CHƯƠNG 30
Chúc Tiểu Tiểu sững sờ nói không nên lời. Nghiêm Lạc lại nói: "Em cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta không đủ, anh không muốn làm em buồn, cho nên, anh có thể cho em thời gian và không gian từ từ bồi dưỡng. Hơn sáu trăm năm trước, em dạy anh biết đến tình yêu, bây giờ sau sáu trăm năm, giữa hai chúng ta tất cả quyền chủ động cũng đều ở em. Nếu như có một ngày, em nguyện ý giống như heo con kia chủ động hôn anh, thì coi như chúng ta hai bên chấp nhận đối phương rồi. Như thế, em có đồng ý không?".
Chúc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ xem mình có thiệt thòi không, nghĩ rất lâu mới nói: "Vậy nếu như em yêu người khác, ở cùng với người khác, cũng không sao cả, đúng không?".
Nghiêm Lạc sững người, chau mày lại, giả thiết này sao khi nghe thấy lại khiến người ta không thoải mái như vậy?
"Anh xem, em còn chưa làm gì cả, anh lại làm mặt xấu thế này rồi."
"Anh xưa nay vẫn biểu cảm như vậy, em không được chê bai. Loại giả thiết này đợi khi trở thành hiện thực rồi hẵng nói."
Chúc Tiểu Tiểu lần này không để bị lừa, cứ nói cho rõ trước: "Vậy chúng ta bây giờ phải nói cho xong đã, chúng ta lúc này không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, chuyện lấy vợ gả chồng các bên không liên quan đến nhau, anh không thể cưỡng ép em, em có tự do yêu đương. Nếu như em yêu anh thì sẽ nói cho anh, nếu như yêu người khác rồi, anh cũng không được có ý kiến".
Không có ý kiến thì đúng là gặp ma! Nghiêm Lạc không định tranh luận vấn đề này cùng cô, anh lấy điện thoại ra, vừa đưa trả cô, vừa giáo huấn: "Lần sau không cho phép tùy tiện nữa, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân. Làm gì có cái kiểu hễ không vui là chạy loạn lên, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?".
Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy điện thoại, trong lòng hiểu rõ chuyện này đúng là mình không đúng, điện thoại bị mất đến hai ngày mà cũng không nhận ra, đúng là hơi quá rồi.
"Còn nữa", lời giáo huấn của Boss vẫn còn chưa kết thúc: "Vì sao A La trong điện thoại của em thì là 'Nữ Vương', còn anh lại chỉ là 'Nghiêm Lạc'?".
"Điều này có gì đáng tính toán chứ, gọi A La nữ vương, em đã gọi mấy năm rồi. Còn khi em lưu số điện thoại của anh, anh vẫn chưa phải là Boss của em mà."
"Vậy anh ở chỗ em chẳng phải là thấp hơn nó một cấp sao? Không được, anh đã giúp em sửa lại rồi.”
"Ồ." Chúc Tiểu Tiểu vốn dĩ cũng chẳng để ý, tên gọi thôi mà, không có gì to tát cả, "Nữ Vương" sửa thành "A La" cô đương nhiên vẫn biết là ai.
"Hành lý của em anh đã chuyến đến rồi, Bát Bát cũng đón về rồi, sau này em sẽ ở đây.” An toàn của cô, từ đầu đến cuối luôn là vấn đề lo lắng hàng đầu của anh, bây giờ thế cục bất ổn, cô ở trên địa bàn của anh, anh mới có thể yên tâm.
"Không được, em không thể sống cùng với anh." Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc.
Nghiêm Lạc cau mày lại, nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Anh chuyển xuống tầng ba mươi tám, chỗ đó ngăn một phòng ra cũng có thể ở, em cứ ở lại đây, điểm này nếu như không nghe lời, vậy những thứ nói vừa rồi sẽ không tính nữa".
Không biết lý lẽ! Nhưng Chúc Tiểu Tiểu dám giận mà không dám nói.
Rõ ràng vừa rồi là cô đánh anh một trận, sao mà chớp mắt đã lại bị anh chấn chỉnh rồi? Cô nhìn Nghiêm Lạc cầm ra một va li hành lý lớn, lên giọng giống như đại gia: "Đống hành lý của anh, em thu dọn một chút đi".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, trong lòng nghĩ mình đâu phải là gì của anh, sao lại phải giúp anh thu dọn chứ?
Nghiêm Lạc giống như nghe thấu lòng cô vậy, anh nói tiếp: "Em không phải là bạn gái của anh, nhưng vẫn là nhân viên của anh, còn lĩnh tiền lương do anh trả, anh làm việc rất hợp lý. Còn nữa, không có hành lý anh sẽ không chuyển đi".
Nhận tiền của người ta mà không làm việc, điều này Chúc Tiểu Tiểu cũng biết là vô liêm sỉ. Thế nhưng anh mời cô đến là để làm hàng ma sư, chứ đâu phải làm trợ lý cá nhân. Chỉ có điều, anh không chuyển đi, vấn đề đúng là hơi nghiêm Irọng. Cuối cùng Chúc Tiểu Tiểu bị ép bức bởi uy quyền của Boss, vừa càu nhàu bất mãn, vừa ngoan ngoãn giúp anh thu dọn hành lý. Những thứ quần áo trang phục vật dụng tùy thân, bàn trải đánh răng, khăn mặt, đồ dùng tắm rửa, dao cạo râu, kem dưỡng da... tất cả đem sắp xếp một lượt, thật sự là chuyện rất cá nhân, rất thân mật.
Nghiêm Lạc hài lòng nhìn cô bận rộn di chuyển khắp nơi trong phòng, anh cầm một tờ báo lên che đi biểu cảm vui mừng của mình. Heo Con ngốc, vì sao em có thể ngốc đến mức đáng yêu thế này chứ?
Còn Chúc Tiểu Tiểu thì vừa làm việc vừa nghĩ, đã nói rõ ràng rồi, cô nên điều chỉnh tình cảm và cuộc sống của mình như thế nào mới được đây? Cô nhất định phải biết tranh cãi, phải làm việc cho thật tốt, phải yêu đương thật bình thường, ừm, cô nhất định sẽ rất bận rộn.
Chúc Tiểu Tiểu vừa tranh thủ chơi cùng Bát Bát, vừa giúp Nghiêm Lạc thu dọn hành lý, cô chậm chạp lề mề, hiệu suất cực thấp. Nghiêm Lạc bên kia vẫn không động tĩnh gì, cô cũng chẳng để ý đến.
Đợi khi thu dọn hành lý gần xong, nghe thấy cửa thang máy mở ra, Chúc Tiểu Tiêu nhảy dựng lên, tầng lầu này đến cửa cũng không có, thật là khiến người ta quá không có cảm giác an toàn. Cô chạy tới xem, người đến là Tất Mặc Kỳ.
A Mặc nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu, khoa trương chắp tay lại vái cô một cái: "Tiểu tổ tông, cuối cùng cô xuất hiện rồi. Tôi sắp bị cô hại chết rồí". Tối hôm đó A Mặc quay về phát hiện ra Tiểu Tiểu không ở lại khách sạn thì đã biết có chuyện không hay rồi. Quả nhiên buổi trưa ngày hôm sau Nghiêm Lạc tỉnh dậy, sự việc đó thật khác thường. Nghiêm Lạc vừa mở mắt ra đã liền tìm điện thoại, sau khi phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt nguồn, khuôn mặt tối sầm lại. Đợi đến lúc gọi được cho Tiểu Tiểu thì phát hiện cô cũng tắt máy, tâm trạng anh càng tồi tệ đến cực điểm.
Tãt Mặc Kỳ thấy tình hình không bình thường, chủ động nói rõ nguyên do sự tình, thế là trên dưới tất cả mọi người liền bị khuôn mặt đen sì của Diêm Vương giày vò ột trận. Cái người tên là Hồ Dĩnh nói liên thiên với Chúc Tiểu Tiểu vể quan hệ thân thiết của mình với Diêm Vương kia liền bị ném ra khỏi khách sạn. Diêm Vương nói người trong lòng anh ấy đi mất rồi, phải bận đi tìm cô, không rảnh tiếp đãi khách.
Hồ Dĩnh bị xem như vô hình, khí rời khỏi đó sắc mặt đương nhiên không dễ coi. Tất Mặc Kỳ lại thở phào một cái, trong lòng nghĩ chẳng qua chỉ đuổi người đi, không xung đột lớn quá là được rồi, thực sự vẫn không nên trở mặt với gia tộc Hồ tiên. Anh rất sợ Nghiêm Lạc tức giận quá mức sẽ xử lý Hồ Dĩnh. Dù gì năm đó vì Heo Con, Nghiêm Lạc ngay đến chiến thần thiên đình và tất cả thần giới còn có thể không coi ra gì, huống hồ bây giờ chỉ là một Hồ tiên.
May mà chuyện Heo Con mất tích đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Nghiêm Lạc, làm anh không có thời gian rảnh để đi tính toán với Hồ Dĩnh. Anh tìm được tên trộm điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu, liền lật tung tất cả các khách sạn thành phố C lên. Cho rằng cô đã quay về thành phố A, lại chạy về tìm, kết quả đến bóng người cũng không thấy đâu. Thế là Nghiêm Lạc làm ọi người rối tung lên, người có tác dụng hay không đều bị anh sai khiến, cuối cùng vẫn phải dựa vào Chúc Tiểu Tiểu tự mình xuất hiện.
Cho nên Tất Mặc Kỳ nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu thật sự rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể chắc chắn mọi người đã thoát khỏi biển khổ rồi. Tiểu Tiểu nào biết được những điều này, cô nhăn mũi, rất không hài lòng với sự khoa trương của anh: "Làm gì mà hại chết, anh chẳng phải vẫn sống khỏe mạnh đó sao".
"Còn thêm mấy lần nữa chắc chắn sẽ chết đây."
"Vậy không sợ, A La sẽ sắp xếp tốt cho anh một đường lui, sau khi anh chuyển thế đầu thai, bảo cô ấy đợi anh."
"Cô thật ác, tôi chẳng phải đã kiên trì giữ gìn thân thể của Boss nhà cô, để anh ta không bị người khác lợi dụng sao, cô lại còn nguyền rủa tôi như thế. Sau đó tôi thực sự có phái người lên trên bảo vệ anh ta rồi."
"Tôi đâu có rủa anh, là anh tự mình nói muốn chết chứ, vậy bảo A La giúp anh sắp xếp xong rồi, sau đó lại đợi anh, có gì ác đâu?"
"A La nhà tôi không bằng Boss nhà cô, nếu tôi thật sự toi rồi, cô ấy chắc sẽ không đợi đâu." A Mặc đột nhiên cười khổ một cái, vỗ vai Chúc Tiểu Tiểu: "Heo Con, chúng ta thật giống nhau, đều dựa vào cái chết, bám víu cuộc kháng chiến trường kỳ mới có thể ở lại bên cạnh người chúng ta thích".
Chúc Tiểu Tiểu lùi lại phía sau mấy bước: "Tôi đâu có như vậy, đó là chú heo nhỏ kia, không phải tôi. Tôi mới hai mươi tư tuổi, tên là Chúc Tiểu Tiểu. Hơn nữa hôm nay tôi nói rõ ràng với Boss rồi, anh sau này đừng ghép hai chúng tôi vào với nhau nữa, như thế không tốt".
Tất Mặc Kỳ ngẩn ra, trong lòng có chút nghi hoặc không hiểu: "Ý gì vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Không có ý gì cả, chỉ là, tôi và Boss không phải thứ quan hệ như thế. Anh không cần hỏi điều này".
Tất Mặc Kỳ như hiểu ra, anh nhướn mày lên, thầm thở dài, Nghiêm Lạc đáng thương, Heo Con này khó xử lý hơn A La cả chục lần. "Cô giỏi đó, đến Diêm Vương cũng dám đá, Heo Con, tôi bội phục cô. Cô đã dám theo đuổi anh ấy lại dám đá anh ấy, trên thế giới này không thể tìm được người thứ hai đâu, cô thật giỏi!" Anh dựng đứng ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh một cái, chẳng hề cảm thấy anh đang khen mình. Tất Mặc Kỳ lại hỏi: "Anh ấy đâu, đi đâu rồi? Tôi đến kiểm tra vết thương của anh ấy". Anh đã ở đây nói chuyện lâu như vậy, kẻ kia vẫn chưa xuất hiện, chắc là đi ra ngoài rồi nhỉ?
Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ đến, sao Boss lại không có động tĩnh gì?
"Anh ấy chắc là ở chỗ sofa."
A Mặc vừa nghe thấy, vội vàng chạy vào trong, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Lạc dựa vào sofa kia bất động. Chúc Tiểu Tiểu vội đi theo sau, nhỏ tiếng hỏi: "Anh ấy ngủ say rồi?".
A Mặc cau mày lại: "Nếu chỉ là ngủ say thì tốt rồi. Anh ấy bị thương nặng chưa khỏi, vốn dĩ nên ngủ đủ hai ngày đợi chức năng cơ thể và linh lực hồi phục, nhưng kỳ lạ khó hiểu là anh ấy lại tỉnh sớm hơn dự kiến, cho nên theo lý mà nói vết thương này sẽ càng phiền phức hơn. Tôi thấy tinh thần của anh ấy vẫn tốt, còn cho rằng năng lực khôi phục của bản thân anh ấy tăng vọt, không có chuyện gì rồi, nhưng chúng ta làm ồn như thế, anh ấy lại vẫn ngủ mê man…”
“Nhưng lúc trước khi anh ấy nói chuyện với tôi vẫn còn khỏe như rồng như hổ, thật đó." Chúc Tiểu Tiểu cũng căng thẳng, nghĩ lại bản thân mình vừa rồi còn đấm đá Boss.
"Căng thẳng cao độ sẽ khiến anh ấy bỏ qua sự không thích nghi, bây giờ xác nhận cô không sao rồi, tinh thần vừa mới thả lỏng, thân thể liền không chống đỡ được nữa, sẽ vì báo vệ linh thể mà rơi vào trạng thái ngủ sâu không tỉnh." A Mặc giải thích nói: "Đây là một phương thức tự bảo vệ của thần, ma, tôi phải sắp xếp lại cho anh ấy ổn thỏa một chút".
A Mặc để Nghiêm Lạc nằm lên sofa, chuyển động như thế mà anh vẫn không tỉnh, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, cắn cắn môi, có chút hoảng hốt lại có chút đau lòng.
A Mặc bảo cô đi gọi bọn Happy, Smile đến, nói là phải vận công trị thương cho Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi điện thoại. Bản thân cô thì nhân lúc này thu dọn nốt hành lý và phòng ốc của Nghiêm Lạc, trong lòng nghĩ tình trạng của Boss thế này, kỳ thực nên là mình chuyển đi mới đúng, nhưng lại sợ Boss tỉnh dậy sẽ tức giận. Cô do dự một lát rồi bước đến chỗ sofa xem xét tình hình. A Mặc và Boss đều đang được vây bọc trong một quầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, còn Happy và Smile thì giữ ở hai bên trái phải.
Chúc Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy căm ghét chính mình, cảm thấy bản thân thật là chẳng ra sao, chẳng chịu quan tâm đên người khác chút nào. Boss bị thương cô cũng không để ý, chỉ để ý đến cái gì mà yêu với không yêu kia của mình, cứ thích dằn vặt nghĩ ngợi lung tung. Quả nhiên anh với cô không ởcùng nhau là đúng, cô không phải là chú heo anh dũng không sợ gì kia, cô không xứng với Boss.
Smile quay đầu thấy Chúc Tiểu Tiểu đang đứng bên cạnh nhìn Boss thẫn thờ thì an ủi nói: "Đừng lo, Boss dưỡng thương tốt sẽ không sao đâu".
Chúc Tiểu Tiểu gật gật đầu, lại nhìn một lát nữa, nhỏ tiếng chào hỏi Smile, nói mình xuống dưới làm việc, sau đó đeo ba lô đưa Bát Bát đi.
Tiểu Tiểu ủ rũ xuống dưới lầu quay lại vị trí làm việc, hôm nay công việc không nhiều, cô nhàn nhã sợ lại nghĩ ngợi lung tung, liền đi giúp đỡ những đồng nghiệp khác làm việc. Đến trưa rồi, vừa nhìn thời gian, đã qua giờ gọi cơm. Tâm trạng Tiểu Tiểu rất tệ, lại không cảm thấy đói, nhưng Bát Bát thì đã kháng nghị rồi, nó giơ cái chân nhỏ lên gắng sức cào Tiểu Tiểu.
"Mày đói rồi sao?" Chúc Tiểu Tiểu vừa hỏi, nó liền liên tục gật đầu vẫy đuôi. Chúc Tiểu Tiểu đưa nó đến khu vực nghỉ ngơi, muốn tìm chút điểm tâm cho nó ăn, cô gặp Thư Đồng và Tiết Phi Hà đang ngồi ở đó.
Thư Đồng vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu liền vui mừng gọi: "Tôi cho rằng cô lại chạy mất rồi chứ, dọa tôi đến ra ngoài ăn cơm cũng không dám, chỉ sợ vừa ra cửa thì bị gọi quay trở về thẩm tra".
"Không đâu không đâu, tôi đang làm việc mà. Vừa rồi tôi đến kho trang bị." Chúc Tiểu Tiểu có chút ái ngại đối với Thư Đồng, cô dù gì cũng là có ý đồ bỏ trốn ngay trước mặt cô ấy.
"Đi thôi nào, ba mỹ nữ trong giới hàng ma chúng ta đi ăn cơm." Thư Đồng kéo hai cô gái còn lại đến tiệm mỳ bò, một mình cô ăn hết sạch một bát mỳ lớn thêm thịt thêm ớt, lại làm sạch mười xiên thịt đê, hai đĩa rau xào, nhưng hai người đối diện vẫn đang đếm từng sợi mỳ chẳng có hứng ăn uống.
"Haizz, các cô làm gì vậy, ăn cơm phải vui vẻ chứ, các cô biểu cảm khổ sở như thế này đối với đồ ăn, bọn nó cũng sẽ không thoải mái đâu. Phải để bọn nó thoải mái một chút, như thế bọn nó sẽ vui vẻ, sẽ được tiêu hóa nhanh hơn, hấp thụ tốt hơn.”
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà cùng ngẩng đầu lên nhìn Thư Đồng một cái, Chúc Tiểu Tiểu nói: "Thư Đồng, cô nói như đang lừa trẻ con vậy".
"Hì hì, đây đích xác là lời mẹ tôi lừa tôi khi còn nhỏ. Bà ấy còn dọa dẫm tôi, nói cơm trong bát không ăn hết sạch, thừa lại bao nhiêu hạt cơm sẽ có bấy nhiêu người chồng. Bố tôi hung dữ vô cùng, tôi cho rằng chồng đều là những người giống ông, khi còn nhỏ sợ đến mức mỗi bữa cơm đều liếm bát đến sạch sành sanh, kiểm tra không còn sót hạt cơm nào mới yên tâm đặt bát xuống." Thư Đồng chống cằm nhớ lại chuyện năm đó: “Sau này tôi lên trung học, con trai trong lớp đều không phải là đối thủ của tôi, đều phải nghe lời của tôi. Tôi liền nghĩ, nhiều hơn mấy người chồng để sai khiển cũng không tồi. Thế là mỗi bữa cơm đều để lại rất nhiều cơm trong bát. Sau này đợi đến Lúc tôi thật sự có thể kết hôn tìm chồng rồi, tôi liền chỉ để lại một hạt cơm. Nhưng đến bây giờ bóng dáng chồng đâu cũng vẫn chưa nhìn thấy".
Chúc Tiểu Tiểu gẩy gẩy mỳ trong bát, cuối cùng không kìm được hỏi: "Thư Đồng, cô đã từng yêu chưa?".
"Đương nhiên có." Thư Đồng ngẩng đẩu ưỡn ngực: "Trung học cơ sở năm lần, trung học phổ thông ba lần, đại học một lần, bây giờ thì không có". Thư Đồng bấm đầu ngón tay tính toán, thở dài: "Haizz, quả nhiên phụ nữ càng lớn tuổi càng không có giá".
Tiết Phi Hà tròn mắt lên: "Cô trung học yêu tám lần rồi?". Chiến tích này đối với cô nương ở thôn quê lạc hậu như cô mà nói, thật sự là không thế nghĩ đến được.
“Làm sao, Phi Hà cô biểu cảm như thế này rất làm tổn thương người khác biết không? Tôi lúc đầu trẻ tuổi chẳng biết mà, cho rằng chồng càng nhiều càng tốt, có thể dùng để sai khiến, cho nên khi đánh nhau liền tiện tay lựa chọn. Dưới nắm đấm xuất hiện tình yêu, rất dễ dàng có được bạn trai."
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà nhìn nhau, mặt đều đen sì, như thế này gọi là yêu đương?
Thư Đồng nói tiếp: "Chỉ một lần duy nhất tôi thực sự có cảm giác, đó là khi tôi đang học đại học, anh ta là bạn cùng lớp. Khi tôi học năm thứ hai, theo đuổi anh ta rất cuồng nhiệt, khó khăn lắm cuối cùng cũng thành công. Kết quả năm thứ ba, anh ta mắc bệnh gan phải điều trị, tôi cứ cả ngày chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện. Anh ta xuất viện cũng phải điều dưỡng, tôi thì vẫn luôn làm trâu làm ngựa chăm sóc anh ta. Chúng tôi ở bên nhau năm năm, sau này anh ta hoàn toàn bình phục, lại thay lòng đổi dạ yêu người khác. Chúng tôi liền chia tay".
"Anh ta sao lại như thế chứ, thật tức chết!" Chúc Tiểu Tiểu thực sự thấy không đáng thay cho Thư Đồng.
Thư Đồng cười cười: "Anh ta yêu cô y tá, cảm thấy người ta dịu dàng hiền thục, tôi lại là một cô gái bạo lực thô kệch, lúc mới bắt đầu thì cảm thấy đáng yêu, thời gian lâu rồi liền thấy thô lỗ không thích nổi. Khi chia tay tôi đau khổ muốn chết, sau này cũng nghĩ thông rồi. Thời gian thật sự có thể chữa lành tất cả".
Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu gẩy mỳ trong bát, không muôn ăn chút nào, Tiết Phi Hà cũng nhìn một góc bàn ngẩn ra, Thư Đồng đá chân một cái: "Các cô làm gì mà biểu cảm như có người chết vậy, cũng thất tình à?". Cô nháy mắt với Chúc Tiểu Tiểu: "Cô chẳng phải có Boss rổi sao?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đẩu: "Lấy đâu ra". Tình hình của mình lúc này cô cũng chẳng biết nên nói thế nào, dù gì cũng không phải là thất tình.
"Boss thật sự không phải là bạn trai của cô?" Thư Đồng tiến đến gần hỏi.
Chúc Tiểu Tiểu lại lắc đầu: "Không phải".
"Thật sự không phải?"
"Thật sự không phải."
Thư Đồng vỗ tay một cái: "Được rồi, dù gì mọi người cũng đều độc thân, vậy đợi tan làm, chúng ta đi dạo phố, đi trang điểm ình xinh đẹp một chút. Mục tiêu cuộc sống của năm nay, chính là làm thế nào kiếm được bạn trai tốt. Ba người chúng ta sẽ cùng nhau hợp thành tổ đặc công Cầu Ngẫu1".
1 Cầu ngẫu: Tìm đôi lứa, tìm đối tượng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...