Heo yêu Diêm vương

Mẹ của đứa trẻ vừa nghe thấy sẽ giết chết con mình, lại xông đến định cướp súng của Tiểu Tiểu, miệng còn hét: "Đừng làm con tôi bị thương, chúng tôi nghe lời cô ta, đều nghe cô ta".
 
Vu Lạc Ngôn giơ súng lên quát mẹ đứa trẻ: "Đứng im, lùi lại".
 
Bà mẹ kia mặt trắng bệch, đứng ngây ra tại chỗ, đột nhiên lớn tiếng hét: "Đây là làm gì, con tôi bị bắt rồi các người đến tôi cũng muốn giết sao? Đây là chỗ của Huyết tộc chúng tôi, các người những con người bên ngoài còn muốn ức hiếp chúng tôi sao?".
 
"Đừng diễn kịch nữa, cô cũng là cấp A." Vu Lạc Ngôn nhíu chặt mày, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi, may mà tay cầm súng vẫn còn rất chắc.
 
Bà mẹ kia trong thoáng chốc phát cuồng nói: "Cái gì? Anh lại dám ngậm máu phun người như thế. Tôi ở trong thôn đã hơn tám mươi năm rổi, trong căn hầm này có ai là không quen tôi, anh cho rằng anh tiện miệng ột tội danh là được sao? Loài người các anh đến chỗ chúng tôi đây, là vì dã tâm gì? Nếu như làm bị thương con tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các người. Còn cả cô!". Cô ta quay sang phía cô gái áo đỏ kia: "Cô có yêu cầu gì chúng tôi sẽ làm theo như thế, không cho phép làm tổn thương con của tôi".
 
Người xung quanh đều bị bà mẹ này làm cho kích động, một số người nhao nhao chen đến. Vu Lạc Ngôn sát lại gần Chúc Tiểu Tiểu, cảm thấy căng thẳng vì bị cô lập không chỗ dựa. Bọn họ bây giờ, dù gì cũng đang bị nhốt cùng một đám quỷ hút máu, trước tiên đừng nói những người này là cấp B cấp C gì, nếu như bị làm cho tức rồi đều sẽ cắn người nhỉ? Hơn thế nữa, trong căn phòng này còn có lẫn hai con quỷ hút máu cấp A.
 
Cô gái áo đỏ nhìn thấy tình hình như thế, cười rồi chỉ vào mẹ của đứa trẻ, nói: "Vậy thì nhanh chóng thông báo cho tộc trưởng của các người đi, chúng tao chỉ yêu cầu ngừng ngay phản kháng, tất cả đều rút về từ đường này".
 
Chúc Tiểu Tiểu hét lớn: "Đợi một chút!".
 
Cô gái áo đỏ một tay bóp cổ đứa trẻ: "Đợi? Tao không có kiên nhẫn như vậy".
 
Bà mẹ kia lấy điện thoại, nhanh chóng gọi ra ngoài: "Tôi gọi điện thoại, tôi gọi điện thoại, cô đừng làm bị thương con tôi".
 
Chúc Tiểu Tiểu "đoàng" một tiếng, nổ súng, viên đạn sượt qua đầu cô gái áo đỏ, bắn lên bức tường phía sau cô ta.
 
"Tao nói rồi, đợi một chút. Tao không phải đang đùa!" Chúc Tiểu Tiểu vẻ mặt nghiêm túc, mang theo mấy phần khí thế: "Hai người chúng mày đều là cấp A, đang một người diễn một người hùa theo ở đây, muốn làm mờ mắt tất cả. Toàn tộc đầu hàng rồi, lẽ nào có thể sống được? Súng ở trong tay tao dù gì cũng lắp đạn bạc, kẻ được quyền lên tiếng ở đây không phải là chúng mày".
 
Mẹ đứa trẻ giận dữ: "Luôn mồm nói tôi là cấp A, cô có chứng cứ gì? Cô là con người ở ngoài đến, căn bản sẽ không để ý đến sự sống chết của tộc người chúng tôi. Chuyện trong tộc chúng tôi, chưa đến lượt cô quản!".
 
"Muốn chứng cứ sao? Được thôi, nhân bây giờ lão thái bà ta vẫn còn chưa chết, sẽ đến làm chứng nhé." Giọng nói yếu ớt của Thiên Bà từ phía sau đám người truyền đến, mọi người rẽ sang, để lộ ra Thiên Bà đang ngồi dựa bên tường.
 
Thiên Bà hít một hơi, nói với mẹ của đứa trẻ; "A Hà, cô sống ở trong thôn này hơn tám mươi năm rồi, lão thái bà ta biết. Nhưng đứa trẻ này có thiên nhãn, nó nói cô là cấp A, ta tin nó. Hôm nay ở trước mặt mọi người, lão thái bà ta vẫn còn hơi thở, xin dùng cái mạng già của ta đây để làm người đảm bảo cho hai đứa trẻ loài người này. A Niên đã ở cùng tộc trưởng hơn một trăm năm, nhưng nó vẫn biến thành cấp A, ngay đến Đậu Đậu bị ma vật hãm hại, cũng có thể cắn được máu thịt của lão thái bà ta đây. Hôm nay là đại nạn của tộc ta, ta không quan tâm cô làm sao lại biến thành thế này, nhưng sự thực là vậy, các người muốn mượn những người già cả, phụ nữ, trẻ em chúng ta trong căn phòng này để hủy diệt toàn tộc, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đáp ứng".
 
Thiên Bà ở trong tộc không có chức vị, nhưng lại là nhân vật giống như tiên tri, được mọi người cực kỳ tôn kính, Cừu An cũng phải nể bà mấy phần. Bà vừa nói ra những lời này, mọi người trong tộc toàn bộ đều lộ vẻ xúc động. Hàng xóm, bạn bè gần gũi sớm chiều của bọn họ không ngờ đã biến thành cấp A. Mà chuyện này hôm nay lại là họa diệt tộc.
 
Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “A Niên, đồ đần độn kia, đem theo Đậu Đậu mà ngay đến một lão thái bà chết tiệt cũng không giết chết được".
 
"Xin lỗi để các người thất vọng rổi, Tiểu Tiểu nói rất đúng, ở đây không phải là chỗ các người được lên tiếng", Thiên Bà bình tĩnh trả lời.
 
Cô gái áo đỏ hét lên: "A Hà, tao sớm nói rồi, trực tiếp động thủ là tốt nhất, mày lại vẫn cứ muốn để chúng nó ngoan ngoãn nghe lời. Chúng nó, những kẻ này cùng với con người càng ngày càng giống nhau, không cho nếm một chút lợi hại thì chúng nó còn chưa biết sợ".
 
Cô ta đột nhiên hất mạnh đứa trẻ trong tay về phía Chúc Tiểu Tiểu, rồi nhanh như chớp tấn công tới.
 
Chúc Tiểu Tiểu giật mình dang hai tay đón lấy đứa bé, trong tình huống nguy cấp súng rơi khỏi tay. Cô vội vàng ôm lấy đứa bé lăn xuống đất, nhưng không tránh được, vai cô bị cô gái áo đỏ hung dữ đá trúng một cái.
 
Tiểu Tiểu nhịn đau lật tay rút Tiểu Phấn Hồng, run run vặn một cái, kiếm dài phóng ra, "roạt, roạt", chém về phía cô gái áo đỏ.
 

Bây giờ chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, Vu Lạc Ngôn bóp cò!
 
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu còn đang nguy cấp nên không để ý được đến anh. Lúc này cô gái áo đỏ nhe răng nanh ra, giương vuốt sắc, dù bị thanh kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểu ngăn cản, vẫn cứ xông đến.
 
