Quả nhiên Thư Đồng chuyển hướng nã đạn sang Tiết Phi Hà: "Tiểu Tiểu thì khỏi nói, cô ấy sắm vai 'heo ăn hổ' thật là quá anh dũng, dám nhào tới cả Boss. Nhưng Tiết Phi Hà cô làm sao có thể lâm trận chạy trốn như vậy, hai chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội hàng ma xinh đẹp, phải cùng nhau tìm đối tượng tốt mà gả đi chứ. Chúng ta không thể thua Tiểu Tiểu được, đúng không?".
"Tôi, tôi... không vội." Tiết Phi Hà mặt đỏ bừng lên, len lén nhìn Tư Mã Cần một cái, lắp bắp trả lời.
"Sao mà không vội, cô cũng lớn tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa, uổng phí nỗi khổ tâm của tôi, còn muốn giúp cô và Tiểu Tiểu tìm được đối tượng tốt kết quả hai người các cô đều vứt bỏ tôi.” Thư Đồng đang giả bộ đáng thương, thình lình nghe thấy sau lưng có người nói: "Thật sao? Cô muốn giúp Heo Con tìm đối tượng?".
Phòng khách thoáng chốc yên tĩnh trở lại, sau đó mọi người đột nhiên đều vô cùng bận rộn, Thư Đồng hai tay trống không, không thể giả vờ, chỉ có thể ho mấy tiếng, quay đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh băng kia của Nghiêm Lạc, mỉm cười nói: "Boss, anh nghỉ ngơi xong rồi? He he, ý tôi là, tôi luôn cổ vũ Tiểu Tiểu phải nắm lấy tình yêu của mình, cho cô ấy dũng khí để 'nhào' về phía anh".
Nghiêm Lạc nhìn lướt qua cô một cái, quay người nói với m Yến Tư: "Sao lại làm loạn nhà tôi lên thế này?". Chuyển một đống đồ linh tinh đến, coi đây là phòng làm việc chắc?
m Yến Tư nhướn mày: "Tôi cũng không muốn ở đây, chỗ này nhỏ quá. Nhưng anh không sắp xếp chỗ lớn hơn cho chúng tôi. Chúng tôi tối qua đã tới công viên Hoa Anh Đào, ở đó có khả năng là đại bản doanh của quỷ hút máu cấp A. Vụ việc vốn dĩ chẳng có gì, giao cho người bên công ty xử lý cũng được. Nhưng hôm nay khi tôi đến công ty từ chức, bộ mặt của cái bà Cửu Thiên Huyền Nữ gì đó kia khiến tôi rất không thoải mái, giống như là chỉ có người của bọn họ mới có thể làm việc. Anh biết đó, tôi tính khí chỉ tốt hơn anh chút xíu, cho nên bây giờ tôi muốn cướp vụ làm ăn của bà ta, hủy hoại uy phong của bà ta".
Mọi người cùng nhau nhìn sang Nghiêm Lạc, Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, hỏi: "Thế nào đây? Boss, chúng ta có cướp không?".
"Cướp!" Nghiêm Lạc quyết đoán không chút do dự, anh nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu, lại quay sang nói với mọi người: "Người phụ nữ đó, tôi cũng thấy bà ta không thuận mắt lâu rồi".
Mọi người đều cười vang, Chúc Tiểu Tiểu giơ cao cánh tay lên báo danh: "Tôi cũng muốn gia nhập".
Nghiêm Lạc nhìn một vòng xung quanh, nói: "Ở vùng ngoại ô tôi có chỗ, nhưng phải một thời gian nữa mới bố trí xong, mấy ngày này tập hợp ở đây trước, không cho phép làm rối tung nhà tôi lên". Anh vốn dự định sẽ để qua một, hai tuần nữa, sau khi sắp xếp xong mọi việc sẽ triệu tập mọi người, không ngờ những người này lại tự mình tới tìm việc như vậy.
Chúc Tiểu Tiểu lại như mở cờ trong bụng, chính là vì Boss đã nói đây là nhà của anh.
