Heo yêu Diêm vương

CHƯƠNG 29
 
Hậu Khanh nhìn thấy huyết chú đan, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị. Móng vuốt xương xẩu của hắn ta vươn dài ra, trước mắt chỉ muốn lấy được huyết chú đan.
 
Tay Mẫn Kỳ có chút run rẩy, trái tim hưng phấn đập liên hồi, vì thắng lợi đang sắp đến mà có chút quên đi tất cả.
 
Một chiếc phi đao lao vụt tới, nhanh như chớp đâm vào cánh tay cầm hộp của Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ không phòng bị, kêu lên một tiếng thảm thiết, chiếc hộp trên tay rơi xuống đất. Biến cố này đổi lại là một tiếng rống thống thiết của Hậu Khanh. Ở phía sau hắn, Huyền Thiên Ngọc Nữ và các phán quan cũng đã đuổi đến, mọi người lại lần nữa cùng nhau tấn công.
 
Mẫn Kỳ không để ý đến vết thương trên cánh tay, nhanh chóng quỳ xuống nhặt bốn quả huyết chú đan. Tư Mã Cần chạy đến gần, phi thân nhào về phía hắn ta, hai người quần nhau thành một khối.
 
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu cũng chạy lên đến tầng ba mươi. Nhìn thấy Tư Mã Cần dưới kia yà đám người Smile trên này đều đang ở tình thế nguy cấp, nhất thời ngẩn ra, không biết nên giúp bên nào trước.
 
Sư huynh muội Huyền Thiên Ngọc Nữ, các phán quan và Hắc Bạch Vô Thường, mười người hợp lại cùng đánh nhau với Hậu Khanh cũng không chiếm được chút lợi thế nào, không chỉ bởi vì chỗ này chật hẹp, người nhiều trái lại không tiện thi triển tấn công, càng bởi vì hai lần lúc trước không thể đâm vào được kết giới bảo vệ cơ thể của Hậu Khanh. Năng lượng của hắn ta tuy không đạt đến đỉnh, nhưng cũng đủ khiến những người này không tấn công vào được.
 
Hậu Khanh trong lúc giao tranh kịch liệt, tóc dài cuốn lại, lấy được một quả huyết chú đan vào lòng bàn tay, cặp mắt đỏ máu của hắn ta vì hưng phấn mà rõ ràng càng lúc càng đỏ hơn. Mọi người vừa thấy liền hoảng hồn, nếu để hắn ta nuốt được huyết chú đan, chỉ sợ kết giới của Huyền Thiên Ngọc Nữ cũng ngăn không nổi hắn ta nữa. Đến khi đó để mặc cho hắn ta chạy ra ngoài, e rằng nhân gian sẽ thành cục diện xác khô ở khắp nơi.
 
Hai người đệ tử của Huyền Thiên phái nhanh chóng nhào đến, bị Hậu Khanh đưa ngang móng vuốt quét ngã. Mắt nhìn thấy hắn ta nâng tay muốn nhét huyết chú đan kia vào miệng, Happy, Smile cùng vung tỏa liên ra, cuốn lấy cánh tay hắn ta kéo ra sau, nhưng lại bị hắn ta giơ tay vung một cái đập vào tường. Thôi phán quan giương côn lao tới, mũi côn biến thành bút hình nón nhọn đâm thẳng vào yết hầu Hậu Khanh, nhưng còn cách khoảng năm mươi centiinet nữa thì bị kết giới bảo vệ cơ thể hắn ta ngăn lại. Huyền Thiên Ngọc Nữ duỗi thanh kiếm dài, chém vào cánh tay cầm huyết đan của Hậu Khanh.
 
Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh quan sát một hồi lâu cũng nhìn không ra được sơ hở của hắn ta. Lúc này cô nhiệt huyết dâng trào, toàn lực xung kích nhảy lên trên tường, mượn lực nhảy, vút lên cao đâm một kiếm vào Hậu Khanh kia.
 