Tốc độ của Tiểu Tiểu chắc chắn không bằng được cô ta, nhưng thắng ở điểm thân pháp linh hoạt, Tiểu Phân Hồng uy lực không tồi, mấy chiêu đánh túi bụi, miễn cưỡng chống đỡ được.
 
Nhưng Vu Lạc Ngôn bên kia lại có phiền phức lớn. Cô gái áo đỏ đó vừa ra tay, bên này người mẹ tên gọi A Hà cũng bổ nhào đến, trong tình thế nguy cấp, Vu Lạc Ngôn đã nổ súng. Viên đạn sượt qua cánh tay A Hà, vết thương bốc khói, máu chảy không ngừng.
 
A Hà nổi giận, vết thương khiến mắt cô ta lộ sắc xanh đen, răng nanh mọc dài ra. Đứa trẻ bị cô gái áo đỏ ném qua được người dân thôn trông giữ, lúc này nhìn thấy mẹ biến hình như vậy, sợ hãi khóc lớn, cất tiếng gọi: "Mẹ, mẹ...".
 
A Hà nhảy bật lên không trung, bổ nhào tới Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn lại nổ súng, lần này không trúng, người bị A Hà tóm được. Cô ta lao vút lên trên, ấn chặt Vu Lạc Ngôn vào tường. Bên dưới, dân làng hét hớn: "A Hà, cô dừng tay!".
 
A Hà bóp cổ Vu Lạc Ngôn, quay đầu nhìn xuống dưới, mọi người đều đang chăm chú quan sát cô ta. Một ngưòi hàng xóm đang ôm Đông Đông con của cô ta trong lòng, áp lấy đầu nó không để nó nhìn về phía bên này. Mấy người lại hét: “A Hà, cô đừng như vậy, nghĩ đến Đông Đông, cô đừng làm chuyện ngốc". Nỗi đau trong lòng A Hà thực sự khó nói thành lời, những người này đều là bạn bè của cô ta, nhưng cô ta lại dụ dỗ uống máu sống, bạo ngược thành nghiện, cô ta đã không quay đầu được nữa rồi.
 
Giây phút này, Vu Lạc Ngôn ở gần cô ta như vậy, cô ta thậm chí ngửi thấy cả mùi máu thơm tỏa ra từ mạch máu mỏng nơi động mạch cổ của anh. Trái tim A Hà đập loạn, da đầu tê dại, cô ta đã không còn cách nào khống chế bản thân mình.
 
A Hà cúi đầu, há miệng cắn xuống cổ Vu Lạc Ngôn.
 
CHƯƠNG 43
 
 
Ở bên dưới sau một loạt tiếng kinh hãi, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của A Hà, đầu cô ta ngẩng mạnh lên, trên mặt nhiều thêm một vết thương đang bốc khói.
 
Vu Lạc Ngôn tay cầm dao găm chém một nhát nữa lên cánh tay cô ta, A Hà đau đớn thả lỏng tay, Vu Lạc Ngôn rơi xuống đất, lăn một vòng.
 
Còn chưa đợi anh đứng vững, A Hà đã nhào đến, cô ta tóm lấy Vu Lạc Ngôn ném lên tường, "choang" một tiếng, dao rơi trên mặt đất, A Hà hét lớn, lao đến ép lên người Vu Lạc Ngôn.
 
Lần này Vu Lạc Ngôn không còn sức kháng cự, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có hai bóng người cùng lúc bay đến, hất A Hà ra, lại có mấy người chạy tới đỡ Vu Lạc Ngôn dậy.
 
"A Hà, chúng tôi cấp B không uống máu sống, theo lý mà nói năng lực không mạnh bằng cấp A, nhưng cô đừng có quên, chúng tôi cũng là Huyết tộc, bản lĩnh cô có, chúng tôi cũng có." Mấy người còn coi là có chút sức chiến đấu của Huyết tộc chắn trước mặt Vu Lạc Ngôn, bọn họ nhe nanh, giương móng vuốt ra. Còn có hai người đã xông vào trong vòng chiến giữa Chúc Tiểu Tiểu và cô gái áo đỏ.
 
Những người khác ôm lấy trẻ con, toàn bộ lùi đến góc nhà. A Hà lúc này đã mất hết lý trí, cô ta chí biết Vu Lạc Ngôn kia có máu sống thơm ngon. Cô ta nhe nanh, gầm gào rồi xông đến.
 
Không có máu sống và kinh nghiệm săn bắt, đích xác là khiến sức tấn công của cấp B hơi yếu, huống hồ trong phòng đều là những người già cả từ trước đến nay chưa từng đánh giết. Cho nên phía bên này, hai người Huyết tộc đến giúp Chúc Tiểu Tiểu, chẳng mấy chốc đều bị cô gái áo đỏ đánh ngã.
 
Nhưng bọn họ ra tay trợ giúp cũng khiến Chúc Tiểu Tiểu đỡ được phần nào, cô quay lại nhìn Vu Lạc Ngôn. Anh bên đó đã có người tương trợ, Chúc Tiểu Tiểu cũng ít nhiều yên tâm hơn. Trước mắt cần phải nhanh chóng xử lý hai con quỷ hút máu cấp A này, tình hình bên ngoài không biết thế nào rồi, tiếng đánh nhau trên lầu vẫn chưa ngừng, có lẽ là một trận ác chiến.
 
Chúc Tiểu Tiểu "roạt roạt" hai nhát kiếm, lại tấn công về phía cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ tốc độ cực nhanh, vụt một cái nhảy lên nóc nhà, đó là phạm vi Chúc Tiểu Tiểu dùng Tiểu Phấn Hồng không thể tấn công đến được. Hai người Huyết tộc một trái một phải cũng nhảy lên trên, muốn tấn công cô gái áo đỏ, nhưng một người đã bị cô ta đạp bay, người còn lại cũng bị bóp cổ, ép đến góc tường.
 
Cô gái áo đỏ cười hung ác: "Tao đánh mệt rồi, máu cấp B tao cũng muốn thử xem". Cô ta nói xong, liền cắn xuống cổ đồng loại mình.
 
Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy, trong tình huống cấp bách vung tay phóng Tiểu Phấn Hổng về phía cô gái áo đỏ.
 

Cô gái áo đỏ nghiêng người tránh đi rồi nhào thẳng tới chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Mọi người thấy vậy kinh hoàng thất sắc, muốn tương trợ nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì.
 
Chúc Tiểu Tiểu hai tay trống không rõ ràng đã không còn khả năng kháng cự. Cô gái áo đỏ lao đến, vô cùng sung sức, cực kỳ tự tin, nào có ngờ được, ở phía trước đợi cô ta lại là nỗi đau đớn kinh hoàng. Ngực cô ta bị dính một chưởng, cơn đau đớn khủng khiếp thấu tới tận từng sợi thần kinh!
 
Cô gái áo đỏ bị đánh bay ra ngoài, đập lên trên tường lại rơi xuống đất. Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, ôm lấy tay phải, công lực của cô không đủ, sử dụng Diêm Vương chú thực sự hơi quá sức. Nhưng lúc nguy cấp có thể cứu mạng, cơn đau tê dại nửa người này cũng đâu là gì.
 
Sau lưng, một tiếng súng vang lên, Chúc Tiểu Tiểu vội quay đầu, Vu Lạc Ngôn tay cầm súng đang đứng ở đó, A Hà trợn trừng mắt ngã xuống trước mặt anh. Mấy người Huyết tộc bên cạnh biểu cảm khác nhau, nhưng đều không giấu được vẻ thương cảm.
 
Trong chốc lát, cả căn phòng ngoại trừ tiếng khóc của trẻ con ra thì không còn động tĩnh gì khác. Qua một lúc, Thiên Bà nói: "Tiểu Tiểu, con đến đây, bà bà có lời muốn nói".
 
Chúc Tiểu Tiểu đi đến, Thiên Bà đuổi hết những người xung quanh ra, khẽ giọng nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Huyết tộc mấy trăm năm nay có một bí mật. Trong rừng cây ở phía bắc của thôn có phong ấn cất giấu một viên huyết thạch, viên huyết thạch đó là một chìa khóa, dùng nó để mở khóa gì thì không ai biết. Con phải nhanh một bước tìm ra viên huyết thạch đó".
 
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao ạ?".
 
"Ta không biết. Ta chỉ đột nhiên cảm ứng được viên đá này đang gặp nguy hiểm, không thể để cho người khác cướp nó đi. Chuyện xảy ra đêm nay chắc không chỉ đơn giản vì muốn khống chế Huyết tộc, điều bọn họ muốn có lẽ chính là viên đá đó. Con à, chuyện này rất quan trọng, mau tìm viên đá đi."
 
"Sau khi lấy được thì sao?"
 
"Ta cũng không biết, có lẽ một ngày nào đó con sẽ có được lời khải huyền."
 
"Vậy mọi người ở đây phải làm thế nào?"
 
"Chúng ta có thể tự chăm sóc ình. Đi đi, nhớ kỹ, viên đá đó rất quan trọng." Thiên Bà nhìn Bát Bát ở bên cạnh, lại nói: "Chú chuột béo này còn rất suy nhược, cứ để nó ở chỗ ta, con làm xong việc lại quay về đón nó".
 
"Dạ!" Chúc Tiểu Tiểu khó nhọc gật đầu: "Bà bà yên tâm, con nhất định cố gắng hết sức!". Cô quay sang gọi Vu Lạc Ngôn, đeo ba lô vũ khí lên chuẩn bị đi.
 
Mọi người Huyết tộc nhìn cử động của hai người bọn họ, không ai ngăn cản. Thiên Bà gọi mấy người lại, bố trí sắp xếp những việc tiếp theo. Chúc Tiểu Tiểu chuẩn bị xong, cáo từ Thiên Bà, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo cánh cửa có phong ấn kia ra.
 
Cô cùng Vu Lạc Ngôn đứng trong cầu thang cẩn thận nghe ngóng, cuộc chiến trên lầu hình như cũng ngừng rồi, bọn họ nhìn nhau một cái, rón rén bước lên trên. Trận chiến bên trên quả nhiên đã kết thúc, những người trong thôn đang thu dọn, bố trí lại phòng thủ. Chúc Tiểu Tiểu yên tâm, kéo Vu Lạc Ngôn nhanh chóng chạy ra ngoài.
 
Chuyện của viên huyết thạch từ miệng Thiên Bà nói ra thì chắc chắn không thể tầm thường, Chúc Tiểu Tiểu cũng không dám làm bừa, cô báo cáo với Ray một tiếng. Ray đang ở những tần số khác nhau liên tiếp nhận được thông tin từ các hướng, anh hoàn toàn biết rõ những người nào có thể liên lạc, nhưng người nào không thể làm phiền. Rất nhanh chóng Ray kết nối thiết bị liên lạc của mấy bên với nhau, m Yến Tư nói đầu tiên: "Boss truy đuổi ma thần Ám Dạ, chạy vào rừng cây phía bắc thôn rồi, tôi đang chạy về hướng đó".
 
"Ma thần Ám Dạ?" Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, đó chẳng phải kẻ lần trước đánh Boss bị thương sao?
 
"Theo như lời Thiên Bà nói, ma thần Ám Dạ có lẽ đang chạy đến chỗ viên đá kia, mọi người mau tản ra, đi về phía bên đó. Huyết tộc có thể đối phó được với đám cấp A còn lại, ma quái bên này chắc đều sẽ đi đến rừng cây, chúng ta cần phải tới hỗ trợ Boss", m Yến Tư ra lệnh.
 
Ray nhanh chóng tiếp lời: "Thư Đồng và bọn A Dũng sắp đến rồi, tôi có bảo bọn họ mang trang bị loại lớn đến. Máy bay tuần tra của cảnh sát đã tới, bây giờ tôi bảo bọn họ bay đến rừng cây, chúng ta có thể có được hình ảnh giám sát từ trên không, sau khi phân tích địa hình sẽ gửi ọi người".
 
"Phi Hà đâu?" Người hỏi câu này là Tư Mã Cần.
 
"Xin lỗi, Tư Mã, vẫn chưa có tin tức. Tìm thấy điện thoại của cô ấy rơi hỏng ở đầu đường, nhưng không nhìn thấy người, cũng không có dấu hiệu xảy ra ẩu đả hay bị thương."

 
"A Dũng làm sao biết mà đến?", Cao Lôi hỏi.
 
"Mấy người bọn họ hai ngày nay được nghỉ, mọi người ở bên đó tình thế không tốt, tôi sợ xảy ra chuyện, liền nhờ riêng bọn họ giúp đỡ, công ty bên kia không biết. Chu Duệ dùng thiết bị ở công ty giúp chúng ta, Happy và Smile cũng bao che, đám người tiếp quản công ty bên ấy hình như không thông thạo những thứ này, bọn họ không biết gì cả."
 
Mọi người vừa từ các hướng khác nhau chạy vào rừng cây, vừa thông báo tình hình.
 
"Tôi đã đến rồi, có một lán nhỏ giữa rừng, mọi người đến đây tập hợp." m Yến Tư chạy đến nơi đầu tiên. Rừng cây này rất lớn, đêm tối mịt mùng, chẳng nhìn thấy cái gì cả. Lúc đó hai chiếc máy bay đang di chuyển trên không bật đèn thăm dò chiếu xuống, từ chỗ cái lán, nhìn không thấy bóng dáng của Nghiêm Lạc và ma thần Ám Dạ gì đó.
 
Mấy người rất nhanh chóng đuổi đến nơi, Cao Lôi và Tư Mã Cần bắt đầu làm ký hiệu ở cửa rừng. Ray thông báo: "Máy định vị trên người Boss cho thấy anh ấy đang đi theo hướng chín giờ, mọi người cách khoảng 1 km nữa. Tôi gửi bản đồ địa hình có kèm hướng dẫn vào điện thoại mọi người rồi đấy".
 
“Từ khi nào mà Boss biết để máy định vị ở trên người vậy?”.
 
Ray cười nói: "Anh ấy bảo sợ Tiểu Tiểu hỏi anh ấy đang ở đâu nên đeo vào để tôi dễ dàng chỉ rõ phương hướng cho cô ấy. Bây giờ vừa hay lại có việc phải phái người đến". Mới thoải mái được đôi chút, Ray đã lại lập tức căng thẳng: "Máy bay tuần tra quan sát thấy có người đang tiến vào rừng cây, đi về phía Boss, không phải người của chúng ta, không biết là Huyết tộc hay kẻ địch".
 
“Được, chúng tôi vào rừng cây rồi."
 
"Trong rừng có sương đen, tình hình không ổn lắm, máy bay tuần tra không bám sát được nữa rồi."
 
"Chỗ chúng tôi tầm nhìn cũng rất hạn chế." m Yến Tư giơ tay ra hiệu ọi người dừng bước, anh lại cúi đầu nhìn bản đồ hướng dẫn trên điện thoại.
 
Vu Lạc Ngôn kéo kéo dây ba lô: "Tôi có thể nhìn rõ, đi theo tôi!".
 
Cao Lôi vừa đánh dấu lên thân cây vừa cười nói: "Có mắt thần thật tốt".
 
Vu Lạc Ngôn bĩu môi: "Tôi chẳng phải chỉ có mỗi bản lĩnh này sao".
 
Mọi người càng lúc càng tới gần Nghiêm Lạc, cả đoạn đường không gặp phải trở ngại gì. Một lúc sau, cuối cùng cũng đến nơi, mọi người giật thót mình.
 
Nghiêm Lạc lúc này không còn là Boss bọn họ thường thấy nữa, anh toàn thân khí thế lạnh lẽo, tay cầm thanh trường đao đen tuyền, nhanh như tia chớp, lực tựa ngàn cân, đang ác đấu với ba bóng đen.
 
Trong trận đánh, hai bên tung mình bay giữa không trung, thân pháp cực nhanh, bóng chưởng bay tứ phía, chẳng khác gì những hình ảnh trong phim võ hiệp viễn tưởng.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhìn một lát, thì thầm nói: "Tình hình thế này, chúng ta cũng chẳng giúp được gì".
 
Vu Lạc Ngôn lại đột nhiên hét lên: "Cái con ở giữa kia!".
 
Thanh trường đao của Nghiêm Lạc chớp nhoáng chém tới bóng đen ở giữa, bóng đen đó nhanh chóng né ra sau, hai bóng đen còn lại cũng theo đó phải lùi mấy bước, rõ ràng đã bị loạn thế trận.
 
Vu Lạc Ngôn lại hét: "Bên trái!".
 
Thanh trường đao trong tay Nghiêm Lạc không ngừng tấn công, roạt một cái lại bổ xuống bóng đen bên trái. Bóng đen đó bị chém trúng, tựa như đứt lìa cả cánh tay, lắc mạnh rồi biến mất. Hai bóng đen kia nhanh chóng hợp lại, tan ra khuyếch tán trong màn sương đen của rừng cây.
 
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên đẩy Vu Lạc Ngôn ngã sang bên, một luồng gió mạnh đang quét tới chỗ anh vừa lực đạo rất mạnh, thậm chí mặt đất ở đó còn bị chém nứt ra một khe.
 
Vu Lạc Ngôn sợ đến há miệng trợn mắt, Nghiêm Lạc phi thân tới như một mũi tên, chắn trước người anh, xoay bàn tay xuất chưởng ngăn luồng gió lại. Từ giữa màn sương đen bước ra, chính là Bắc m Vương.
 
"Lại là ông! Đúng là không biết xấu hổ, đại thần còn lén tấn công con người." Chúc Tiểu Tiểu kéo Vu Lạc Ngôn dậy, nhìn thấy là Bắc m Vương kẻ tiểu nhân xấu xa này, liền tức giận.
 
Bắc m Vương nhìn cô một cái, vốn cho rằng đòn tấn công vừa rồi chắc chắn đánh trúng, không ngờ rằng linh lực cảm ứng của tiểu nha đầu này lại mạnh như vậy. Gã thanh niên trẻ có thiên nhãn kia sẽ là trở ngại lớn, không thể không trừ bỏ.

 
Nghiêm Lạc lạnh mặt, bước ngang sang, chắn ánh nhìn của Bắc m Vương.
 
Bắc m Vương hừ một tiếng: "Sao làm cái gì cũng đụng phải ngươi thế nhỉ?".
 
Nghiêm Lạc cau mày nói: "Những việc ông làm thực sự là khiến người ta khinh ghét".
 
"Diêm La, ngươi cứ gắng sức khua môi múa mép đi, nghe kỹ lời ta, ngươi đắc ý không còn được lâu đâu.” Bắc m Vương vừa nói vừa đưa lòng bàn tay ra, trong sương đen, từ không trung hiện ra một thanh kiếm dài, nằm chắc trong tay Bắc m Vương.
 
Chúc Tiểu Tiều có chút căng thẳng, vừa rồi nếu ba bóng đen đó là ma thần Ám Dạ, bây giờ lại thêm cả Bắc m Vương nữa, vậy phải ứng phó làm sao đây?
 
Nghiêm Lạc vung trường đao, hoàn toàn không để ý đến lời khiêu khích của Bắc m Vương.
 
Đồng tử Bắc m Vương hung dữ co rút lạt bóng người lướt như chớp, chém một kiếm về phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nhón chân, người đã vút lên trên, xoay mình tránh lưỡi kiếm, thanh trường đao trong tay trực tiếp chém thẳng vào cổ Bắc m Vương.
 
Hai vị đại thần tiến tiến lùi lùi đánh nhau, mấy người bọn Chúc Tiểu Tiểu ở bên dưới chụm đầu lại, nhỏ giọng bàn bạc.
 
"Bọn Bắc m Vương đến rừng cây, chắc chắn cũng vì viên đá gì đó kiạ, ma thần Ám Dạ bây giờ không thấy rồi, có phải là để Bắc m Vương ngăn Boss, sau đó hắn ta đi tìm viên đá?"
 
"Màn sương đen bây giờ thực sự không còn dày như vừa rồi nữa."
 
"Máy bay tuần tra nhìn thấy hướng di chuyển của màn sương đen, là về phía bắc", Ray nói. Anh vẫn đang theo dõi tình hình bên này.
 
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nói: "Tôi có một dự cảm!".
 
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô: "Cái gì?".
 
"Chúng ta phải mau đi về phía bắc, viên đá ở bên đó." Chúc Tiểu Tiểu thực sự không chắc chắn, nhưng chẳng biết vì sao cô cứ cảm giác mình đang bị thúc giục, phải mau đi về hướng đó.
 
m Yến Tư nhìn cô: "Linh lực cảm ứng của cô đột nhiên mạnh hẳn lên".
 
Chúc Tiểu Tiểu chợt nhớ ra, cô giơ tay trái lên, để lộ vòng chỉ đỏ: "Đây là Thiên Bà cho tôi, bà ấy nói có thể tăng cường khả năng cảm ứng. Tôi cũng thấy rất lạ, tự nhiên lại biết được chỗ Vu Lạc Ngôn đứng rất nguy hiểm".
 
'"Đã là như thế, vậy cứ theo cảm giác của Chúc Tiểu Tiểu, chúng ta cùng đi về phía bắc, ngăn cản ma thần Ám Dạ."
 
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, rất hứng thú đối với thách thức khó khăn này.
 
m Yến Tư vươn tay xoa lên thanh đại đao trên lưng, đồ cướp được trong tay ma thần, chuyện này khiến nhiệt huyết trong anh cũng bắt đầu trào dâng, anh khua tay một cái: "Chúng ta đi!".
 
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu hét một tiếng với Nghiêm Lạc: “Boss, anh nhất định phải đánh cho lão già đáng chết này bò lăn bò càng nhé, bọn em đi xử lý ma thần Ám Dạ đây!".
 
Mấy người bắt đầu chạy về phía bắc, Bắc m Vương cười nhạo rồi đánh một chưởng về phía họ, hét: "Chỉ dựa vào mấy con người các ngươi? Suy nghĩ kỳ cục, không biết tự lượng sức mình!".
 
Nghiêm Lạc vung tay phóng ra một luồng gió, luồng gió cuộn lại, chặn một chưởng kia của Bắc m Vương. Sau đó anh chém liền hai đao, ép lùi Bắc m Vương rồi đột nhiên gieo mình xuống, chắn giữa ông ta và mấy người.
 
"Đi đi, phải cẩn thận!" Nghiêm Lạc vẫn luôn cảm thấy sức mạnh của con người không thể xem nhẹ, tuy bọn họ còn chưa được huấn luyện tốt, nhưng mà, chuyện nên làm cứ để bọn họ làm đi.
 
Có Boss chống lưng, Tư Mã Cần giơ ngón tay giữa lên với Bắc m Vương, m Yến Tư cười khinh miệt, Cao Lôi nhướn nhướn mày lên, vuốt ngược tóc ra sau. Chúc Tiểu Tiểu thấy mọi người như thế cũng vững gan hơn, làm mặt quỷ chọc tức Bắc m Vương. Vu Lạc Ngôn cuối cùng không nhịn được nữa, ha ha cười lớn, anh cũng chạy ra, lắc lắc mông nhảy mấy bước.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui