Ba người bọn Thư Đồng ở bàn bên kia rất kinh ngạc đối với hành động của Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu đi đến đó, nói xin lỗi với bọn họ, bảo mình có chuyện gấp phải đi trước, chuyện kia của Vu Lạc Ngôn, để hôm khác gặp mặt sẽ nói.
Sau khi cáo từ ra ngoài, Chúc Tiểu Tiểu quay lại xe ngồi, đeo tai nghe lên.
Trong phòng bao, Hồ Dĩnh đóng cửa lại xong, ngồi về chỗ. Tuy đây là cơ hội khiêu khích cô gái loài người không hiểu chuyện kia, nhưng trong trường hợp như thế này cô ta vẫn biết chừng mực. Tộc trưởng của Hồ tộc được mời đến làm chứng và phụ trách đưa tin tức đến các nhà trong tiên giới, cô ta nhân cơ hội này đi cùng, phải lấy hành động để biểu đạt lòng trung thành đối với Nghiêm Lạc.
Còn có một điểm quan trọng nhất, cô ta có thể dùng sự việc này để chứng minh với Nghiêm Lạc, những vấn đề của tiên giới chỉ người thuộc tiên giới mới có thể tương trợ. Vào thời điểm quan trọng nhất, cô ta có thể ở bên cạnh anh, mà con người kia lại không thể.
Diêm Vương sẽ thấy rõ ai mới thực sự là một nửa của mình, tình yêu giữa người và thần, chẳng qua chỉ là sự nhiệt tình mới mẻ nhất thời làm cho đầu óc choáng váng mà thôi.
Nhưng Hổ Dĩnh cười có đẹp hơn nữa, Nghiêm Lạc lúc này cũng chẳng thèm để ý. Heo Con nhà anh sẽ không vô duyên vô cớ chạy vào để hỏi vấn đề vô vị đến vậy, cô muốn chơi trò gì sao?
Anh vờ cúi đầu uống cà phê, nhanh mắt nhìn tới chỗ ban nãy Chúc Tiểu Tiểu đứng, không có gì khác thường. Anh đặt lại cốc cà phê lên bàn, xê ghế ngồi tới chỗ đó, bí mật dùng tay sờ sờ, cũng không có gì khác lạ.
Lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ lên tiếng: "Vừa nãy chúng ta đã nói vô cùng rõ ràng rồi. Diêm La, ngươi còn muốn thế nào?".
"'Bà vì sao không hỏi xem Bắc m Vương muốn thế nào?"
Bắc m Vương ở bên cạnh cười nhạt, không nói gì. Thế cục của hôm nay cũng chẳng giống như ông ta nghĩ, ông ta vốn cho rằng với tác phong sống chết cùng tiến cùng lùi của hai huynh muội Diêm La này, chắc chắn sẽ kịch liệt phản đối yêu cầu của Cửu Thiên Huyền Nữ. Đối với ông ta mà nói, chuyện càng làm ầm lên thì càng tốt. Cửu Thiên Huyền Nữ vô cùng cao ngạo, lại oán hận Diêm La sâu sắc, bọn họ càng làm ầm lên thì thắng lợi của Bắc m Vương ông ta sẽ càng lớn. Nhưng không ngờ rằng, mấy đứa tiểu bối này đến nay vẫn có thể coi là biết tiến biết thoái. Đã như vậy, ông ta cũng chỉ nên yên lặng quan sát, lấy bất biến để ứng vạn biến.
Dù gì, ông ta vẫn còn có một đường lui.
"Hôm nay ta gọi cả Bắc m Vương đến, chính là muốn nói rõ tất cả trước mặt mọi người. Nếu ngươi đồng ý thoái vị, ta lấy danh dự của thiên đình ra đảm bảo, một khi Bắc m Vương lại nhòm ngó đến vị trí vua của địa phủ, thì ông ta sẽ lần nữa trở thành kẻ thù của Huyền Thiên phái ta." Cửu Thiên Huyền Nữ luôn quen hô phong hoán vũ, lời nói ra cũng vô cùng hống hách.
Nghiêm Lạc cười, Bắc m Vương này sao có thể nghe lời như vậy chứ? Anh lần tay ở mép bàn, cuối cùng cũng sờ thấy một vật bên dưới. Vật này vừa cứng vừa nhỏ, hình dáng đó rõ ràng chính là thiết bị nghe trộm mini của công ty. Nghiêm Lạc cụp mắt xuống, biểu hiện trên mặt không thay đổi, trong lòng lại rất muốn cười lớn, Heo Con ngốc này gan càng ngày càng to rồi, lại dám nghe trộm anh.
"Ngươi cười cái gì?" Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn Nghiêm Lạc chỉ thấy không thuận mắt.
"Nếu như tôi không thoái vị, bà sẽ làm thế nào?" Lời nói này của Nghiêm Lạc khiến A La kinh hãi, bọn họ rõ ràng đã bàn bạc xong, trước mắt vết thương của anh khó khỏi, cứ coi như lập trung toàn bộ nhân lực có thể ngăn chặn được sự tấn công ngầm của Bắc m Vương, cũng khó lòng ngăn được sự khiêu khích của những yêu ma khác. Sức bảo vệ của kho hồn phách địa phủ đã suy yếu, chuyện này không còn giấu được bao lâu nữa. Yêu ma quỷ quái ở các nơi đều sẽ rục rịch muốn hành động, so với việc bị động chịu đánh, không cách gì tự bảo vệ như thế, thà rằng nên giả vờ thỏa hiệp, tránh được sự đe dọa của Cửu Thiên Huyền Nữ, kéo Huyền Thiên phái xuống nước, bảo vệ cho địa phủ, bọn họ cũng có thể thêm được một cánh tay đối phó với kẻ địch, làm được những việc mình cần phải làm.
Nhưng đây là quyết định cực kỳ mất mặt, Diêm Vương từ nay về sau sẽ mất hết uy danh, ở trong thần giới e rằng sẽ khó ngẩng đầu lên được. Nghiêm Lạc vất vả mấy nghìn năm, nắm giữ sự nghiệp lớn lao cuối cùng lại rớt đài như thế, đừng nói là bản thân Nghiêm Lạc, ngay đến bọn A La cũng không cách nào tiếp nhận được.
Bọn họ đã từng bàn bạc qua, tranh luận rất lâu mới quyết định được.
Nhưng không ngờ rằng, trước đó Nghiêm Lạc cũng đồng ý rồi, sao mà bây giờ đột nhiên lại trở mặt khiêu khích không chịu thoái vị? Tề Nghiên La nắm chặt bàn tay, anh trai cô quả nhiên vẫn không tiếp nhận nổi.
Lời này của Nghiêm Lạc trong chốc lát đã làm Cửu Thiên Huyền Nữ nổi giận: "Diêm La, đến giờ này phút này ngươi còn dám huênh hoang. Bây giờ ngươi trọng thương, thân thể yếu ớt, muốn lấy mạng của ngươi thì dễ như trở bàn tay...".
Lời này của bà ta thật quá đáng, Tề Nghiên La không nhịn được lớn tiếng ngăn: "Thánh Mẫu, chuyện này tôi và anh trai đã nói ổn thỏa rồi, tất cả đều như lời Thánh Mẫu nói, tôi sẽ tiếp nhận vương vị của địa phủ. Xin Thánh Mẫu lượng thứ cho huynh trưởng của tôi gặp phải biến cố này cảm xúc khổng ổn định. A La ở tiên giới danh vọng không cao, vẫn xin Thánh Mẫu tuân thủ lời hứa, giúp A La bảo vệ địa phủ và nhân gian hòa bình, phòng ngừa ma quái tác loạn".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong xe nghe thấy rõ ràng những lời đối thoại của mọi người, cô cảm thấy máu nóng đang xông thẳng lên đỉnh đầu. Những người này muốn ép Boss thoái vị, lại dùng tính mệnh để bức ép Boss. Cô tức giận đến run cả tay.
Trong phòng bao kia yên lặng một lát, Chúc Tiểu Tiểu lại nghe thấy Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "A La, nếu Diêm La cũng hiểu chuyện giống như ngươi, thì chắc sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay. Ngươi là người ta trợ giúp lên ngôi vị, ta đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi, nhưng huynh muội các ngươi tình thâm, ta cũng hiểu rõ. Cho nên Diêm La thoái vị, ta còn có thêm mấy yêu cầu. Thứ nhất Diêm La bắt buộc phải dọn ra khỏi tòa nhà đó, mãi mãi không được vào trong nữa. Thứ hai tất cả công việc quản lý của địa phủ, tất cả các tình tiết phán tội luân hồi, phóng sinh hồn phách..., Diêm La vĩnh viễn không được nhúng tay hay hỏi han. Thứ ba tất cả bề tôi của địa phủ đều không được tiếp xúc với Diêm La nữa. Huyền Thiên phái ta sẽ bảo vệ sự an toàn của địa phủ, bao gồm đảm bảo Diêm La sẽ không thể tới địa phủ làm loạn".
Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, cũng không nói gì, Tề Nghiên La lại không kìm được: "Thánh Mẫu, hai huynh muội chúng tôi từ trước đến nay không rời xa nhau, đến giờ tôi đoạt vương vị của anh ấy, nếu lại đuổi anh ấy ra khỏi địa phủ, như vậy chẳng phải cắt đứt đường sống của anh ấy sao? Vô tình vô nghĩa, đó không phải là tác phong của A La tôi!".
Hồ Dĩnh nhìn Tề Nghiên La một cái, nữ vương này quả nhiên mạnh mẽ, lại dám ám chỉ Cửu Thiên Huyền Nữ vô tình vô nghĩa.
"A La..." Cửu Thiên Huyền Nữ kéo dài giọng, mang ý cảnh cáo: "Nếu ngươi không hạ được quyết tâm, vương vị này e là ngươi cũng không ngồi vững được đâu".
"Cửu Thiên Huyền Nữ", Nghiêm Lạc cuối cùng lên tiếng: "Bà vì chuyện sáu trăm năm trước mà vẫn luôn hận tôi tận xương tủy, nhưng tôi cũng bị bà hạ chú rồi, cô độc đau khổ sáu trăm năm, lẽ nào vẫn chưa đủ? Bà buộc phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?".
"Ngươi vì sự ích kỷ của mình, gián tiếp giết hại bao nhiêu người vô tội, lời chú đó chẳng qua chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ. Ngươi đã nhắc đến chuyện sáu trăm năm trước, thì nên biết hôm nay chúng ta vì sao phán quyết như thế này. Năm đó ngươi khua môi múa mép lừa gạt đại tướng tiên phong của ta, phá hủy đại nghiệp cứu thế đến nay mới thực sự coi như tuần hoàn nhân quả được thế này. Diêm La, việc cô lập đã không phải là sự trừng phạt quá lớn, ngươi còn có gì không hài lòng?”
Nghe thấy điều này Hồ Dĩnh có chút không nhẫn nhịn được, cô ta nhìn Tộc trưởng rồi nói: "Hồ tộc chúng tôi những năm này nhận được sự chiếu cố của Diêm Vương. Hôm nay Hồ tộc đã nhận lời mời của Thánh Mẫu đến làm chứng chuyện này, Hồ Dĩnh to gan đại diện cho Hồ tộc thể hiện thái độ. Nếu Diêm Vương không chê ghét, có thể đến Hồ tộc ở tạm, Hồ tộc tôi trung lập làm chứng, điều này Thánh Mẫu chắc cũng có thể yên tâm". Một cách nói vừa nắm giữ được Diêm Vương, biểu đạt lòng trưng thành của Hồ tộc vào thời khắc nguy nan không rời không bỏ, lại thể hiện tốt với Cửu Thiên Huyền Nữ, ngầm biểu thị Hồ tộc có thể thay bà ta giám sát nhất cử nhất động của Diêm Vương. Hài hòa như thế, hai bên đều vừa lòng, quan trọng nhất là, Hồ Dĩnh cô ta sẽ có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với Diêm Vương, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười nhạt: "Đúng là ta đã coi thường khuôn mặt này của Diêm La ngươi, lừa được đồ nhi của ta, đến giờ lại dụ dỗ được cô nương của Hồ tộc, vì ngươi mà lo lắng quan tâm".
Nghiêm Lạc trả lời: "Tôi với Heo Con tình đầu ý hợp, nào có bẩn thỉu giống như lời bà nói. Bà tước đi vương vị của tôi, đến giờ còn muốn quản cả chuyện tình cảm của tôi nữa sao?".
Cửu Thiên Huyền Nữ hung dữ nói với Nghiêm Lạc: "Không có giải chú của ta, ngươi và Heo Con sẽ không thể nào ở cùng nhau được. Diêm La, ngươi cần phải gánh vác tất cả mọi chuyện vì việc làm của sáu trăm năm trước, ta không lấy đi tính mệnh của ngươi, nhưng thề chắc chắn sẽ để ngươi không có một thứ gì cả".
Hồ Dĩnh cắn môi, lời nói của cô ta bị cả hai người đồng thời bỏ qua, trong lòng có chút khó chịu. Hồ Uy - tộc trưởng Hồ tộc vỗ vỗ tay cô ta an ủi, đang muốn mở lời hòa giải một chút giữa Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương, cửa phòng bao đột nhiên roạt một tiếng bị người nào đó thô lỗ dùng lực kéo ra. Chúc Tiểu Tiểu mạnh như quân xung kích lao về phía Nghiêm Lạc, ôm chặt lấy anh: "Boss, anh không phải là không có thứ gì cả, anh vẫn còn có em, em muốn ở cùng anh".
Tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn cô, Cửu Thiên Huyền Nữ tức đến tái mặt: "Ngươi đây là... là đang làm gì chứ, mất mặt quá đi, còn ra thể thống gì nữa cút ra ngoài!".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, lừ mắt gườm gườm, lớn tiếng nói với bà ta: "Boss vừa bị ốm các người liền đến ra vẻ uy phong, chẳng qua là ỷ mạnh hiếp yếu, có gì mà tài giỏi chứ. Cái gì mà phá huyết chú, xí xí xí".
Cô ngồi cả lên chân Nghiêm Lạc, ôm ghì lấy cổ anh, sau đó cực kỳ mạnh mẽ, dứt khoát hôn lên môi anh.
Tất Mặc Kỳ phá lên cười, Tề Nghiên La vỗ trán không, biết phải nói gì, Huyền Thiên Ngọc Nữ cau mày lại, lộ ra vẻ lo lắng, Cửu Thiên Huyền Nữ thì mặt đen xì, hai mắt tóe lửa, mặt Hồ Dĩnh lại lúc xanh lúc trắng, bộ dạng khó chịu đến cực điểm.
CHƯƠNG 37
Thư Đồng, Vu Lạc Ngôn và u Dương Tĩnh vốn dĩ đang định thanh toán đổi địa điểm dưới sự kêu gọi của Thư Đồng, thì nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu đã rời đi lại xông vào trong giống như một quả tên lửa. Ba người kinh ngạc nhìn cô mắt không liếc ngang lao thẳng về hướng phòng bao có Nghiêm Lạc. Sau đó cô vô cùng khí thế mau lẹ dũng mãnh kéo cửa xông vào, đầu tiên là ôm lấy Nghiêm Lạc dưới ánh nhìn chằm chặp của tất cả mọi người, sau đó lại lớn tiếng nói gì đó với một người phụ nữ, cuối cùng thì chính là diễn vở kịch cưỡng hôn, nữ tấn công nam.
Chúc Tiểu Tiểu cưỡng hôn Boss!!!
Thư Đồng phấn khích huýt sáo, suýt chút nữa còn vỗ tay hoan hô Chúc Tiểu Tiểu. Vu Lạc Ngôn há hốc miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, im lặng không nói. u Dương Tĩnh quay đầu quan sát biểu hiện của anh, vỗ vai anh an ủi.
Nụ hôn này của Chúc Tiểu Tiểu thực sự có thể gọi là vô cùng oanh liệt, trấn động bốn phương! Tới lúc này cô đã định kết thúc nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy.
Nghiêm Lạc giữ lấy gáy cô, anh ép cô hướng về phía mình, đầu lưỡi tách môi cô ra, luồn sâu vào trong miệng cô. Phần cưỡng hôn của cô rất nhanh chóng biến thành một nụ hôn nóng bỏng.
Lần này đổi lại là Chúc Tiểu Tiểu ngây người ra. Cô nhất thời kích động xông vào, theo lý thì nên lớn tiếng tuyên chiến rồi hung dữ mắng cho đám người xấu xa dám ức hiếp Boss này một trận, cuối cùng là cùng Boss nghênh ngang rời đi. Đáng nhẽ cô phải khí phách như vậy chứ.
Nhưng đầu lưỡi nóng như lửa đang cuốn lấy cô kia trong thoáng chốc đã rút hết cả khí thế của cô rồi. Gay go hơn, anh còn càng hôn càng sâu, quấn quýt không rời.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt nhưng ở trước mặt nhiều người như thế này, cô lại không dám giãy giụa. Nếu như giằng co một cái, Boss sẽ mất mặt biết bao. Cô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Nghiêm Lạc với tác phong của đà điểu, mặc kệ đi mặc kệ đi, muốn khai chiến thì phải đánh cho xong đã, cứ coi như lúc này trong lòng có xấu hổ muốn chết, cô cũng phải toàn lực phối hợp với Boss hôn đến cùng.
Mấy người trong phòng phản ứng không giống nhau, nhưng cũng đều ngẩn ra trước hành động của Nghiêm Lạc. Cửu Thiên Huyền Nữ tức đến mức muốn nổi điên lên, Tề Nghiên La lén đá vào chân Nghiêm Lạc một cái, cảnh cáo anh không được quá tùy tiện khoa trương.
Trước khi Cửu Thiên Huyền Nữ đập bàn, cuối cùng Lạc cũng buông Chúc Tiểu Tiểu đang mặt đỏ phừng ra, nhìn dáng vẻ thẹn thùng xẩu hổ lại còn muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra khí thế của cô mà buồn cười. Anh nắm chặt tay cô, giơ lên trước mặt mọi người, nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: "Lời chú của bà rất mạnh, nhưng có một số chuyện dù pháp thuật có mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được. Bà nhập thế chưa lâu, quan sát thế giới này nhiều hơn chút đi, so với trước đây thực sự không còn giống nữa rồi. Chuyện tôi thoái vị, cứ theo lời bà nói, hy vọng bà có thể giữ đúng lời hứa. Bắc m Vương con người này không dễ dẹp bỏ như bà nghĩ đâu. Ông ta từ trước đến này luôn ở phía sau giở thủ đoạn, mọi người vẫn phải cẩn thận thì hơn". Anh chỉ trích như thế này, rõ ràng chính là chửi thẳng vào mặt Bắc m Vương. Bắc m Vương dù có kiềm chế tốt hơn nữa, cũng không kìm được, gườm anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nghiêm Lạc cũng nhếch khóe môi lên cười nhạt với ông ta một cát sau đó lại quay sang phía Hồ Uy - tộc trưởng Hồ tộc: "Còn phải phiền Hồ tộc trưởng phí nhiều tâm sức thông báo tin này cho các giới, Diêm La tôi bắt đầu từ hôm nay thoái lui khỏi địa phủ, sau này tất cả mọi việc, đều không liên quan đến địa phủ nữa".
Cuối cùng anh khom người xuống xoa xoa vai Tề Nghiên La, nhẹ giọng nói: "Vất vả cho em rồi", vẻ dịu dàng hiếm khi lộ ra của anh khiến mũi A La cay cay, Tiểu Tiểu ở bên cạnh mắt càng đỏ hoe lên.
Nghiêm Lạc vỗ vai Tất Mặc Kỳ, lại chẳng thèm nhìn người nào khác, kéo Tiểu Tiểu ra khỏi quán cà phê.
Hai người chầm chậm đi bộ một đoạn dài, Nghiêm Lục không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay Tiểu Tiểu cứ thế đi.
Chúc Tiểu Tiểu và anh đan mười ngón tay vào nhau, có một loại cảm giác từ nay sẽ dựa vào nhau mà sống. Boss của cô làm việc vất vả, nỗ lực vì sự yên ổn của nhân gian, đến cuối cùng lại có kết cục như thế.
Cô cảm thấy đau lòng cho anh, sợ anh quá buồn bã, thế là ôm lấy cánh tay anh, kề sát đến, nhẹ giọng khuyên: "Boss, anh đừng buồn. Anh còn có em đây, còn có mọi người, tuy bọn em chỉ là những hàng ma sư con người, nhưng tất cả đang cùng nhau nỗ lực, còn có thể làm được rất nhiều việc. Đến khi đó sẽ đánh bại hết tất cả bọn Cửu Thiên Huyền Nữ và Bắc m Vương".
Nghiêm Lạc quay đầu lại, không nói gì, chỉ kéo cô vào trong lòng rồi hôn. Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới nhìn thấy, trên mặt anh rõ ràng là một nụ cười rạng rỡ, đâu có chút nào dáng vẻ u buồn.
Trên đường lớn mọi người qua lại, anh tướng mạo xuất chúng khí chất ngời ngời, vốn dĩ đã rất thu hút sự chú ý rồi, bây giờ ở ngay đầu đường lại ôm hôn cho người ta coi miễn phí, đương nhiên sẽ càng thu hút ánh mắt người qua đường.
Chúc Tiểu Tiểu lần này không còn ngoan ngoãn như vậy, cô nghiêng người mạnh tay đẩy anh ra, miệng lùng bùng quát: "Nhiều người lắm...". Nhưng chút sức lực đó của cô đâu thể là đối thủ của Diêm Vương lão gia. Anh siết chặt eo cô, bàn tay to lớn giữ phía sau gáy cô, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ xinh của cô lại, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, hôn thật mãnh liệt, hôn cho đã.
Chúc Tiểu Tiểu đẩy anh ra không được, tim càng đập dữ dội, đầu lưỡi bị anh hôn đến phát đau, chẳng cần nghĩ cũng biết tư thế của bọn họ bây giờ nóng bỏng thế nào. Chúc Tiểu Tiểu cố gắng liếc mắt lén nhìn phản ứng của những người qua đường. Thôi chết rồi, nhiều người đang nhìn quá, còn có cả người lấy điện thoại ra, muốn làm gì? Cô không thở nổi nữa, trong lòng vừa xấu hổ vừa sổt ruột, không kìm được đá cho anh một cái, miệng quát lên hai tiếng "ưm ưm" không rõ.
Nghiêm Lạc cuối cùng cũng thả cô ra, cười như gió xuân đắc ý, môi của anh vì nụ hôn nóng bỏng mà ướt át sáng bóng lên, trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn nhuộm lên mấy phần quyến rũ. Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý được mà giúp anh lau đi, nhìn thấy người bên cạnh thật sự đang cầm điện thoại lên muốn chụp, cô nhanh chóng kéo anh bỏ chạy.
Nghiêm Lạc cười lớn, thuận theo cô chạy cả một đoạn, chạy qua hai con phố, xuyên vào trong một ngõ nhỏ. Chắc chắn được không còn bị người ta vây lại nhìn rồi chỉ trò nữa, Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới dừng lại thở hồng hộc.
Cô đang định càu nhàu thì đã lại bị anh một tay kéo vào lòng hôn. Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói gì, miệng đã lại bị bịt kín rồi, cô không kìm được cảm giác cuồn cuộn trong lòng, lừ mắt, duỗi tay đập đập vào vai anh. Nghiêm Lạc lấy gáy cô, cánh tay đang ôm siết eo cô dùng lực, ép cơ thể cô lên tường, mãnh liệt chuyên tâm hôn.
Chúc Tiểu Tiểu không có kinh nghiệm đối với việc này. Vừa rồi ở trong phòng bao của quán cà phê cô chỉ tập trung muốn giành thể diện cho Boss. Còn nụ hôn ở trên đường lớn kia cô cũng chỉ để ý đến việc ngại ngùng, lén nhìn những người qua đường. Bây giờ trong con ngõ nhỏ này bốn phía không có người, bọn họ lại thu mình ở một góc nhỏ, tấm lưng rộng lớn của anh che chắn cho cô, khiến cô có cảm giác an toàn kín đáo, cuối cùng cũng yên tâm cẩn thận thưởng thức cơn cuồng nhiệt của anh.
Môi anh rất mềm, đầu lưỡi anh rất nóng, cái ôm của anh rất dễ chịu, bàn tay lớn rất có lực, Chúc Tiểu Tiểu bị hôn đến mức choáng váng, cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong tim.
Anh mơn trớn trên khóe môi của cô, trêu chọc cuốn lấy vị ngọt của mỗi tấc trong miệng cô, Chúc Tiểu Tiểu bắt đẩu cảm thấy khó thở, cô không biết hóa ra chỉ hôn mà cũng có thẽ nóng bỏng thế này. Quan trọng nhất là, người đàn ông vốn dĩ rất lạnh lùng băng giá kia, bây giờ hình như càng hôn càng hưng phấn, hoàn toàn vẫn còn chưa thấy đủ.
Chúc Tiểu Tiểu mơ mơ hồ hồ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết vừa rồi ở trên đường có bị người ta chụp được không, ngày mai không biết trên báo đài tin tức xã hội có đưa tin một cô gái hôn đến phát cuồng, chết ở trong con ngõ nhỏ hay không, nguyên nhân chết lại là "bị hôn đến chết".
Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí tươi mới tràn vào trong phổi Tiểu Tiểu. Cô ở trong lòng Nghiêm Lạc hớp từng ngụm không khí. Nghiêm Lạc bật cười vỗ vào lưng: "Heo Con ngốc, thở phải dùng mũi chứ".
Chúc Tiểu Tiểu giả chết không đáp lời, qua vai của anh nhìn thấy một cô gái nhỏ vừa rời đi, che miệng cười trộm.
Chúc Tiểu Tiểu chắc rằng người đó đang cười mình. Mặt cô đỏ bừng lên, thụi cho anh mấy đấm: "Lại bị nhìn thấy rồi, mất mặt quá.”
Nghiêm Lạc ôm cô thật chặt trong lòng, nói: "Vừa rồi chẳng phải em rất anh hùng sao, bây giờ còn xấu hổ cái gì?".
"Cái đó không giống, bọn họ ức hiếp anh, em đương nhiên phải để cho Cửu Thiên Huyền Nữ kia thấy bùa chú của bà ta chẳng có chút xíu tác dụng nào, dẹp tan uy phong của bà ta."
Nghiêm Lạc khẽ cười: "Đúng, uy phong nhất chính là Heo Con của anh".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩu nhìn anh, ánh mắt anh sáng lên, mặt đỏ hồng, cả người hiện rõ vẻ hăng hái. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết, vừa rồi anh rất buồn vì mất đi vương vị thần quan trọng nhất của mình. Cô ôm anh thật chặt: "Boss, anh còn có em".
"Ừ, anh có em. Cuối cùng anh có em rồi."
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng phắt lên, phấn chấn tinh thần nói: "Đi, quay về em giúp anh thu dọn hành lý, em có nhà, anh có thể chuyển đến sống với em, chúng ta chẳng thèm sống ở cao ốc Đế Cảnh đó".
Suốt từ lúc ở quán cà phê ra, Nghiêm Lạc vui đến mức cười không khép được miệng, "Được, chuyển đến chỗ em ở". Đây dù sao cũng là Heo Con chủ động đề nghị anh sống cùng, anh chẳng dại gì mà không đón nhận.
Hai người tay trong tay đi trên đường, Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Boss, anh nói xem, em có cần phải từ chức không?". Không đợi Nghiêm Lạc trả lời, cô đã tự mình nói tiếp: "Em nghĩ trước mắt không nên từ chức nhỉ, mỗi tháng em vẫn cần lĩnh lương mà, dù gì em cũng không phải người của địa phủ, bọn họ không thể ép em đâu. Có tiền lương rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ không cần lo nghĩ".
Heo Con ngốc này, còn định nuôi anh sao? Nghiêm Lạc không kìm được cứ cười mãi.
"Nhưng mà, tiền lương của em cũng không đủ duy trì mức sống của anh trước đây, cho nên chúng ta phải tiết kiệm đó." Cô bấm đầu ngón tay tính toán phí sinh hoạt của hai người rốt cuộc phải tiêu bao nhiêu.
"Heo Con, đừng lo đến những thứ này vội." Nghiêm Lạc nắm nốt bàn tay bên kia của cô, thực sự không nhìn nổi dáng vẻ lo lắng thế này của cô, nói: "Đừng lo, anh có tiền, em quên anh còn có mấy công ty nữa sao? Có liên quan đến địa phủ, chẳng qua chỉ là công ty hàng ma và mấy trung tâm nghiên cứu kia. Anh còn những thứ khác như bất động sản, trò chơi, chứng khoán nữa, không cần nuôi công ty hàng ma, tiền bên này đủ để em gắng sức phung phí cũng tiêu không hết, em muốn cái gì cũng được".
Thực ra mở công ty hàng ma, ngoại trừ một số khách có thể thu được phí, và một bộ phận nhỏ do chính phủ tài trợ, những chi phí khác, toàn bộ đều lấy từ lợi nhuận công ty khác bù vào. Hàng yêu trừ ma chỉ là đang đốt tiền, dù gì nhiều trang bị vũ khí như thế, tiền lương cho nhân viên, phí nghiên cứu phát triển kỹ thuật..., tổng số tiền lớn đến kinh người. Vì điều đó, anh đã mở hết công ty này đến công ty khác, con đường nào có thể kiếm được tiền anh liền đi theo hướng đó, nghiễm nhiên đã quá đủ tiêu chuẩn của một thương nhân phàm tục.
Không để anh quản địa phủ nữa, vậy anh nhiều tiền như thế thật sự là không có chỗ tiêu rồi.
"Nói như vậy, công ty hàng ma sẽ không phải là không trả nổi lương chứ?" Chúc Tiểu Tiểu nghe xong giải thích lập tức lại lo lắng cho các đồng nghiệp, hơn nữa nếu không có tiền từ các công ty kinh doanh, công việc hàng ma có phải sẽ không tiếp tục được nữa không?
"Heo Ngốc." Anh véo vào mũi cô: "Anh làm sao có thể để mặc A La một mình chống đỡ chứ, hơn nữa vẫn còn có A Mặc. Đến khi đó anh sẽ chuyển tới cho nó một số tài sản dưới danh nghĩa công ty của A Mặc. Cửu Thiên Huyền Nữ bọn họ vẫn nắm giữ một môn phái cổ hủ, đối với việc điều hành kinh doanh của doanh nghiệp hoàn toàn không hiểu, muốn đánh lừa tai mắt của bọn họ tặng tiền cho A La cũng không khó lắm".
"Boss", Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt tay anh: "Sau này anh có dự định gì?".
"Anh thật sự vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành." Anh ngừng lại có chút sầu não.
"Là cái gì? Em giúp anh.”
Anh nhìn khuôn mặt cô, cười cười: "Thật sự cũng chỉ có em mới giúp được anh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...