Vào khoảnh khắc này, khi tất cả mọi người đang cùng lúc hành động, lưỡi kiếm dài của Huyền Thiên Ngọc Nữ "tang" một tiếng bị chắn lại ở ngoài kết giới bảo vệ cơ thể, mà lưỡi kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh cô ta lại trực tiếp đâm xuống, "vút" một cái chém đứt cánh tay của Hậu Khanh.
 
Hậu Khanh quá bất ngờ, hắn ta đau đớn rống lên thảm thiết, cánh tay còn lại quét tới phía Chúc Tiểu Tiểu. Thôi phán quan cầm chắc cây côn xoay ngang ra, vững chãi thay Chúc Tiểu Tiểu chống đỡ chiêu này. Huyền Thiên Ngọc Nữ một tay đập vào Hậu Khanh, hét về phía Tiểu Tiểu: "Đâm vào yết hầu hắn!".
 
Happy, Smile phấn chấn tinh thần, lại thi triển tỏa liên kéo giữ Hậu Khanh. Chúc Tiểu Tiểu dùng hết khí thế phi thân lao đến, cánh tay đẩy kiếm đâm thẳng, thoáng cái đã đâm trúng mục tiêu.
 
Tất cả dường như đều dừng lại.
 
Khói nồng tản đi, Hậu Khanh cứng đờ đứng yên tại chỗ, Chúc Tiểu Tiểu thở dốc một hơi, rút kiếm ra, huyết dịch màu đen phun trào, bắn đầy lên người cô. Tiểu Tiểu như không có cảm giác gì, chỉ nhìn lên khuôn mặt khô gầy xanh đậm kia của Hậu Khanh, ánh mắt đỏ máu đang nhìn cô, cứ nhìn mãi.
 
Sau đó, hắn ta đổ rầm xuống.
 

Huyền Thiên Ngọc Nữ lấy ra một chiếc hộp ngũ trận đồ phong ấn, niệm chú trong miệng, tay bày ra chỉ quyết, đem Hậu Khanh kia hóa làm khói nồng thu lại toàn bộ vào trong chiếc hộp.
 
Chúc Tiểu Tiểu đứng không vững nữa, chân mềm nhũn ra ngồi phịch xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy cánh tay và phần bụng bị thương lúc trước toàn bộ đều cảm thấy đau đớn. Tay cô vẫn cứ run run, đâm kiếm vào yết hầu một người chân thực như thế, thật sự là việc đáng sợ quá mức. Dạ dày của cô co thắt, cổ họng tắc nghẹn càng khó chịu.
 
Mẫn Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy biến cố này, chịu sự đả kích quá Iớn, anh ta cuối cùng bị Tư Mã Cần ấn nằm trên mặt đất, bị vặn ngược tay ra sau rồi còng lại. Mẫn Kỳ không ngừng vùng vẫy, nhìn Chúc Tiểu Tiểu, lớn tiếng hỏi: "Cô là ai? Cô rốt cuộc là aì?".
 
Tư Mã Cần đá cho anh ta một cái, dùng sức lôi anh ta đi. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm kiếm lục soát khắp nơi xung quanh một lượt, xác nhận không bỏ sót chút gì.
 
Smile đi đến đỡ Chúc Tiểu Tiểu dậy, luôn miệng hỏi cô bị thương ở đâu. Tiểu Tiểu lắc đầu. Vào lúc này, cô chỉ muốn được nói chuyện tử tế với Boss, cô giết ma rồi, cô muốn báo cho anh, cô chỉ muốn được nói chuyện cùng với anh.
 
Smile đỡ cô đi vào thang máy, Huyền Thiên Ngọc Nữ ở phía sau gọi lại: "Heo Con, bây giờ muội đã hiểu rồi phải không? Muội chính vì sự nghiệp phục ma mà sinh ra, đừng để cái gọi là tình yêu làm mê muội".
 
Chúc Tiểu Tiểu quay người lại nghiêm túc nhìn cô ta, trả lời: "Tôi chỉ biết một điều, nếu như không có chúng tôi, những người của Diêm Vương nhất phái mà cô khinh bỉ, muốn thu phục yêu vật kia, chắc chắn không thể dựa vào bản lĩnh của các cô".
 
Huyền Thiên Ngọc Nữ bị lời này của cô làm cho sững lại, còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, Chúc Tiểu Tiểu đã cùng với bọn Smile bước vào thang máy rồi.
 
Công việc thu dọn tàn cục sau đó, Chúc Tiểu Tiểu không hỏi qua nữa, cô được đưa về công ty kiểm tra vết thương trên người. Tiểu Tiểu bị một đá rất nặng của Mẫn Kỳ, nhưng cũng may không gây ra nội thương. Chỉ có điều cánh tay và phần bụng của cô sẽ bị đau và tím mất mấy ngày. Chúc Tiểu Tiểu kiểm tra xong, nhanh chóng đi tìm Ray hỏi: "Có tin tức gì của Boss không?".
 
"Có, nghe nói bọn họ thu phục được một ma thần lớn."
 
Tiểu Tiểu nghe thế, vui mừng ra ngoài gọi điện cho Nghiêm Lạc nhưng vẫn thấy trạng thái tắt máy. Tiểu Tiểu quay lại hỏi: "Tại sao Boss vẫn tắt máy, anh ấy còn nói gì với anh nữa?".
 
"Tôi không trực tiếp liên lạc với Boss, tình hình là do tổ làm việc bên đó thông báo." Ray nhìn bộ mặt khổ não của Tiểu Tiểu, không kìm được thở dài: "Tiểu Tiểu, cô mệt rồi, cả một đêm không ngủ, cô nên nghỉ ngơi đi. Mau ăn chút gì, rồi quay về nhà ngủ bù. Cô đợt này mấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ, có ba ngày nghỉ bù, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi cô đến làm, lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như núi băng kia của Boss. Đừng lo lắng cho anh ấy, bọn họ đánh thắng trận rồi, chuẩn bị khải hoàn quay về đó".
 
"Ừm." Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn cảm thấy buồn bã không vui, công việc của Boss bên kia nếu thuận lợi như vậy, vì sao không mở điện thoại chứ?
 
Cô ngồi ở vị trí làm việc nghĩ cả hồi lâu, không nhịn được mở máy tính ra tìm vào nhật ký phân công công việc, nhìn thấy tên của tổ hàng ma Boss đưa đi, tìm ra được khách sạn bọn họ ở.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi điện đặt vé chuyến bay sớm nhất, cô gửi Bát Bát cho Smile chăm sóc, nói mình muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đeo ba lô lên, gọi một chiếc taxi chạy ra sân bay.
 
Trên đoạn đường, Tiểu Tiểu chẳng để ý đến cơn đau trên cánh tay và bụng, cũng chẳng cảm thấy đói, hoàn toàn không hứng thú với đồ ăn trên máy bay. Cô chỉ cảm thấy đầy một bụng lời muốn nói với Boss, nhưng cô lại không biết mình phải nói cái gì. Cô ngẫm nghĩ, suy xét cẩn thận, chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để Boss mời cô ăn một bữa sang trọng. Cô vẫn chưa thể nói với Boss rằng cô nhớ anh, nếu không nhất định anh sẽ đắc ý.
 

Đúng rồi, cô chỉ nên nói cô đi nghỉ, vừa hay lại đến thành phố C, trùng hợp lại ở cùng khách sạn thế này. Nhưng lý do đó có phải quá khô cứng không? Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, lại thấy vui vui.
 
Cứng thì cứng, kệ anh chứ, dù gì cô cũng đến rồi. Ai bảo anh không nhận điện thoại, còn tắt cả máy. Cô muốn phạt anh mời cô ăn cơm, cô không mang theo quần áo, nhất định phải bắt anh đưa cô đi dạo phố mua quần áo. Còn nữa, vé máy bay cũng phải giúp cô thanh toán.
 
Cô tính toán trên cả đoạn đường, phải nói với Boss những gì, muốn anh cùng cô làm những chuyện gì. Cô chẳng để tâm đến tính tùy tiện của mình, cũng không nghĩ xem mình làm thế này có phải là hơi quá khích, không cân nhắc hậu quả không, trong đầu óc cô bây giờ chỉ toàn Boss là Boss.
 
Càng lúc càng đến gần anh rồi, cô càng nghĩ lại càng chờ mong, tim cô đập mạnh hơn, chỉ mong áy bay nhanh hạ cánh, nhanh nhanh hạ cánh!
 
 
Chúc Tiểu Tiểu vừa xuống máy bay liền chạy đến khách sạn Khải Thái nơi Boss ở. Trong đại sảnh của khách sạn, mười mấy hàng ma sư đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi vừa nghỉ vừa đợi lệnh. Bọn họ nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu thì đều kinh ngạc: "Sao cô cũng đến đây?".
 
"Boss ở đâu?"
 
Mấy người nhìn nhau: "Chắc là phòng 1815".
 
Chúc Tiểu Tiểu không hề do dự, chạy thẳng lên tầng mười tám. Ở trong thang máy, cô nhìn những con số tầng lầu nhảy nhót, lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn, lát nữa gặp mặt câu đầu tiên phải nói gì đây? Hay là, chẳng nói gì cả, đợi anh nói trước, ừm, để xem anh phản ứng thế nào rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Dù gì nhiệm vụ ở đây cũng gần như kết thúc rồi, việc cô tới chắc cũng không gây thêm phiền phức gì. Cô nhất định phải ì ra không đi, cứ xài hết ba ngày nghỉ rồi hẵng nói.
 
Chúc Tiểu Tiểu rất may mắn, lên đến tầng mười tám thì nghe thấy giọng nói của Tất Mặc Kỳ. Cô bịt miệng lại len lén cười, ở góc rẽ hành lang thò đầu ra thăm dò. Tất Mặc Kỳ đang cau mày đứng một mình gọi điện, Chúc Tiểu Tiểu thấp thoáng nghe thấy anh nói: "Được, các cậu ở yên đó, đừng manh động, tôi lập tức đưa người qua".
 
Chúc Tiểu Tiểu đang đoán xem đầu dây điện thoại bên kia có phải là Boss không, Tất Mặc Kỳ đã phát hiện ra cô, anh kinh ngạc sải bước đến: "Heo Con! Sao cô lại ở đây?".
 
"Tôi đến tìm Boss." Đến nghỉ dưỡng thực sự có chút chẳng đáng tin, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng vẫn không nói như vậy được, chỉ đành thú thật với Mặc Kỳ. Cô hỏi: "Boss ở đâu?".
 
A Mặc ngẩn ra, cúi đầu xuống, nói: "Nghiêm Lạc bị thương, nhưng không có gì đáng lo nữa, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng".
 
"Bị thương?" Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng: "Có nghiêm trọng không? Có cần phải đi bệnh viện không? Chẳng trách anh ấy không nhận điện thoại, tôi có thể vào thăm anh ấy không?".
 
A Mặc có chút khó xử: "Chúng tôi vừa mới giúp anh ấy vận công trị thương, bây giờ anh ấy còn chưa có ý thức, nhưng mà đã không sao rồi, ngủ hai ngày là có thể tỉnh lại, cô đừng lo lắng".
 
"Tôi sẽ không làm phiền anh ấy nghỉ ngơi, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy thôi, thật đó, tôi sẽ không làm ồn đến anh ấy, tôi còn có thể ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, cho tôi đi thăm anh ấy nhé." Tiểu Tiểu vô cùng sốt ruột, chẳng trách trái tim của cô thấp thỏm cả ngày làm thế nào cũng không yên tâm được, hóa ra anh thật sự bị thương. Cô tóm lấy cánh tay A Mặc cầu xin, nhất định muốn gặp Boss.

