Thư Đồng nói rất nhanh: "Anh lùi ra bên ngoài, rời xa chỗ đó, chúng tôi chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, chỉ năm phút nữa thôi".
"Được, được, được.” Vu Lạc Ngôn lập tức trả lời rồi chạy ra ngoài công viên, tiếng thét thảm thiết kia lại truyền đến, thấp thoáng nghe giống như là "Cứu mạng".
Vu Lạc Ngôn không dám ngoảnh đầu lại, chạy liền một hơi ra ngoài công viên. Anh trốn vào phía sau thân cây vừa rồi, tim đập cuồng loạn "thịch thịch thịch'". Ở đây an toàn rồi phải không? Hay là nên chạy xa hơn chút nữa?
Vu Lạc Ngôn lại chạy tiếp, chạy đến một trạm xe bus, lúc này mới đặt mông ngồi xuống ghế thở dốc.
Anh nhìn ngó bốn phía, xung quanh không có người, trên đường rộng thênh thang, xe cộ rất ít. Đèn đường sáng đến chói mắt, Vu Lạc Ngôn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn sau lưng. Trên biển quảng cáo, một cô người mẫu nữ trẻ trung xinh đẹp giơ chai đồ uống lên cười rất rạng rỡ. Vu Lạc Ngôn nhìn chằm chằm như bị trúng tà, nhớ đến cô gái có khuôn mặt trẻ con kia cũng trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại rất giống Tiểu Tiểu.
Anh điên rồi, anh nhất định là điên rồi, đầu anh có bệnh rồi.
Vu Lạc Ngôn đứng bật dậy, vừa nghĩ thế vừa chạy về phía công viên. Lỗ hổng chỗ hàng rào đó ở ngay trước mặt rồi, anh cúi đầu xuống bước vào bên trong, chạy nhanh về hướng vừa rồi phát ra tiếng hét.
Thư Đồng nhìn chằm chằm vào tín hiệu định vị của Vu Lạc Ngôn trên điện thoại, thấy vệt đỏ nhỏ kia di chuyển trên màn hình, không ngừng lầm bầm nói: "Gặp quỷ rồi, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?".
Cao Lôi vừa nhấn ga cuồng loạn vừa nói: "Bị kích thích rồi, hàm lượng adrenaline tăng vọt!".
Vu Lạc Ngôn lúc này đầu óc hỗn loạn, anh không kìm được, chạy về phía trước. Tiếng hét cứu mạng kinh hoảng lại vang lên, lần này giống như đã rất gần anh rồi, nhưng lại như vọng tới từ một hướng khác. Vu Lạc Ngôn không thông thuộc với công viên này, chỉ dựa vào bản năng, chuyển hướng chạy.
Điện thoại vang lên tiếng "tít tít", anh mở ra, là một trang bản đồ. Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìn một cái, thì ra là bản đồ của công viên Hoa Anh Đào này. Anh biết đây là bọn Thư Đồng bên kia gửi cho, bọn họ nắm rõ nhất cử nhất động của anh. Vu Lạc Ngôn lúc này đã có được chút cảm giác an toàn.
Ray nói với bọn Thư Đồng: "Tôi gửi bản đồ cho anh ta rồi, hy vọng anh ta may mắn".
Đáng tiếc Vu Lạc Ngôn không may mắn, anh đang ở dưới đèn đường cẩn thận xem bản đồ công viên, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét cứu mạng kia. Lần này vô cùng rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng khóc lẫn trong đó, âm thanh đang ập thẳng về phía anh.
Vu Lạc Ngôn ngẩng đầu lên, hít vào một hơi khí lạnh, người đang chạy xông về phía anh chính là cô gái khuôn măt trẻ con kia.
Áo trên người cô ta đã bị xé rách, cuốn lấy cơ thể trông giống như những miếng vải vụn, chiếc váy bên dưới cũng nhầu nhĩ xộc xệch. Tóc tai cô ta rối tung, khuôn mặt kinh hãi, đáng sợ nhất chính là, trên cổ và vai của cô ta, toàn những vết máu.
