CHƯƠNG 36
Nghiêm Lạc hoàn toàn không biết mình đã bỏ qua điều gì, anh ngủ một giấc tới tận năm ngày.
Trong năm ngày này Chúc Tiểu Tiểu rất bận, cô vẫn theo sát tình báo và tin tức của những người đưa tin về kiếp nạn diệt thế sắp tới. Tin đồn Cửu Thiên Huyền Nữ xuất thế, người ở đâu cũng đều chứng thực rồi, việc làm của Huyền Thiên phái đã được mở rộng. Bọn họ tập kết lực lượng thần giới khắp nơi, chuẩn bị ứng phó với sự trùng sinh của ma tộc.
Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết bọn họ đã bỏ cuộc hay là có dự định khác đối với bản thân mình, dù gì lâu như thế rồi cũng không thấy có người đến tìm cô. Nhưng mà như thế này cũng tốt, cô không muốn liên quan đến cái Huyền Thiên phái gì gì đó, bây giờ cả trái tim và khối óc cô chỉ có Boss, muốn cứu thế cứu người gì thì Boss nhất định sẽ có kế hoạch, cô nhất định chỉ nghe theo lời Boss.
Bắc m Vương mấy ngày này lại nghênh ngang hoạt động khắp nơi, trước đó thì giống như con chuột cống già khó tìm được hành tung, bây giờ lại như sợ người ta không biết mình đang bận rộn. Ông ta đi khắp nơi, tăng cường nghe ngóng, liên kết với thế lực của thần giới, vẻ như muốn lấy lòng Huyền Thiên phái.
Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đoạt vị chăng? Chúc Tiểu Tiểu đoán không ra, cô đã xử lý xong tất cả số liệu, phải đợi Boss tỉnh lại định đoạt.
Trong năm ngày này còn xảy ra một sự kiện mở đầu cho những thay đổi trọng đại của công ty: Chính bởi giấc ngủ quá dài của Nghiêm Lạc mà Tề Nghiên La đã phải đến công ty để tạm thời quản lý.
Bọn Happy và Smile có bất kỳ chuyện gì cũng đều báo cáo cho A La, Chúc Tiểu Tiểu cũng phải giúp đỡ đem tất cả công việc của kho số liệu, tình báo, hệ thống tin tức sắp xếp lại một lượt để cho A La làm việc được thuận tiện và hiệu quả. Mấy ngày này mọi người đều gắng sức tăng ca để điều chỉnh thích ứng với cục diện quản lý mới. May mà Tề Nghiên La đối với tất cả các công việc đều vô cùng thông thạo, mọi người tuy bận rộn nhưng không hề rối loạn.
Chuyện này lúc mới bắt đầu khiến Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cô cho rằng việc A La tới quản lý biểu thị Boss sẽ không tỉnh lại nữa, hoặc là anh sẽ phải ngủ rất lâu. Kết quả mọi người đều an ủi nói anh chỉ ngủ mấy ngày rồi sẽ từ từ tỉnh lại, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy rất kỳ quái song nếu nghĩ theo cách khác, bây giờ đang là khoảng thời gian đặc biệt. Thế cục hỗn loạn, cứ coi như Boss chỉ vắng mặt mấy ngày thì cũng vẫn cần có người chấn chỉnh lãnh đạo công ty. Hơn nữa sự việc này chắc là Boss đã dặn dò rồi, nếu không thì A La sẽ không không mời mà đến như vậy, Happy và Smile cũng sẽ không chủ động phối hợp làm việc với cô ấy như thế. Thế này cũng tốt, Boss đang bị thương, có người gánh vác một chút công việc, quá tốt rồi còn gì.
Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn xác định rằng Boss đại nhân chính là bạn trai của mình, cho nên cô thiên vị, công bằng cũng là lẽ tự nhiên.
Hằng ngày, tối nào Chúc Tiểu Tiểu cũng ngủ lại trên chiếc sofa lớn ở bên ngoài phòng Nghiêm Lạc, cô sợ trong lúc Boss ngủ mơ màng muốn uống nước hoặc ăn thứ gì đó. Nhưng cô trông giữ mấy ngày rồi, cũng không thấy anh mở mắt lần nào. Tuy mọi người đều nói không sao, anh ngủ nhiều như vậy là chuyện tốt, có thể giúp cơ thể hồi phục, nhưng trong lòng Chúc Tiểu Tiểu vẫn có chút sốt ruột. Tối nào cô cũng ở bên giường nhìn anh, cho đến khi mệt rồi, mắt không mở nổi nữa mới bò về sofa.
Trong mấy ngày này, Vu Lạc Ngôn có hẹn Chúc Tiểu Tiểu gặp mặt, bây giờ anh không còn mơ thấy những cơn ác mộng kia nữa, cũng không hề bị ảo giác, nhưng tất cả những chuyện đã xảy ra vẫn lưu lại mãi trong tâm trí anh, anh cảm thấy có chút mất mát. Mà tất cả những thứ này, anh vẫn không thể chia sẻ được với người khác. Chúc Tiểu Tiểu hiểu tâm trạng của anh, đồng ý gặp mặt, nhưng phải đợi sau khi Nghiêm Lạc thức dậy mới hẹn lại anh.
Thứ Sáu, trời vẫn còn chưa sáng, Nghiêm Lạc tỉnh lại.
Anh nhìn đồng hồ, đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, sau đó đi đôi dép trong nhà, vừa dùng khăn mặt lau đầu vừa bước về phía phòng làm việc, muốn đem những công việc bỏ lỡ trong thời gian qua giải quyết trước một chút.
Vừa ra khỏi phòng, anh sững lại, Heo Con anh yêu thương đang ngủ trên chiếc sofa lớn. Cô cuộn người thành một khối co ro trong chiếc chăn mỏng, mái tóc dài xõa ra trên gối, cái cổ cứng đơ, hình như ngủ không được thoải mái lắm.
Nghiêm Lạc đến gần, nhìn thấy dưới mắt cô là một quầng thâm, bất giác đau lòng vuốt lên đó. Heo Con ngốc kia không biết cả ngày đã làm gì mà lại khiến mắt mình thâm đen đến thế này.
Sự tiếp xúc của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu động đậy nhưng vẫn không tỉnh lại. Nghiêm Lạc thu tay về, nhìn vào môi cô, trong lòng lại vừa hận vừa bực, tiểu quỷ khó chịu hay giận dỗi này, khó dỗ dành như vậy, phải đến khi nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện, hạ quyết tâm ở cùng với anh? Đợi cô cam tâm tình nguyện rơi vào bàn tay anh, tình xưa nợ cũ, anh nhất định là sẽ tính toán sạch sẽ một lượt.
Chúc Tiểu Tiểu hình như cảm thấy có người đang tính toán với mình, cô co rúm lại. Sofa quá cứng, ngủ như thế chắc chắn không thoải mái. Nghiêm Lạc duỗi tay ra ôm lấy cô, đưa cô vào chiếc giường trong phòng. Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấy Nghiêm Lạc mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, còn duỗi tay ra muốn ôm ấp làm nũng: "Boss".
Nghiêm Lạc cười, đặt cô nằm cẩn thận xuống chăn xong, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Chúc Tiểu Tiểu dụi dụi khuôn mặt trong lòng anh, mơ màng nói: "Boss, anh ở cùng em".
"Được." Nghiêm Lạc vuốt mái tóc cô, cảm thấy Heo Con lơ mơ buồn ngủ là đáng yêu nhất, không biết nếu lừa cô trong trạng thái tinh thần như thế này lấy một nụ hôn, có thể phá được chú không nhỉ?
Anh đang suy nghĩ xem có nên hành động như vậy không thì Tiểu Tiểu đột nhiên mở to mắt ra, tỉnh táo trở lại: "Boss, anh đã tỉnh rồi?".
Nghiêm Lạc gườm cô, vì sao mỗi lần anh có được thời cơ tốt cô lại luôn dập tắt như vậy?
"Làm gì mà gườm người ta, em đâu phải cố ý đi ngủ vào lúc anh tỉnh." Tiểu Tiểu dụi dụi mắt, ngáp dài một cái, ôm lấy Nghiêm Lạc, cả người treo trên thân hình anh: "Boss, anh có đói không, có khát nước không?".
"Em vì sao lại đột nhiên ngoan ngoãn thế này?" Thân mật với anh đến mức thực sự không giống với Tiểu Tiểu trước đây.
"Cái gì mà đột nhiên, em vẫn luôn rất ngoan."
Nghiêm Lạc nhìn cô, bất giác mỉm cười: "Nếu như ngoan, thì mau hôn anh một cái".
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, mặt đỏ ửng. Anh ấy vẫn còn chưa biết!
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác hưng phấn, muốn đùa dai một chút lập tức lắc đầu: "Không hôn, không hôn!".
Nghiêm Lạc gườm gườm, kéo chiếc chăn mỏng đắp chùm cả lên đầu cô: "Không hôn thì mau ngủ đi".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong chăn cười hinh hích, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, quờ quạng nắm lấy bàn tay lớn của Nghiêm Lạc, giả giọng ồm ồm nói: "Boss, anh ở lại với em đi".
"Hừ", anh cố ý làm mặt lạnh: "Em vừa muốn độc chiếm anh, vừa không chịu để anh làm bạn trai của em. Khoa trương như thế sao!".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong chăn lén cười, cười đến mức chiếc chăn rung lên.
Nghiêm Lạc lại nói: "Em không sợ anh hết kiên nhẫn, không đợi được nữa, không cần em nữa sao".
Chiếc chăn kia đột nhiên yên lặng, trong lòng Nghiêm Lạc như vừa loảng xoảng vỡ cái gì đó, âm thầm hối hận về câu lỡ lời của mình. Anh chỉ đang nói đùa, cô sẽ không coi là thật chứ. Heo Con ngốc này vốn dĩ luôn tự ti không tin vào chính mình, khó khăn lắm với chịu bộc lộ ra làm nũng một chút, vạn nhất nghĩ lung tung, há chẳng phải sự cố gắng trước giờ của anh hỏng hết sao.
"Heo Con." Anh thấp thỏm nghĩ xem phải bù đắp lại thế nào mới được.
Chúc Tiểu Tiểu từ trong chăn thò đầu ra, lạnh mặt, lừ mắt: "Anh dám!".
Nghiêm Lạc sống đã mấy nghìn năm, từ trước đến nay chưa từng bị ai quát mắng mà trong lòng lại thấy thoải mái như vậy. Anh nhịn không được phá lên cười, Chúc Tiểu Tiểu bổ nhào đến đấm anh: "Anh còn cười, anh bắt nạt em".
Nghiêm Lạc cười đến mức không ngừng lại được, anh ôm chặt Chúc Tiểu Tiểu trong lòng, hai người cuộn lại với nhau. Anh véo má cô: "Anh đường đường là vua của địa phủ, rõ ràng bị tiểu nha đầu em đây ức hiếp rồi, em còn dám xấu xa tố cáo trước".
"Nói bừa, anh là quan lớn lợi hại như vậy, em chỉ là một bách tính bình thường làm gì có gan ức hiếp anh, em cũng đâu phải đã chán sống rồi." Cô cắn ngón tay anh, liền muốn giận dỗi với anh.
Anh càng ôm cô chặt hơn: "Nhưng chỉ em mới có thể ức hiếp anh".
Lời nói này, Tiểu Tiểu nghe xong liền thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cô gối lên ngực anh, cảm thấy trái tim của mình đang đập cùng một nhịp với trái tim anh.
Rất lâu sau, hai người đều không ai nói gì. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên lên tiếng: "Boss, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện". Cô làm xong báo cáo rồi, giờ nói lại hết công việc mấy ngày nay cho Boss nghe, tự coi bản thân mình là bà quản gia nhỏ của Boss.
Nghiêm Lạc vừa nghe vừa xoa đầu cô, anh không nói với cô, sự việc xảy ra trong những ngày qua, thực sự còn nhiều hơn những gì cô biết.
Nghiêm Lạc sau khi tỉnh lại bận rộn cả một ngày. Sau đó, sáng thứ Bảy, anh nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Hôm nay anh phải ra ngoài, hẹn người ta có việc, em ở trong nhà phải ngoan ngoãn".
"Hẹn ai?" Chúc Tiểu Tiểu lập tức chất vấn.
Nghiêm Lạc thấy buồn cười nhìn nhìn cô: "Túi dấm nhỏ, không phải là Hồ Dĩnh, yên tâm đi".
"Vậy người hẹn gặp là ai?"
"Đợi hôm nay anh nói chuyện xong quay lại thì sẽ kể cho em."
Thần bí như vậy sao? Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên, không nói thì không nói. "Hôm nay em cũng có hẹn."
"Hẹn ai?”
"Hừ", Chúc Tiểu Tiểu đắc ý ngẩng đầu: "Đợi hôm nay quay về sẽ nói cho anh".
Nghiêm Lạc búng vào trán cô, cười mắng: "Quỷ nhỏ mọn". Anh quay người đến bên tủ quần áo vừa lấy đồ vừa nói: "Em không được ra ngoài một mình, bảo Thư Đồng hoặc Tiết Phi Hà đi cùng em",
"Tuân mệnh, Lao đầu1." Chúc Tiểu Tiểu hài hước hành lễ làm đảm bảo. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô khiến Nghiêm Lạc suýt chút nữa không chuyển nổi ánh nhìn. Cô tựa hồ không còn như trước nữa, từ khi nào cô đã có thể nguyện ý cho anh một lời hứa như vậy?
1 Thởi cổ đại, Lao đầu tương đương với cánh sát coi tù hiện nay.
Nghiêm Lạc đi ra khỏi cửa, Chúc Tiểu Tiểu hẹn với Vu Lạc Ngôn, theo dặn dò của Boss đại nhân, bắt buộc phải có người đi cùng. Chúc Tiểu Tiểu vốn dĩ muốn hẹn Tiết Phi Hà, bởi vì Thư Đồng không hợp với Vu Lạc Ngôn, cô sợ bọn họ gặp mặt nhau sẽ lại cãi nhau. Nhưng cô bạn Tiết Phi Hà từ trước đến nay đều rảnh rỗi trong ngày nghỉ kia lại đột nhiên nói mình đang bận, ấp ấp úng úng từ chối lời hẹn của Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu không suy nghĩ nhiều, chỉ đành quay qua đi tìm Thư Đồng.
Đầu dây chỗ Thư Đồng rất ồn, bên cạnh còn có tiếng ríu rít của một đám trẻ con. Thư Đồng nói đang làm tình nguyện viên, dạy bọn trẻ học võ luyện sức khỏe. Chúc Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng, nhưng Thư Đồng vừa nghe thấy là hẹn Vu Lạc Ngôn, lập tức có hứng thú, chủ động yêu cầu được tham gia. Nhưng mà cô không đủ thời gian để đến đón Tiểu Tiểu trước, nên quyết định trực tiếp gặp mặt ở quán cà phê.
Chúc Tiểu Tiểu sợ tắc đường nên đã xuất phát sớm hơn, kết quả, cả đoạn đường hôm nay quang đãng ngoài dự liệu. Khi cô đến nơi, còn sớm hơn hai mươi phút so với giờ hẹn, không ngờ Vu Lạc Ngôn đã ngồi ở đó rồi.
Vu Lạc Ngôn đứng dậy kéo ghế cho Tiểu Tiểu, anh gọi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, hỏi: "Không phải em nói đưa đại tỷ lỗ mãng kia đến sao, cô ta đâu rồi?".
"Thư Đồng đang đi tình nguyện, lát nữa mới đến. Em tới sớm hơn." Chúc Tiểu Tiểu vội vàng xin lỗi: "Thật là ngại quá, bởi vì Boss không cho phép em ra ngoài một mình, cho nên em mới hẹn Thư Đồng. Em nghĩ mọi người đều quen nhau rồi, những vấn đề siêu nhiên loại này cô ấy là chuyên gia, cho nên... anh đừng để ý nhé".
