày đều được ăn một miếng bánh kem, những đứa trẻ khác chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng.
Tiểu bá vương là đứa trẻ nhà giàu nhất trong lớp, cho dù là vào giờ học, thì người hầu trong nhà nó cũng sẽ đứng trông ở ngoài cửa, giáo viên vừa đi khỏi, nó liền đòi này đòi nọ.
Tiểu bá vương ra oai như vậy, hung hăng ngang tàn trong lớp, không ai dám đụng đến nó.
Trong lớp cũng có những đứa trẻ khác ăn bánh kem hai lần, tụi nó đều bàn luận rằng, bánh kem là thứ ngon nhất trên đời.
Trẻ con vốn ham ăn ngon lại thích bắt chước, những đứa khác đều muốn ăn, nó cũng muốn ăn, tuy rằng từ trước đến giờ nó chưa từng được ăn qua, hoàn toàn không biết vị của bánh kem là như thế nào.
Phương Đông Huyền cau mày, có chút khó xử.
Bánh kem thật sự rất đắt, đắt gấp mấy lần thịt lợn.
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn ánh mắt mong đợi của em trai, cô lại không nỡ từ chối.
“Đợi đến ngày sinh nhật của Cẩm Thần, chị sẽ mua nó cho em.”
“Tuyệt vời! Em cũng được ăn bánh kem rồi!” Đôi mắt Cẩm Thần sáng lên, trông nó rất hạnh phúc: “Chị tốt với Cẩm Thần thật đấy!”
Phương Đông Huyền bất lực xoa đầu em trai mình, nghĩ rằng sinh nhật của nó mỗi năm chỉ có một lần, chỉ cần nó vui là được!
Mua một miếng bánh, chỉ tốn thêm chút tiền mà thôi.
Trẻ con luôn dễ dàng thỏa mãn.
Đêm hôm đó Phương Đông Huyền đang nấu ăn ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra xem thì thấy là Giáo sư Từ.
“Tới nhà thầy ăn tối đi.” Giáo sư Từ nói.
“Dạ thôi, con đang nấu cơm rồi thầy.” Cô nhanh chóng lịch sự từ chối.
Giáo sư Từ hôm nay trông rất vui vẻ, không nhịn được liền nói thẳng: “Cậu đàn anh lần trước thầy nhắc đã đến rồi, để thầy giới thiệu cho hai đứa biết nhau.”
Phương Đông Huyền vừa nghe thấy, cô không còn từ chối nữa, vị học trưởng mà giáo sư Từ nhắc đến lúc trước, cô đã rất mong chờ.
Hơn nữa hiện tại cô đang có một đống đề khó, cần người giảng dạy.
“Vậy thầy chờ con một chút.”
Nói xong, cô quay trở lại bếp tắt lửa, rồi cởi bỏ tạp dề, bảo em trai cùng mình đi đến nhà giáo sư Từ.
Nhà của giáo sư Từ rất náo nhiệt, khi Phương Đông Huyền bước vào cửa, đã thấy vợ giáo sư Từ nhiệt tình chào mời ngồi xuống, vừa rót nước vừa tiến lại gần cô thần bí nói: “Sư huynh của con đang ở trong phòng giảng bài cho Xuân Tử, con có muốn vào xem không?”
Xuân Tử là con trai duy nhất của giáo sư Từ, tên đầy đủ là Từ Xuân Dương, năm nay mười tuổi.
Cô do dự một lúc rồi lắc đầu: “Họ đang giải đề mà, con không đến làm phiền đâu.

Để con đến giúp cô một tay.”
“Cũng được.” Cô Từ gật đầu, cũng không khách khí với Phương Đông Huyền.
Dù hai gia đình mới chỉ là hàng xóm được ba tháng nay, nhưng vợ chồng giáo sư Từ đều coi chị em cô như con cháu.
Ngày thường hay qua lại, cũng giúp đỡ chị em cô rất nhiều.
Đã đồng ý với ông giáo Trương là phải chăm sóc cho họ, trong lòng cũng coi mình là trưởng bối, thì còn khách sáo gì nữa.
Không những thế, nếu chị em họ có làm gì sai, bọn họ cũng có thể giúp quản giáo.
Phương Đông Huyền đi theo vợ giáo sư Từ vào bếp, tay nghề bếp núc của cô không tốt, nhưng cô biết vợ giáo sư Từ nấu ăn rất ngon, vì không tự tin vào khả năng của mình, nên cô chủ động nhận nhiệm vụ rửa rau, thái rau.
Còn Phương Cẩm Thần đến nhà giáo sư Từ cũng không chút dè dặt, liền kéo tay ông nói về chuyện học trong trường.
Nói xong rồi, đảo mắt nhìn xung quanh, ném giáo sư Từ sang một bên nói: “Con đi tìm anh Xuân Tử chơi.”

