Editor: Peiria
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Triệu Thanh Hề quyết định về nhà thăm cha mẹ. Kiếp trước đối xử tệ với hai người, kiếp này cô nhất định phải hiếu kính họ. Vả lại kiếp trước bởi vì không có tiền nên không có cách nào đưa cha lên Bệnh viện thủ đô chữa trị. Kiếp này, Triệu Thanh Hề quyết định, sau khi tốt nghiệp sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền.
Nhà của Triệu thanh Hề ở một thị trấn nhỏ nằm cạnh bờ biển Thâm Lam, phong cảnh xinh đẹp.
Nhà của cô là do mời thợ tới xây, tương tự kiểu nhà ở phương Tây, cả ngôi nhà đều lợp ngói trắng, còn cổng sắt lớn thuần một màu đen.
“Mẹ. Con đã về.” Triệu Thanh Hề xách theo hai túi lớn vào nhà.
“Trở về thì trở về, còn mua đồ làm gì!” Mẹ Triệu - Tôn Ngọc Hương khoảng bốn mươi tuổi, trung niên (tuổi từ 40-50) phát tướng, dáng người đã sớm thay đổi.
Triệu Thanh Hề nhớ rõ kiếp trước bởi vì béo phì mà mẹ cô mắc chứng cao huyết áp và bệnh tiểu đường, nửa đời sau luôn bị ốm đau hành hạ.
“Mẹ, mẹ phải giảm béo đi, mập quá cha sẽ có ý kiến.” Triệu Thanh Hề cười cười lấy ra một ít thuốc bổ từ trong túi.
“Ông ấy dám ghét bỏ mẹ béo? Mẹ còn chưa chê dáng người ông ấy lùn đi đâu.” Tôn Ngọc Hương sờ vòng eo như thùng nước của mình, “Thanh Hề, con còn ở trường dạy thay thầy giáo đến khi nào? Sắp tốt nghiệp rồi, công việc có tiến triển gì chưa?”
Người làm mẹ đều lải nhải về con đường tương lai của con cái. Lại nói, trong thôn của họ, Triệu Thanh Hề là sinh viên giỏi nhất, bốn năm ăn học không tốn một đồng tiền, hàng năm còn lấy được học bổng, làm tăng thể diện cho họ rất nhiều. Hiện giờ, con gái chuẩn bị tốt nghiệp, công việc là quan trọng nhất, Vạn Lý Trường Thành mới đi một nửa, không thể rớt lại vào thời khắc quan trọng được.
Chờ con gái có công việc ổn định, sau đó tìm một nhà khá giả để gả vào, Tôn Ngọc Hương mới nghĩ đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Triệu Thanh Hề nhìn kỹ ngôi nhà mười bảy năm trước, trong phòng khách có một cái tủ gỗ, không lớn nhưng miễn cưỡng đặt được một chiếc tivi đen trắng – nút vặn đều đã mất, bụi tường rơi đầy trên đất,... Cô muốn phấn đấu, cô muốn giúp gia đình làm giàu thoát nghèo. “Mẹ, cuối tháng này việc dạy thay của con sẽ kết thúc, sau khi tốt nghiệp, con sẽ tham gia kỳ sát hạch tuyển giảng viên.”
“Vậy là tốt rồi.” Tôn Ngọc Hương nói xong, gọt hoa quả cho con gái mình, “Thanh Hề, con và thằng bé Vu Văn Bân kia thế nào rồi? Mẹ nghe Lệ Na nói cậu ta nghe lời con răm rắp, điều kiện gia đình cũng không tệ, cha mẹ lại là lãnh đạo cơ quan... Hôm nào dẫn cậu ta về nhà cho cha mẹ gặp mặt, nếu thích hợp, nhà chúng ta và nhà họ sẽ bàn chuyện cưới xin luôn.”
“Con đã chia tay anh ta rồi.” Triệu Thanh Hề bình tĩnh nói xong thì gương mặt mẹ cô lập tức biến sắc, cô đành phải giải thích: “Mẹ, con và Vu Văn Bân không thích hợp, kết hôn đều xem trọng môn đăng hộ đối, nhà chúng ta và nhà Vu Văn Bân chênh lệch quá lớn, về sau ở chung không tốt. Ngay cả khi kết hôn, cũng dễ bị người ta xem thường, lời ra tiếng vào, nói nhà chúng ta trèo cao, hơn nữa cha mẹ anh ta đều là lãnh đạo, kiểu cách nhà quyền quý, về sau con và họ sống chung một nhà, không phải làm con dâu mà là...”
Tôn Ngọc Hương nghe con gái nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy thì không có phản bác, chỉ là có chút tiếc hận, tục ngữ nói ‘Một người làm quan cả họ được nhờ’, nếu con gái có tiền đồ, công việc tốt, nhà chồng tốt, nhà họ Triệu của họ cũng được thơm lây.
Cha Triệu – Triệu Kim Sinh làm bảo vệ cho một nhà máy hóa chất trong thị trấn, đúng giờ tan tầm về nhà. Trước đây ông từng nghe cháu gái Đường Lệ Na khen ngợi Vu Văn Bân nên cảm thấy tên nhóc đó không tệ, gia thế, tính tình, mọi thứ đều phù hợp với tiêu chuẩn con rể của ông.
Vì vậy, dưới tình huống chưa rõ ràng sự thật, ông đã khoác lác với mấy chục công nhân khuân vác trong nhà máy, nói về sau con gái ông sẽ gả cho một gia đình giàu có ở thành phố, về sau coi như ông là người ‘một nửa thành phố’, vân vân... Lấy được rất nhiều ánh mắt và thể diện.
Nhưng không ngờ, lời mà con gái nhanh mồm nhanh miệng nói ra đã khiến ông đanh mặt lại, cảm thấy vừa hụt hẫng vừa thất vọng.
Triệu Kim Sinh nhìn chiếc xe đạp cũ nát ở cửa, sau đó bước vào nhà, nghiêm khắc nói: “Thanh Hề, con đúng là hồ đồ, thằng nhóc kia có gia thế có học thức, tại sao con lại chướng mắt người ta? Chúng ta là người nghèo, có thể vào nhà quan chức thành phố đã coi như không tệ, con vẫn còn kén cá chọn canh... Chờ hai năm nữa, cha xem con sẽ làm thế nào? Nghe lời cha, đi làm hòa với Vu Văn Bân, về sau gả cho cậu ta, cha và mẹ con cũng được hưởng phúc...”
Triệu Thanh Hề sửng sốt, kiếp trước ba cô luôn luôn thấu tình đạt lý, cô quyết định làm gì ba cô cũng ủng hộ, bây giờ, tại sao nghe có chút...
“Cha, con và Vu Văn Bân không hợp, cha nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi ý định của con.” Nói xong, cô ngồi xuống ghế, cao ngạo ngẩng đầu.
Lồng ngực như bị chặn lại, ông hờn dỗi nói: “Con gái lớn rồi không nghe lời nữa đúng không? Cha ‘tân tân khổ khổ’ nuôi lớn con không phải hy vọng con có tiền đồ, đỡ đần cha mẹ sao? Anh trai con không có nghề nghiệp, chỉ dựa vào chính nó có thể nuôi sống vợ con... A di đà phật! Con vất vả đọc sách, tại sao lại không có hiểu biết mà tìm một nhà khá giả?”
Triệu Thanh Hề nghĩ, năm 2000, sinh viên không tính là nhiều, nhưng sau hai năm nữa, sinh viên đại học sẽ giống như hàng hóa trên thị trường, tầm thường, phổ biến.
“Cha đang nói chuyện với con đấy! Câm điếc phải không? Hôm nay con nhất định phải cho cha câu trả lời.” Triệu Kim Sinh nhìn đứa con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này lại im lặng nghiêm mặt, càng thêm sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
“Cha, con sẽ không quay lại với Vu Văn Bân, về sau, con và anh ta nhiều nhất chỉ có thể làm bạn bè. Những thứ khác tuyệt đối không có khả năng.” Triệu Thanh Hề không chịu khuất phục, kiếp trước cô không đủ quyết đoán, ngược lại bị người nhà họ Vu chèn ép khắp nơi, kiếp này không giống vậy nữa, cô nên vì chính bản thân mình mà suy nghĩ.
Tôn Ngọc Hương thấy hai cha con biến bầu không khí trở nên cứng ngắc, hai bên chuẩn bị ‘giương cung bạt kiếm’, vội giảng hòa: “Con gái đã có quyết định của mình, chúng ta làm cha mẹ cứ đồng ý đi thôi, lại nói, dáng vẻ, bằng cấp của Thanh Hề coi như không tệ, còn sợ không tìm được người chồng tốt sao? Tôi cũng không tin! Hai ngày trước, một giáo viên trung học còn nhờ người làm mối tới nói chuyện, người ta là gia đình giáo sư, điều kiện không tệ, nhưng tôi còn chưa đáp ứng...”
Ở trong lòng Tôn Ngọc Hương, bà rất tin tưởng con gái mình, con gái đã quyết định chuyện gì nhất định đều có lý của nó.
Triệu Kim Sinh nghe vợ nói, tâm tình dịu xuống, nếu thật sự không thích hợp, như vậy tùy con gái ông lựa chọn, ngày thường ông rất hung dữ nhưng lại coi con gái như bảo bối. Con gái là thịt trên đầu quả tim, nếu nó không vui, ông cũng sẽ lo lắng, gấp gáp.
Triệu Thanh Hề quyết định đi ra ngoài một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...