Heo yêu Diêm vương

Nếu như Bắc m Vương lần này hành động thành công, ông ta ắt sẽ dùng nó làm thần vật, linh vật hoặc là gắn trên mình của thứ khác, ma mới không ngừng xuất hiện, thế giới này sẽ ngày càng đáng sợ.
 
Tề Nghiên La cảm nhận được sâu sắc mức độ nghiêm trọng của vụ việc, báo cáo lại cho Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền Nữ tức giận, hẹn gặp Bắc m Vương nói chuyện, muốn điều tra đến ngọn ngành, nhưng Bắc m Vương lại tránh không gặp, mất tích không dấu vết.
 
Nghiêm Lạc bảo người chuyển lời tới Tề Nghiên La, nhờ cô phát thông cáo cho thần linh các nơi, nhắc nhở mọi người đã xuất hiện thủ đoạn mới nuôi ma trong linh hồn, bảo mọi người nhất thiết cẩn thận, đề cao phòng bị, nếu như phát hiện ra bất cứ chuyện khác thường nào, cần lập tức thông báo.
 
Trọng tâm chú ý đều đặt ở chỗ Bắc m Vương, phải tìm thấy hồn phách của Đậu Đậu, phải phanh phui kế hoạch thực sự của Bắc m Vương. Cần tìm hiểu xem ngoại trừ Đậu Đậu, ông ta có còn nuôi dưỡng ma trong linh hồn người nào nữa không? Cứ như thế nuôi dưỡng từng con ma nhỏ, tuy khủng khiếp đáng sợ, nhưng phí thời gian, phí sức lực, phí công phu, cuối cùng uy lực cũng không lớn, hiệu suất thấp như vậy, đối với ông ta có lợi ích gì? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?
 
Mọi người dốc toàn lực tìm kiếm Bắc m Vương, nhưng ông ta giống như là mất tích vậy, trong vòng tình báo hoàn toàn không có tin tức của ông ta. Ngay đến m Yến Nam cũng không thấy tăm hơi, thậm chí đến khi m Yến Tư quay lại trong tộc thanh trừ người của cô ta, phá bỏ thế lực của cô ta, cô ta cũng không xuất hiện.
 
Vụ án này của Đậu Đậu giống như rơi vào bế tắc, một chút tiến triển, mọi người đều không có. Lúc này Nghiêm Lạc lại tuyên bố, anh muốn thêm một thành viên nữa vào đội. Thành viên mới này biết đâu có thể mang đến bước đột phá mới cho vụ án.
 
Người này là ai?
 
Mẫn Kỳ.
 
 
Buổi tối hôm nay, trong một khách sạn nhỏ, m Yến Nam ngồi uống rượu buồn rầu.
 
Những trưởng lão và người trong tộc kia của m gia, cô ta rõ ràng đã thu phục được hơn nửa rồi, chỉ còn lại một bộ phận người cứng đầu ngang ngạnh, kiên trì cho rằng m Yến Nam cô ta là tà môn ngoại đạo, không chịu đưa cô ta lên vị trí lãnh đạo. m Yến Tư, tên này vừa quay về, trong gia tộc lập tức có người ngả giáp tới ôm chân gã. Năng lực của cô ta không kém hơn, dựa vào cái gì cô ta phải thấp hơn gã một cấp?
 
Cô ta càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng tức.
 
Bây giờ Bắc m Vương ẩn thân bế quan, nói là phải làm chuyện lớn, yêu cầu cô ta không được huênh hoang hành động, muốn cô ta trốn đi một thời gian, dừng toàn bộ công việc. Chuyện này hại cô ta đến gia tộc cũng không dám về, m Yến Tư kia nhân cơ hội lại dám trừ diệt thế lực của cô ta trong gia tộc, mà cô ta cứ phải ngồi yên một chỗ, miễn cưỡng nuốt cơn ấm ức này vào trong bụng.
 
Cô ta làm sao có thể không tức giận, không phiền não?
 