Giáo sư Từ ngăn Cẩm Thần đang chuẩn bị chạy lại: “Anh Xuân Tử đang học bài, đừng quấy rầy anh học.”
Phương Cẩm Thần không cam tâm: “Con cũng học, bây giờ con cũng đang đi học nè! Con lớn rồi!”
Giáo sư Từ buồn cười: “Đúng vậy, lớn rồi, vậy thì con chơi cờ với ông già này được không?”
Phương Cẩm Thần không thích chơi cờ, nhưng khi nghĩ đến thầy giáo đã từng nói phải kính trọng và yêu thương người lớn tuổi, nó liền do dự đồng ý.
Hai người đang chơi cờ, chơi được nửa ván, Phương Cẩm Thần tò mò hỏi: “Ông là người già, tại sao lại không có tóc bạc.”
“...” Giáo sư Từ ngây người cười xòa.
Ông chỉ đang nói đùa, nhưng không ngờ bị thằng nhóc này nghĩ là thật.
Nghĩ đến mình đã ngoài tứ tuần, đang tuổi phong nhã hào hoa, làm sao có thể coi là già chứ?
Cùng lúc đo, trong bếp.
Phương Đông Huyền và cô Từ mải mê trò chuyện.
“Sư huynh của con không chỉ ưa nhìn, mà lại còn rất thông minh, gia đình cũng tốt.”
Phương Đông Huyềnn nghe xong gật đầu: “Con nghe nói anh ấy đại diện cho trường đi thi ở nước ngoài.

Nghĩ đến thấy giỏi quá.”
“Chứ còn sao nữa.” Vợ giáo sư Từ vội nói, rồi nhẹ giọng thở dài: “Trí não tốt thì có ích lợi gì, tuổi tác đã không còn trẻ lại còn không hiểu biết.”
“Nó cũng gần hai mươi rồi, nếu như có thể tìm được một cô gái tốt rồi kết hôn thì hay biết mấy.”
Bà vừa nói, vừa lén liếc nhìn sang Phương Đông Huyền, thấy rằng cô hoàn toàn không hiểu ý của mình, trông vô cùng bình tĩnh, những lời tiếp theo liền bị kẹt lại trong miệng.
Cả hai đứa này, xem ra đều không hiểu biết hết.
Nói ra thì cũng khá hợp.
Cô Từ không có ý định bỏ qua, nói tiếp: “Nhắc tới Huyền, con cũng không còn trẻ nữa, mười bảy tuổi rồi đúng không?”
“Dạ đúng rồi, qua năm là mười bảy.” Phương Đông Huyền gật đầu đáp lại.
“Cũng đến tuổi hứa hôn rồi.”
Nhắc đến hứa hôn, trong đầu Phương Đông Huyền không ngừng xuất hiện bóng người cao lớn.
Nếu gã nhìn thấy bức thư đó, nhất định sẽ rất tức giận, phải không?
Nếu người đó tức giận thì sao, dù sao bây giờ cô cũng đang ở Thượng Hải, dù cho gã có tức giận đến mấy cũng có thể làm gì được cô?
Cứ giận đi, gã càng tức giận, cô càng vui, tốt nhất nên giận đến chết!
Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, cô vội cúi đầu, gạt đi dòng suy nghĩ của mình.
“Cô ơi, lúc này con không muốn nói đến chuyện hứa hôn, cô lo cho sư huynh là được rồi, không cần lo cho con.” Phương Đông Huyền đáp.
Cô Từ cuống lên.
Hai đứa nhỏ thật sự quá thiếu hiểu biết mà.
Giống y hệt nhau.
Nhưng bà vẫn kiên nhẫn, cho rằng hai đứa nhỏ vẫn chưa gặp nhau, không có gì phải vội cả.
Những chuyện tình cảm, vẫn là để hai bên tình nguyện thì mới tốt.
Cô Từ lại nhìn Phương Đông Huyền, cảm thấy cô gái này rất được, mong rằng cô bé sẽ rung động trước Thiếu Thanh.
Đợi khi đồ ăn dọn lên bàn, cô Từ kêu lên một tiếng, Lâm Thiếu Thanh ở trong phòng vừa giảng xong câu hỏi cuối cùng, giúp Xuân Tử đóng tập sách lại, hai người cùng nhau đi ra.
Phòng ngủ của Xuân Tử đối diện phòng khách, anh vừa mở cửa, liền nhìn thấy một chiếc váy hồng.
Lâm Thiếu Thanh giật mình.
Lúc chiều anh vừa gặp hình dánh này, ấn tượng vô cùng sâu đậm, nó vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
Không ngờ cô lại xuất hiện ở đây?
Lâm Thiếu Khanh có hơi kinh ngạc.
Phương Đông Huyền nhận thấy có một ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, vì vậy cô nhìn lên, bắt gặp cảnh tượng người đàn ông đang đứng trước phòng ngủ của Xuân Tử.
Ngay sau đó, cô tươi cười chào hỏi: “Anh là...!sư huynh mà thầy thường hay nhắc đến?”
Cô đang nói giữa chừng, chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của vị sư huynh này.
Hơi bối rối, xấu hổ cúi đầu.
Lồng ngực Lâm Thiếu Khanh đột nhiên đập loạn, nhìn thẳng vào cô, quên luôn cả trả lời.
“Anh Thiếu Thanh, anh tránh cho em đi với.”
Giọng nói của Xuân Tử vang lên từ phía sau anh, Lâm Thiếu Thanh mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng nhường đường cho Xuân Tử.
Cô Từ vừa ra khỏi bếp, vừa hay bắt gặp bộ dạng hoang mang của Lâm Thiếu Thanh, sau đó nhìn Phương Đông Huyền người đang đứng đối diện anh, bất ngờ mỉm cười, liếc mắt nhìn sang chồng bà.
Giáo sư Từ còn chưa cảm thấy gì, vừa nhìn biểu cảm vui vẻ của vợ cũng đã sáng tỏ.
Trong lòng hai vợ chồng liền vui sướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui