Anh vội vàng ôm lấy cô, quấn trong chiếc áo ngủ của mình, đến chân cô cũng kéo vào trong lòng, anh không nhịn được trách: "Nếu như em làm mình bị cảm, xem anh có để ý đến em nữa không".
"Em nằm mơ thấy ác mộng, không có anh ở bên." Chúc Tiểu Tiểu dụi vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
"Đâu phải là trẻ con, nằm mơ sợ gì chứ? Em không sợ mất mặt sao, còn là hàng ma sư nữa." Miệng anh thì nói lời trêu chọc nhưng tay lại rất dịu dàng vuốt tóc cô an ủi. Nhìn dáng vẻ trẻ con đáng yêu lại thích dựa dẫm của cô, anh cúi đau hôn lên môi cô.
Chúc Tiểu Tiểu hưởng ứng nhiệt tình, dường như cần lấy lại chút dũng khí từ nụ hôn này. Nghiêm Lạc cười, phối hợp nhấc cô lên cao hơn, hôn cô thật sâu.
Rất lâu sau, Chúc Tiểu Tiểu thở phì phì, co người, lại bò vào lòng anh. Lâu đến mức Nghiêm Lạc còn cho rằng cô đã ngủ rồi, bỗng nghe thấy cô nói: "Boss, em mơ thấy anh không cần em nữa".
"Cả ngày nghĩ ngợi lung tung, anh làm sao có thể không cần em. Em cũng không có cơ hội để không cần anh đâu."
"Em mơ thấy chuyện trước đây." Chúc Tiểu Tiểu trong lòng có rất nhiều nỗi sợ: "Em biết đó là chuyện đã xảy ra, anh vứt em vào đường luân hồi. Em và anh đều mặc áo cưới màu đỏ, chúng ta còn uống rượu giao bôi, sau đó em đột nhiên biến trở lại hình dáng của heo, anh ôm em đi đến đường luân hồi, là con đường đá màu xám".
Nghiêm Lạc day day ở giữa hai mày cô, anh không thích dáng vẻ cau mày đau lòng này. "Em đeo sợi dây đỏ của Thiên Bà, quả nhiên lực cảm ứng quá mạnh." Anh chỉ chỉ vào tủ quần áo ở bên cạnh, Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai bộ lễ phục treo ở đó.
"Buổi chiều hôm nay vừa mới đưa đến, anh còn chưa mở ra xem kỹ."
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú hai bộ lễ phục kia, cảm giác nói không ra lời: "Nhưng mà, trong giấc mộng này, chính là em bị anh ôm đi trên đoạn đường đá, trước đó rất lâu em đã từng mơ thấy rồi. Có điều trước đây em không hiểu nó có ý nghĩa gì, cùng một giấc mơ, em mơ rất nhiều lần".
"Anh biết, em bị thương ở chân, lần đó khóc tỉnh lại, chính là mơ thấy giấc mơ này nhỉ." Sự việc của cô anh luôn ghi nhớ rất rõ ràng. "Lần đó anh ôm em đi cả đoạn đường, có lẽ đã kích hoạt ký ức kiếp trước của em, cho nên em cảm thấy có chút bất thường, thực sự đó là triệu chứng của việc rối loạn ký ức kiếp trước"
"Nhưng em không phát bệnh."
"Là bởi vì cái này." Nghiêm Lạc từ dưới bàn cầm ra một sợi dây chuyền, đeo lên cho Chúc Tiểu Tiểu, là đá tinh hồn màu tím nhạt kia.
Chúc Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy liền căng thẳng: "Không được, không được. Em không thể lấy nó nữa, đá này rất quan trọng đối với anh".
"Không quan trọng bằng em, đá tinh hồn này có thể bảo vệ em, em đeo nó lên, như vậy anh mới yên tâm."
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu ôm anh thật chặt cảm động muốn rơi nước mắt: "Vậy anh nhất định không được xảy ra chuyện, anh không ở bên cạnh em, em sẽ sợ hãi".
''Quỷ nhát gan." Anh lướt qua mặt cô, chặn lấy môi cô, "Không có em anh chẳng đi đâu hết, anh sẽ không để mất em một lần nữa. Em phải ngoan, đừng tháo nó xuống, đừng để anh lo lắng".
Chúc Tiểu Tiểu sờ sờ sợi dây chuyền, gật đầu thật manh: "Ông Nghiêm, anh cũng phải ngoan, nếu không em cũng sẽ lo lắng".
Anh cốc cốc vào đầu cô, cười mắng: "Nghịch ngợm".
Hai người mệt mỏi dựa vào chiếc ghế lớn, ai cũng không muốn cử động. Chúc Tiểu Tiểu buồn ngủ ngáp dài, nhưng vô tình khóe mắt nhìn thấy điện thoại của mình ở trên bàn, cô "á" lên một tiếng, bổ nhào tới cướp điện thoại: "Sao anh lại lấy điện thoại của người ta?".
"Tự em vứt bừa bãi, anh giúp em cầm lại để sạc pin. Nhân tiện xem một chút."
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, bên trong đó có rất nhiều ảnh cô chụp trộm Boss. Nghiêm Lạc xoa xoa má cô, thở dài nói: "Xem điện thoại một chút em cũng xấu hổ rồi, da mặt em mỏng như vậy, phải đợi đến khi nào mới có thể công chiếm anh đây?".
Mặt Chúc Tiểu Tiểu càng nóng hơn: "Chuyện đó, chuyện đó đợi thêm chút đi. Người ta cũng đang nỗ lực…”. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô cúi đầu chột dạ, sự nỗ lực của cô chính là mỗi lần giày vò anh đều không thành công, cuối cùng bản thân mình thì ngủ khò khò: "Đó, anh thấy không, uống loại rượu đó có tác dụng phụ. Lần sau đổi rượu khác là được".
"Còn đổi?" Anh thở dài: "Em đã sắp nếm hết tất cả các loại rượu trên thế giới rồi. Chúng ta vẫn nên kết hôn nhanh một chút, như thế em sẽ có động lực".
"Cùng với chuyện kia có quan hệ gì?"
"Đương nhiên có, loại tính cách ngại ngùng như em đây, nếu trở thành phụ nữ đã kết hôn mà vẫn là xử nữ1, em lẽ nào không thấy xấu hổ?"
1 Xử nữ: Người con gái vẫn còn trinh tiết.
Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng lên: "Anh lại ức hiếp em".
"Anh trông mong em ức hiếp anh còn không được, bản thân em quá ngốc, lại còn sợ đau. Anh không nghĩ cách kích thích em một chút, cả đời này em sẽ trốn tránh mất thôi."
"Vậy anh nói với em ba chữ kia, anh nói liền mười ngày, em khẳng định sẽ bị kích thích."
Nghiêm Lạc gườm cô, nha đầu đáng chết này, rõ ràng biết anh không quen treo trên miệng mấy câu tình ái gì đó.
Chúc Tiểu Tiểu cũng gườm anh, chu miệng lên làm nũng: "Anh xem, chính anh mới là đại vương xấu hổ đó". Cô đột nhiên nheo mắt lại cười rất đắc ý, vỗ vỗ vào ngực anh: "Không sao cả, em không chê ghét anh xấu hổ, miễn cưỡng tiếp nhận anh rồi, ông Nghiêm".
"Hừ." Nghiêm Lạc cũng nheo mắt lại tỏ vẻ không hài lòng, anh duỗi tay véo vào má cô: "Vậy em cũng phải có bản lĩnh, đợi kết hôn rồi, nếu như em vẫn không làm được, cứ chờ xem anh sẽ trị em như thế nào".
Anh chẳng dọa dẫm được cô đâu, Chúc Tiểu Tiểu cười he he, nhào vào lòng anh dụi qua dụi lại, Boss làm mặt xấu, giả hung dữ thật đáng yêu.
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy anh, hôn mạnh mấy cái lên mặt anh, cố ý hôn ặt anh dính đầy nước bọt. Nhưng một giây sau đó, cô liền gặp phải đợt phản công. Anh vác cô lên, mặc cô vừa cười vừa làm ồn, "vận chuyển" cô quay về phòng ngủ, ném lên trên giường, động tác thô lỗ nhưng không làm cô đau một chút nào. Anh ấn cô xuống giường, bắt đầu cắn.
Chúc Tiểu Tiểu sợ buồn lại sợ đau, ngọ nguậy vùng vẫy, hai người lăn qua lăn lại. Cuối cùng Chúc Tiểu Tiểu làm loạn mệt rồi, ôm lấy Nghiêm Lạc lơ mơ ngủ. Cô gối đầu lên ngực anh, nghe thấy nhịp tìm anh đập cùng một nhịp với mình, cảm giác rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Anh hôn lên trán cô, di chuyển xuống dưới, hôn lên mí mắt cô, khẽ giọng dỗ: "Mau ngủ, Heo Con ngốc".
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được mỉm cười, càng ôm anh chặt hơn, cô sờ vào sợi đá tinh hồn trên cổ, âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định sẽ bảo vệ Boss của mình thật tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mấy tháng qua đi, chẳng mấy chốc là đến tết m lịch rồi.
Trong mấy tháng này, công việc có rất nhiều tiến triển. Ví dụ như kế hoạch "gián điệp trong gián điệp" của Mẫn Kỳ cuối cùng cũng có kết quả, thiên đoàn hàng ma và m Yến Tư hy sinh một số lợi ích nhỏ làm chi phí cho Mẫn Kỳ thâm nhập vào nội bộ kẻ địch, khiến cho Mẫn Kỳ cuối cùng đạt được sự tín nhiệm của m Yến Nam, tiêu mất mấy tháng trời, cuối cùng thăm dò được địa điểm cất giấu hồn phách của Đậu Đậu.
Nhóm m Yến Tư thảo luận mấy lần, bàn kế hoạch tìm thời cơ tới trộm lấy hồn phách Đậu Đậu.
Trong những ngày này lại có mấy người gia nhập vào binh đoàn hàng ma của Nghiêm Lạc. Nhóm ngưòi bọn Chu Duệ, A Dũng, A Cường, Thẩm Thanh, Thạch Đầu, còn có cả Đại Hưởng, có một ngày tập thể kéo hành lý, cầm giấy xác nhận từ chức, giả bộ đáng thương không có chỗ dựa đến trước cửa lớn của biệt thự xin việc. Đùa ấy người bọn Thư Đồng cười không nhịn được, châm biếm nói Ray mang đến truyền thống xấu, dạy đàn em chiêu thức xấu.
May mà Nghiêm Lạc cuối cùng vẫn tiếp nhận bọn họ, nhưng anh lạnh tanh nói một câu: "Chuyển lời đến tất cả mọi người trong công ty, nếu như ai vì đến chỗ tôi đây mà từ chức bừa bãi, hoặc không làm việc tử tế cho A La, tôi sẽ khiến bọn họ hối hận".
Mọi người vội vàng đồng ý, A Dũng vỗ ngực, may mà bắt kịp chuyến xe cuối cùng. Chúc Tiểu Tiểu lại vui vẻ, Boss này vẫn luôn "cool" như vậy, rõ ràng lo lắng A La ở bên kia gặp khó khăn, hy vọng có thể giúp đỡ cô ấy một tay, nhưng mỗi lần nói chuyện với A La đều phải lạnh lùng, giả vờ khô cứng.
Thực ra Tề Nghiên La mấy tháng nay làm việc với Tất Mặc Kỳ cũng rất thuận lợi. Cửu Thiên Huyền Nữ không hiểu tại sao lại không còn khắt khe như trước, Huyền Thiên phái ở trong cao ốc Đế Cảnh thái độ cũng có hài hòa hơn, không những thế các kỹ thuật mới trong Công ty Nhã Mã đã bắt đầu thu hút bọn họ, rất nhiều người chủ động học tập và xin chỉ bảo. Mấy tháng này hợp tác với nhau, nhân lực hai bên hòa thuận không xảy ra chuyện gì.
Thân thể của Đậu Đậu ở trong cao ốc Đế Cảnh, quá trình hồi phục tương đối tốt. Tộc trưởng Huyết tộc, Cừu An đến thăm mấy lần, nước mắt lưng tròng cảm kích Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La. Mọi người vốn cho rằng chuyện này sẽ bị Cửu Thiên Huyền Nữ tìm tòi tỉ mỉ và gây cản trở, nhưng lựa chọn nhìn mà coi như không thấy của bà ta khiến mọi người đều hết sức bất ngờ, lẽ nào bà ta đã ngầm đồng tình rồi?
Thời gian này, Chúc Tiểu Tiểu bận vô cùng, cô không làm theo kế hoạch của Nghiêm Lạc kết hôn luôn sau khi lấy được lễ phục. Một là vì công việc của bố mẹ tương đối bận rộn, không tiện mời họ về nước nhanh như thế, hai là cô muốn tìm một ngày có ý nghĩa đặc biệt để tổ chức hôn lễ. Tuy cô cũng cảm thấy không nên làm quá lớn, quá ồn ào, chỉ cùng với bố mẹ và mấy người bạn tốt ăn một bữa cơm, làm một nghi thức nhỏ là được rồi, nhưng ngày tổ chức, cô vẫn muốn rời đến ngày lễ Tình nhân. Lễ Tình nhân đó, lãng mạn biết bao!
Vốn dĩ cho rằng Nghiêm Lạc sẽ phản đối, ai biết được sau khi anh nghe thấy lý do liền vui vẻ đồng ý.
Điều Chúc Tiểu Tiểu không biết đó là, trong lòng Nghiêm Lạc không những không khó chịu mà còn thấy may mắn vô cùng, ngày cô chọn là lễ Tình nhân tháng Hai của phương Tây, nếu như cô cứ đòi vào lễ Thất tịch1 của Trung Quốc, vậy thì gay rồi, còn phải đợi hơn nửa năm nữa. Cho nên định vào tháng Hai, anh còn có thể tiếp nhận được.
1Thất tịch: Lễ Tình nhân của Châu Á, cũng chính là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau, mùng bảy tháng Bảy m Lịch.
Hôm nay là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, nhưng vào lúc bảy giờ sáng, Nghiêm Lạc vẫn tổ chức một trận huấn luyện thực chiến cùng mấy người bọn m Yến Tư theo kế hoạch.
m Yến Tư, Cao Lôi, Thư Đồng, Tư Mã Cần, Tiết Phi Hà, Vu Lạc Ngôn, Ray, còn có Mẫn Kỳ, tám người này là chủ lực. Bởi vì trong huấn luyện, việc phân tích địa hình, điều khiển đội ngũ, sắp xếp chiến thuật sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề phát sinh, cho nên Ray liền chính thức gia nhập đoàn quân tám người thi triển trận pháp, còn Chu Duệ thì phụ trách sắp xếp, điều khiển từ xa. Chúc Tiểu Tiểu và mấy người nhóm A Dũng được phân làm quân hậu viện, cũng tham gia huấn luyện.
Mô phỏng thế lực bọn họ phải đối đầu, Nghiêm Lạc đưa đến hơn chục linh hồn đã qua huấn luyện, tám người cấp B của Huyết tộc, ngoài ra còn có hai tiểu Sơn thần.
Theo lệ là Mẫn Kỳ và m Yến Tư đánh tiên phong, Tiết Phi Hà, Vu Lạc Ngôn, Ray, Cao Lôi ở giữa, Thư Đồng và Tư Mã Cần đệm phía sau. Chúc Tiểu Tiểu và bọn A Dũng thì ở vòng ngoài tùy cơ trợ giúp.
Huấn luyện vẫn luôn từ bảy giờ sáng sớm đến mười một giờ trưa, mục tiêu lần này là yêu cầu bọn họ lấy được một lá cờ ở trên đỉnh núi, cắm thẳng cờ lên là coi như thắng. Các hàng ma sư bởi vì có trang bị mới rồi, tinh thần hợp tác lại tăng thêm không ít, cho nên lúc bắt đầu vẫn coi là thuận lợi, cả đoạn đường tiến lên đến hơn nửa lưng núi. Nhưng cùng với thời gian, thể lực của mọi người bắt đầu giảm xuống, phòng bị cũng buông lỏng hơn, lúc này chính là thời cơ tấn công cho đối thủ.
Sơn thần đột nhiên xuất chiêu, "ùm" một cái, thân núi sụt xuống một hố lớn, m Yến Tư nhất thời không để ý, liền rơi xuống dưới.
Mẫn Kỳ một chân đá Huyết tộc ở trước mặt ra, bấm tay giăng kết giới ngăn cản đối phương tấn công, sau đó quay người muốn tới giúp m Yến Tư, lại bị một Huyết tộc khác nhào đến đẩy ngã.
Vu Lạc Ngôn lớn tiếng chỉ điểm vị trí của Sơn thần, Tiết Phi Hà lập tức phóng tiễn.
Tất cả mọi người đều lắp máy trợ lực dưới chân, m Yến Tư trong thời khắc ngã xuống hố lớn đã vội vàng khởi động, lực đẩy ở trên hai chân giúp anh kịp thời bám vào vách hố. Thư Đồng chạy đến vung ngân liên tiêu, m Yến Tư nắm chắc, mượn lực nhảy ra.
Nhưng lúc này, một Huyết tộc từ trên cây trực tiếp xông xuống, bắn mấy phát súng vào Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn tránh được phát đầu tiên, nhưng lại dính phải phát thứ hai ở chân, ba phát tiếp theo bắn trúng vào ngực, dầu dính khắp người, lập tức tuyên bố tử trận.
Ray ở bên cạnh vội vàng xông lên, "đoàng đoàng" mấy phát súng xử lý Huyết tộc kia, song cũng không kịp cứu Vu Lạc Ngôn. Anh ngẩn ra một lát, không chú ý mấy thân cây phía sau đột nhiên chuyển vị trí, bùn dưới chân cuộn lên, trực tiếp ấn anh xuống. Ray muốn lăn ra khỏi phạm vi tấn công của địch, nhưng vẫn bị cuốn lại trong đống đất,
Một Sơn thần nhảy ra, hét lên với anh: "Anh cũng tiêu rồi".
Ở bên kia, tiễn của Tiết Phi Hà đã dùng hết, cô bắn "phụt phụt" mấy phát, trúng vào hai con ác linh, đang chuẩn bị cùng Cao Lôi đến giải cứu cho Mẫn Kỳ, Nghiêm Lạc lại không biết từ đâu hiện ra, đánh bọn họ mỗi người một chưởng. Hai người tránh không kịp, bị đánh bay sang một bên. Nghiêm Lạc xoay cánh tay một cái, trường đao màu đen xuất hiện, anh vừa vung đao đã kề đúng lên cổ m Yến Tư đang đánh nhau với Sơn thần.
"Mọi người thua rồi", Nghiêm Lạc lạnh tanh tuyên bố.
Thư Đồng "á" lên một tiếng, ngồi xuống đất, cô mệt đến mức thở hồng hộc, nhìn nhìn đỉnh núi, chỉ còn không đến một phần ba quãng đường, thật quá đáng tiếc! A Dũng, A Cường mặt đầy bùn đất từ đống đất bò ra, hai người Huyết tộc cười hi hi kéo bọn họ dậy.
m Yến Tư lướt nhìn tình hình của mọi người một cái, buồn bã không lên tiếng, trong lòng anh đương nhiên là không phục.
Nghiêm Lạc nói: "Mọi người phối hợp loạn xị cả lên, để ý phía trước không quan tâm phía sau, tự mình tìm nguyên nhân đi. Thấy mình bị phạt thì ngoan ngoãn thực hiện, chớ có lười nhác".
Mọi người không dám thở mạnh, buồn bã cúi đầu nhận lệnh. Hai Sơn thần hành lễ với Nghiêm Lạc, lùi lại ẩn thân rời đi. Nhóm Huyết tộc cũng tập trung đến, Nghiêm Lạc gật đầu nói: "Vất vả rồi, đa tạ", sau đó xua tay với mọi người, biểu thị giải tán. Anh tự mình dắt Chúc Tiểu Tiểu đi trước.
Cả nhóm người mệt đến sống dở chết dở, hoặc là ngồi hoặc là nằm nguyên tại chỗ, lười nhác nghỉ ngơi. Thư Đồng nhìn Boss vừa đi chầm chậm vừa gỡ lá cây bùn đất trên tóc cho Chúc Tiểu Tiểu, đi được một đoạn có lẽ là đau lòng, thương Chúc Tiểu Tiểu mệt, lại bế cô lên, lúc này đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt mọi người.
''Mọi người nói xem, Boss cả ngày mặt lạnh lùng với chúng ta, quay đầu cái lại giả dịu dàng với Tiểu Tiểu, thời gian lâu như thế, chẳng biết có bị tâm thần phân liệt không nữa?" Thư Đồng đúng là chẳng nói được câu nào tử tế.
Mẫn Kỳ trả lời với ngữ khí không vui: "Chẳng trách Boss không cho chúng ta tới xem nghi lễ, hóa ra là sợ miệng quạ đen cô đây làm hỏng chuyện".
"Xí, Tiểu Tiểu nói khi tổ chức hôn lễ đều sẽ mời chúng ta." Thư Đồng lười nhác trả lời: "Đi đăng ký có nghi lễ gì hay chứ, cùng xếp hàng chẳng có ý nghĩa gì, mệt đến chết”.
Chúc Tiểu Tiểu cũng rất mệt, nhưng điều này không ngăn được tâm trạng hưng phấn của cô. Vừa về đền nhà, cô liền xông vào phòng tắm, tắm rửa mất nửa giờ đồng hồ, khiến cho Nghiêm Lạc phải lo lắng gõ cửa: "Em tắm xong chưa? Khóa cửa làm gì, nhanh chút".
“Được rồi, được rồi.” Chúc Tiểu Tiểu mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài, lại xông vào trong phòng ngủ, bắt đầu xoa cái này bôi cái kia lên mặt. Nghiêm Lạc giống như bà mẹ già, theo phía sau cô làu bàu: "Sấy tóc trước đã, trời lạnh, cẩn thận cảm". Nhìn cô chăm chú xử lý khuôn mặt, anh chỉ đành đích thân đi lấy máy sấy, sấy tóc cho cô.
Mắt cô sáng long lanh, khuôn mặt vui mừng hạnh phúc, anh cũng không kìm được cứ cười mãi, sấy khô tóc cho cô rồi, cúi đầu khẽ hôn cô, nhưng miệng lại nói: "Xoa nhiều hơn nữa cũng chẳng đẹp được, cứ nên thế này thôi".
Chúc Tiểu Tiểu quay người lại đánh anh một cái: "Ông Nghiêm, tôi vẫn còn chưa gả cho ông đâu, nếu ông khiến tôi không vui, tôi sẽ để ông làm người chồng bị vứt bỏ".
"Ừm, vấn đề rất nghiêm trọng." Anh rất thức thời, chấp nhận cúi mình trước thế lực tà ác: ''Bà Nghiêm, bà thật xinh đẹp. Chồng bà chuẩn bị xong cơm rồi, xin bà Nghiêm nể mặt". Anh đùa cho Chúc Tiểu Tiểu cười ha hả, nhưng một giây sau đó, cô bắt đầu hét lớn. Anh bế bổng cô lên, bước về phía phòng ăn.
"Đi thôi, bón Heo Con nhà anh cho no rồi đưa ra ngoài đi dạo."
Bữa cơm này hai người ăn đến phát mệt, anh gắp cho em một miếng, em bón cho anh một thìa. Chúc Tiểu Tiểu cứ ăn rồi ăn, lại ngồi không thấp thỏm, cô muốn đi tìm quần áo, hôm qua cô mất cả nửa ngày thử hết bộ này đến bộ khác, bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy không hài lòng. Kết quả của việc không an phận chính là bị Boss đại nhân giáo huấn, bị ấn lên trên ghế ăn xong nửa bát cơm cuối cùng, lúc này mới được giải phóng.
Đến khi Nghiêm Lạc thu dọn hết bát đũa, tắm rửa xong, đi tới phòng chứa đồ lấy quần áo, mới phát hiện Heo Con nhà anh vẫn đang đắn đo. Quần áo mới đầy chật một tủ, mà cô vẫn không chọn được một bộ thích hợp. Anh thở dài, cuối cùng lấy khí thế của Boss ra, quyết định trang phục cuối cùng cho cô.
Một giờ sau, hai người có mặt trong Cục Dân chính, tất cả giấy chứng nhận, bảng biểu, ảnh đều đã chuẩn bị từ sớm.
Hóa ra Nghiêm Lạc sắp xếp xong mọi việc trước rồi, vừa đến nơi liền có nhân viên ra đón, cung kính lễ phép, mọi thủ tục cứ giao hết cho bọn họ là xong. Nhưng Heo Con nói muốn được thể nghiệm quy trình kết hôn thông thường, tự mình xếp hàng vào đăng ký, cảm giác sẽ rất thú vị. Boss đại nhân toàn bộ đều theo cô, thế là hai người nắm tay nhau đứng phía sau đoàn người mới.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn hàng người rút ngắn từng chút một, tự nhiên thấy hơi cãng thẳng, chân tay không biết nên đặt vào đâu. Nghiêm Lạc nắm thật chặt tay cô, sợ rằng bệnh đà điểu của cô phát tác, lâm trận lại hối hận.
"Boss, thực ra chúng ta quen biết mới hơn một năm, cũng chưa hề lâu." Quả nhiên cô gái này bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
"Em ngoan đi, rất nhanh nữa là đến chúng ta rồi.”
"Boss, có phải kết hôn rồi em vẫn gọi anh là Boss thì không thích hợp nữa không? Nhưng mà em gọi kiểu khác đều không thuận miệng." Vấn đề này, vào cái lúc như thế này, mà cũng có thể mang đến phiền não? Khóe mắt Nghiêm Lạc bắt đầu giật.
"Em muốn gọi thế nào cũng được, không sao."
"Vậy, anh nói xem chúng ta tiến triển nhanh như thế, yêu đương còn chưa đủ, làm thế nào?"
Logic gì vậy? Chẳng hiểu ý câu này thế nào nữa, nhưng Nghiêm Lạc vẫn nhẫn nại trả lời: "Không sao cả, sau khi kết hôn vẫn có thể nói chuyện yêu đương, em muốn yêu thế nào đều được".
"Boss, ngày mai bố mẹ đến rồi, chúng ta hôm nay đi đăng ký trước, bọn họ sẽ không vui phải không?"
"Không đâu, anh đã nói hết với họ rồi, em chẳng phải cũng nói chuyện điện thoại với họ rồi sao? Đừng lo lắng, họ quay về chính là để tham gia hôn lễ, hôm nay là ngày tốt, đãng ký rất thích hợp."
"Boss, anh có căng thẳng không? Vạn nhất xếp hàng đến lượt chúng ta, người ta tan làm rồi thì phải làm sao?"
"Không thể như vậy đâu."
"Boss, vậy anh nói kiếp sau chúng ta có cần kết hôn một lần nữa không, lần này kết hôn rồi, đến lần sau còn được tính không?"
"Heo Con!" Nghiêm Lạc cuối cùng không nhẫn nại được nữa, giữ lấy mặt cô: "Em nhìn vào anh". Anh nói rõ ràng từng chữ: "Anh muốn em làm vợ của anh, anh muốn Chúc Tiểu Tiểu gả cho Nghiêm Lạc, vô cùng vô cùng muốn!". Nha đầu đáng chết này, làm cho anh cũng căng thẳng lây rồi. Tuy anh đúng là có chút cố ý, muốn trước khi bố mẹ cô đến, đem tên của mình in lên trên chứng minh thư của cô. Nhưng anh thật sự không phải vì lo lắng chuyện kết hôn có biến cố, bây giờ Heo Con ngốc này lại bắt buộc phải làm cho cảm xúc trở nên căng thẳng đến vậy.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, không kìm được gật đầu thật lực. Cô cũng muốn, cô cũng muốn làm bà Nghiêm của Boss, rất muốn rất muốn! Cô chỉ là gặp phải chuyện lớn, đầu óc suy nghĩ linh tinh một chút thôi.
Nghiêm Lạc cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Chúc Tiểu Tiểu thấp thoáng nghe thấy xung quanh có người cười, mặt cô rất đỏ, chỉ muốn giấu vào lòng Boss. Nghiêm Lạc khe khẽ nói với cô: "Dũng cảm một chút, Heo Con của anh".
Ừm, dũng cảm lên, chẳng phải chỉ là đăng ký thôi sao. Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt lấy cánh tay Nghiêm Lạc, tiến về phía trước cùng với hàng người đang rút ngắn dần. Sắp sửa đến bọn họ rồi, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng.
"Boss, Boss, vậy anh nhất định phải nói cho Hồ Dĩnh kia anh đã kết hôn rồi đó." vẻ mặt cô trịnh trọng, lại nghiêm túc, Nghiêm Lạc không thể nhịn được cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...