Cô ta nhìn thấy Vu Lạc Ngôn, vừa kinh hãi hét cứu mạng vừa chạy về phía anh. Cô ta chạy đến gần rồi, Vu Lạc Ngôn lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của cô ta và lớp hóa trang đã bị nhòe đi bởi nước mắt, máu từ chỗ cổ kia chảy xuống, thấm đầy trên vai và cánh tay.
Vu Lạc Ngôn nhìn về phía sau cô ta, sợ đến mức tê dại cả da đầu, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tỏa lên. Quỷ hút máu khách làng chơi vừa rồi đang cười độc ác, đi ở phía sau không nhanh chẳng chậm, giống như là kẻ đi săn trong lồng vậy. Lúc này hắn ta đã không còn ngụy trang bằng hình dáng con người nữa, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, mắt màu xanh sẫm sáng lên vẻ u ám. Hắn ta cách vẫn còn xa, nhưng Vu Lạc Ngôn không biết vì sao mình lại nhìn thấy được rõ như vậy, anh thậm chí còn thấy bàn tay dài giơ xương và móng tay sắc nhọn của hắn ta.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con đã nhào đến trước mật Vu Lạc Ngôn, run rẩy như chiếc lá khô trong gió, nước mắt nước mũi ròng ròng hét: "Cứu tôi, cứu tôi với, hắn muốn ăn…”
Vu Lạc Ngôn ngây ra như gỗ nhìn chằm chằm vào tên quỷ hút máu đang thong thả đi tới phía sau cô ta, hắn ta rõ ràng cũng nhìn thấy Vu Lạc Ngôn, bởi vì hắn ta cười, là loại nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Cô gái vẫn đang gào thét trong cơn hoảng loạn, Vu Lạc Ngôn thì hoàn toàn nói không ra lời nữa.
Cứu? Cứu thế nào?
Anh không phải là hàng ma sư, anh chỉ là con người bình thường.
Quý hút máu càng đi càng gần, Vu Lạc Ngôn đột nhiên kéo cô gái kia quay người chạy hướng vào rừng cây nhỏ bên cạnh, cứu người anh không có bản lĩnh, chạy trốn thì còn có thể. Vừa rồi anh nhìn trên bản đồ, đi xuyên qua rừng cây nhỏ này sẽ tới một danh lam thắng cảnh gọi là "Anh Vũ Pha", vượt qua đó thì có thể ra được cửa Bắc.
Ra khỏi cửa rồi, bọn họ sẽ có hy vọng.
Vu Lạc Ngôn kéo cô gái kia gắng sức chạy.
Gió lạnh vi vu lướt qua mặt anh, cô gái kia chạy không nhanh, thật là vướng chân.
Vu Lạc Ngôn rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Anh chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, miếng hồng ngọc nóng ran, mà trên người anh mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Cô gái đột nhiên vấp phải một hòn đá ngã nhào xuống đất. Vu Lạc Ngôn kéo cô ta dậy tiếp tục chạy về phía trước, anh nhìn nhìn đằng sau, tên quỷ hút máu kia đã không thấy đâu, nhưng cảm giác lạnh lẽo u ám quanh anh không hiểu sao lại càng thêm mãnh liệt.
Cô gái kia ôm lấy cánh tay anh, được anh dìu đi, cô ta giống như là túm được cọng cỏ cứu mạng, cứ tóm anh thật chặt. Cô ta vừa thở vừa nói: "Hắn ta cắn tôi, uống máu của tôi. Hắn ta để cho tôi chạy, nói nếu như tôi cỏ thể chạy được thì không ăn tôi, nhưng tôi chạy qua chạy lại chạy như thế nào đều không ra ngoài được, hắn ta ở ngay phía sau, cứ cười mãi, cười mãi...”
Vu Lạc Ngôn thật sự muốn bịt miệng cô ta lại để cô ta đừng làm ồn, nhưng bây giờ anh nói không ra lời, cũng không còn sức để làm việc khác, chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn đỡ cô ta đi mau.
Lúc này cô gái kia đột nhiên cất giọng thét lớn, Vu Lạc Ngôn cũng nhìn thấy rồi là máu, là máu còn đỏ tươi từ dưới mặt đất tràn lên, con đường nhỏ trước mắt không còn thấy đâu nữa, cả rừng cây giống như bị máu tươi bao trùm.
Cô gái kia vùng vẫy muốn chạy về một hướng khác, Vu Lạc Ngôn tóm chặt lấy cô ta, anh biết con đường này mới là con đường gần nhất để thoát thân, bọn họ không thể để mất phương hướng. Cánh cửa công viên càng gần, cơ hội được cứu của bọn họ sẽ càng lớn, bọn Thư Đồng sắp đến rồi. Những thứ trước mắt này là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Vu Lạc Ngôn nhắm thật chặt mắt lại, sau đó thì mở ra, cảnh tượng trước mặt đã trở về như lúc bình thường.
Đúng, anh có thiên nhãn, anh có thể nhìn thấu được ảo ảnh.
Vu Lạc Ngôn cắn răng, kéo cô gái kia tiếp tục đi về phía trước, lúc này cô gái kia gắng sức vật lộn: "Đừng mà... đó là máu, còn có mắt của yêu quái... rất nhiều máu, bên đó không được.”
Vu Lạc Ngôn tiếp tục gắng sức kéo cô ta, cô ta vẫn hét, vẫn làm ồn. Vu Lạc Ngôn không nhẫn nại được nữa, liền cho cô ta một cái tát: "Im miệng, đi cùng tôi!".
Cô gái kia có lẽ không ngờ được rằng anh chàng đẹp trai này hung hãn như thế, cô ta bịt tay vào bên mặt bị đánh đến mức nóng bừng bừng, ngẩn ra.
"Cô có muốn chết không?"
Cô ta nín lặng, ra sức lắc đầu,
"Vậy thì im miệng, đi theo tôi!"
Cô gái kia bị Vu Lạc Ngôn chấn chỉnh, không dám hét linh tinh nữa, nhắm mắt lại, cắn chặt răng tiếp tục chạy cùng anh. Lúc xông ra khỏi rừng cây, Vu Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn, thấy tên quỷ hút máu khách làng chơi kia đang đứng ở giữa rừng chằm chằm nhìn bọn họ.
Vu Lạc Ngôn hiểu ra, con quỷ hút máu này có thể giết bọn họ nhưng lại không giết, vì đang muốn hưởng thụ lạc thú của một kẻ đi săn. Hắn cắn cô gái có khuôn mặt trẻ con kia, để cô ta kinh hoảng sợ hãi, lại bảo cô ta có thể chạy trốn được thì sẽ không giết cô ta. Nhưng trên thực tế, bất luận là chạy như thế nào, đều không thể thoát được ra ngoài.
Bọn họ là con người yếu ớt bé nhỏ, chỉ biết sợ hãi, khóc thét, kêu cứu..., những điều này có thể khiến con quý hút máu kia hưng phấn, hắn ta chính là muốn để bọn họ chạy đến sức cùng lực kiệt, rồi mới từ từ từng chút từng chút hút cạn máu của bọn họ.
Vu Lạc Ngôn cảm thấy rất buồn nôn, công viên này lẽ nào là trường săn thú của quỷ hút máu?
Ánh trăng dường như chớp động, ở tán cây trên đỉnh đầu họ, một bóng đen vừa mới vọt qua, con quỷ hút máu kia đã đuổi đến rồi, hắn ta ôm lấy thân cây cười khan quái đản, cúi đầu xuống nhìn bọn họ: "Đã quá! Hai kẻ này của đêm nay thật thú vị. Mau chạy đi, cố lên nhé!".
Ông nội nhà mày mới thú vị!
Vu Lạc Ngôn chẳng để ý đến hắn ta, tiếp tục chạy, hắn ta muốn đùa chơi thì cứ đùa chơi đi, kéo dài được phút nào hay phút đó. Mẹ kiếp, Thư Đồng, cô gái "đàn ông" kia sao vẫn còn chưa đến.
"Anh Vũ Pha" dáng vẻ thật xứng với tên gọi, chính là một sườn núi dài, hai bên trồng toàn cây anh đào, đang vào thì nở rộ, hoa rụng lất phất, rắc đầy trên dốc núi, phong cảnh cực đẹp. Đáng tiếc bây giờ phiến rừng này kết hợp với quỷ hút máu, chỉ toát lên cảm giác lạnh lẽo u ám.
Vu Lạc Ngôn thở dốc, cảm thấy mình sắp chạy không nổi rồi, cô gái bên cạnh sớm đã trở nên vướng chân vướng tay, quỷ hút máu sau lưng lại không thấy bóng dáng đâu nữa, phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét kinh hãi của một người đàn ông. Vu Lạc Ngôn lòng chùng xuống, lẽ nào còn có người khác cũng là mục tiêu?
"Tôi chạy không nổi rồi.” Cô gái kia cất tiếng khóc: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết".
"Sắp đến cửa rồi, không còn xa nữa."
"Không có đường, rất nhiều mắt xanh chảy máu." Cô gái hoàn toàn đáp ứng được sự mong đợi của quỷ hút máu, suy sụp lớn tiếng khóc.
"Có đường, cô đừng nhìn, đi cùng tôi."
Hai người cố gắng chạy thêm một đoạn nữa, cô gái đột nhiên nhìn thấy trước mặt có người, cô ta giống như nhìn thấy cứu tinh hét lớn: "Có người, trước mặt có người".
Trước mặt quả nhiên là có người, ba người đàn ông ngồi trên một phiền đá bên đường hình như đang nói chuyện. Cô gái nhìn thấy bọn họ, tựa như nhìn thấy cơ hội sống. Cô ta chạy nhanh về phía bọn họ, lớn tiếng hét cứu mạng, Vu Lạc Ngôn nhất thời không giữ được cô ta, chỉ đành nhìn cô ta chạy. Tới gần rồi, nhìn rõ mấy người đó rồi, Vu Lạc Ngôn sững lại, anh lớn tiếng hét lên: "Không được đến đó, bọn họ không phải là người".
Thế nhưng cô gái kia đã chạy đến trước mặt ba người đó rồi, cô ta nghe thấy tiếng hét của Vu Lạc Ngôn, hoảng hốt quay đầu, liền bị một người đàn ông trong đó tóm lại.
Dưới ánh trăng, mắt của ba người đó biến thành màu xanh, những chiếc răng nanh trong miệng thò ra. Cô gái cất tiếng thét lên, bị tên đàn ông kia một tay tóm lấy tóc, bẻ ngoẹo đầu sang một bên rồi cắn xuống cổ.
Vu Lạc Ngôn tận mắt chứng kiến tất cả, mỗi một chi tiết nhỏ anh đều nhìn thấy rất rõ ràng, anh sợ đến mức cả người run rẩy, lùi ra phía sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn không biết bám víu vào đâu.
Tền đàn ông kia hút mấy ngụm máu, ngẩng đầu lên, mồm mép dính đầy máu: "Cũng không tồi".
Tên quỷ hút máu khách làng chơi lúc này cùng không biết là từ chỗ nào xông đến: "Hì, A Diệu, đó là đồ ăn của tao".
"Tao có ăn được mấy miếng đâu. Hai đứa này của mày chơi thật vui, đứa của chúng tao chẳng thú vị gì cả, cũng chẳng chạy, chết ngất luôn ở đó rồi. Ăn chán lắm."
Vu Lạc Ngôn kinh hãi run rẩy nhìn ánh mắt của bốn con quỷ hút máu đang tập trung chuyển hết lên người mình. Cái tên được gọi là A Diệu kia ném cô gái trên tay cho tên khách làng chơi, nói: "Cho mày đó, đứa này thừa sống thiếu chết rồi, mày nhét đầy dạ dày trước đi. Còn gã đẹp trai này, bọn tao vẫn có thể chơi thêm một chút gã rất thích chạy thì phải".
Cơ thể cô gái run lên như lá khô trước gió, hét cũng chẳng hét nổi nữa rồi, tràn ngập trong mắt là những cơn kinh hoảng, sự vật lộn với cái chết và cả niềm hy vọng đối với sự sống. Anh mắt đó lại nhìn chằm chằm Vu Lạc Ngôn, cứ nhìn mãi, nhìn mãi.
Vu Lạc Ngôn nhìn tên khách làng chơi đó cúi đầu cắn lên cổ cô ta, thấy cô ta trợn trừng mắt lên, thấy sự đau khổ và kinh hãi, nhìn khuôn mặt cô ta từ từ trắng bệch.
Đó là khuôn mặt có mấy phần giống Chúc Tiểu Tiểu.
Ba tên quỷ hút máu kia không để ý đến tên khách làng chơi, chỉ chầm chậm đi đến phía Vu Lạc Ngôn, nói: "Ê, không muốn chết thì mau chạy đi, chỗ này cách cổng không còn xa nữa, mày có cơ hội đó, chạy mau chạy mau".
Vu Lạc Ngôn toàn thân run rẩy, có thứ dịch thể ấm nóng nào đó bỗng trào lên trong mắt của anh, anh đột nhiên giống như phát điên, quát lũ quỷ hút máu: "Chạy cái con mẹ mày!".
Một con quý hút máu mặt mày biến sắc, đang định bổ nhào về phía Vu Lạc Ngôn, lại nghe thấy tên khách làng chơi kia "á" lên một tiếng thảm thiết. Bọn chúng lập tức quay lại, chỉ thấy một mũi đoản tiễn vừa cắm trúng vào mí mắt của hắn ta, xuyên thẳng qua đầu. Vị trí bị trúng tên bốc ra khói trắng, con quỷ hút máu đó ngã soài xuống đất co giật mấy cái rồi bất động.
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Nên chạy chính là chúng mày!".
Trên một phiến đá lớn, Tiết Phi Hà giương cung nhắm tên vào bọn chúng, uy phong lẫm liệt!
Ba tên quỷ hút máu quay lại nhìn nhau một cái, đột nhiên phản công, cùng xông thẳng tới chỗ Tiết Phi Hà. Bọn chúng rất mạnh, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã lao đến trước mặt cô.
Vu Lạc Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy mà căng thẳng, "cẩn thận", hai chữ này còn chưa thốt ra nổi, thì nhìn thấy hai mũi đoản tiễn của Tiểu Phi Hà "vút" một tiếng đồng thời phóng ra, trực tiếp nhắm tới hai chỗ đầu và bụng của quỷ hút máu. Con quỷ hút máu đó còn chưa đụng được tới Tiết Phi Hà, đã nhìn thấy những mũi tên phóng ra, vội vàng lui lại tránh. Hắn vặn eo, xoay người, một mũi tên sượt qua trên vai hắn bay vút đi một mũi tên khác rạch rách quần áo ở phần bụng, cào rách da của hắn.
Đầu mũi tên có bạc, trên mũi tên có bùa, quỷ hút máu tuy chỉ bị sượt qua thành vết thương nhỏ, nhưng cũng làm cho hắn đau đến mức phải rống lên, ôm lấy bụng ngã xuống đất kêu oai oái một hồi.
Hai con quỷ hút máu còn lại nhảy lên được tảng đá lớn như ý muốn, lòng bàn tay dài ra, ngón tay giống như cành khô, móng vuốt sắc nhọn cùng với răng nanh khát máu dưới ánh trăng tràn đầy sát khi vô cùng kinh dị. Bọn chúng một trái một phải đồng thời bổ nhào đến Tiết Phi Hà.
Tiết Phi Hà không những không lùi mà còn tiến lên, cô nhảy vọt tới, nghênh đón tên quỷ hút máu bên phải, cây cung cong cong trong tay vung mạnh một cái, một đầu dây cung lỏng ra, thuận theo lực đạo giương lên, cung trong thoáng chốc biến thành chiếc roi dài. Con quỷ hút máu ở bên phải không lường trước được, bị quất trúng một cái cực mạnh vào cổ, một vệt máu lập tức xuất hiện. Đường roi này thật lợi hại, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống nằm trên tảng đá.
Con quỷ hút máu bên trái chớp mắt cái đã xông đến, Tiết Phi Hà liền nằm ngửa ra, một chân đạp mạnh lên trên, trúng vào ngực con quỷ hút máu. Đòn này thực ra chỉ để chống đỡ, chứ chưa đá ngã con quỷ hút máu được. Con quỷ hút máu kia liền lăn một vòng, móng vuốt bổ về phía Tiết Phi Hà.
Tiết Phi Hà phản ứng rất nhanh, cô nghiêng người lật một cái, chân hơi kiễng lên, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn. Vừa hay lại là hướng con quỷ hút máu vừa rồi nhảy xuống. Tiết Phi Hà quất quất mấy roi, tiếp tục tấn công.
Vu Lạc Ngôn khi thấy hai bên đánh nhau, đã bắt đầu có phản ứng trở lại. Anh lập tức trốn ra phía sau một thân cây lớn gần đó quan sát cuộc chiến.
Con quỷ hút máu ngã trên tảng đá trở dậy, đang chuẩn bị tấn công Tiết Phi Hà. Đột nhiên có một bóng người lao tới, từ không trung đạp một cái khiến hắn phải lùi lại ba bước. Con quỷ hút máu định thần lại nhìn, một người đàn ông trẻ mỉm cười giơ súng về phía hắn: "Hi, Bye!". Lời nói còn chưa nói xong, súng đã bóp cò.
Con quỷ hút máu kinh hãi, gắng sức nhảy lên trên, muốn nhảy lên một thân cây bên cạnh. Đạn làm bằng bạc sạt qua chân hắn, cảm giác đau đớn khủng khiếp thiêu cháy trong tim, quỷ hút máu cắn răng tiếp tục nhảy lên thân cây, lên tán rồi, cuối cùng đã có được sự che chắn, cơ hội của hắn cũng lớn hơn một chút. Nhưng dù hắn nhanh đến cỡ nào thì đạn vẫn nhanh hơn, lần này viên đạn bắn trúng phần bụng của hắn, hắn thét lớn một tiếng, rơi xuống dưới.
Lần này, hắn vừa hay rơi trúng bên chân của tên quỷ hút máu tên gọi là A Diệu vừa rồi trúng hai mũi tên của Tiết Phi Hà. A Diệu trong lòng sợ hãi, hai người này xem ra không phải là hàng ma sư bình thường, với thân thủ của bọn họ và vũ khí sử dụng, xử lý mấy tên bọn chúng ắt là dư sức. Cùng lúc trúng liền hai phát súng, nhìn có vẻ bình thường, nhưng A Diệu lại biết với tốc độ của quý hút máu bọn chúng, người bình thường không thể bắn trúng được. Chỉ có người rất hiểu biết về quỷ hút máu, rất quen thuộc với tốc độ và sức mạnh của bọn chúng, mới có thể bắn chuẩn như thế.
Lúc này A Diệu không còn muốn đánh nữa, quay người định chạy vào rừng cây, bọn chúng làm tổ trong công viên này rất lâu rồi, địa hình thuộc đến mức không thể nào thuộc hơn, muốn trốn muốn chạy, hắn còn có cơ hội.
Một con quỷ hút máu còn lại vừa thấy tình cảnh như thế, cũng biết thế cục bất lợi nhưng hắn ta bị Tiết Phi Hà vây, muốn đi chắc không dễ dàng. Hắn ta sốt ruột, duỗi tay tóm lấy chiếc roi của Tiết Phi Hà, nhưng trên chiếc roi này có ấn bùa, Tiết Phi Hà động pháp lực một chút, lòng bàn tay của con quỷ hút máu kia giống như là bị đao cắt vậy, đau đớn, nóng rừng rực. Hắn kêu lên thảm thiết, buông tay ra, lướt sang một bên. Tiết Phi Hà chậm rãi tiến đến, chiếc roi dài trong tay cuốn lấy cánh tay hắn ta, vung một cái thật mạnh.
Tư Mã Cần ở trên tảng đá lớn chĩa súng vào tên quỷ hút máu này, quát lớn một tiếng: "'Không muốn chết thì dừng tay!".
Quỷ hút máu không muốn chết, nhưng cũng không muốn bó tay chịu trói, hắn ta giả vờ giơ cao hai tay lên, nhưng đúng vào lúc Tiết Phi Hà dừng lại, hắn ta nhanh như bay xông về phía Vu Lạc Ngôn đang đứng cạnh thân cây gần đó. Hai người kia là cao thủ, hắn ta đấu không lại, người bình thường này lẽ nào hắn ta còn không đối phó được?
Bắt người làm con tin là chiêu cuối cùng của hắn ta.
Vu Lạc Ngôn ngẩn ra, trừng trừng nhìn con quỷ hút máu kia nhe nanh múa vuốt lao về phía mình, bản năng sinh tồn khiến cơ thể anh bắt đầu có phản ứng. Vào thời khắc đó, anh gập chân quỳ xuống, móng vuốt sắc nhọn của quý hút máu bổ nhào vào không trung. Đồng thời lúc đó, tiếng súng vang lên, đạn của Tư Mã Cần bắn xuyên qua đầu quỷ hút máu kia, chiếc roi dài của Tiết Phi Hà cũng cuốn lên cổ hắn ta. Roi bùa đầy pháp thuật lưu lại trên cổ hắn ta một vết bỏng cực sâu.
Tiết Phi Hà giật mạnh một cái, quỷ hút máu bị lôi bay trở lại, trước đó ở vị trí trái tim hắn ta, mũi đoản tiễn của cô đã cắm mạnh vào.
Vu Lạc Ngôn ngồi phịch xuống đất, nhìn bàn tay của mình, bên trên dính đầy máu của con quỷ. Trước đó tên Tiết Phi Hà bắn ra bị A Diệu tránh được, rơi xuống bên cạnh cây, Vu Lạc Ngôn lúc trốn ra sau thân cây đã nhặt nó lên. Không ngờ rằng vào thời khắc cuối cùng, trong lúc nguy cấp quá anh lại có thể cắm mũi tên vào tim con quỷ hút máu kia chuẩn xác như vậy.
Vu Lạc Ngôn nhìn máu trên tay mình, nhất thời hoảng hốt.
Một chiếc xe lái như bay đến, Thư Đồng từ trên xe nhảy xuống, lớn tiếng gọi: "Oa, hai người nhanh như vậy đã đánh xong rồi?".
Tư Mã Cần từ trên tảng đá lớn nhảy xuống: "Đợi cô? Chắc đến sáng mất!".
"Ở đây là cửa Bắc, rõ ràng là hai người gần hơn, Ray báo cho chúng tôi hai người đã đến rồi nên chúng tôi không gấp gáp nữa, tiện thể bắt được một con vứt vào thùng sau xe rồi." Thư Đồng vừa nói vừa đến gần nhìn một cái vào con quỷ hút máu mới chết kia: "Woa, bị ba người đồng thời giết chết hắn cũng coi là viên mãn rồi".
Cô lại nhìn cô gái có khuôn mặt trẻ con ngã trên mặt đất bên cạnh, Tư Mã Cần đang đặt tay lên tĩnh mạch của cô ta. Thư Đồng nhìn tướng mạo của cô gái kia một cái, nhướn này lên, lòng thầm thốt: Chẳng trách!
Vu Lạc Ngôn lúc này cũng đi đến, nhìn động tác của Tư Mã Cần, khàn giọng hỏi: "Cô ta còn cứu được không?".
Tư Mã Cần lắc đầu, duỗi tay vuốt cặp mắt sợ hãi trợn tròn lên của cô gái kia. "Cô ta mất máu quá nhiều, đã tắt thở rồi".
Vu Lạc Ngôn nhắm mắt lại, anh không quên nổi ánh mắt cuối cùng cô gái đó nhìn mình, lại hỏi: "Cô ta có phải sẽ biến thành quỷ hút máu không?".
"Cô ta chết rồi, chẳng biến thành cái gì cả." Tư Mã Cần nhìn nhìn đồng hồ, có vòng sáng màu đỏ, linh hồn của cô gái này ở gần đây. Anh đi đến xe của Cao Lôi lấy ra một chiếc bình dẫn hồn, lục soát xung quanh một lát, niệm bùa chú thu linh hồn của cô gái kia lại.
Vu Lạc Ngôn trông thấy chiếc bình nhỏ đó, trong lòng có một cảm xúc rất khó tả. Thư Đồng nhìn dáng vẻ của anh, nương tình không muốn trêu đùa, vỗ vai anh rồi đến bên cạnh giúp Tiết Phi Hà thu dọn thi thể của quỷ hút máu.
Tư Mã Cần gọi điện thoại cho Ray, bảo anh điều đội vệ sinh đến, và liên hệ với cảnh sát.
Vu Lạc Ngôn được Cao Lôi gọi đến nhận dạng tên quỷ hút máu bắt được để ở thùng sau xe kia. Chính là tên anh đã theo dõi cả đoạn đường đến công viên này. Cao Lôi cùng anh kiểm tra lại một lượt, nói với mọi người: "Anh thấy tổng cộng nhìn thấy năm con, bây giờ chúng ta ở đây có ba con chết, một con còn sống, vậy là một con đã chạy thoát".
Tư Mã Cần dập điện thoại: "Ray nói tại vị trí của lão đại, không thấy có biên độ di động lớn, chắc là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi hỗ trợ anh ấy".
Năm người chen chúc trong một chiếc xe vội lái tới vị trí của m Yến Tư. Vu Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn rừng cây tạm thời đặt mấy thi thể kia, cho đến khi rừng cây đó mất hút trong tầm mắt. Thư Đồng hé miệng định nói gì nhưng cuối cùng thì vẫn im lặng.
Tư Mã Cần đột nhiên nghĩ ra vấn đề, liền hỏi: "Hai người làm thế nào lái xe vào trong được?".
"Thư Đồng sợ đuổi không kịp, bắt tôi phải đâm vào cửa, may mà cái khóa ở cửa Nam đó rất dễ mở", Cao Lôi cười cười.
"Hỏi cái gì mà hỏi, không có xe thì chẳng phải bây giờ chỉ có thể đi bộ hay sao, may là tôi anh minh." Thư Đồng cuối cùng cũng tìm được cớ để chống chế, nếu không thì sẽ bị Vu Lạc Ngôn kia chọc cho nghẹn chết mất.
"Đợi một chút, chúng ta hình như đang đi vòng tròn." Cao Lôi đẩy gọng kính lên, nói: "Ảo ảnh của quỷ hút máu, vẫn là loại rất lợi hại". Anh thực ra không cận thị, mắt kính của anh đã được xử lý đặc biệt, nhưng bây giờ đến ảo ảnh cũng nhìn không ra.
"Đây cũng không phải chuyện một kẻ chạy trốn sắp chết có thể làm được. Lẽ nào chúng ta đã lọt vào đại bản doanh của chúng?" Tư Mã Cần gọi điện thoại cho Ray bảo anh giúp đỡ kiểm tra.
"Mọi người không đi vòng tròn, nhưng tuyến đường đi lại rất kỳ quái..”. Ray nghe thấy tình hình liền theo dõi hành trình, nói cho bọn họ. Bản đồ của công ty tương đối sơ lược, anh phóng to hết cỡ cũng không cách nào nhìn rõ được chi tiết.
"Mau dừng xe! Trước mặt là hồ!" Lúc này Vu Lạc Ngôn đột nhiên hét lớn. Cao Lôi bừng tỉnh, lập tức đạp phanh xe lại, một tiếng "kít" vang lên, chiếc xe đứng yên tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...