Hết Mực Cưng Chiều
Mạc Chính Hoan nhìn biểu cảm của hắn từ phẫn nộ điên cuồng, chuyển sang khó tin rồi lại bật cười ha hả.
"Hahaha đệt mẹ mày đùa tao à!! HaHa! Tên đó không ngu ngốc đến vậy đâu, chắc giờ này chỉ đang nằm ngủ ở khách sạn nào đó thôi.
Chờ tao tìm được sẽ dỗ hai ba câu là lại thành chó ngoan rồi."
"Không đùa! Thủy Nhạ chết rồi, 3 hôm trước tìm được xác dưới biển chỗ cầu Đổng.
Tao đã mai táng rồi đưa thi thể cậu ấy về nhà rồi."
Hạ Bằng dường như không tin Mạc Chính Hoan nói, nụ cười trên khuân mặt cứng lại.
Hắn bước đi về phía nam nhân, khuân mặt đã không còn dáng vẻ đùa cợt, sắc lạnh in trên khuân mặt hắn, ánh mắt hắn đăm đăm nhìn nam nhân trước mặt.
Ánh mắt của Hạ Bằng giống như một con hổ, đang giương mắt nhìn con mồi của mình.
Đáng tiếc Mạc Chính Hoan lại chỉ nhìn ra một con chó mất chủ đang tìm sắp điên rồi.
"Mạc Chính Hoan, đừng nói năng lung tung.
Chừng nào tao còn chưa thấy xác của cậu ta thì đừng hòng tao tin lời mày nói."
Hạ Bằng nhanh chóng rời đi, giống như đang chốn tránh hiện thực vậy, Mạc Chính Hoan chỉ cảm thấy ngu ngốc, mong rằng sau này hắn đừng làm gì điên rồ là tốt.
Nhanh chóng vứt lại mọi thế sự ra sau đầu.
Mạc Chính Hoan trở về nhà với hai chiếc bánh dâu thơm ngon cho vợ nhỏ của mình.
Chiếc Rolls-Royce rẽ một đường vào cổng chính.
Nhất Bảo đã đứng ở cửa chờ từ lâu.
Mach Chính Hoan nhìn bóng dáng quen thuộc liền cười đến ôn nhu, cảm giác bao nhiêu mệt mỏi cho một ngày đều đã tan biến.
Tài xế thả hắn trược bậc thang lên nhà, Nhất Bảo vừa thấy hắn xuống xe liền lao vút vào lòng hắn.
"Hoan Hoan về rồi!!"
Mạc Chính Hoan ôm lấy cặp đào mềm mại, bóp bóp xoa xoa một chút.
Hôn lên mái tóc xoăn xù có mũi sữa dịu.
"Bảo Bảo hôm nay ở nhà có ngoan không?"
"Ưm! Em đâu phải trẻ con đâu chứ!!"
Hắn cười đến ôn nhu, nhanh chóng bế cậu vào nhà.
Hết sức hài lòng với cân nặng của Bảo Bảo nhà mình.
Từ lúc hắn chăm cậu đến giờ đã tăng thêm mấy kí thịt rồi.
"Được được! Em không phải là trẻ con, mà là vợ nhỏ của anh mà"
"Ai..
ai thèm là vợ nhỏ của anh chứ.."
Nhất Bảo chu chu cái miệng nhỏ, ngại ngùng ôm lấy bả vai to lớn của nam nhân.
"Em..
em sẽ kiếm tiền để cưới anh về nhà, vậy Hoan Hoan sẽ là vợ của em rồi, hihi"
Nhất Bảo thích thú đong đưa hai cái chân nhỏ, nghĩ nhìn hắn mặc váy cưới trắng cười đến khúc khích.
Mạc Chính Hoan nhìn con thỉ nhỏ đang phấn khích.
Hắn khẽ thì thầm vào tai cậu, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai đỏ hồng.
"Vậy...!tối nay để vợ phục vụ chồng tận tình nhé.."
Nhất Bảo nghe những lời vô sỉ thoát ra từ miệng hắn ngượng đến đỏ mặt.
"Hoan..Hoan Hoan! không biết xấu hổ!!"
Tấn Quản Gia cùng đám người hầu đứng một bên đã cúi chào muốn gãy cái cổ, ai nấy đều ngượng chín mặt khi hai gia chủ nhà mình thì thầm to nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Tần Lão hắng giọng một cái, cứu vớt lại sự hiện diện của mình.
Mạc Chính Hoan mới để ý, nhanh chóng ra hiệu cho người hầu lui xuống.
"Tần Lão, tối hôm nay Bảo Bảo đã ăn cơm chưa?"
Tần Lão cung kính cúi người
"Dạ rồi thưa Thiếu gia, cậu Bảo hôm nay còn xuất sắc ăn nhiều thêm nửa bát."
Mạc Chính Hoan hài lòng vỗ lấy cái mông nhỏ, nhìn bải bối trong lòng đang vui vẻ tự hào.
Dáng vẻ mặt mày ngẩng cao đang chờ khen thưởng.
"Bảo Bảo hôm nay thật giỏi, không phụ công chồng mua tận hai cái bánh dâu cho em ăn"
Hắn yêu thương hôn chùn chụt lên hai bên má phúng phính của cậu.
Nhất Bảo nghe thấy bánh dâu liền vui đến nhún nhảy.
Cầm lầy hai chiếc bánh dâu ngon miệng trong tay, cậu còn muốn nhanh chóng ngồi sofa ăn bánh.
Bờ mông căng mọng liền bị giữ lại.
"Hoan Hoan..
chúng ta ra sofa ăn bánh!"
"Hừm..
Bảo Bảo à, nhưng chồng còn muốn tắm rửa thay đồ nữa, chúng ta mang bánh lên phòng ăn nhé?!"
Nhất Bảo ngây thơ còn nghĩ đó là thật, vui vẻ cùng hắn lên phòng.
Chỉ có Tần Lão nhìn nụ cười lưu manh của hắn đã nhận ra.
Có lẽ ông lại nên chuẩn bị vài món bồi bổ cho sáng..
à không có lẽ phải là trưa mai....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...