Vừa rồi thân tín của cô ta truyền đạt, nói m Yến Tư có lời, bảo những vụ án mà cô ta phạm phải đều bị liệt vào trọng điểm, phía cảnh sát và giới hàng ma đều đang lùng tìm cô ta gắt gao, những chuyện cô ta tự tay làm, cuối cùng có một ngày cô ta sẽ phải trả giá.
 
m Yên Nam ngẩng đầu uống cạn một ly rượu, trong lòng hận đến cực độ, muốn bắt cô ta? Nằm mơ đi! Cô ta không tin bản thân mình không thắng nổi m lão cửu, cô ta mới là người mạnh nhất của giới hàng ma.

 
Một người đàn ông không mời tự đến ngồi bên cạnh cô ta, cầm bình rượu lên thay cô ta rót đầy hai ly. m Yến Nam đập bàn một cái, lớn tiếng đuổi người: "Cút!", cần gì biết hắn là ai chứ, cô ta một chút cũng không có tâm trạng bắt chuyện với đàn ông.
 
"Đuổi tôi đi, cô sẽ hối hận." Người đến không hoảng không vội, nói.
 
m Yến Nam quay đầu nhìn: "Là anh?".
 
Lại là Mẫn Kỳ, m Yến Nam cong khóe miệng lên cười lạnh tanh. Người này trước đây đổi tên lẩn vào đám tay chân của cô ta, không làm ra chuyện gì lớn. Nhưng sau khi anh ta bị bắt, cô ta lại tra được ra, là một hàng ma sư phản đồ giết chú diệt tộc, lại còn từng cầm đầu tổ chức tà giáo, hô gọi Hậu Khanh thức dậy. Có lẽ là cùng một loại người với cô ta, nhưng mà anh ta phạm đại án, sao có thể dễ dàng ra ngoài như vậy?
 
"Có chuyện?"
 
"Tìm cô bàn chuyện hợp tác." Mẫn Kỳ cũng tự mình rót một ly, rất bình tĩnh.
 
"Anh đến thân phận thực sự còn che giấu, tôi nhìn chẳng ra thành ý hợp tác của anh."
 
"Ha, tôi cũng phải xác nhận một chút cô có đủ tư cách hợp tác với tôi không, từ đầu đã nói rõ ra thì đâu còn thú vị nữa. Hơn thế, với bản lĩnh của cô, chẳng phải đều điều tra ra rồi sao?"
 
m Yến Nam chống cằm: "Nhưng tôi không có hứng thú hợp tác với anh".
 
Mẫn Kỳ cười: "Tôi chính là được Boss của m Yến Tư thả từ trong lao ra, như thế này, chắc cô có hứng thú rồi chứ?".
 
m Yến Nam hơi nheo mắt: "Mẫn Kỳ, anh coi tôi là con ngốc sao? Không có điều kiện gì, hắn ta lại đem thả anh ra? Sao nào, anh không có hứng thú làm hàng ma sư, muốn làm gián điệp?".
 
"Vậy phải xem là gián điệp của bên nào nữa. Cô điều tra qua về tôi, chắc là biết, Mẫn Kỳ tôi chẳng phải loại người tốt gì, lý tưởng cứu thế của bọn họ tôi không có hứng thú, tôi chỉ làm việc có lợi ình. Cô lẽ nào không muốn có người thâm nhập vào nội bộ bọn họ? Cái vị chống lưng phía sau cô kia, lẽ nào không muốn biết tình hình của bọn Nghiêm Lạc? Cô tìm không được người đáng tin cậy và có tác dụng hơn tôi đâu." Mẫn Kỳ vứt lại một tờ giấy, bên trên viết địa chỉ của khu biệt thự bọn Nghiêm Lạc ở và số điện thoại liên hệ của mình, anh ta nói: "Cô có thể điều tra một chút, thảo luận một chút với ông chủ của cô, nếu như muốn liên hệ với tôi, thì gọi theo số điện thoại này. Đương nhiên, quyền lợi cần cho tôi các cô cũng cân nhắc một chút, điều kiện thấp quá, tôi không nhận đâu".
 
m Yến Nam hớp một ngụm rượu, không nhận tờ giấy, cũng không nhìn anh ta. Mẫn Kỳ cười cười, quay người rời đi.
 
Một lúc lâu sau, khi đã uống thêm ba ly rượu, m Yên Nam nhìn tờ giấy trên bàn, cuối cùng cầm nó lên.
 

