Heo yêu Diêm vương

"Là ý gì?" Sau khi hỏi xong, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngẫm ra. Cô ở trước mặt mọi người hôn anh; cô học pháp thuật hàng ma; cô có một đội đồng môn lập chí giết yêu trừ tà, nhóm người bọn họ chuẩn bị cứu thế; rồi thì anh gặp đại kiếp, cô xông đến cứu anh... Tuy thời gian và quan hệ nhân vật không còn như trước, nhưng đích xác là đang tái diễn những sự việc xảy ra của sáu trăm năm trước.
 
"Vậy, có phải, vẫn giống như trước đây, kết quả sẽ là bi kịch?" Chúc Tiểu Tiểu lại lo lắng.
 
"Heo Con, chúng ta kết hôn nhé!"
 
"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu bị lời cầu hôn đột ngột làm chấn động. Cô bàng hoàng thảng thốt chẳng phải đang nói tới sự giống nhau và khác nhau của kiếp trước kiếp này à, sao chớp mắt đã nhảy đến chuyện đó rồi?
 
"Chúng ta lúc ấy không thể thành thân. Lần này, anh không muốn phải tiếc nuối như vậy nữa." Sáu trăm năm trước, khi Heo Con mặc thử áo tân nương, khuôn mặt thẹn thùng mang theo nụ cười, hình ảnh khi bị anh đưa vào đường luân hồi đấu tranh rơi nước mắt, nhiều năm như vậy vẫn luôn giày vò trái tim anh.
 
Anh muốn cưới cô, anh mong muốn Heo Con trở thành vợ của anh.
 
Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn xấu hổ, cô đột nhiên có một suy nghĩ khác: "Boss, nếu như tất cả đều vẫn xảy ra như trước đây, thì chúng ta sẽ không kết hôn được. Nhưng nếu chúng ta kết hôn thành công rồi, có phải sẽ thay đổi được kết cục trước đây không, chúng ta có thể cứu thế thành công?".
 
"Anh không nghĩ vậy, thế giới đang không ngừng thay đổi, vận mệnh cũng không ngoại lệ. Một sự việc thay đổi, sẽ dẫn đến sự thay đổi của những quan hệ khác. Nhưng xu hướng biến động của chúng chưa chắc giống như chúng ta tưởng tượng." Anh duỗi tay thay cô vuốt lại mái tóc: "Chúng ta chỉ cần nỗ lực vượt qua là được".
 
"Boss, anh thật sự đã nghĩ thông rồi?" Chúc Tiểu Tiểu còn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy Nghiêm Lạc quát: "Chúc Tiểu Tiểu, cái đầu quả dưa của em rốt cuộc chứa thứ gì vậy?".
 
"Sao vậy ạ?" Cô hoảng hốt hỏi, cô chẳng làm gì cả, sao đột nhiên anh lại hung dữ như vậy.
 
"Em nói đi, em cỏ gả hay không?"
 
"Gả! Gả!" Ngữ khí của anh khiến cô vô cùng áp lực, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng thuận theo ý anh, đồng ý luôn. Đến khi nói xong mới phản ứng lại được, nói: "Không đúng, không đúng.".
 
"Em dám nói không?" Nghiêm Lạc gườm cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu cũng gườm anh: "Anh lại làm đầu óc em mụ mị rồi, cầu hôn phải chọn địa điểm, ở đây vừa tối vừa đáng sợ, hơn nữa vừa không có nhẫn, vừa không có hoa". Cô nhớ ra một điều quan trọng nhất: "Hơn thế nữa, anh đến ba chữ kia cũng chưa từng nói".
 
"Ba chữ gì?"
 
"Anh yêu em!"
 
Nghiêm Lạc cất tiếng cười, vuốt ve khuôn mặt cô:
 
“Được, cho em yêu đấy1".
 
1 Trong tiếng Trung, “Anh yêu em” nói giống hệt “Em yêu anh”.
 
"Cái gì chứ!" Chúc Tiểu Tiểu đấm anh: "Bảo anh nói cơ mà!".
 
Nghiêm Lạc không nói gì nữa, anh gãi đầu, nhìn xung quanh rồi nói: "Hôn sự cứ định như thế đi, đợi làm xong chuyện lần này, quay về anh sẽ bắt đầu chuẩn bị".
 
Chúc Tiểu Tiểu trợn tròn mắt lên, Boss giở trò xấu?
 
''Cái gì chứ, em kháng nghị!"
 
"Kháng nghị vô hiệu!"

 
"Em... Những yêu cầu khác của em đều không cần nữa, nhưng em nhất định phải nghe được câu nói kia!"
 
"Những cái khác tùy ý em yêu cầu, anh đều đáp ứng đủ cho em."
 
"Vậy cái kia thì sao?"
 
"Cái nào?"
 
"Boss, anh lật lọng! Anh không cho phép người ta giở trò, còn bản thân thì lại như vậy."
 
Anh cúi đầu bịt chặt môi cô, hôn cô đến mức hai gò má đỏ hồng, thở hồng hộc. Anh toét miệng cười, nói: "Bà Nghiêm, chẳng phải bà sợ nước sao, ở bên cạnh đầm này rất nguy hiểm, đi, chúng ta quay vào thôn, cần làm chuyện chính rồi".
 
Anh chắp tay sau lưng đi về phía trước, Chúc Tiểu Tiểu vốn còn muốn tính sổ, vừa nghe được lời này cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng đuổi theo. Cứ đi rồi đi, cô nghĩ ra rồi, anh biết cô sợ nước, vậy anh còn đưa cô đến chỗ bờ đầm, Boss đúng là quá gian xảo. Cô chạy nhanh tới đấm anh mấy cái, anh xoay lại nắm lấy tay cô, cùng nhau đi.
 
Quay về đến sân căn nhà ở tạm, ba người bọn m Yến Tư đều đang đợi. Nhìn thấy hai người mang dáng vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, m Yến Tư không có biểu cảm gì. Tư Mã Cần cúi đầu, thực sự cũng đang nghĩ thay đổi này đúng là nhanh quá. Cao Lôi thì gửi cho Vu Lạc Ngôn một ánh mắt: Anh xem đi, tôi không nói sai chứ?
 
 
Nghiêm Lạc nhìn lướt qua bọn họ một cái, đợi mọi người đều tập trung tinh thần rồi, bắt đầu dặn dò: "Theo như Cừu tộc trưởng nói, Đậu Đậu sau khi tiếp nhận phong giữ hồn phách, ngoại trừ nghiện ăn máu thịt ra, thay đổi lớn nhất chính là sở thích cá nhân hoàn toàn không như trước. Trước đây nó bị mèo cào, rất sợ mèo, bây giờ lại thích đến mức không thể thích hơn. Những người thân cận trước đây, bây giờ nó hoàn toàn không thích nữa, chuyện nó muốn làm, thích làm cũng hoàn toàn khác. Cho nên tôi hoài nghi hồn phách trên người Đậu Đậu có khả năng gồm cả bộ phận không phải của nó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Heo Con có thể ngửi thấy mùi vị hồn phách của Đậu Đậu".
 
"Nhưng mà hồn phách không đồng nhất thì sao gắn kết được?" m Yến Tư cũng cảm thấy lạ.
 
"Nếu như lẫn vào đó là phần hồn phách của ma thần thì có thể.” Nghiêm Lạc tiếp tục nói: "Nếu thật sự có hồn phách của ma thần ở trong cơ thể Đậu Đậu, nhờ vào năng lượng bất tử của Huyết tộc và máu thịt thức ăn bổ sung của xác sống, ma thần này sẽ có thể từ từ hồi sinh".
 
“Nhưng vì sao lại lựa chọn Đậu Đậu, người trưởng thành chẳng phải càng tốt hơn sao? Năng lượng của người lớn chắc là mạnh hơn nhỉ?" Vu Lạc Ngôn tuy đã trải qua một đợt bổ sung kiến thức với bọn m Yến Tư, nhưng vẫn còn rất nhiều điều không hiểu.
 
"Cơ thể Huyết tộc bất tử, muốn giết một Huyết tộc rồi lại thu đủ hồn phách về, sau đó phân tán ra để gắn thêm hồn mới phách mới, điều này không dễ dàng. Lấy trẻ con làm đối tượng thì dễ ra tay hơn. Hơn nữa Đậu Đậu là đứa cháu nội mà Tộc trưởng yêu thương nhất, thân phận như thế dù cho biến thành xác sống cũng có một tộc người bảo vệ cung ứng máu thịt cho nó. Đổi lại là người khác, biến thành xác sống thì tiếp đó chỉ có thể chết."
 
Tư Mã Cần gật đầu tiếp lời: "Nếu như đổi thành người khác, ma thần này còn chưa hấp thụ được đủ năng lượng thì đã bị giết rồi. Cho nên lựa chọn Đậu Đậu, thật sự là thấu đáo".
 
''Bắc m Vương chỉ làm một việc như thế này thôi nhưng có thể thỏa mãn về nhiều mặt, ngoại trừ nuôi dưỡng được ma thần ra, ông ta còn khống chế được cả Huyết tộc. Bây giờ ông ta dùng Đậu Đậu để ép Huyết tộc, chẳng qua là một nước cờ trong đó."
 
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
 
"Theo như thói quen sinh hoạt của Đậu Đậu trong thời gian này, đêm nay nó chắc chắn phải có bữa ăn mới. Trước đó, khi máu thịt tươi mà Huyết tộc chuẩn bị cho nó không thể thỏa mãn được, nó đã bắt đầu xuống tay với người trong thôn. Những lúc nó động thủ, hồn thể chắc chắn sẽ vận động mãnh liệt, bởi vì Đậu Đậu là trẻ con, linh hồn lương thiện của nó hẳn không thể chấp nhận việc bản thân mình làm như thế. Vào lúc ấy chắc có thể nhìn ra là hồn phách của ma nào lẫn trong hồn phách nó. Như vậy mới có cơ hội lôi ra được những hồn phách không thuộc về Đậu Đậu." Nghiêm Lạc nhìn bốn ngưòi bọn họ, nói: "Tôi đi với Đậu Đậu, mọi người phân thành ba tổ, cùng Huyết tộc mà Tộc trưởng sắp xếp bảo vệ ở những hướng khác nhau. Phải cảnh giác bất cứ người nào có ý đồ gây rối”.
 
 
 
 
CHƯƠNG 42
 
Nghiêm Lạc sắp xếp xong xuôi, mấy người xác nhận lại chi tiết một lượt, đã kết nối được với Ray ở bên kia, mọi người đeo trang bị lên, làm tốt công tác chuẩnbị.
 
Phần công việc ở khu vực thành phố cũng đang được tiến hành. Tiết Phi Hà đi đến chỗ tập trung của quỷ hút máu cấp A theo tin tức mới nhất tìm kiếm thăm dò hành động của bọn chúng. Còn Thư Đồng thì sớm đã làm theo chỉ thị, đi tìm người đưa tin nghe ngóng động tĩnh gần đây bên phía Bắc m Vương.
 
Tất cả đều đang làm việc, chỉ còn Chúc Tiểu Tiểu là không được phân cho việc gì. Vốn dĩ cô đã tự lên kế hoạch phải bám riết toàn bộ hành trình của Boss, một tấc không rời. Nhưng bây giờ sau khi phân tích tình hình, thấy Huyết tộc cũng có không ít nhân lực đến giúp đỡ bọn họ, đặc biệt là việc giám sát Đậu Đậu bên này, Cừu tộc trưởng và mấy cán bộ quan trọng trong thôn đều sẽ đi cùng với Boss. Nếu như thế, Chúc Tiểu Tiểu trái lại muốn đi tìm Thiên Bà nói chuyện.
 

Nghiêm Lạc nghe lời thỉnh cầu đó, nhìn cô một lúc lâu, anh xoa xoa má cô: "Muốn đi thì đi đi, nhưng phải đồng ý với anh, đừng có cả ngày lo lắng lung tung".
 
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, cô không lo lắng lung tung, cô chỉ muốn có được những dự báo, nhớ thật kỹ, cẩn thận phân tích để đề phòng cho tốt.
 
Nghiêm Lạc đích thân đưa cô đến căn nhà nhỏ của Thiên Bà. Thiên Bà nghe thấy anh đến, cung kính ra ngoài nghênh đón. Nghiêm Lạc giao Tiểu Tiểu cho Thiên Bà, nói: "Thiên Bà, Heo Con nhà tôi tối nay giao cho bà chăm sóc. Tôi làm xong việc sẽ quay về đón cô ấy", lại dặn dò Tiểu Tiểu không được chạy lung tung, đợi anh đến đón.
 
Thiên Bà và Chúc Tiểu Tiểu đảm bảo, Nghiêm Lạc lúc này mới quay người rời đi.
 
Thiên Bà đưa Chúc Tiểu Tiểu vào trong phòng, vừa đun nước pha trà, vừa nói chuyện: "Sao mà nha đầu vẫn chưa yên tâm, còn muốn nghe bà bà dài dòng mấy câu sao?".
 
"Bà bà." Chúc Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh ngồi xuống: "Boss vì con mà đã làm rất nhiều chuyện, chúng con bây giờ có thể ở cùng với nhau thật sự không dễ dàng, con không muốn anh ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chỉ cần anh ấy bình an vui vẻ, bảo con làm gì con cũng nguyện ý".
 
Thiên Bà cầm ra hai chiếc cốc đặt trước mặt cô, mỉm cười hiền hòa.
 
Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Bà bà, con không có bản lĩnh lớn gì nhưng có thể vì Boss mà gắng hết toàn lực. Bà bà chỉ dạy cho con một chút được không, con nên làm gì mới tốt?".
 
"Ai da, nha đầu đề cao bà bà quá đấy, những gì bà bà biết cũng có hạn, vạn sự đều không phải bất biến, khi con và ta nói chuyện ở đây, bên ngoài không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mỗi một sự việc xảy ra, có khả năng đều sẽ đem đến biến đổi cho sự việc khác. Những gì bà bà nhìn thấy bây giờ và những gì sau này có khả năng nhìn thấy có lẽ sẽ không giống nhau. Cho nên bà bà không thể bảo cho con nên làm gì, phải tự bản thân con cân nhắc."
 
Chúc Tiểu Tiểu nhớ đến trò chơi bóng lăn trong mê cung kia, cô thở dài: "Bà bà, con thật sự rất lo lắng, con không muốn mất Boss".
 
"Bà bà nói những thứ đó với con, không phải để cho con lo lắng, bà bà muốn con có thể chuẩn bị một chút. Cơ hội dành cho người có sự chuẩn bị."
 
Bát Bát từ trong ba lô bò ra ngoài, men theo cánh tay Chúc Tiểu Tiểu nhảy lên trên bàn, vẫy vẫy đuôi trước đĩa hạt dưa. Thiên Bà cười, lấy một hạt từ trong đĩa ra đưa cho nó.
 
Nước sôi rồi, Thiên Bà quay người đi pha trà.
 
Điện thoại của Tiểu Tiểu vang lên, tin nhắn Boss gửi đến, nội dung là: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!!!".
 
Phía sau lại còn kèm theo ba dấu chấm cảm to đùng. Chúc Tiểu Tiểu cười thành tiếng, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng không kìm được cứ đọc lại hết lượt này đến lượt khác.
 
Thiên Bà quay về, nhìn thấy biểu cảm của Chúc Tiểu Tiểu, không kìm được cười hỏi: "Là Diêm Vương?"'.
 
Chúc Tiểu Tiểu xấu hổ gật đầu đáp, rồi đọc lại đoạn tin kia một lượt, cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Đây là Boss, cả ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, kỳ thực còn hay xấu hổ hơn cô, những lời này còn phải dùng tin nhắn để nói. Cô nhớ tới dáng vẻ xấu hổ sống chết không chịu nói của anh lúc ở bên cạnh đầm, không nhịn được lại cười.
 
Cô ấn phím điện thoạt trả lời một tin: "Em phải lưu lại những lời này, treo lên đầu giường ngày ngày đọc mới được!!!". Cũng có ba dấu chấm cảm rất lớn.
 
Ở một bên khác, Nghiêm Lạc cùng với Cừu An đi vào phòng của Đậu Đậu, nhìn thấy nó đang nằm ngủ trên giường, A Niên và Tiểu Nam đều ngồi trong góc phòng trông giữ. Cừu An nói: "Đậu Đậu đều ngủ rất sớm, nhưng đến mười hai giờ, nó sẽ tỉnh dậy tìm đồ ăn".
 
Nghiêm Lạc gật đầu, nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ. Anh và Cừu An lui ra, ngồi ở phòng ngoài, cùng mấy cán bộ thôn yên lặng chờ đợi. Lúc này điện thoại của Nghiêm Lạc reo lên, là tin nhắn Chúc Tiểu Tiểu gửi đến. Anh không kìm được cong môi lên cười. Đồ ngốc này, còn treo ở đầu giường nữa, không sợ nửa đêm bị dọa hay sao. Anh trả lời lại hai chữ: "Heo ngốc!".
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy điện thoại cười he he, heo ngốc thì heo ngốc, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến Boss phải chính miệng nói ra ba chữ kia.
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏi Thiên Bà: "Bà bà, con và Boss có thể mãi mãi ở bên nhau không?'".
 

"Cái này phải hỏi bản thân hai người, bà bà làm sao biết được. Trên thế giới này biến hóa nhanh nhất là lòng người, vĩnh hằng bất biến nhất, cũng là lòng người."
 
Thiên Bà rót trà cho cô, cười nói: "'Nha đầu, ngày tháng của bà bà không còn nhiều nữa, không thể bảo cho con phải làm gì, nhưng bà bà có thể nói chuyện cùng với con. Trong lòng con còn có thắc mắc gì, con cứ nói cho bà bà nghe".
 
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Bà bà chẳng phải là bất lão bất tử sao? Sao lại nói ngày tháng không nhiều nữa?".
 
"Ha ha, vạn vật đều có mệnh, bà bà cũng không phải ngoại lệ. Ta ở trong Đạo gia tu hành, vốn cho rằng sinh mệnh có hạn, diệt yêu trừ ma rồi là có thể chết yên lành, hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng lại sa vào ma đạo. Đây tuy không phải là điều ta mong muốn, nhưng tự nhiên nhiều hơn được mấy trăm tuổi, ta lại có thể làm thêm một số chuyện. Đến hôm nay đại đa số người của Huyết tộc sinh sống an lạc, cùng tồn tại hòa bình với con người, tìm thấy phương thức sống của chủng tộc, ở trong đó chính là có một phần sức lực của bà bà. Bọn họ hại ta, lại cứu ta, cuối cùng còn thành người thân của ta. Con nói xem, có phải duyên phận rất kỳ diệu không?" Bà xắn tay áo lên, để Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy vết sẹo răng rất sâu trên tay mình: "Vết sẹo này, mấy trăm năm rồi mà không mất đi. Ta biết điều này là đang nói với ta, ông Trời dùng plurơng thức như thế để ta có thể gánh vác sứ mệnh của mình. Đến hôm nay, ta gặp được con, trách nhiệm cuối cùng cũng đã xong, thời gian của ta sắp đến rồi".
 
Chúc Tiểu Tiểu có chút bất an: "Bà bà, bà không thể tránh sao? Bà có thể nhìn thấy trước thiên cơ, có thể chuẩn bị trước một chút ình, tránh tai giải nạn".
 
"Vì sao phải tránh? Nha đầu, mỗi một việc xảy ra đều là tất yếu, mỗi một sự tồn tại đều có đạo lý riêng."
 
"Nhưng mà nếu như điều sẽ xảy ra đó không phải những gì bản thân mình mong muốn thì sao? Vì sao không phản kháng một chút?"
 
Thiên Bà cười, xoa đầu Tiểu Tiểu: '"Không phải cái gì cũng giống như bản thân mình mong muốn, có được mới có mất, có mất mới có được. Đôi khi, bản thân tự trải qua mới là hạnh phúc. Bà bà bây giờ rất mãn nguyện rổi".
 
"Con không hiểu, bà bà, con chỉ biết nếu như con không hài lòng đối với một số chuyện, con nhất định phải tranh đấu đến cùng, nếu không con sẽ hối hận. Cứ coi như muốn trải qua, cũng phải đấu tranh mà trải qua chứ."
 
Thiên Bà trầm ngâm nhìn cô rồi thốt lên: "Nha đầu, cho nên có một số chuyện con bắt buộc phải làm. Chẳng trách ở kiếp này hai người mới được trùng phùng bên nhau, không chỉ bởi đại kiếp khiến con gặp ma, mà còn vì con đã chuẩn bị xong rồi".
 
"Con chuẩn bị xong rồi?"
 
"Đúng, con chuẩn bị xong rồi."
 
Chúc Tiểu Tiểu chống tay lên trán nghĩ cả hồi lâu: "Nhưng con chẳng có bản lĩnh gì cả".
 
Thiên Bà cười: “Làm sao vậy được, bà bà lần này gặp Diêm Vương, liền cảm thấy người đã thay đổi rất nhiều".
 
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt: "Đâu có, anh ấy chẳng phải vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó sao".
 
Thiên Bà cười: "Nha đầu, bà bà thích con. Bà bà tặng rho con một món đồ". Bà đứng dậy đi vào trong phòng, cầm ra mấy sợi chỉ đỏ, lại bứt lấy mấy sợi tóc của mình, từ trong một chiếc vò đổ ra một bát không biết là nước gì, bỏ tóc và chỉ đỏ vào bát, qua một khắc sau thì vớt ra, bắt đầu dùng tóc và chỉ đỏ tết thành vòng tay.
 
Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ nhìn, hình dáng chiếc vòng tay từ từ xuất hiện, Thiên Bà đo cổ tay Chúc Tiểu Tiểu, tiếp tục đan nốt phần phía sau. Chúc Tiểu Tiểu vui mừng hỏi: "Tặng cho con ạ?".
 
"Đúng, vòng tay này có thể giúp con nâng cao linh lực, tăng cường giác quan thứ sáu của con. Hy vọng nó có thể cho con phương hướng và dũng khí." Thiên Bà vừa nói vừa tiếp tục tết, cuối cùng cũng làm xong, thắt lên cổ tay Chúc Tiểu Tiểu.
 
Chúc Tiểu Tiểu ngắm nghía, vô cùng thích thú, vội vàng cảm ơn. Hai người lại nói chuyện cả hồi lâu, chớp mắt đã gần mười một giờ, Bát Bát đang cuộn tròn ngủ trên bàn từ lúc nào, bên cạnh là một đống vỏ dưa, thân hình nhỏ bé trông vô cùng mãn nguyện.
 
Chúc Tiểu Tiểu cũng hơi buồn ngủ, Thiên Bà nói: "Con cứ nghỉ lại chỗ ta, Diêm Vương cũng không biết lúc nào mới quay về, con ngủ trước đi, đợi người đến, ta sẽ gọi con dậy".
 
Chúc Tiểu Tiểu hơi ngại, đang muốn từ chối, lại nghe thấy cửa phòng có một giọng nói giòn tan gọi: "Bà bà, con đói rồi".
 
Đây là giọng của một đứa trẻ, trong lúc nửa đêm tĩnh mịch này, tiếng trẻ con kéo dài toát lên vẻ khát máu đáng sợ. Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát nhảy bật lên, sắc mặt Thiên Bà cũng thay đổi.
 
"Là Đậu Đậu." Thiên Bà thấp giọng nói. Bà còn muốn dặn dò Chúc Tiểu Tiểu điều gì nhưng khóa cửa phòng đã cạch cạch vang lên hai tiếng, sau đó tách một tiếng rồi mở ra.
 
Quả nhiên bên ngoài cửa là Đậu Đậu, khuôn mặt trắng bệch của nó toát ra sắc xanh, hai chiếc răng nanh đã lộ rõ, một khuôn mặt biểu cảm u oán đứng yên ngoài cửa.
 
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình lùi lại hai bước, lúc này Đậu Đậu chỉ còn đứng cách cửa khoảng hai cánh tay, làm thế nào nó mở khóa cửa được? Thiên Bà nhanh chóng đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, ngay cả Bát Bát cũng giật mình, thân hình nhỏ bé run lên, tỉnh giấc.
 
Đậu Đậu từ từ đi vào trong phòng, nói với Thiên Bà: "Bà bà, con rất đói. Bọn họ không để con ăn, bà đối xử với con tốt nhất, bà cho con chút gì ăn nhé".
 
Thiên Bà bình tĩnh trả lời: "Được thôi, Đậu Đậu muộn như thế này sao lại không ngủ, đói bụng tỉnh dậy ư? Nào, trong phòng bà bà có đồ ăn ngon, bà bà đưa con đi".
 

Đậu Đậu khuôn mặt lạnh tanh, nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau Thiên Bà: "Mùi của cô ta rất thơm, con muốn ăn cô ta".
 
Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức cơ thể có chút cứng lại, mấy người bọn Boss chẳng phải đang trông giữ Đậu Đậu này sao? Sao nó có thể đơn độc chạy ra ngoài như vậy? Cô gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, Boss sẽ không việc gì, chắc chắn là tiểu quỷ tùy lén lút trốn mọi người chạy đến đây.
 
Chỉ là một tiểu quỷ, Boss sẽ không sao đâu!
 
Cô chậm rãi thò tay vào túi, ấn phím tắt số một, đó là số điện thoại của Nghiêm Lạc. Tiểu Phấn Hồng, vũ khí của cô còn để trong ba lô, nhưng bây giờ cô không dám manh động.
 
Thiên Bà từ từ đi qua đó, dắt bàn tay nhỏ của Đậu Đậu, đưa nó vào trong phòng: "Máu của cô ta uống chẳng có vị gì, bà bà đưa con vào phòng, trong đó có đồ ăn ngon".
 
Đậu Đậu vùng vằng phụng phịu, cuối cùng đành luyến tiếc rời mắt khỏi Chúc Tiểu Tiểu, cùng Thiên Bà bước vào, vừa đi vừa nói: "Bà bà không lừa con chứ, con muốn ăn thịt, phải sống đó".
 
"Ừ, có thịt sống, bà bà đưa con đi." Thiên Bà vừa nói vừa vẫy tay với Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau, ý bảo cô mau đi đi. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu làm sao có thế vứt lại bà lão hiền hậu này, cô thấy Đậu Đậu quay lưng lại phía mình, lớn gan vươn tay lấy Tiểu Phấn Hồng trong ba lô ra.
 
Thiên Bà lúc này đã dắt Đậu Đậu đến cửa phòng trong rồi, Đậu Đậu đột nhiên quay người lớn tiếng quát: "Bà dám lừa ta!". Trong phòng đó rõ ràng không có mùi máu tươi.
 
Thiên Bà không nói lời nào, lập tức đẩy Đậu Đậu vào trong, "phập" một cái, đóng cánh cửa lại, niệm chú phong ấn trên cánh cửa.
 
Đậu Đậu ở trong phòng gầm rú: "Các người muốn ta đói chết, muốn ta đói chết, ta phải ăn các người, ăn sạch các người!". Nó ra sức đập cửa, cứ coi như có phong ấn trấn giữ, thì cánh cửa yếu ớt kia cũng khó mà trụ nổi, chẳng mấy chốc sẽ bị phá tan.
 
Thiên Bà tay kết ấn, miệng niệm chú, đang muốn tăng thêm lực đạo. Lúc này cánh cửa vang lên tiếng động cực lớn, bị đánh nứt một đường. Chúc Tiểu Tiểu cầm Tiểu Phấn Hồng xông đến: "Bà bà cẩn thận!".
 
Nhưng chính vào thời khắc này, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh, một thân hình lao đến.
 
Chúc Tiểu Tiểu khom người xuống tránh, tránh được một đòn chí mạng, nhưng vẫn bị đập ngã xuống đất, Tiểu Phấn Hồng trên tay văng sang một bên.
 
Chúc Tiểu Tiểu trong tình thế cấp bách gập khuỷu tay tấn công, người đó nghiêng người tránh đi, nhưng chính vào lúc Tiểu Tiểu lật người, đã giữ chặt lấy cánh tay, áp chế Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu định thần lại nhìn, đó là A Niên vẫn luôn ở bên cạnh Đậu Đậu!
 
Chúc Tiểu Tiểu vừa nhận ra thì cũng đồng thời nhìn thấy sự hung ác trong đáy mắt anh ta, còn cả chiếc răng nanh dài khát máu kia nữa. A Niên không nói lời nào, cúi xuống định cắn vào cổ Chúc Tiểu Tiểu,
 
Tiểu Tiểu gắng sức vùng vẫy, cánh tay còn lại giơ lên đẩy, nhưng không có tác dụng. Cô lớn tiếng la hét, mắt thấy răng nanh của A Niên đã sắp cắn rách da của mình. Lúc này Bát Bát xông đến giống như một mũi tên, hung dữ cắn vào cổ A Niên.
 
A Niên bị đau, thét lên, vung tay đánh, nhưng Bát Bát cắn chặt chết cũng không buông. A Niên kêu gào thảm thiết giơ tay lên tóm lấy Bát Bát, lôi nó ra khỏi cổ, ném mạnh vào tường.
 
'"Bát Bát!"
 
Tiếng thét vỡ vụn của Chúc Tiểu Tiểu không cứu vãn được, cô trừng trừng nhìn Bát Bát bị ném lên tường, rơi xuống đất, sau đó thì không còn động đậy gì nữa.
 
Trong thoáng chốc Chúc Tiểu Tiểu lòng đau như cắt, cô một chưởng đánh vào mắt A Niên, nhân lúc anh ta rúm người lại, co đầu gối đá mạnh vào bụng anh ta. Nhưng quỷ hút máu sức mạnh vô cùng, A Niên không hề bị đá ngã, anh rõ ràng càng kích động hơn, gầm lớn một tiếng, duỗi tay tát Tiểu Tiểu.
 
Chúc Tiểu Tiểu dính phải cái bạt tai trời giáng, đầu vang lên những tiếng ong ong. Cô bất chấp tất cả, lật tay vung một đấm đánh vào huyệt Thái Dương của A Niên. A Niên ngừng lại giây lát, sau đó cuồng nộ bóp chặt cổ Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu không còn nhìn rõ nữa, tai lại nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng động lớn, Đậu Đậu xông ra ngoài rồi!
 
''Bà bà!" Chúc Tiểu Tiểu quên cả tình thế nguy cấp của bản thân, lòng cô nóng như lửa đốt, Bát Bát sống chết chưa biết thế nào, nhưng cô quyết không để bà bà hiền từ xảy ra chuyện nữa. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Cô niệm chú, vận khí, cuối cùng bàn tay phải đánh ra Diêm Vương chú.
 
A Niên "bụp" cái, bị đánh ngã sang bên. Anh ta đến kêu một tiếng cũng không kịp, sắc mặt tái xanh, hai mắt trợn tròn, răng nanh thu lại, nằm bất động trên đất.
 
Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn để ý đến anh ta, cô bật dậy nắm lấy Tiểu Phấn Hồng xông tới chỗ Thiên Bà. Đậu Đậu lúc này vừa một chưởng đánh lên trái tim của Thiên Bà, đẩy bà ngã xuống rồi nhanh chóng lao đến.
 
Bà bà đã tu hành không ít, công lực khá mạnh, nhưng đối phương lại là đứa trẻ mà bà từng ngày trông thấy nó lớn lên. Tốc độ sinh trưởng của Huyết tộc rất chậm, Đậu Đậu nhìn hình dáng như đứa trẻ năm, sáu tuổi, nhưng thực ra đã lớn hơn hai mươi tuổi rồi, tình cảm hơn hai mươi năm này, Thiên Bà thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương nó.
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui