Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Mẫn Kỳ đã liền kéo cô chạy lên trên lầu. Đến tầng bốn, anh ta mở cửa căn phòng đầu tiên sát cầu thang ra, đẩy Chúc Tiểu Tiểu vào bên trong, chặn cửa lại, rồi giơ ngón tay lên chặn trước miệng ý bảo không được lên tiếng, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng.
Chúc Tiểu Tiểu rất phối hợp không hét lên, cô biết tình thế bây giờ không tốt, bất luận Mẫn Kỳ này tính toán, mưu đồ thì trong tay anh ta cũng đang có súng, hơn nữa vừa rồi mắt chẳng buồn chớp, chỉ khẽ mỉm cười mà đã xử lý sạch ba người rồi, nếu so sánh ra, rõ ràng chiếc bút máy hỏng của cô chẳng có tác dụng gì cả.
Mẫn Kỳ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Cô cứ trốn ở đây đi, bọn chúng chắc chắn cử rất nhiều người đi lùng bắt cô, tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tôi đi thăm dò tình hình trước, chờ thời cơ sẽ tìm cơ hội đưa cô ra ngoài. Nếu không muốn chết thì tốt nhất yên phận một chút đừng chạy lung tung. Đợi tôi quay lại".
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cảnh giác nhìn anh ta, Mẫn Kỳ lại cười, đưa khẩu súng trong tay cho cô: "Cầm cái này phòng thân".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Mẫn Kỳ rồi lại nhìn khẩu súng, nhanh tay giật lấy, chĩa súng vào đầu anh ta.
"Bên trong không có đạn." Mẫn Kỳ xòe lòng bàn tay ra, trong đó là viên đạn anh ta lén gỡ bỏ.
Chúc Tiểu Tiểu còn đang sững sờ, Mần Kỳ đã đi về phía cửa: "Tôi đưa súng cho cô là để đề phòng cô không nghe lời bị người ta bắt được. Giờ súng trong tay cô rồi, ba người kia là do cô giết, bọn chúng sẽ không nghi ngờ tôi". Anh ta nắm lấy tay nắm cửa, nói tiếp: "Cứ coi như trong đó có đạn, tôi vừa mới cứu cô, cô nhẫn tâm giết tôi sao? Giết tôi rồi cô sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa, cô cũng không ngốc như vậy chứ?".
Anh ta nói xong, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mở cửa đi ra.
Chúc Tiểu Tiểu thở phào một hơi, chạy đến bên cửa cẩn thận nghe ngóng, thấp thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng người ồn ào, cô khóa chặt cửa lại, lùi vào trong phòng cẩn thận đánh giá quan sát một lượt.
Đầu tiên là kiểm tra khẩu súng trên tay, mở ổ đạn ra thực sự là trống không. Hơn nữa, căn phòng này giống hệt như căn phòng vừa mới giam giữ cô kia, cũng thuộc kiểu ột người dùng, gồm một phòng ngủ, một phòng khách. Điểm khác với bên kia đó là, ở đây được bài trí theo phong cách gia đình, có sofa có tủ, còn có bàn ghế, thậm chí có cả chiếc ti vi cũ, nhưng mà phòng bếp thì trống không, chẳng có thứ gì có thể dùng làm vũ khí.
Chúc Tiểu Tiểu lật xem hết toàn bộ các tủ và ngăn kéo, lại phát hiện ra một hộp đạn ở trong một ngăn kéo, kiểu dáng hoàn toàn khớp với khẩu súng trên tay cô. Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi lắp hết đạn vào súng.
Mẫn Kỳ kia thật sự là một người đáng sợ, giết người không do dự chút nào, không hề lưu lại một nhân chứng. Nếu như cô bị bắt, súng ở trên tay cô, bọn người kia đích xác sẽ cho là cô làm. Lúc anh ta giao súng cho cô, đã gỡ hết đạn đi, đề phòng cô kích động ra tay với anh ta, nhưng lại để đạn ở trong phòng cho cô, để cô có cơ hội tự bảo vệ mình, cũng là để cô hiểu rõ ra anh ta thực sự có ý muốn cứu cô. Từng bước từng bước thế này, nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng tất cả đã cho thấy suy nghĩ của con người đó cực kỳ kín kẽ.
Chẳng trách anh ta có thể từ trong chỗ giam giữ quản thúc trốn ra ngoài Anh ta thật đáng sợ!
Chúc Tiểu Tiểu có súng để phòng thân, trong lòng vững tin hơn một chút, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tác dụng của thuốc, cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, trong phòng có nước suối, nhưng cô vẫn rất đề phòng, cố nhịn không uống. Trong lòng lại đang nghĩ không biết Boss bên kia bây giờ thế nào rồi, máy phát tín hiệu của đồng hồ không biết đã mở được chưa.
Còn nữa rốt cuộc là ai muốn bắt cô, chúng có mục đích gì? Mẫn Kỳ vì sao đột nhiên lại hạ giáo đến cứu cô, vì sao chứ? Rất nhiều câu hỏi vây lấy khiến đầu óc cô choáng váng.
Chúc Tiểu Tiểu chạy đến bên cửa sổ len lén quan sát tình hình dưới lầu, chỉ thấy mấy gã đàn ông khả nghi đang đi lại ở đó, Mẫn Kỳ và một tên khác từ bên cạnh chạy đến, hợp lại với mấy gã kia, nhìn dáng vẻ có thể là đang lùng tìm cô. Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, cô quyết định thử đánh bạc với con người Mẫn Kỳ này một lần, đợi anh ta quay lại rồi sẽ tìm cơ hội.
Chúc Tiểu Tiểu ngồi ở sau cánh cửa của một phòng nhỏ bên trong, nghĩ rằng nếu có người vào phòng khách, cô còn có thời gian quan sát và lẩn tránh, súng thì cầm trên tay, đầu cô không còn choáng nữa nhưng lại khát nước ghê gớm, cuối cùng thực sự không nhịn thêm được, cô chạy đến nhà bếp uống mấy ngụm từ vòi nước tự động.
Sốt ruột và sợ hãi khiến thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã đợi rất lâu rất lâu rồi. Hành lang của tòa nhà lúc trước cứ một lát lại có tiếng huyên náo, bọn chúng dường như đang lục soát nhưng không hề chạy vào căn phòng này. Chúc Tiểu Tiểu cẩm súng căng thẳng trốn đi cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại. Thời gian trôi đi, ánh sáng ngoài phòng cứ yếu dần yếu dần, đã sắp tới hoàng hôn.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy tín hiệu đồng hồ của cô chắc là không phát đi được, nếu không thì đã lâu như vậy, vì sao Boss còn chưa đến tìm cô. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, co người lại, trong lòng đầy chặt những suy nghĩ về Nghiêm Lạc. Cô rất lo Boss sẽ sốt ruột tức giận, vạn nhất lại hại cho sức khỏe, khiến bệnh tình càng nặng, vậy thì phải làm sao?
Cô đợi thêm một lát, bên ngoài hình như không còn động tĩnh gì. Chúc Tiểu Tiểu đang cân nhắc xem có nên một mình chạy trốn không, thì cửa lớn phòng khách đột nhiên có tiếng nói.
Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng nấp vào phía sau cánh cửa phòng. từ khe cửa nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy cửa lớn mở ra rồi giọng nói của Mẫn Kỳ truyền đến, anh ta hình như đang nói chuyện với một gã đàn ông khác. Giọng nói của gã đàn ông kia rất lớn, ồm ồm: "Khốn nạn, một con nha đầu bị đánh thuốc mê rồi cũng để cho chạy mất, đây là chuyện gì chứ. Lạn Hà chết tiệt, muốn chơi đùa phụ nữ cũng không có chút bản Iĩnh, để người chạy thoát rồi, mẹ nó chứ, tao rất muốn đá cho nó vài phát, hại các anh em bận không công cả nửa ngày".
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào trong phòng, Mẫn Kỳ vừa đóng cửa vừa nói: "Nó bị đá hỏng rồi, mày đá thêm vài cái nữa vậy chẳng phải lãng phí sức lực sao. Mày không nhìn thấy sắc mặt của chị Nam à, những ngày sau này của nó chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Mày ngồi đi, tao vào trong phòng cầm ra ày".
Kẻ có giọng nói ồm ồm kia mở tủ lạnh lấy đồ ra uống, rõ ràng hắn đến chỗ này không phải chỉ mới một, hai lần, Mẫn Kỳ đẩy cửa đi vào phòng, kéo ngăn kéo lấy ra một bao thuốc, anh ta tựa như không nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau lưng, ánh mắt cũng không liếc qua một cái.
Gã kia vừa uống bia vừa đi vào trong phòng cùng, nhìn thấy bao thuốc đó mắt trưng ra ý cười nói với Mẫn Kỳ: "Ai da, chính là nhãn hiệu này, mày lấy ở đâu ra vậy".
"Một người anh em tặng, tao hút không quen, mày cầm lấy đi."
"Được, được, vậy tao không khách khí nữa."
"Ngồi thêm một lúc đi, tao mua cơm hộp rồi, cùng ăn nhé?"
"Không được, tao hẹn bọn Cẩu Tử rồi, mày phải giữ bí mật giúp tao đây. Nha đầu chết tiệt đó đã chạy lâu như vậy rồi, chắc chắn chạy xa rồi, kẻ ngốc mới tìm kiếm ở những chỗ xung quanh đây. Tao liền lén lười biếng một chút, quay về thì nói không tìm được."
"Không sao, mày đi đi. Lát nữa tao ăn xong cơm sẽ đi tìm, cứ coi như đi bộ vậy, đến khi đó có động tình gì sẽ nói ày."
"Được, đáng mặt anh em đó, vậy tao đi nhé." Gã kia quay người liền đi ra ngoài, Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau cửa căng thẳng nắm thật chắc súng, lo sợ bị hắn ta phát hiện. Kết quả hắn châm thuốc lên vui mừng rời đi, căn bản chẳng thèm nhìn đến cô một cái.
Mẫn Kỳ tiễn người xong, đóng chặt cửa lớn lại, đem hộp cơm mà mình mang về bày ở trên bàn phòng khách, gọi vào trong: "Ra ngoài đi, không có ai rồi".
Chúc Tiểu Tiểu từ khe hở sau cửa nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới đi tới. Mẫn Kỳ mở hộp cơm ra, nói: "Ăn cơm trước đã, một lát nữa tôi đưa cô đi".
"Vì sao anh muốn giúp tôi?"
"Tôi thích cô, lý do này được không?"
Chúc Tiểu Tiểu bặm môi: "Không tin".
Mẫn Kỳ cười cười: "Lẽ nào trông tôi không đủ thành ý?".
"Các anh bắt tôi làm gì? Chị Nam là ai?"
"Không biết bọn chúng bắt cô muốn làm gì, bọn chúng không nói." Hai chữ bọn chúng, Mẫn Kỳ nặng nề nghiến lại, hình như không chịu đặt mình lẫn với đám người kia. "Chị Nam chính là m Yến Nam của m gia, đệ nhất gia tộc trong giới hàng ma đại danh lừng lẫy, cô chắc đã nghe qua rồi nhỉ? Nhưng mà, cô ta từ sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, tự làm một mình.”
"Là cô ta?" Chúc Tiểu Tiểu cau mày: "Tôi từng gặp cô ta rồi".
Mẫn Kỳ đưa cho Chúc Tiểu Tiểu một đôi đũa, nói: "Rõ ràng cô ta rất muốn gặp lại cô".
Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy đôi đũa, bảo Mẫn Kỳ: "Hai món này tôi đều không ăn được". Đậu đũa xào với sườn, ớt xanh xào thịt đều là thịt lợn, cô không thể nuốt nổi.
"Cô còn kén chọn đồ ăn?" Mẫn Kỳ nhướn mày lên vẻ ngạc nhiên: "Cô có biết hoàn cảnh của cô bây giờ không, vào lúc này có đồ để ăn là tốt lắm rồi, cô lại còn không biết xấu hổ? Mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức mà trốn".
"Tôi không thể ăn thịt lợn, sẽ bị nôn."
"Cô là người Hồi giáo?"
"Không phải, tôi chỉ không thể ăn thịt lợn."
"Vậy thì ăn thứ khác, còn có đậu đũa và ớt xanh.'7
"Những thứ đó cũng có mùi vị của thịt lợn."
"Bệnh kỳ quái gì vậy?" Mẫn Kỳ lẩm bẩm nói: '"Không ăn thì đổ đi". Anh ta vừa nói vừa gắp một miếng thịt nhét vào miệng.
Chúc Tiểu Tiểu như giải thoát được gánh nặng, đặt đôi đũa xuống.
Mẫn Kỳ gắp một miếng sườn lên nhìn nhìn, nhỏ tiếng nói: "Em gái tôi thích nhất là ăn sườn".
"Anh có em gái? Vậy cô ấy biết anh làm chuyện xấu không?" Chúc Tiểu Tiểu nói xong liền hối hận, cô lại không có đầu óc rồi, đang hy vọng người ta giúp mình chạy trốn mà lại đi nói những lời này.
Quả nhiên Mẫn Kỳ lừ mắt nhìn cô một cái, nhưng không hề tức giận, chỉ nhạo báng nói: "Cô lúc nào cũng rất biết nói những lời hợp hoàn cảnh". Anh ta nhìn sự ngượng ngùng lộ ra trên mặt Tiểu Tiểu, bất giác cười cười: "Năm nó mười tuổi, đã chết rồi".
Chúc Tiểu Tiểu sững lại: "Xin lỗi".
Mẫn Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Em gái tôi từ nhó đã rất có thiên phú, là người tư chất cao nhất trong Mẫn gia chúng tôi, bất luận là kết giới gì, nó đều có thể vừa nhìn đã phân biệt được, cực kỳ có năng lực trong việc phát hiện pháp thuật gây ảo ảnh. Bố tôi nói, khi nó trưởng thành, nhất định có thể nắm giữ lệnh bài của Mẫn gia". Anh ta dừng lại một chút, giải thích: "Các thế hệ hàng ma của Mẫn gia chúng tôi, trong tổ huấn, cứ mười năm lại có một cuộc thi về năng lực, nhà nào thắng được thì sẽ được quản lý tổ nghiệp, gia sản của Mẫn gia. Bố tôi nắm giữ đã hai mươi năm rồi, đến thế hệ của chúng tôi đây, ông cảm thấy chắc chắn sẽ đến lượt em gái tôi",
Chúc Tiểu Tiểu bất giác chìm đắm trong câu chuyện, cảnh giác đối với Mẫn Kỳ cũng giảm xuống rất nhiều.
Mẫn Kỳ đưa cho cô một chai nước lọc: "Uống đi, không có gì đâu, cô phải uống nhiều nước, đi vệ sinh nhiều, thuốc mê mới tan nhanh một chút". Anh ta tiếp tục nói: "Năm em gái tôi mười tuổi, danh tiếng của nó đã được truyền khắp trong gia tộc rồi. Một lần bố tôi đưa nó vào trong núi huấn luyện đặc biệt, chiếc xe bị người ta động tay chân vào, hai người bọn họ đều qua đời trong tai nạn xe đó, năm ấy tôi mười một tuổi".
"Cuối cùng tìm ra được ai là hung thủ không?"
"Là chú tôi." Mẫn Kỳ cười lạnh: "Lúc tôi mười sáu tuổi cuối cùng mới xác định được là ông ta. Đáng tiếc tôi không có chứng cứ nào dùng được trên mặt pháp lý".
"Vậy phải làm thế nào?"
"Tôi báo thù cho bọn họ." Những lời này Mẫn Kỳ nói ra rất bình thản, nhưng lại đè nặng lên trái tim Tiểu Tiểu. Anh ta thì ra là có quá khứ như vậy.
"Tôi không tìm ra được kiếp trước của cô." Mẫn Kỳ ăn mấy miếng cơm rồi đột nhiên nói. "Cô có thiên phú phá kết giới, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua trên người hàng ma sư nào. Kết giới là bản lĩnh mà chỉ Mẫn gia chúng tôi mới có. Tôi tra ngày sinh nhật của cô rồi, là hai tháng sau khi em gái tôi mất."
Chúc Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc miệng ra: "Anh cho rằng tôi là chuyển thế của em gái anh?".
"Từ năng lực và thời gian mà nói, đích xác là có khả năng này. Nhưng mà tôi không điều tra được số liệu kiếp trước của cô, nhờ bạn bè lấy ngày sinh của cô để xem, cũng không tính toán ra được."
"Xin lỗi, tôi không phải là em gái anh." Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy thật không nhẫn tâm khi nói ra những lời này: "Sáu kiếp liên tiếp của tôi đều là người bình thường, không có một chút quan hệ gì với hàng ma sư".
Mẫn Kỳ ngẩn ra, rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn cười cười: "Không phải thì không phảị".
Chúc Tiểu Tiểu lắp bắp hỏi: "Vậy tôi không phải, anh còn giúp đỡ tôi không?".
"Cô sợ tôi không giúp cô, vì sao vẫn bảo cho tôi biết cô không phải?"
"Anh yêu thương em gái mình như vậy, tôi không thể lừa anh."
Mẫn Kỳ nhìn cô hồi lâu, cười nói: "Cô không ăn cơm, lát nữa không có sức chạy đừng có trách tôi. Tôi ra ngoài thăm dò tình hình, cô bây giờ cứ chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi".
"Đợi đã, à, hay là anh cho tôi mượn điện thoại, tôi có thể thông báo cho bạn tôi đến đón."
"Đón cô? Nhân tiện lại đón tôi vào trong nhà lao sao?'" Mẫn Kỳ hừ một tiếng, trả lời dứt khoát: "Không được, tôi đưa cô đi, đợi sau khi chúng ta tách ra cô thích tìm ai thì tìm".
Chúc Tiểu Tiểu bây giờ vẫn phải dựa vào anh ta cứu mạng, không dám nhiều lời, thế là theo sự dặn dò của anh ta, lại uống thêm một chút nước, đi vệ sinh hai lần.
Qua một lúc lâu sau Mẫn Kỳ thăm dò quay về, nói là m Yến Nam đã đưa một ông già đi, cái người tên chị Hồng bắt cô về kia cũng ra ngoài làm việc rồi, còn lại đều không phải là nhân vật gì lớn lắm, là cơ hội tốt, thế là hai người liền xuất phát.
"Cô đi sát vào tôi, tôi sẽ giăng ảo ảnh quanh mình, người bình thường sẽ không nhìn thấy cô, nhưng vào lúc này e không giữ được lâu, hành động phải nhanh. Nếu như gặp phải pháp thuật cấp độ cao, thuật che mắt đó cũng không dùng được. Đến khi ấy cô nghe theo khẩu lệnh của tôi mà chạy, trà trộn vào trong đám người."
"Vậy anh sẽ làm thế nào?" Xảy ra chuyện liền vứt bỏ anh ta chạy, thật không có nghĩa khí.
"Thân thủ của tôi tốt hơn cô, cô lo cho bản thân mình đi."
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cùng với Mẫn Kỳ đi xuống dưới lầu. Trên đường quả thật gặp phải hai người, Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng không dám thở mạnh, người cứng đờ ra đến mức đường cũng sắp không biết phải đi thế nào. Mẫn Kỳ lại thản nhiên bình thường chào hỏi cười đùa với đối phương, giống như không có chuyện gì, đưa Chúc Tiểu Tiểu xuống đến lầu dưới.
Tuy rằng có chút hoảng sợ nhưng Tiểu Tiểu vẫn an toàn lên được trên xe của Mẫn Kỳ, Tiểu Tiểu theo dặn dò của anh ta, bò vào ghế sau trốn, Mẫn Kỳ rất nhanh chóng lái xe đi.
Nhưng xe vừa mới đi được không lâu thì gặp phải một trạm kiểm soát giao thông ở đoạn đường trước mặt. Toàn bộ xe cộ trên đường không thể ra vào được, còn phải theo một chiếc xe làm kiểm tra. Mẫn Kỳ thầm rủa một câu, tuy không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, đối với anh ta đều không có lợi.
Anh ta điều khiển xe định tìm đường khác, nhưng không ngờ ở hướng ngược lại cũng chỉ có lối để từng chiếc xe qua một, ách tắc ghê gớm. Chúc Tiểu Tiểu bò lên cửa sổ len lén nhìn ra ngoài, đột nhiên hưng phấn nói: "Là đồng nghiệp của tôi, bọn họ đến tìm tôi rồi!". Mẫn Kỳ chán nản không lên tiếng, lại thấy trước mặt toàn là cảnh sát, anh ta rẽ về bên trái đi vào một con đường nhỏ tạm tránh, không ngờ rằng lại trông thấy m Yến Nam.
"m Yến Nam và ông già đó cũng ở đây, bọn họ chẳng phải đã đi rồi sao?"
"Vậy anh mau đi đi." Chúc Tiểu Tiểu vội nói: "Đừng để cô ta phát hiện ra anh".
"Điều đó tôi không sợ, dù gì cô ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, người cô ta dựa dẫm vào là Bắc m Vương, vậy tôi cũng chẳng cần phải cùng lăn lộn với cô ta nữa." Nói như thế, nhưng Mẫn Kỳ vẫn lái xe ra xa một chút, dừng lại ở một góc kín đáo, anh ta thật sự không muốn lăn lộn cùng m Yến Nam nữa, nhưng anh ta chưa chắc đã là đối thủ của cô ta, nếu tránh được thì vẫn nên tránh xa ra một chút.
"Ý anh là sao? Bắc m Vương, lẽ nào ông già đó chính là...?" Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy đồng nghiệp hàng ma sư quen mặt nào đó đang ở trong đội ngũ kiểm soát lùng tìm, lòng yên tâm hơn rất nhiều, lại có tâm trạng để buôn chuyện rồi.
"Có đến tám, chín phần mười chính là ông ta. Trong nạn của trời đất, giết thần diệt thế, Bắc m Vương lại không thể coi là người của ma giới. Ông ta không thoát được khỏi kiếp nạn này, đối với tôi mà nói cũng chỉ là một kẻ vô dụng, tôi phải tìm được một ma thần mới được."
"Anh biết điều này? Cho nên lúc đầu anh mới thả Hậu Khanh ra, anh cho rằng hắn ta có thể giải được kiếp nạn diệt thế?"
"Hậu Khanh là ma thần duy nhất có thể chịu sự khống chế của con người, lại có năng lượng lớn mạnh vô song mà tôi tìm được. Thần tộc suy thoái rồi, kiếp nạn diệt thế này, là phải giết thần, ma tộc tất thắng. Nếu như chúng ta có thể khống chế ma, thì giữ được nhân loại. Chỉ đáng tiếc, Hậu Khanh đã bị các cô tiêu diệt mất rồi."
Chúc Tiểu Tiểu đầu óc loạn lên, cái gì mà giết thần? Chỉ là quẻ bói, lý giải thế nào mà chẳng được. Vậy Diêm Vương có coi là thuộc thần giới không? Lẽ nào Boss cũng sẽ gặp nguy hiểm?
Cô nghĩ cái gì thì cái đó đến, vừa ngước mắt lên, Tiểu Tiểu liền thấy một chiếc BMW màu đen rất quen mắt lái đến trong con ngõ, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ không xa, người từ trên đó bước xuống, không phải Nghiêm Lạc thì còn là ai?
Chúc Tiểu Tiểu mừng đến phát điên. Cô nhìn thấy Nghiêm Lạc xuống khỏi xe, liền đi về hướng Bắc m Vương và m Yến Nam. Toàn thân của anh phát ra khí lạnh, từ rất xa đã khiến cho Mẫn Kỳ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát run rẩy. Nhưng thấy bóng lưng này, trong mắt Chúc Tiểu Tiểu lại là tràn ngập nỗi bi thương.
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được nữa, một tay đẩy cửa xe ra, lớn tiếng hét: "Boss!". Thân hình đã giống như một viên đạn lao thẳng về phía Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc nghe thấy tiếng gọi, không thể tin được quay phắt lại. Anh huy động tất cả nhân lực, mất bao nhiêu công sức mới tìm được đến chỗ này. Vừa mới đi tới tòa nhà đó, chỉ tìm thấy sợi dây chuyền anh tặng cho Tiểu Tiểu mà chẳng thấy người đâu. Anh không dám nghĩ cô sẽ gặp bất chắc gì, chỉ đành tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Tà khí của Bắc m Vương ngập trong không gian, ông ta chắc hẳn đang ở gần đây, thế là Nghiêm Lạc đi đến để gặp trực tiếp Bắc m Vương, định sẽ nghĩ cách ép bọn họ giao người. Nhưng anh vạn lần không thể ngờ được, khi anh còn đang suy nghĩ xem phải ứng phó thế nào thì lại nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiểu.
Anh quay người lại nhìn thấy cô gái mà mình nhớ mong đang gắng sức chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...