Đối với sự gia nhập của Mẫn Kỳ, bọn Cao Lôi, Tư Mã Cần, Thư Đồng và Ray đều không vui mừng lắm. Người này gây cho bọn họ ấn tượng quá xấu, trước đó làm ra nhiều chuyện như thế, bây giờ quay người biến thành đồng đội, bọn họ làm thế nào cũng không thoải mái được. Bởi vì người là do Boss đưa đến nên bọn họ không có cách nào phản đối, nhưng những lời không thoải mái này, thì nhịn không được muốn nói ra.
 
"Boss." Thư Đồng nhìn sơ đồ Địa ngục bát đấu trận trên màn hình lớn, đưa ra nghi vấn trước tiên: "Vị trí của chúng tôi trong trận pháp này cùng với Thiên cang bát trận sau này phải luyện giống nhau phải không? Vậy tôi đứng ở phía sau, Mẫn Kỳ giăng kết giới đánh tiên phong, tôi thực sự thấy lo lắng. Vạn nhất chúng tôi đang đột phá vòng vây, anh ta nguy hiểm như thế, lại giăng kết giới, tạo ảo ảnh đem hậu viện binh tôi đây vây lại trong trận địch, tôi chẳng phải sẽ chết rất oan uổng sao?".
 
Nghiêm Lạc trả lời rất bình tĩnh: "Vậy cô phải luyện tập tốt một chút, khi anh ta hãm hại cô, cô có bản lĩnh phá chiêu của anh ta, giết anh ta, cô sẽ không cần lo lắng nữa".
 
Thư Đồng kinh ngạc há hốc miệng, quả nhiên là câu trả lời cấp Boss, rất "dã man"! Cô đá một cái vào chân Cao Lôi đang len lén cười, lừ mắt với bọn họ. Những người này rõ ràng trong lòng đều suy nghĩ giống cô, thế mà chỉ biết đứng đó giả vờ.
 
Chúc Tiểu Tiểu vội xoa dịu: “Mẫn Kỳ không phải như vậy đâu, anh ấy đã thay đổi rồi". Cô nhìn khắp lượt mọi người, lại chuyển hướng sang Mẫn Kỳ.
 
Ánh mắt của cô trong trẻo thanh khiết, bên trong tràn đầy tín nhiệm. Mẫn Kỳ bị cặp mắt đó nhìn, có chút mất tự nhiên, không kìm được cụp mắt xuống lẩn tránh, anh ta trả lời một câu: "Đúng, tôi đã gia nhập rồi thì sẽ không làm những chuyện như thế kia, tôi sẽ đồng tâm hiệp lực với mọi người".
 
m Yến Tư vừa lau súng vừa nói: "Vậy anh tốt nhất nên giải thích một chút, vì sao hai ngày nay có người đến đây lén lén lút lút thăm dò từ xa, trong giới cũng có người nghe ngóng về anh?".
 
Mẫn Kỳ cười: '"Bọn họ mới thế mà đã bại lộ rồi? Thật quá không chuyên nghiệp. Tôi đã đi tìm m Yến Nam, tôi nói cho cô ta tôi gia nhập với mọi người, có thể cung cấp tin tình báo của bên này cho cô ta".
 
"Tôi nhổ vào!" Thư Đồng vừa nghe thấy điều này liền nhảy lên.
 
"Phụt", một lưỡi đoản đao bay qua sát đầu Mẫn Kỳ, trực tiếp găm vào bức tường ốp gỗ trang trí ở phía sau anh ta. Tư Mã Cần đưa tay ra rất bình thường, không hề có ý xin lỗi: "Tôi luyện tay một chút".
 
Mẫn Kỳ không để ý đến bọn họ, nhưng nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu đang cau mày lại, bèn giải thích: "Nếu như cô ta tiếp nhận tôi, tôi sẽ có thể lấy được tin tức của Bắc m Vương. Tôi đã hỏi qua Boss, hiện nay cần nhất chẳng phải chính là tin tức của Bắc m Vương sao? Rõ ràng khi tỉ thí, chúng ta hoàn toàn không lợi thế, vậy thì cứ xem xem bọn chúng có điểm yếu nào đâm vào được không. Mọi người theo dõi bọn chúng sát sao như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, đương nhiên chúng ta nên đổi phương pháp làm việc khác".
 
"Nói còn hay hơn cả hát." Cao Lôi giống như đang tự nói tự nghe, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng truyền đạt đến tai mọi người.
 
"Gián điệp hai mang? Trước khi anh làm việc không chịu nói, bị bại lộ rồi mới nói cái này cái kia, muốn để chúng tôi tin tưởng, liệu có khả năng không?" Ngữ khí của Ray cũng rất khinh thường. Lúc đầu Mẫn Kỳ này còn từng đánh Tiểu Tiểu bị thương, bây giờ thái độ lấy lòng rõ ràng như thế, Boss làm sao không một chưởng đánh chết anh ta, để lại tai họa này, chắc chắn sẽ làm vướng chân mọi người. Anh ta lại còn bắt chước mọi người gọi Nghiêm Lạc là Boss, khiến người ta nghe thấy thật sự không thoải mái.
 
Nghiêm Lạc nói lạnh tanh: "Tất cả không cãi nhau nữa! Mẫn Kỳ, anh biết tôi có thể xử lý anh như thế nào, anh hãy làm tốt việc của mình. Còn nữa, mấy người mọi người, đoàn kết và đồng lòng là điều kiện cơ bản nhất để thắng lợi, tình huống sau này mọi người phải đối mặt, sẽ còn phiền phức hơn so với tiêu diệt ma thần Ám Dạ, đừng cho rằng trong sự việc đó mọi người đã quá tài giỏi rồi. Ám Dạ đó bị tôi đánh thương, mọi người mới có được lợi thế. Tôi chỉ nói một lần, tính mệnh là của mọi người, trên chiến trường không phải thắng lợi thì là diệt vong. Việc đến nơi đây, do mọi người lựa chọn, mỗi người trong căn phòng này đều là đồng đội, mọi người nắm giữ sự sống chết của đối phương, đây không phải là chuyện đùa. Sau hôm nay tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một cuộc đấu đá trong nội bộ nào nữa, mấy người hoặc là xử lý nhau cho xong một lượt, hoặc là bắt đầu từ giờ hãy chăm chỉ tập luyện cho tốt. Đừng lãng phí thời gian và tinh lực của tôi".

 
Anh nói xong, trong phòng này lạnh đến mức sắp rơi ra băng vụn, tất cả mọi người không ai dám kháng nghị, Nghiêm Lạc lạnh lùng lướt qua bọn họ một cái, lại nói: "Hôm nay luyện Địa ngục bát đấu trận trước, vị trí cứ theo như tôi sắp xếp vừa rồi, thi triển trận hình thế nào, trong máy tính này có đủ, mọi người tự luyện đi".
 
Cho đến khi Nghiêm Lạc đã ra ngoài một lúc lâu, những người trong căn phòng này mới bắt đầu khôi phục khả năng hành động. Thư Đồng duỗi duỗi cánh tay, lớn tiếng hét: "Làm việc làm việc, Boss dọa chết người ta rồi. Tiểu Tiểu cô phải thủ thỉ bên gối nhiều vào, để Boss có nhiều thêm một chút ấm áp, rõ ràng là người đàn ông đang yêu, làm sao vẫn khô cứng như thế chứ?".
 
"Thông thường khi Thư Đồng nói những lời bom mìn này, Boss liền sẽ xuất hiện." Lời đó của Cao Lôi dọa cho Thư Đồng lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa. "Đáng tiếc lần này lại không có", Cao Lôi giờ mới nói nốt nửa câu phía sau.
 
"Khốn, muốn đánh nhau không?" Thư Đồng bày ra tư thế, dù gì phòng này chính là chỗ dùng để luyện tập, kéo cái thì có thể ngã xuống đất, thuận tiện biết bao.
 
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính: "Luyện với cô? Không hứng thú". Anh quay sang Mẫn Kỳ: "Ê, vận động giãn gân cốt nhé".
 
Mẫn Kỳ cười cười, cởi áo khoác ngoài ra: "Được".
 
"Vậy tôi xếp hàng, Cao Lôi đánh xong, anh đổi sang tôi." Thư Đồng lùi sang một bên nhường chỗ cho bọn họ, đặt hẹn trận tiếp theo. Mẫn Kỳ né người tránh một đòn tấn công của Cao Lôi, trả lời: "Được! Ai muốn đến cũng được".
 
Chức Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ như thế thở phào một cái. Đánh đấm ồn ào cũng coi là một loại phương thức giải tỏa tâm lý, cải thiện quan hệ nhỉ? Cô quay người chạy ra ngoài tìm Nghiêm Lạc, anh nói hôm nay có việc rất quan trọng muốn nói với cô.
 
Chuyện Nghiêm Lạc muốn nói là hôn sự.
 
Nghiêm Lạc rất bận, anh ngoại trừ được ngủ một ngày sau khi từ thôn Huyết tộc quay về, thì liên tục mấy ngày liền đều bận rộn không ngủ không nghỉ. Những việc liên quan tới tài sản và sắp xếp kinh doanh của mấy công ty, chuẩn bị tất cả người đưa tin, lên kế hoạch huấn luyện Thiên cang bát trận, chỉnh lý lại hệ thống Huyết tộc, tiếp nhận tin tình báo về Bắc m Vương và đại kiếp diệt thế... Một ngày cứ coi như có bốn mươi tám giờ cũng vẫn không đủ dùng, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn rút thời gian rảnh liên hệ may lễ phục.
 
Anh đã từng nói, anh muốn lấy Heo Con.
 
Nghiêm Lạc vẫn luôn cất giữ bản vẽ kiểu dáng áo cưới của hôn lễ cùng với Heo Con năm đó. Nhiều năm vậy rồi, vẻ mặt ngại ngùng mỉm cười của Heo Con khi mặc áo cưới ngày ấy thỉnh thoảng vẫn hiện về trong tâm trí anh, đến hôm nay lại còn thêm nụ cười nghịch ngợm nhăn mũi lại nữa. Những thứ này khiến anh cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc. Đã rất nhiều lần anh tưởng tượng ra hình ảnh Heo Con yêu dấu một lần nữa mặc bộ áo cưới kia, hoàn thành hôn lễ lúc đầu bọn họ còn dang dở.
 
Chúc Tiêu Tiểu biết Nghiêm Lạc đang chuẩn bị, song anh muốn chuẩn bị như thế nào lại không chịu nói cho cô, nhưng dù sao tính khí Boss nhà cô lúc nào chẳng độc đoán, Chúc Tiểu Tiểu quen rồi, cũng để mặc anh tự quyết định. Đến bố mẹ cô, anh cũng đích thân gọi điện thông báo rồi. Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn đoán xem anh làm thế nào biết được số điện thoại, dù gì Boss vẫn là người không có gì không thể.
 
Vì vậy khi Tiểu Tiểu nhận được điện thoại của bố mẹ, bà Chúc rất sảng khoái nói đồng ý chuyện hôn lễ của bọn họ, bà nói sẽ chọn ngày quay về, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên.
 
Chúc Tiểu Tiểu từng lấy viên huyết thạch ra nhìn, nhưng không phát hiện thấy điều gì khác thường. Mà Boss lần này sau khi đánh nhau với Bắc m Vương, cũng chỉ ngủ có một ngày, hình như vết thương cũ không hề tái phát, sau khi tỉnh lại, tinh thần thể lực đều mạnh hơn trước. Hơn nữa, ma thần Ám Dạ đã chết rồi, Thủy Linh cũng không thấy đâu, đại kiếp của Boss mà Thiên Bà nói, lẽ nào đã qua rồi?
 
 
Buổi tối hôm nay, Chúc Tiểu Tiểu nằm mơ.
 

Cô mơ thấy mình mặc áo tân nương màu đỏ trong hôn lễ, đứng trước mặt Boss xoay đi xoay lại mấy vòng, cười để anh nhìn thấy hình dáng tân nương của mình. Boss đang mặc trang phục cổ đại, là áo tân lang. Anh cứ nhìn cô mãi, sắc mặt ôn hòa nhưng lại có chút nghiêm túc, không giống như biểu cảm dịu dàng bình thường anh đối với cô. Nhưng dáng vẻ anh mặc lễ phục thật là đẹp, cô không kìm được cứ nhìn mãi, cười ngốc nghếch với anh.
 
Anh đột nhiên cầm đến hai ly rượu, nói hôn lễ ngày mai là phải uống rượu giao bôi, muốn để cô thử trước một chút. Cánh tay anh vòng qua cánh tay cô, Tiểu Tiểu có chút xấu hố, cùng anh bưng ly rượu kia lên uống.
 
Rượu rất cay, mùi vị kỳ lạ, chẳng dễ uống chút nào. Nhưng đây là rượu giao bôi của cô, có khó uống hơn nữa cũng khiến Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất may mắn.
 
Boss uống xong ly rượu này hình như càng đẹp trai hơn, mắt anh rất sáng, lòng bàn tay anh ấm áp. Anh chạm vào mặt cô, ánh mắt ấy khiến mặt cô đỏ hồng. Sau đó anh từ từ cúi xuống, rất dịu dàng, rất dịu dàng hôn lên môi cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đầu váng vất, mặt nóng bừng lên, cảm giác tiếp xúc mềm mại của cặp môi Boss trên khóe miệng rất chân thực, nụ hôn thật ngọt ngào, đầu lưỡi anh quấn quyện, khiến cô không kìm được càng dựa gần vào anh hơn.
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy cổ Boss, dưới làn môi của anh thoải mái đến mức không muốn cử động nữa. Nhưng cơ thể cô đang biến hóa, cô hình như càng lúc càng nhỏ lại.
 
Hai tay Boss ôm cô rất chặt, ôm thân hình nhỏ bé của cô trong lòng. Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng phát hiện ra, cô đã biến thành một chú heo. Sau đó, trên con đường đá quen thuộc kia, anh bế cô trên tay, cứ đi mãi.
 
Chúc Tiểu Tiểu giống như đang ở trong giấc mơ, lại giống như đang ở bên cạnh nhìn thấy tất cả. Giấc mơ này cô mơ thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều thấy mình bị bế đi trên con đường đá này. Cô gắng sức khóc, gắng sức rơi nước mắt, nhưng không biết mình đang đau lòng cái gì, chỉ biết hình như người này ôm lấy cô muốn đưa cô đi, cô không chịu, cô không muốn rời xa anh.
 
Lần này, Chúc Tiểu Tiểu đã hiểu rõ. Đây chính là khung cảnh lúc đầu Boss đưa cô đi. Cô không muốn đi, cô muốn vùng vẫy, nhưng đầu cô choáng váng, không còn chút sức lực. Anh ôm lấy cô, vững chãi bước tới đường luân hồi. Cô vô cùng lo lắng, muốn cầu xin anh, cầu xin anh đừng vứt bỏ cô, anh muốn cô làm thế nào cô đều đồng ý, cô muốn ở cùng với anh, cô muốn bên anh đối mặt với tương lai...
 
Nhưng cô vừa mở miệng, thứ phát ra được lại là tiếng kêu khóc của một chú heo! Vì sao không để cho cô nói, cô muốn nói với anh!
 
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô chẳng thấy rõ cái gì nữa.
 
"Đừng khóc, Heo Con ngốc." Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, còn có một nụ hôn đặt lên đỉnh đầu cô, cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng ngọt ngào đó, giày vò dữ dội trái tim cô.
 
Cô hoàn toàn bị bi thương hạ gục, cuối cùng tỉnh lại từ trong đau khổ, gần như nghẹt thở. Cô thở dốc hít từng ngụm không khí, nhìn chằm chằm vào những hoa văn trên trần căn phòng đẹp đẽ, rất lâu sau mới thực sự tỉnh táo lại.
 
Bên cạnh cô không có người, vị trí nửa chiếc giường bên cạnh của Boss lúc này đang lạnh lẽo, anh hôn cô ôm cô dỗ dành cô đi ngủ, bản thân mình lại không ngủ. Chúc Tiểu Tiểu nghĩ đến giấc mơ, càng nghĩ càng hoảng hốt, cô nhảy xuống dưới, đi chân đất chạy ra khỏi phòng, cô sợ hãi, cô cần có Boss.
 
Nghiêm Lạc đang ngồi trong thư phòng, anh kinh ngạc nhìn Chúc Tiểu Tiểu xông tới như một quả tên lửa, lao vào lòng anh.
 
Dáng vẻ cô mặc áo ngủ đi chân đất khiến anh cau mày lại: "Chuyện gì vậy?".
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui