Tiết Phi Hà phản đổi đầu tiên: "Không được không được, tôi không tham gia. Tôi phải hoàn thành sứ mệnh hàng ma của Tiết gia, tôi không muốn quen bạn trai".
"Xí, nếu như cô thích rồi, quen hay không quen vẫn là do cô. Phải hoàn thành sứ mệnh? Vậy cô cứ tìm một người trong giới hàng ma, sau đó sinh một ổ hàng ma sư đi, tổ tông của cô sẽ cảm tạ cô đây." Thư Đồng nói xong, lập tức chuyển hướng nói với Chúc Tiểu Tiểu, không chú ý đến khuôn mặt đỏ hồng của Tiết Phi Hà.
Chúc Tiểu Tiểu cũng phản đối, nguyên nhân của cô rất đơn giản: “Thư Đồng, tên của tổ đặc công Cầu Ngẫu cô đặt kia rất mất mặt".
Thư Đồng xua tay: "Tên gọi thôi mà, đừng tính toán nhiều quá, quan trọng là tổ ba người chúng ta đây phải thực hiện mục tiêu. Phụ nữ chúng ta có quyền được hạnh phúc, chúng ta phải tìm chồng tốt".
Đáng tiếc, chỉ có một mình Thư Đồng là hào khí vạn trượng, hai cô gái kia lại chẳng hứng thú chút nào.
Thư Đồng vừa phàn nàn bọn họ vừa quay trở lại công ty. Mới bước chân vào cửa, cô đã liền nhận được nhiệm vụ. Smile giao lại vụ án của Vu Lạc Ngôn cho cô.
Chứng rối loạn ký ức kiếp trước, Thư Đồng từng xử lý không ít, lại nghe nói là bạn của Chúc Tiểu Tiểu, liền vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành. Ray cũng phê chuẩn Chúc Tiểu Tiểu cùng nhận vụ án này với Thư Đồng.
Chuyện đó rất trúng ý Tiểu Tiểu, điều cô sợ nhất bây giờ chính là nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi trong đầu liền không kiềm chế được nghĩ lung tung. Rắc rối nhất là, nội dung của việc nghĩ lung tung này tuyệt đại bộ phận đều liên quan tới Boss. Vừa rồi khi quay lại, cô nghe Smile nói Boss vẫn đang ngủ, vết thương không chế được rồi. Chỉ có điều do lượt đầu tiên bế quan trị thương không tốt nên sau này sẽ có khả năng phát tác lặp đi lặp lại, thời gian hồi phục phải dài hơn một chút, tuy nhiên cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Chúc Tiểu Tiểu nghe anh nói như thế vẫn không yên tâm lắm. Cô vừa thầm rủa bản thân mình không có bản lĩnh, vừa lén lút lên tầng ba mươi chín thăm Boss. Anh thực sự chỉ giống như đang ngủ, nằm yên tĩnh ở đó. Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt anh đang say giấc, đột nhiên lại nhớ đến Hồ Dĩnh kia cầm khăn mặt lau thân thể cho anh, trong lòng lửa cháy đùng đùng, cô cắn răng giậm chằn, gắng sức véo mình, thầm chửi: "Đồ nhỏ mọn, đồ nhỏ mọn, người ta cũng chẳng phải là bạn trai của mày, người ta ở cùng với ai mày làm sao quản được".
Cô quay đầu xông vào thang máy, vừa hay Tất Mặc Kỳ từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy cô thì nửa cười nửa không, giống như đã biết chắc cô sẽ không kìm được mà lên thăm Nghiêm Lạc. Chúc Tiêu Tiểu gắng làm bộ bình tĩnh, ấn nút thang máy, cửa vừa đóng lại thì liền nắm tay giậm chân, thật là mất mặt quá rồi.
Xuống dưới lầu, Chúc Tiểu Tiểu đi tìm Thư Đồng, muốn kéo cô ấy nhanh chóng đến nhà Vu Lạc Ngôn trị bệnh cho anh. Kết quả lại thấy Thư Đồng đang đưa mày nháy mắt kéo Tư Mã Cần nói chuyện, Tư Mã Cần biểu cảm quái dị, thấy Chúc Tiểu Tiểu đi đến còn nhìn cô thêm mấy cái.
Chúc Tiểu Tiểu kéo Thư Đồng ra cửa, hỏi cô: "Cô và Tư Mã Cần nói gì vậy? Anh ấy nhìn có vẻ kỳ kỳ".
“Tôi bảo anh ấy tìm giúp đối tượng kết bạn cho tổ đặc công Cầu Ngẫu."
"Cái gì? Cô bảo Tư Mã Cần giúp tìm đối tượng?" Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, chết rồi, đại tỷ Thư Đồng này lại thực sự làm thật. Lần này chẳng phải đã làm ầm lên đến mức tất cả mọi người đều biết rồi sao? Chúc Tiểu Tiểu hơi hoảng: "Nếu như để Boss biết được, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận".
"Haizz, cô rõ ràng nói không yêu đương với Boss, vì sao còn sợ anh ấy tức giận?" Thư Đồng vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, ngẫm nghĩ cũng thấy hơi lo: "Tiểu Tiểu, cô nói thật đi, cô và Boss, thực sự không phải người yêu? Anh ấy chính miệng thừa nhận như vậy ư?". Nếu chẳng may Boss không nghĩ vậy, thì việc cô giới thiệu bạn trai cho Tiểu Tiểu đích xác là đi tìm cái chết.
"Anh ấy đồng ý rồi, chúng tôi đã nói rõ." Chúc Tiểu Tiểu nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Nhưng tôi vẫn cảm thây anh ấy sẽ tức giận. Thư Đồng, chúng ta đừng làm loạn nữa, tôi không muốn Boss nổi khùng lên đâu".
Thư Đồng dừng xe lại trước đèn đỏ: "Nhưng mà Boss ngày nào chẳng tức giận, mặt lạnh tanh không một nụ cười, nhiều hơn lần nữa cũng đâu có sao? Tiểu Tiểu, nếu như cô thật sự không muốn ở cùng với Boss, thì phải thể hiện sự can đảm của mình".
Đèn xanh sáng lên, Thư Đồng khởi động xe, tiếp tục xốc lại dũng khí cho Tiểu Tiểu: "Tôi nói với cô nhé, Tư Mã Cần vốn tốt nghiệp trường y, nếu như anh ấy không làm hàng ma sư, thì đã đi làm bác sĩ rồi, cho nên trên tay anh ấy có rất nhiều 'cực phẩm', những người bạn học của anh ấy này, bạn bè này, không ít người có đều kiện tốt. Hơn nữa người quen biết với Tư Mã Cần, lại có thể giới thiệu được, thì chứng tỏ sẽ không bài xích nghề nghiệp của chúng ta. Cho nên cô xem, thích hợp biết bao, yên tâm đi, con người Tư Mã Cần sẽ không làm bừa đâu".
Anh ấy thì không làm bừa, nhưng mà cô sẽ làm loạn. Chúc Tiểu Tiểu đem những lời này chôn ở trong lòng, quyết định quay về tìm Tiết Phi Hà thành lập liên minh, tập trung kiềm chế lại một chút nhiệt tình của bà mối Thư Đồng.
Hai người đến nhà Vu Lạc Ngôn, bà Vu nhiệt tình đón bọn họ vào trong. Bởi vì tên lừa đảo đã bị bắt, không có ảo giác do ác linh gây ra nữa, trạng thái chân thực của Vu Lạc Ngôn trong chốc lát lại trở về. Thân thể anh suy nhược trầm trọng, những cảnh tượng kiếp trước liên tiếp xuất hiện, thậm chí đến mức khiến anh phải tự đánh đập minh, tinh thần rất thê thảm.
Trước đó Smile đã đến giăng kết giới ở nhà anh, ngăn chặn khả năng có ác linh nhân cơ hội tới xâm chiếm cơ thể. Lại sắp xếp bác sĩ bổ sung năng lượng cơ thể bình thường cho anh. Nhưng phần phiền phức nhất là, bọn họ không tra ra được kiếp trước của Vu Lạc Ngôn là gì, cho nên cũng không có cách nào dựa vào tình trạng của anh để đưa ra bùa chú và nước tẩy linh hồn thích hợp.
Cũng chính vì vậy mà vụ án này phức tạp hơn rất nhiều so với bất kỳ vụ án nào thuộc loại rối loạn ký ức kiếp trước Thư Đồng từng nhận trước đây. Và phiền phức nhất chính là, khi bà Vu đưa Thư Đồng và Chúc Tiểu Tiểu vào phòng của Vu Lạc Ngôn, Vu Lạc Ngôn cùng Thư Đồng lập tức chỉ vào nhau hét lớn: "Sao lại là cô/anh?".
Hai người hét xong, đồng thời "hừ" một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên. Vu Lạc Ngôn lớn tiếng nói với bà Vu: "Mẹ, chúng ta đổi một hàng ma sư khác, người này không được".
Còn Thư Đồng đang chuẩn bị nói với Chúc Tiểu Tiểu làm sao đương sự của vụ án này lại là anh ta cơ chứ, bảo công ty đổi một người khác, vụ án của anh ta cô không muôn nhận. Nhưng không ngờ lại để Vu Lạc Ngôn đi trước một bước nói lời chê ghét. Cái gì gọi là cô ta không được? Cô dù gì cũng là Thư Đồng đại danh đỉnh đỉnh trong giới hàng ma.
Hừ, dám khinh thường cô, càng muốn đổi người cô càng không đi nữa.
Thư Đồng khoanh tay trước ngực, chân gõ nhịp: "Thật là ngại quá, Vu công tử, hàng ma sư của bổn công ty không ít, nhưng vụ án rắc rối giống như của anh thế này, phải là loại người trình độ như tôi mới có thể nhận được, dù gì hàng ma sư cao cấp như tôi cũng quá ít, muốn đổi người ư? Không có khả năng đâu!".
Vu Lạc Ngôn vừa nhìn thấy Thư Đồng liền nhớ đêh chuyện mất mặt trước kia, anh lớn đến như vậy cũng chưa từng bị con gái sờ mông, vậy mà lại phải xấu hổ trước mặt Tiểu Tiêu. Bây giờ anh nhếch nhác đến thế, còn rơi vào bàn lay bà chị già đáng ghét, không những vậy lần này cũng vẫn bị Tiểu Tiểu chứng kiến. Vu Lạc Ngôn cực kỳ không vui, anh nhất định sẽ xung đột với bà chị già cấp đại tỷ này rồi.
Bà Vu nhìn thấy con trai nói đuổi người ngay trước mặt khách như thế thì rất ái ngại. Chúc Tiểu Tiểu bận ở bên cạnh phá giải thế cục: "Vu Lạc Ngôn, Thư Đồng thật sự là hàng ma sư vô cùng lợi hại, đẳng cấp rất cao, những vụ án loại như thế này của anh, cô ấy đã từng xử lý nhiều rồi. Cô ấy nhất định có thể trị khỏi cho anh".
Bà Vu vừa nghe thấy điều này, lòng yêu con trào lên đương nhiên là nói những lời tốt đẹp cho Thư Đồng. Bà nhìn con trai, bảo anh phải nghe lời, không được tùy tiện. Thư Đồng nhìn dáng vẻ chịu đựng của tiểu tử chết tiệt kia, tâm trạng rất tốt
Nhiệm vụ này coi như đã định, Thư Đồng đem những chiếc hòm nhỏ chuẩn bị trước đó ra, bày Hộ thần hương lên mỗi chiếc rồi đặt chúng theo phương vị ngũ tinh ở bên giường của Vu Lạc Ngôn.
Vu Lạc Ngôn nhin thấy hành động của cô, hỏi: "Cô thắp nến làm gì?".
"Yên tâm, không độc chết anh đâu. Nhắm mắt, thả lỏng, hô hấp tự nhiên.”
Bà Vu trông giữ bên ngoài phòng, thông qua khe cửa không đóng nhìn vào trong. Chúc Tiểu Tiểu khẽ giọng giải thích với bà: "Bệnh của Vu Lạc Ngôn bắt đầu phát tác không phải là vô duyên vô cớ, thông thường sẽ có nguyên nhân. Chúng ta phải làm rõ nguyên nhân đó trước, có lẽ điều này sẽ giúp hiểu được những hình ảnh kia rốt cuộc là có ý gì, phải làm rõ tất cả mới có thể kê thuốc theo bệnh. Trước mắt, anh ấy có thể còn phải chịu khổ thêm một chút".
Bà Vu gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu nói tiếp: "Nến Thư Đồng đốt gọi là làm Hộ thần hương, có thể bảo vệ được thần trí của người, để anh ấy có thể tỉnh táo đến hết mức có thể, đồng thời thả lỏng tinh thần, phóng đại năng lực ký ức. Thư Đồng nhờ dó mới tiến nhập được vào ảo ảnh của Vu Lạc Ngôn, cùng anh ấy nhìn thấy những hình ảnh đó. Bởi vì Vu Lạc Ngôn chỉ biết chém giết với người ta, nhưng nói không rõ tình hình cụ thể, Thư Đồng giúp anh ấy cùng xem, sẽ rõ ràng hơn rất nhiều".
"Nhưng mỗi lần khi A Ngôn nhìn thấy ảo ảnh, đều rất đau đớn khổ sở, lúc nghiêm trọng nó còn tấn công người bên canh."
"Có Hộ thần hương trận, còn có Thư Đồng ở đây, chắc là không sao đâu."
Trong phòng, Thư Đồng xếp chân ngồi ờ vị trí cuối giường, cổ tay buộc một sợi bùa, một đầu còn lại của sợi bùa đó buộc trên tay của Vu Lạc Ngôn. Thư Đổng lẩm bẩm đọc trong miệng, dưới hiệu lực của Hộ thần hương, khuấy động các hình ảnh trong đầu Vu Lạc Ngôn.
Trong các hình ảnh có một số cảnh tượng giống phòng làm việc, có hoàn cảnh anh cãi nhau với bố đẻ, có biểu cảm sinh động nói chuyện với Chúc Tiểu Tiểu. Thư Đồng trong lòng chợt hiểu, tên này xem ra thật sự rất thích Tiểu Tiểu.
Những thứ cất trong đầu Vu Lạc Ngôn vừa nhiều vừa phức tạp, những đoạn ký ức khác nhau đan xen hiện lên, Thư Đồng phải rất tập trung mới có thể phân biệt ra được đoạn nào với đoạn nào.
Cuối cùng, những hình ảnh đánh giết cũng xuất hiện, hơi thở của Vụ Lạc Ngôn gấp gáp, nặng nề hơn, cơ thể cũng bắt đầu căng thẳng cứng ngắc.
Thư Đồng đang niệm chú, khai thông áp lực ảo ảnh của anh, cô gắng sức để xem. Hình ảnh trước mắt giống như một rừng cây, có một người đàn ông cầm kiếm ở trong rừng lần tìm cái gì đó. Bất chợt đuôi một con dã thú lướt qua trước mặt anh ta, người đàn ông vô cùng căng thẳng, đến mức Thư Đồng chỉ dùng pháp thuật liên đới thôi mà cũng bị áp bức đến khó chịu. Nhưng dù cho sợ hãi như thế người đàn ông kia vẫn truy tìm theo con dã thú đó.
Thư Đồng có chút không hiểu, lẽ nào anh ta là một thợ săn? Nhưng thợ săn cũng không cần mỗi lần chuyển kiếp đều phải trải qua chém giết chứ.
Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong ảo ảnh đó, con dã thú kia bổ nhào ra, nhìn không rõ là cái gì, nhưng người đàn ông trong kia rõ ràng đã quá sợ hãi, anh ta giơ kiếm lên che chắn. Điều này trong thoáng chốc sinh ra áp lực cực lớn. Vu Lạc Ngôn trên giường nhảy bật lên theo động tác ở trong ảo ảnh, tấn công mạnh về phía Thư Đồng. Tay phải của anh làm bộ dạng như đang giữ kiếm, tay trái di chuyển ngón tay khẽ giơ lên.
Thư Đồng cũng nhảy lên, cô nghiêng người tránh đòn tấn công, lao đến vặn cánh tay phải của Vu Lạc Ngôn ra sau. Vu Lạc Ngôn phản ứng cực nhanh, lại quay người đá một cái. Thư Đồng một cước đá vào sau gối của anh, lại tóm lấy cánh tay bên trái, đè anh lên nền đất, sau đó thoăn thoắt niệm tỉnh thần chú, đập vào sau gáy anh. Lúc này Thư Đồng mới phát hiện, tay trái anh lại đang niệm chỉ quyết, đây là cách thức khi niệm chú phục ma mới cần làm.
Thư Đồng kinh ngạc nhướn nhướn mày, đỡ Vu Lạc Ngôn quay lại giường nằm, dưới hiệu lực của Hộ thần hương trận, Vu Lạc Ngôn từ từ thả lỏng, hơi thở nhẹ nhàng.
Thư Đổng hỏi anh: "Trước khi anh phát bệnh, có gặp qua sự việc không bình thường ở chỗ nào không? Ví dụ như có từng tận mắt chứng kiến giết người, hoặc là ờ trên ti vi, trên mạng, trên báo, có từng trông thấy cái gì liên quan đến giết chóc, hay đụng phải tình huống siêu nhiên nào không?".
Vu Lạc Ngôn cau mày lại đáp: "Vần đề này người của các cô đã hỏi tôi rồi, tôi chưa từng gặp qua những chuyện ấy".
"Anh thả lỏng ra, từ từ hô hấp, đừng trả lời tôi vội, chầm chậm hít thở, rất tốt, chính là thế này, anh phải có lòng tin có thể nhớ ra được tất cả, bây giờ chỉ cần hít thở là được rồi." Thư Đồng chậm rãi hướng dẫn anh: "Bây giờ lại nghe câu hỏi của tôi, anh có từng gặp quỷ bao giờ chưa?".
Câu hỏi này khiến Vu Lạc Ngôn căng thẳng, tứ chi anh rõ ràng cương cứng lên, rất lâu sau anh mới trả lời: "Không có, tôi chưa từng gặp quỷ".
"Thả lỏng, đừng nghĩ đến đáp án, đừng nhớ đến những hình ảnh của quỷ trong ti vi trong phim ảnh, đáp án tự nó sẽ đến tìm anh. Được rồi, bây giờ tôi lại hỏi anh, có sự việc gì khiến anh cảm thấy quái lạ không, ví dụ như đột nhiên lạnh run, có tiếng kỳ quái, có mùi vị kỳ quái, cửa tự động đóng mở…”
"Cửa nhà vệ sinh...” Vu Lạc Ngôn tự động tiếp lời.
"Nhà vệ sinh ở đâu."
"Công ty, nhà vệ sinh nam của tòa nhà lớn công ty, tôi có gặp qua, tôi nhớ ra rồi?"
"Sau đó thì sao, anh đã làm gì?"
“Tôi đẩy hết cửa nhà vệ sinh ra, không có người. Có thể là gió thổi, nhưng tôi cảm thấy có chút sợ hãi, liền rời đi luôn."
"Sau đó còn gặp phải sự việc gì khác không?"
"Sau đó? Sau đó tôi liền bắt đầu nằm mơ, rồi thì bị bệnh nàyắ Sự việc khác, tôi không nhớ rõ nữa."
Thư Đồng hỏi đến đây, cảm thấy sự việc đã có manh mối. Cô lại hỏi mấy câu nữa, nhưng không thu được tin tức có ích hơn, thế là liền kết thúc việc làm phép, để Vu Lạc Ngôn nghỉ ngơi.
Cô ra ngoài đem sự việc và phán đoán của mình nói với Chúc Tiểu Tiểu.
"Hàng ma sư, Vu Lạc Ngôn?" Chúc Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
"Cách thức anh ta động thủ với tôi rất giống, hơn nữa trong ý thức của anh ta, con dã thú hung dữ kia rất có thể là yêu thú. Trong ký ức kiếp trước của anh ta toàn là những thứ này, lại bị quỷ linh gây bệnh, khả năng anh ta là hàng ma sư thực sự rất lớn. Nhưng hàng ma sư thì không nên đầu thai vào gia đình thế này, cũng không thể nào không tìm được số liệu kiếp trước như vậy." Thư Đổng nhún vai: “Cho nên thật sự rất kỳ lạ".
"Vậy bây giờ làm thế nào?"
"Tôi phải đưa anh ta đến chỗ anh ta nói gặp phải quỷ kiểm nghiệm một chút. Địa điểm xảy ra nguyên nhân sự việc sẽ khiến ảo ảnh của anh ta xuất hiện càng hoàn chỉnh hơn, như vậy sẽ tương đối dễ xác nhận. Chúng ta cứ về công ty báo cáo tình hình trước một chút, nếu như có thể làm thì sẽ chuẩn bị trước."
Chúc Tiếu Tiểu gật đầu, nhanh chóng nói chuyện này với bà Vu, bà Vu nghe nói việc trị bệnh có hy vọng, đương nhiên đồng ý ngay, toàn lực phối hợp trị liệu. Thế là Thư Đồng và Chúc Tiểu Tiểu quay trở về công ty trước.
Giữa đường, điện thoại của Chúc Tiếu Tiểu vang lên, cô lấy ra nhìn, tên trên màn hình lại viết là "Vua của tôi".
Cô hoảng hồn một hồi mới nghĩ ra đây là ai, hóa ra Boss đã sửa tên gọi trong điện thoại của cô, không sửa tên của A La mà lại sửa tên của mình,
Nhưng mà "Vua của tôi", cách gọi này cũng quá ngượng nghịu nhỉ,
Chúc Tiểu Tiểu gắt gỏng nhận điện thoại: "Sao anh lại có thể sửa tên trong điện thoại của em thành ra thế này?". Xấu hổ chết đi được, may mà Thư Đồng không nhìn thấy.
Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Lạc ở đầu dây bên kia: "Anh lại cứ cho rằng em sẽ căng thẳng hỏi trước, anh làm sao đã tỉnh rồi, sức khỏe thế nào rồi?".
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt, lầm bầm nói: "Anh đã có thể gọi điện thoại đến, đương nhiên là tỉnh rồi". Cô ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?".
Trong điện thoại không nghe thấy bên kia nói gì, nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết Boss đang cười, sau đó cô thấy Boss nói: "Anh không sao, nghỉ dưỡng một hồi là có thể khôi phục sức khỏe".
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, Chúc Tiểu Tiểu đợi rất lâu cũng chẳng thấy bên kia lên tiếng, cô đành hỏi: "Vậy anh gọi điện làm gí?".
"Muốn hỏi công việc của em tiến hành đến đâu rồi? Khi nào quay về công ty?"
"Bây giờ đang về, có chuyện gì sao?"
"Công ty vừa ra thông báo về nhân sự mới, có liên quan đến em, anh thân là người quản lý của công ty, xác nhận một chút khi nào em quay về nhận thông báo."
"Thông báo nhân sự gì vậy?" Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng, lẽ nào bởi vì cô cự tuyệt anh, Boss đại nhân liền muốn lấy công báo thù riêng khai trừ cô sao?
"Cũng không có chuyện gì lớn." Tâm trạng của Boss dường như rất tốt, giọng nói thoải mái lộ rõ sự vui vẻ: "Xét thấy biểu hiện xuấl sắc của đồng chí Chúc Tiểu Tiểu trong công việc, đã có công hiến to lớn vì sự nghiệp phát triển nghiệp vụ hàng ma của công ty, bộ phận liên quan của công ty đã nghiên cứu và quyết định, thưởng cho đồng chí Chúc Tiểu Tiểu phần thưởng là tăng 20% lương, đồng thời chức vụ được điều chỉnh lên làm trợ lý tổng tài, có hiệu lực từ ngày hôm nay".
"Thật sao?" Chúc Tiểu Tiểu mất đến năm giây để hưng phấn về việc tăng 20% lương kia, đầu óc nhanh như bay tính toán một chút đó là tăng lên bao nhiêu tiền, sau đó cô nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, "Tổng tài là ai?".
Nghiêm Lạc nghe thấy câu hỏi này sắc mặt tối đen.
"Em nói xem?" Anh thở dài, Heo Con này, luôn lộ ra sự ngốc nghếch, ngày ngày đều gọi Boss, Boss, còn có thể hỏi được câu hỏi thiểu năng loại này.
Chúc Tiểu Tiểu hỏi xong cũng liền nhận ra mình lại mất mặt rồi. Cô cốc cốc vào đầu mình, sao cứ gặp Boss là liền ngớ ngẩn như vậy. Cô nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, bản thân cô vừa mới cự tuyệt anh, bây giờ đi làm trợ lý của anh hình như không ổn lắm, nhưng không tiếp nhận công việc này, e là cũng không được.
May mà Nghiêm Lạc cho cô một đường lui, "Em cứ quay về trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói".
Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng dập máy, ngồi đó buồn rầu. Thư Đồng nhìn cô một cái: "Sao thế? Tổng tài chính là Boss mà, cô ngốc thật".
"Thư Đồng, Boss thăng chức cho tôi rồi, cô nói xem tôi nên làm thế nào?"
"Lương có tăng không?"
"Có tăng."
"Vậy có gì mà phải băn khoăn, lương tăng là được rồi."
Chúc Tiểu Tiểu gườm Thư Đồng: "Thư Đồng, cô thật là không có nguyên tắc".
"Tôi chính là người rất có nguyên tắc. Trong những tình huống không trái với lương tri đạo nghĩa, nhất thiết không được bỏ lỡ tiền, đây chính là nguyên tắc nhân sinh quan trọng nhất. Anh ấy thăng cho cô làm chức gì?"
"Trợ lý tổng tài."
Thư Đồng cất tiếng cười khi khì: '"Cô nói xem Boss lớn như thế này rồi rốt cuộc đã từng cưa cẩm bao giờ chưa, chiêu thức quá tệ".
"Cô đừng nói Boss như thế?” Chúc Tiểu Tiểu có chút không vui.
"Haizz, làm sao chứ, tôi đâu có nói anh ấy không tốt, sao cô phải phản ứng như thế? Boss là người lạnh lùng siêu cấp, hơn nữa còn không biết tán tỉnh. Cô xem, cô đã không cần anh ấy rồi."
"Là bản thân tôi không tốt, cô đừng có nói Boss.” Chúc Tiểu Tiểu không thích người khác nói bất kỳ điểu gì không tốt về Boss, kể cả nói anh lạnh lùng cùng không được
Thư Đồng bị sự nghiêm túc của cô dọa: "Được được, tôi sai rồi, Boss không lạnh lùng, người lanh lùng là cô, như thế được rồi chứ".
"Tôi đâu có?"
"Cô vừa nói không ở cùng với Boss, nhưng lại bảo vệ anh ấy kinh như vậy. Đây chính là 'lạnh lùng' được chưa nào?"
Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên, cô đâu có lạnh lùng, không có mà. Thư Đồng cũng không để ý đến cô, tiếp tục lái xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...