Mọi người đang bận rộn thì chuông điện thoại của Nghiêm Lạc vang lên, Chúc Tiểu Tiểu nhớ ra chuyện của Ray, vội vàng nói với Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nhìn điện thoại rồi giơ ra cho Tiểu Tiểu xem: "vẫn là anh ấy". Anh ấn nút nghe, đi vào thư phòng.
Cao Lôi nói: "Hôm nay lúc mấy người chúng tôi đi, tôi nhìn thấy ánh mắt của Ray, liền biết anh ấy nhất định sẽ tìm Boss".
"Anh ấy thân thiết với Boss hơn bất kỳ người nào trong chúng ta." Thư Đồng cũng nhìn thấy.
"Vì sao?" Tiết Phi Hà đối với tin đồn thì luôn rất khù khờ.
Tư Mã Cần trả lời: “Pháp thuật hàng ma nhập môn của Ray là do Boss dạy, không giống với chúng ta được nhận huấn luyện từ gia tộc".
Thư Đồng nói tiếp: "Ray là người nước ngoài mà, anh ấy từ nước ngoài trở về, gia tộc của anh ấy căn bản không công nhận anh ấy là hàng ma sư, chẳng dạy anh ấy cái gì cả. Gặp được Boss, anh ấy mới hoàn thành được mộng hàng ma của mình".
Đang nói chuyện, Nghiêm Lạc đột nhiên đi ra ngoài, tới mở cửa lớn ra, Ray với khuôn mặt phiền muộn đang đứng ngoài.
Nghiêm Lạc bảo anh đi vào, anh lại đứng bất động, chỉ nói: "Boss, tôi biết tôi không có thiên phận gì, lại là một ABC1 nên Long gia mới không thu nhận tôi. Nhưng mười lăm năm trước anh từng cho tôi cơ hội, bây giờ lại cho tôi cơ hội một lần nữa nhé".
1 ABC (American Bom Chinese): Người Mỹ gốc Hoa.
"Ray, vị trí của anh bây giờ rất thích hợp với anh, những mặt mạnh của anh đều có thể phát huy được, trên phương diện phân tích tin tình báo, giám sát điều khiển chỉ huy, anh đều làm rất tốt. Bên đó tạm thời thích hợp với anh hơn."
Hốc mắt Ray đã đỏ hoe, không thèm quan tâm đến hai chữ "tạm thời", anh nói: "Boss, có phải năm đó bố tôi đã nói gì với anh không? Tôi biết tôi là quái thai, nhưng anh cũng từng nói, đó là thiên chức của tôi đang kêu gọi. Công việc của bên đó thích hợp với tôi, là bởi vì có sự dạy dỗ của anh. Bây giờ anh không ở đó nữa, tôi cũng không ở lại được. Nếu như anh cảm thấy tôi không thể lên chiến trường, tôi chỉ cần thay anh làm hậu cần thôi. Lão đại bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, luôn phải có người giám sát, điều khiển, phối hợp mà. Nếu như đến giám sát anh cũng không cần, thì thêm tôi làm dự bị cũng được. Năng lực kỹ thuật của tôi anh đã biết, đẳng cấp hàng ma sư của tôi cũng là cấp một, tiếng Trung của tôi cũng rất lưu loát, bây giờ tôi cơ bản không nói kèm tiếng Anh nữa rồi...”
"Dừng." Nghiêm Lạc buông một tay ra, lạnh lùng nói: "Không cần phải rơi nước mắt ở trước mặt tôi, anh cho rằng anh vẫn còn mười sáu tuổi sao?".
Ray cứng người đứng đó, lau nước mắt, không nói nữa.
"Ray, anh không nằm trong danh sách hàng đầu của tôi, là bởi vì cảm xúc của anh quá mạnh. Anh đối diện với máy tính, nhìn những hình ảnh và bản đồ kia, thì có thể làm rất tốt, nhưng những việc khác anh không làm được. Anh rất dễ bị tình cảm chi phối. Mẹ vừa qua đời, anh liền cuộn chặt mình lại. Tôi không ở công ty nữa, anh liền cảm thấy không thể tiếp tục ở đó. Ray, nếu như anh ở trên chiến trường, đồng nghiệp chết đi ngay trước mặt anh, sức khống chế bản thân của anh còn có thể giữ được bao nhiêu? Xét về điểm này, phản ứng tại chiến trường của anh e là còn không bằng Heo Con."
Ray cúi đầu xuống, anh biết Boss nói đúng, tâm lý của anh đã phải trải qua thời gian trị liệu rất dài mới tốt lên được. Anh đối diện với máy tính, cứ coi như nhìn thấy thương vong, có thể coi như đang đi xử lý hình ảnh. Nhưng nếu phải những sự việc chân thực, anh đích xác không thể tiếp tục bình tĩnh.
Rất lâu sau anh mới nói: "Tôi sẽ sửa, tôi cũng đang từng bước tiến bộ mà. Boss, nếu anh cảm thấy tôi không thể lên tiền tuyến, thì để tôi làm hậu cần, cái gì tôi đều nguyện ý làm".
Nghiêm Lạc nói: "Tôi cần phải bố trí chỗ mới, phải lắp đặt trang thiết bị loại giống như ở cao ốc Đế Cảnh, thêm vào đó còn có nhiều chuyện khác, làm xong chắc phải mất mấy tháng. Tôi vốn định đến khi đó sẽ bảo anh tới. Anh chẳng qua chỉ không nằm trong danh sách đầu bảng mà thôi. Nhưng anh xem, anh bây giờ thế này là giống cái gì chứ!".
Ray ngẩng đầu kinh ngạc, cuối cùng lộ ra một nụ cười: "Boss, vậy để tôi chuyển đến trước nhé. Anh bố trí chỗ cũng cần nhân lực, vận chuyển khiêng vác gì đó, lắp đặt chỉnh thử thiết bị, cài phần mềm thích hợp, mấy người bọn lão đại gộp lại cũng không hiểu bằng tôi".
Trong phòng khách ngoại trừ Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà, bốn người còn lại cùng nhau lớn tiếng ho, làm cái gì vậy chứ, cầu xin thì cầu xin, cũng không được giẫm đạp lên người khác như vậy.
Nụ cười của Ray càng lớn hơn, ánh mắt đầy hy vọng nhìn sang Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc lại chậm rãi nói: "Vừa rồi tôi bảo anh vào phòng, là tự anh không vào đấy nhé".
Ray vội vàng xông vào trong: "Tôi vào, đương nhiên phải vào. Mấy người các anh đều tránh ra, những thiết bị máy móc này để lại hết cho tôi".
Thư Đồng vội vàng tiếp lời: "Ray, anh có thành ý như vậy, sau khi đến chỗ mới, nếu như Boss nhỏ mọn không mời dì dọn vệ sinh, anh tiện tay làm cả cái đó luôn nhé".
"Xí!!!" Mọi người nhất chí chê bai cô.
Ở một nơi khác, Vu gia đang mở cuộc họp gia đình.
Vu Lạc Ngôn tối qua cả đêm không ngủ, hôm nay vẫn hoảng hốt không chịu ra khỏi phòng. Bà Vu đợi Vu Kiến Quốc tan làm quay về, kéo ông vào phòng nói chuyện một hồi lâu. Sau đó hai người cùng nhau gõ cửa phòng của Vu Lạc Ngôn.
“Lạc Ngôn, mẹ và bố con có lời cần nói với con." Bà Vu kéo tay con trai, rất đau lòng trước dáng vẻ ủ dột buồn bã của anh.
Vu Lạc Ngôn thấy dáng vẻ này của bố mẹ, vội xốc lại tinh thần.
Bà Vu và chồng nhìn nhau một cái, quay lại nói với Vu Lạc Ngôn: "Mẹ xin lỗi con trước, tập báo cáo con để trong ngăn kéo đầu giường kia, mẹ không kìm được đã xem rồi".
"Mẹ!" Vu Lạc Ngôn kêu lên một tiếng, trong chốc lát nhảy bật dậy. Vậy là bọn họ biết rồi, biết anh cướp cơ hội đầu thai vốn dĩ của Vu Lạc Ngôn, biết anh là một người nhát gan vô dụng?
Bà Vu kéo anh ngồi xuống, vỗ vào tay anh: "Con nghe mẹ nói, mẹ chỉ là quá lo lắng cho con, bệnh của con chữa khỏi rồi, nhưng con người lại thay đổi. Mẹ nghĩ không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không nên mới lục xem. Con đừng trách mẹ".
Vu Lạc Ngôn nhìn bố mẹ, thấy bọn họ không hề có biểu cảm trách cứ, oán hận, anh cũng không biết phải làm gì. Bố mẹ đến tìm mình như thế này là vì sao?
Bà Vu tiếp tục nói: "Lạc Ngôn, con là con trai tốt của chúng ta, từ nhỏ đến lớn con đều là niềm tự hào của chúng ta. Điểm này, bất cứ chuyện gì đều không thể thay đổi được. Bất luận kiếp trước con là ai, con đến được nhà chúng ta như thế nào, kiếp trước con làm những chuyện gì, đối với chúng ta mà nói đều không quan trọng. Người chúng ta quan tâm là con của bây giờ. Con tuy có chút ham chơi, nhưng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, làm việc cũng rất nỗ lực chăm chỉ, những điều này chúng ta đều nhìn thấy được. Chúng ta rất vui mừng khi con là con trai của chúng ta".
Vu Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nói; "Dù có kiếp trước hay không, thì cũng đều là những thứ hư ảo, đó không phải là con. Nếu như con vì chuyện này mà giày vò bản thân thì thật không nên. Từ nhỏ bố luôn dạy con thế nào, nam tử hán đại trượng phu, phải có khí phách, phải làm chuyện lớn. Con cả ngày chìm đắm trong những sự việc đã qua không chút hiện thực, chẳng phải là tự tìm khổ hay sao?".
"Con biết những thứ đó không phải là con của bây giờ, nhưng còn có một số chuyện. Chính là... con có một chút năng lực, mỗi lần nghĩ đến điều này, con lại nhớ tới kiếp trước của mình. Cho nên con mới không biết nên làm thế nào", Vu Lạc Ngôn biện giải ình. Anh đâu phải là người u mê như thế, nhưng có một số chuyện cứ bám lấy anh như hình với bóng, anh không thể vùng thoát không cách nào dứt ra được.
"Bố và mẹ con từ trước đến nay chưa từng bức ép con chuyện gì, con muốn học trường nào, có muốn ra nước ngoài hay không, có muốn đến công ty làm việc hay không, những chuyện đó toàn bộ do bản thân con quyết định. Bây giờ cũng như vậy. Con trai, con là người lớn rồi, bất luận con muốn làm gì, con đều có thể quyết định vì bản thân mình. Chỉ cần không phải là giết người, phạm pháp, làm chuyện xấu, bố mẹ đều sẽ không ngăn cản con." Vu Kiến Quốc thở dài: "Những thứ quý quái gì đó kia, rồi cả những việc làm nguy hiểm, nếu là trước đây thì bố mẹ chắc chắn sẽ phản đối. Nhưng trải qua cơn bệnh lớn của con lần này, chúng ta cũng nghĩ thông rồi. Con người ấy à, luôn có sinh lão bệnh tử, luôn có tai họa ngoài ý muốn, không phải tránh là có thể bình an đến già".
Tim Vu Lạc Ngôn đập thình thịch, anh nhìn bố lại nhìn mẹ.
Bà Vu nói: "Thực ra chúng ta đến đây, chính là muốn nói với con, con là con trai tốt của chúng ta, bất luận như thế nào, bố mẹ đều sẽ ủng hộ con. Con không cần một mình buồn bã đau khổ, nếu có chuyện gì, đều có thể nói với chúng ta. Nếu như có chuyện muốn làm, thì cứ thoải mái làm đi".
Vu Lạc Ngồn nuốt nước mắt ôm lấy bố mẹ, lại nắm chặt tay hai người: "Thực sự con cũng không biết mình muốn làm gì, con chỉ là không muốn để người khác lại coi thường mình. Con không phải gã đàn ông hèn nhát của kiếp trước".
Cả gia đình dựa sát vào nhau, Vu Kiến Quốc nói: "Con đương nhiên không phải là kẻ hèn nhát, con là con trai của Vu Kiến Quốc ta".
Buổi tối hôm đó, Vu Lạc Ngôn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng mở điện thoại gọi cho Thư Đồng: "Về chuyện đó, tôi chỉ muốn hỏi, hôm qua các cô chẳng phải nói muốn bắt những con quỷ hút máu kia sao? Ừ, ý của tôi là, có chỗ để dùng đến thiên nhãn của tôi không?".
Từ sau buổi tối ôm điện thoại thổ lộ tình cảm nhầm đối tượng, Vu Lạc Ngôn không ngờ rằng sẽ gặp lại Nghiêm Lạc nhanh như thế. Nhưng dù sao, lần này anh đến cũng là vì lời đề nghị giúp đỡ, hễ nghĩ như thế, Vu Lạc Ngôn lại dựng thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu.
Thật không ngờ biểu cảm của Nghiêm Lạc lúc này lại chẳng có gì khác lạ, cứ như anh từ trước đến nay chưa từng nhận cuộc điện thoại kia vậy. Vu Lạc Ngôn dám đánh cược, Nghiêm Lạc chắc chắn không nói chuyện này cho Chúc Tiểu Tiểu, nếu không thì Tiểu Tiểu bây giờ nhìn thấy anh cũng sẽ không có dáng vẻ bình thản như thế này. Cô là người không che giấu được cảm xúc, nếu như biết anh từng nửa đêm gọi điện đến mất mặt như vậy, chắc chắn biểu hiện sẽ rất ngượng ngùng.
Tóm lại, hai ngày sau khi gọi điện thoại cho Thư Đồng, Vu Lạc Ngôn anh đã mặt dày nhận lời mời đến nhà Chúc Tiểu Tiểu, gặp mặt Nghiêm Lạc, người anh không muốn nhìn thấy nhất.
Trong phòng khách, năm hàng ma sư lần trước ở công viên đều có mặt, còn có một người lai tên là Ray mà anh đã gặp qua ở Công ty Nhã Mã. Cả đám người chen chúc trong chỗ này.
Nghiêm Lạc ngồi trên sofa, bưng cốc trà Chúc Tiểu Tiểu đưa đến uống hai hớp, trông có vẻ rất nhàn nhã. Nhưng Vu Lạc Ngôn thấy anh như vậy rất không thuận mắt, cảm thấy anh cố ý phô trương vẻ lạnh lùng hách dịch.
Nghiêm Lạc lạnh nhạt lên tiếng: "Anh đã nghĩ xong rồi?".
Vu Lạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trả lời: "Tôi chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình, ví dụ như giúp các anh nhìn xem là yêu ma quỷ quái, ảo ảnh gì, những thứ khác như phải đánh nhau, phải hàng ma, thì tôi không có bản lĩnh".
"Được" Nghiêm Lạc gật đầu: "Đã là như vậy, thì tôi cũng nói thẳng. Năng lực của anh không đủ, điều này bản thân anh cũng rõ, cho nên nhất định sẽ phải huấn luyện nhiều, anh chắc là phải chịu khổ rồi. Hàng ma trừ tà không phải chỉ đứng từ xa nhìn là được, anh tham gia vào đó, nhất định sẽ có nguy hiểm. Tôi không phải là người họ Chung, anh làm việc dưới tay tôi mà còn dám lâm trận bỏ chạy, tôi sẽ không khách khí đâu".
Vu Lạc Ngôn cắn răng: "Tôi đã đến rồi, thì sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn".
"Rất tốt." Nghiêm Lạc nói: "Vậy thì, muốn phái anh lên chiến tuyến, tôi phải làm sáng mắt của anh một chút đã".
Vu Lạc Ngôn không hiểu, bừng tỉnh nhìn sang Thư Đồng cầu cứu.
Thư Đồng giúp anh giải đáp: "Thiên nhãn của anh bây giờ là dựa vào bản năng phát huy, chịu ảnh hưởng của cảm xúc và tình trạng sức khỏe lúc tốt lúc xấu. Boss muốn làm phép, khiến cho khả năng thiên nhãn của anh hoàn toàn phát huy".
Nghiêm Lạc lúc này đứng dậy đi đến trước mặt Vu Lạc Ngôn, anh nhìn vào mắt Vu Lạc Ngôn, hỏi: "Bây giờ anh nhìn vào tôi, có thể thấy được gì?".
Vu Lạc Ngôn gắng sức nhìn, cuối cùng lí nhí nói: "Chẳng phải vẫn già giống như bây giờ sao, có gì đặc biệt?".
Nghiêm Lạc giơ tay về phía Thư Đồng, Thư Đồng hơi sững lại, nói: "Boss, dùng chu sa là được rồi mà". Cô quan sát biểu cảm của Boss, cuối cùng đành miễn cưỡng xòe tay ra.
Nghiêm Lạc đứng cách tay Thư Đồng một khoảng, một giọt máu tròn căng từ ngón tay giữa của Thư Đồng bỗng nhiên hiện lên. Vu Lạc Ngôn giật thót mình, đây là bản lĩnh gì, không cần cắt rách da mà vẫn có thể lấy máu.
Chỉ thấy giọt máu đó lúc lắc bay trong không trung, chớp mắt cái đã đến trước mặt mình, Vu Lạc Ngôn sợ đến mức nói không nên lời: "Đây, đây là làm gì?".
Không đợi Vu Lạc Ngôn nói xong, Nghiêm Lạc đã điểm tay một cái, giọt máu đó bắn vào giữa lông mày Vu Lạc Ngôn, nhanh chóng thấm vào trong. Ngón tay Nghiêm Lạc thuận theo đó ấn xuống một cái.
Một luồng nhiệt nóng từ giữa lông mày Vu Lạc Ngôn truyền vào trong, càng lúc càng nóng, nóng đến mức mắt anh phát đau, anh không kìm được lấy tay bịt mắt kêu thét lên. Nghiêm Lạc chỉ ấn tay xuống một cái liền buông ra ngay, cảm giác nóng bỏng trong mắt Vu Lạc Ngôn rất nhanh chóng tan đi, anh thử mở mắt ra, nhưng lúc này lại chẳng thấy gì không thoải mái cả.
Nghiêm Lạc nói: "Bây giờ nhìn tôi, anh thấy cái gì".
Vu Lạc Ngôn ngước mắt lên nhìn, lần này lại rõ ràng nhìn thấy toàn thân Nghiêm Lạc được bao bọc bằng một vòng ánh sáng trắng, hiện lên sự uy nghiêm, thần thánh. Anh mở trừng mắt ra, cũng không biết thế nào, trong đầu anh bỗng nhiên bật ra một cái tên. Anh chỉ vào Nghiêm Lạc, lắp bắp: "Anh, anh là...".
Nghiêm Lạc gật đầu, Vu Lạc Ngôn kinh ngạc há hốc miệng ra, anh quay đầu lại nhìn một lượt những người trong phòng, đều không có gì khác thường. Ánh mắt dừng lại trên người chú chuột béo Bát Bát mà Chúc Tiểu Tiểu đang bế, Vu Lạc Ngôn ngẩn ra. Trên người chú chuột béo đó cũng có một vòng ánh sáng màu vàng nhạt. Nó hình như hiểu rõ ý biểu cảm kinh ngạc của Vu Lạc Ngôn, đắc ý ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi.
Vu Lạc Ngôn dụi mắt. m Yến Tư ở bên cạnh nói: "Nhìn thấy là OK rồi".
Vu Lạc Ngôn sờ tay lên trán mình, nhìn trên ngón tay lại không thấy máu. Chúc Tiểu Tiểu lấy trong ba lô ra một chiếc gương tròn nhỏ đưa cho anh, Bát Bát nhảy lên trên vai anh, liền nhìn theo vào tay cùng Vu Lạc Ngôn soi gương làm đẹp một chút
Vu Lạc Ngôn quan sát phần giữa lông mày của mình, một chút máu cũng không thấy nữa, anh lại nhìn Thư Đồng, sau đó quay người hỏi Nghiêm Lạc: "Vì sao cần dùng máu của Thư Đồng?".
"Anh có thiên phú, Thư Đồng cũng có, máu của cô ấy là lương huyết." Giải thích của Nghiêm Lạc ngắn gọn xúc tích.
Cao Lôi ở bên cạnh bổ sung thêm: "Chính là nói máu của Thư Đồng rất đặc biệt, vẽ bùa bắt quỷ, hiệu quả còn tốt hơn so với chu sa. Nhiều lúc còn đen hơn cả máu chó đen nữa".
Thư Đồng đá Cao Lôi một cái: "Anh mới là chó đen!".
"Ai da, đừng động chân tay." Cao Lôi né người tránh đi: "Tôi cũng không nói sai mà, có lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Thư Đồng bị quỷ hút máu lôi đi, máy liên lạc và máy theo dõi tung tích đều rơi ở dọc đường. Lúc chúng tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã bị cắn, thời gian bị cắn cũng đã quá lâu, chúng tôi còn cho rằng cô ấy xong rồi, định đem cô ấy về cưỡng chế, bồi dưỡng thành quỷ hút máu cấp C mà trông nom nốt nửa đời còn lại. Ai biết được cô ấy đâu lại hoàn đây, chẳng làm sao cả".
Tư Mã Cần nghe anh nhắc lại chuyện này, liên tục gật đầu: "Con quỷ hút máu đó hút phải máu của cô ấy trái lại còn chết luôn".
Ray cũng nói: "Đúng, chuyện đó tôi vẫn nhớ".
"Xí, mọi người vì sao không kể lão nương phải nằm chết gí nửa tháng mới bình phục được."
Vu Lạc Ngôn ngẩn ra nhìn mấy người bọn họ bắt đầu đấu khẩu. Nghiêm Lạc và m Yến Tư không để ý đến bọn họ, quay về thư phòng không biết là đang bàn bạc chuyện gì.
Thư Đồng nhân cơ hội này trưng ra dáng vẻ của một đại tỷ, chính thức giới thiệu với mọi người: "Làm quen một chút. Đây là Thiên nhãn thần tướng Vu Lạc Ngôn, là đại công tử đấy. Trước mắt ngoài khả năng thiên nhãn, vẫn chưa nhìn ra anh ta có bản lĩnh gì khác".
Cô không để ý cái lừ mắt của Vu Lạc Ngôn, kéo anh tiếp tục nói: "Anh chàng người lai kia là Ray, tôi đã nhắc qua với anh rồi, chính là cái người vào một ngày nào đó tỉnh dậy chẳng hiểu sao lại cảm thấy mình nhất định phải làm hàng ma sư. Cái người thích ra vẻ đẹp trai giả vờ phong độ thực sự chỉ là một tên côn đồ này, là Tư Mã Cần, vốn dĩ là bác sĩ, cũng chẳng hiểu sao lại làm hàng ma sư. Còn gã đeo kính kia là Cao Lôi, bề ngoài nho nhã nội tâm đen tối, chuyên gia về súng ống vũ khí, những thứ khác hình như cái gì cũng đều hiểu một chút, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta chỉ giả vờ vậy thôi".
Mấy người cùng phá lên cười, Thư Đồng lại chuyển hướng sang Tiết Phi Hà: "Người này nhất định phải long trọng giới thiệu, Tiết Phi Hà cô nương là người duy nhất trong mấy người chúng tôi chính thống từ nhỏ được huấn luyện coi hàng ma trừ tà làm nhiệm vụ của mình, lòng ôm chí lớn, cổ lỗ lỗi thời, rất có khí chất của bậc cha anh".
Thư Đồng rất vui vẻ làm loạn, mọi người lần lượt biểu thị sự khinh bỉ đối với cô, điện thoại của Ray đột nhiên vang lên, anh nhận cuộc gọi, đứng qua một bên nói chuyện. Thư Đồng hích tay vào ngực Vu Lạc Ngôn, hỏi: "Này này, anh vừa rồi nhìn thấy Boss là gì?".
"Diêm Vương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...