"Không đâu." Vu Lạc Ngôn nháy mắt với cô: "Anh nghĩ ra cách để đối phó với cô ta rồi".
"Hả?"
"Anh hẹn u Dương Tĩnh đến, để cậu ấy đối phó với đại tỷ lỗ mãng. Em biết đó, u Dương Tĩnh là loại dịu dàng, lại có khả năng chịu đựng, chắc chắn có thể áp chế được cô ta. Lát nữa bọn họ sẽ ngồi ở bàn khác, chúng ta nói chuyện của chúng ta."
Chúc Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc miệng, không ngờ rằng Vu Lạc Ngôn lại dự định làm thế. u Dương học trưởng à, bây giờ nghĩ đến anh, trong lòng Tiểu Tiểu đã không còn lăn tăn gì nữa. Chỉ có điều khi tưởng tượng dáng vẻ u Dương Tĩnh nho nhã đối diện với Thư Đồng hào sảng, thêm vào đó là Vu Lạc Ngôn nghịch ngợm, cục diện đó chắc chắn rất thú vị, Tiểu Tiểu không nhịn được cất tiếng cười lớn.
Trong phòng bao ở chếch phía bên trái trước mặt, hình như có một ánh nhìn sắc lẹm đang chiếu về phía cô, Chúc Tiểu Tiểu cảm giác được, quay đầu lại nhìn về phía ấy, không rằng đó lại là Nghiêm Lạc.
Anh lúc này đã không còn biểu cảm dịu dàng như khi cùng cô vui đùa lúc sáng nữa, cả khuôn mặt lạnh lùng, đang tương đối không vui nhìn về bàn của cô.
Chúc Tiểu Tiểu vốn vẫn còn hơi chột dạ, cô biết anh để ý Vu Lạc Ngôn, mà bây giờ bọn Thư Đồng vẫn còn chưa đến, cô với Vu Lạc Ngôn hai người nhìn bên ngoài đích xác giống đang hẹn hò. Nhưng khi cô nhìn thấy những người khác trong phòng bao, chút chột dạ trong lòng đó lập tức như khói tan mây tản.
Trong phòng bao có không ít người, Huyền Thiên Ngọc Nữ, Chúc Tiểu Tiểu là đã gặp qua rồi, bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ khá Iớn tuổi, khí chất rất giống cô ta, có khả năng chính là Cửu Thiên Huyền Nữ. Ngoài ra A La, A Mặc cũng ở đó, lại có cả Bắc m Vương và một người đàn ông trung niên trông rất phong độ mà Chúc Tiểu Tiểu chưa từng gặp mặt, còn có một người nữa khiến Chúc Tiểu Tiểu càng thêm tắc nghẹn, đó chính là Hồ Dĩnh đang ngồi bên cạnh Nghiêm Lạc.
Anh rõ ràng nói không hẹn Hồ Dĩnh!
Chúc Tiểu Tiểu đùng đùng tức giận, cô nhìn chằm chằm về phía phòng bao kia, vừa khéo đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ uống và điểm tâm vào, cho nên cửa phòng bao càng mở rộng ra. Hồ Dĩnh ở ngoài cùng, đứng dậy giúp mọi người đưa đồ, sau đó lại ngồi xuống, tư thế thân mật cho thêm đường và sữa vào cốc cà phê của Nghiêm Lạc bên cạnh.
Nghiêm Lạc gườm Chúc Tiểu Tiểu xong, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy cốc cà phê Hồ Dĩnh đưa đến, anh sực tỉnh lại nhìn sang Tiểu Tiểu, lần này đổi lại là cô gườm anh.
Cửu Thiên Huyền Nữ lên tiếng, kéo sự chú ý của Nghiêm Lạc lại. Hồ Dĩnh đứng dậy đi ra phía ngoài, cười khiêu khích với Chúc Tiểu Tiểu một cái rồi đóng cửa lại.
Một cánh cửa, một thế giới.
Hình như thần tiên - yêu quái bọn họ là một thế giới, mà bọn cô những con người nhỏ bé lại là một thế giới khác, cánh cửa phòng bao đóng lại ngăn cách ánh nhìn của Chúc Tiểu Tiểu, nụ cười của Hồ Dĩnh khiến cô tức đến mức tê dại cả chân răng.
Vu Lạc Ngôn xem xong thực đơn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt khó coi của Tiểu Tiểu thì thuận theo ánh mắt cô quay sang nhìn, chỉ thấy phòng bao kia đóng kín, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không sao, chỉ là nhìn thấy Boss của em cũng ở đây, còn có cả người mà em ghét nữa".
Vu Lạc Ngôn nghe nói thì quay đầu nhìn một cái, suy đoán trong lòng lại nổi lên: "Tiểu Tiểu, Boss của em hình như đối xử với em rất tốt".
Tốt cái quỷ ý, anh ấy lừa người! Anh ấy rõ ràng nói không hẹn với Hồ Dĩnh!
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng buồn bã, buổi sáng còn thân thiết với cô, rõ ràng là nói không hẹn Hồ Dĩnh. Kết quả thì sao, bị cô bắt quả tang rồi. Cô nhìn vào thực đơn, nhìn chằm chằm mà mãi không đọc nổi một chữ.
Vu Lạc Ngôn thấy biểu cảm tức giận đùng đùng của cô, lòng cũng hiểu rõ được bảy, tám phần, anh cười khổ: "Tiểu Tiểu, em cảm thấy anh không tốt chỗ nào?".
"Anh thì tốt chỗ nào?" Không đợi Chúc Tiểu Tiểu trả lời, Thư Đồng vừa mới đi vào liền cướp lời. Cô mặc trên người bộ đồ thể thao thoải mái, tóc đã cắt ngắn hơn, vừa mới đi vào đã hét lên, bảo nhân viên phục vụ mau chóng mang nước lạnh đến.
Vu Lạc Ngôn gườm cô: "Đại tỷ, ai hỏi ý kiến của cô".
Thư Đồng ra vẻ du đãng nhún vai một cái: "Tôi đâu có cho ý kiến, tôi chỉ phản vấn lại một câu mà thôi". Cô chẳng giữ hình tượng bò luôn lên bàn, ngoắc ngón tay gọi Vu Lạc Ngôn: "Tiểu đệ đệ, nể mặt cậu gọi chị một tiếng đại tỷ, chị nói cho cậu biết, muốn học làm đàn ông à, đừng hỏi phụ nữ vấn đề vô vị thế này. Con người ấy mà, không làm việc gian ác, phạm pháp, nguy hiểm, biến thái thì cơ bản chẳng có gì không tốt, chỉ là có hợp mắt hay không, có cảm giác hay không, có thích hay không mà thôi".
"Đừng có ra vẻ ta đây hiểu chuyện, còn nữa, 'tiểu đệ đệ’, cách xưng hô này không được dùng bừa bãi, nó có nghĩa khác đấy."
"Xí, chị đây cũng đã từng yêu đương, năm năm tình cảm cuối cùng cũng bị gạt những ưu điểm của chị lúc đầu anh ta thích, toàn bộ đều biến thành khuyết điểm khiến anh ta thay lòng, cậu nói xem chị có hiểu hay không?" Thư Đồng đem tình sử bi thảm đau thương của mình ra làm chuyện cười để kể, xong thì đánh giá Vu Lạc Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, lại nói: "Lẽ nào cậu thực sự là 'tiểu đệ đệ', nên mới sợ người ta gọi như thế?". Cô nói chẳng kiêng kỵ điều gì, Vu Lạc Ngôn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đại tỷ, cô đang trêu ghẹo tôi phải không?". Bà chị già này, vừa mới muốn cảm thông với cô một chút, kết quả liền bị cô làm cho tức chết rồi, người đàn ông không có mắt nào đó có thể thích được cô mới lạ.
"Tôi không thích trêu ghẹo 'tiểu đệ đệ'." Thư Đồng nói rất thản nhiền, còn nhấn mạnh vào ba chữ kia.
"Được rồi, hai người đừng đấu khẩu nữa." Chúc Tiểu Tiểu rất đau đầu, vừa phải nhìn về phía phòng bao, vừa phải trông chừng hai người này sợ bọn họ gây gổ. Thật là thất sách, để bọn họ ở gần nhau thế này quá nguy hiểm.
"Hừ." Hai người lại như hẹn trước, cùng đáp lời. Thư Đồng bắt đầu hiếu kỳ với việc Chúc Tiểu Tiểu cứ nhìn chăm chú vào phòng bao kia: "Cô đang nhìn cái gì vậy?".
"Boss ở trong đó."
Thư Đồng vừa uống một ngụm nước, suýt nữa thì sặc: "Xui xẻo thế sao? Tôi đắc tội với vị thần nào vậy chứ, sao mà ngày nghỉ vẫn đụng phải anh ấy. Hay chúng ta đổi chỗ khác đi".
"Không đổi." Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đồng thanh trả lời. Chúc Tiểu Tiểu muốn theo dõi sát sao tình địch, còn Vu Lạc Ngôn bên này thứ nhất là u Dương Tĩnh vẫn còn chưa đến, thứ hai là trong ý thức luôn muốn đối đầu với Thư Đồng, cô nói đổi thì anh nhất định không đổi.
"Không đổi thì không đổi. Sao phải phản ứng mạnh thế chứ?” Thư Đồng ột viên đá vào miệng, cũng chăm chú nhìn về phía phòng bao kia.
Vu Lạc Ngôn ngẫm nghĩ, nói với Thư Đồng: "Đại tỷ, mỗi ngày tôi đều làm một việc thiện, lát nữa sẽ giới thiệu cho cô một thanh niên ưu tú".
"Muốn tách tôi ra hả?" Bộ dạng Thư Đồng như nhìn thấu tâm can anh, cười cười: "Cũng không phải là không được, nếu anh ta thật sự rất ưu tú, chị đây vẫn là có thể cân nhắc một chút. Anh ta bao nhiêu tuổi?".
"Lớn hơn tôi hai tuổi, hai mươi lăm."
"Thật đáng tiếc, hơi nhỏ quá, chị đây hai mươi bảy, không thích chơi trò tình yêu chị em. Cậu tìm được ai đó ba mươi tuổi trở lên thì còn có thể cân nhắc.”
"Chỉ là giới thiệu cho hai người quen biết đâu có bảo người ta đến để yêu cô. Tôi sẽ không đẩy bạn mình vào chảo lửa đâu."
"Không yêu quen biết nhau làm gì, chị đây cũng sắp ba mươi rồi, không có thời gian quen biết bừa bãi, chị phải tìm một người thích hợp để yêu đương một chút, rồi còn nói chuyện kết hôn sinh con đẻ cái nữa."
"Nghe hai người nói những lời này, tôi chẳng dám ngồi xuống nữa rồi." Người nói lời này là u Dương Tĩnh, anh đang đứng bên bàn cười dịu dàng.
"Học trưởng." "u Dương Tĩnh” Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn vội vàng chào hỏi anh.
"Đã lâu không gặp rồi, Tiểu Tiểu", u Dương Tĩnh nói với Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu cười đáp lại, trong lòng cẩn thận suy xét một chút, đến hôm nay cô thực sự đã không còn cảm giác rung động đối với học trưởng nữa.
Ai da, cô đã rơi vào tay Boss rồi, nhưng mà con người đáng ghét này lại đang ngồi trong phòng bao kia, chẳng biết đang làm gì. Mụ hồ ly tinh đó dựa vào cái gì mà dám ngồi bên cạnh anh chứ, dựa vào cái gì mà lại giúp anh rót cà phê? Còn cả nụ cười buồn nôn ấy nữa, thật quá đáng ghét!
Thư Đồng hiếu kỳ đánh giá u Dương Tĩnh, nói chuyện mấy câu liền đưa ra kết luận: "Cậu trông không tồi, dáng vẻ thận trọng chín chắn đáng tin, không giống như tên mặt trắng kia. Có bạn gái hay chưa, có cần chị đây giới thiệu cho không?".
Vu Lạc Ngôn trừng mắt gườm, u Dương Tĩnh thì cười ha hả. Thư Đồng vừa lườm Vu Lạc Ngôn vừa nói: "Tiểu Tiểu của chúng tôi không tồi đâu, hai người đã biết nhau rồi, vì sao trước đây không qua lại xem sao?".
u Dương Tĩnh nhìn Vu Lạc Ngôn một cái, cười nói: "Tôi đến chậm một bước, không có cơ hội".
Vu Lạc Ngôn nói với anh giọng khó chịu: "Không cần để ý đến cô ta, đầu óc cô ta không bình thường lắm".
Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh ngượng ngùng: "Thư Đồng, nói bừa".
"Ồ, hiểu rõ rồi. Xem ra cậu chính là vì bạn bè mà bỏ lỡ cơ hội. Chị đây sẽ giới thiệu cho cậu người khác." Thư Đồng nói: "Tư Mã Cần kia cũng như vậy, trước đây mỗi khi giới thiệu đối tượng cho người khác, anh ta đều làm rất tốt, vậy mà lần này nhờ anh ta giới thiệu cho chúng tôi, anh ta đến bóng người cũng không tìm ra được".
Vu Lạc Ngôn trêu chọc nói: "E rằng mấy cô gái đó lại không nữ tính được bằng cô đây. Boss của các cô làm sao có thể dung nạp thứ người không có đầu óc như cô vậy nhỉ".
"Tôi vốn ưu tú mà." Thư Đồng ưỡn ngực lên: "Nhân viên kiểu mẫu". Cô quay đầu nhìn Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn đang chăm chú dõi mắt về phía phòng bao kia, hích vai: "Cô sắp nhìn thủng cả cửa rồi đó".
"Không biết bọn họ đang nói chuyện gì?" Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng tự nói với mình.
"Cô có gan bò lên cửa để nghe lén không?" Thư Đồng trưng ra dáng vẻ sợ hãi.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi đi một chút, mọi người từ từ nói chuyện nhé". Cô chạy ra khỏi tiệm cà phê, trèo lên xe. Cô lái xe của công ty đến, vừa hay có máy nghe trộm mini. Cô cầm máy nghe trộm trong tay, chạy quay trở lại.
Vừa đúng lúc trong phòng bao kia nhân viên phục vụ đang chuyển cốc uống hết ra ngoài, cửa đang mở, Chúc Tiểu Tiểu liền bước vào trong, cô nghe thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ đang nói với nhân viên phục vụ: "Không có gọi thì các cận đừng vào đây nữa".
Nghiêm Lạc nhân lúc cửa mở ra cũng tranh thủ tìm kiếm Chúc Tiểu Tiểu, nhưng bàn đó lúc này lại chỉ có Thu Đồng, Vu Lạc Ngôn và u Dương Tĩnh. Anh còn đang sốt ruột không biết Heo Con ngốc này có phải đã tức giận bỏ chạy rồi không thì liền thấy cô từ cửa lớn đi vào, bước về phía phòng bao của bọn họ.
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu vào phòng chào hỏi, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Hồ Dĩnh kia một cái.
Nghiêm Lạc không biểu cảm gì, gật đầu một cái coi như đáp lời. A La và A Mặc nhìn nhau, che giấu sự kinh ngạc trong lòng, cũng không lên tiếng.
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu tiến tới gần Nghiêm Lạc, lại nói: "Em chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay anh có về công ty không? Có chút việc gấp".
Mọi người trong phòng đều thấy lạ, hiếu kỳ nhìn cô, Nghiêm Lạc hơi cau mày lại, trả lời: "Có về".
"'Vâng.” Chúc Tiểu Tiểu cũng trả lời dứt khoát, quay người rời đi. Nghiêm Lạc không ngăn cô, Chúc Tiểu Tiểu cũng không quay đầu một cái, Hồ Dĩnh lại đứng dậy ra đóng cửa phòng bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...