 
Tất Mặc Kỳ bị giày vò chẳng biết làm thế nào, chỉ đành đưa cô đến phòng, mở cửa để cô vào trong. Căn phòng này vô cùng hào hoa, có một phòng khách rất lớn, rẽ vào trong mới là phòng ngủ. Tất Mặc Kỳ đến trước cửa phòng ngủ, trong chốc lát đứng sững lại. Chúc Tiểu Tiểu sớm đã không đợi được nữa, thò đầu qua bên cạnh anh nhìn vào trong.
 
Trên chiếc giường lớn ở trong phòng, Nghiêm Lạc đang nằm không một mảnh vải che thân. Một mỹ nữ tóc xoăn đang cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau thân thể cho anh. Mỹ nữ đó nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ, "ối" lên một tiếng duỗi tay kéo chăn lại che đi phần từ eo trở xuống của Nghiêm Lạc.
 
"A Mặc, sao anh đã quay về rồi, không phải là đi làm việc sao? Còn đưa một cô gái tới đây, phi lễ vật thị1, có biết hay không?" Ngữ khí của cô gái kia cho thấy cô ta rõ ràng vô cùng thân thuộc với A Mặc, đương nhiên căn cứ theo tình hình trước mắt mà nói cô ta đối với Nghiêm Lạc chắc chắn cũng chẳng xa lạ gì.
 
1 Lời của Khổng Tử, ý nghĩa là: Không nhìn những thứ không hợp lễ.
 
Tất Mặc Kỳ hít một hơi, không dám nhìn biểu cảm của Chúc Tiểu Tiểu, chỉ muốn nói chút gì đó làm sáng tỏ sự việc: "Hồ Dĩnh, tôi chẳng phải bảo cô không cần quan tâm anh ấy sao? Kệ anh ấy ngủ hai ngày là được".
 
"Anh ấy khắp người đều là bùn đất vừa rồi vận công lại toát đầy mồ hôi, anh ấy thích sạch sẽ như vậy, tôi lau qua cho anh ấy thoải mái một chút. Yên tâm, thân thể của anh ấy tôi đâu phải chưa từng thấy qua, lau người thôi mà, chẳng có gì hết. Hơn thế nữa, anh ấy là vì tôi mới bị thương, nói thế nào thì tôi chăm sóc anh ấy cũng là việc nên làm." Hồ Dĩnh vừa nói vừa cười với Chúc Tiểu Tiểu, vị tiểu cô nương này mới vào biểu cảm đã kinh hãi bị tổn thương như vậy, cô ta không thể không để ý, đã có sẵn phòng bị rồi.
 
A Mặc vỗ trán, nhanh chóng giải thích với Chúc Tiểu Tiểu: "Hồ Dĩnh là Hồ tiên2, tôi và Nghiêm Lạc đều quen thân với cô ấy. Sự việc lần này cũng may có cô ấy giúp đỡ, chúng tôi chế phục ma thần Bình Ế, nhưng không ngờ trong lúc hành động lại gặp phải mai phục tấn của ma thần Ám Dạ, Nghiêm Lạc cứu cô ấy, cho nên bị thương một chút". Anh muốn đem sự việc nói cho rõ ràng, nhưng về phần câu nói đã nhìn thấy thân thể Nghiêm Lạc kia của Hồ Dĩnh, anh lại coi như không nghe thấy, hy vọng Tiểu Tiểu cũng có thể tự động bỏ qua.
 
2 Hồ tiên: Hồ ly tu luyện thành tiên.
 
Hồ Dĩnh nhìn Chúc Tiểu Tiểu, thái độ của A Mặc khiến cô ta cảm thấy thân phận của Chúc Tiểu Tiểu này không bình thường, nhưng tấm lòng của cô ta đối với Diêm Vương, mấy trăm năm nay thần giới, ma giới người người đều biết, làm sao lại để tiểu nha đầu mới xuất hiện này có cơ hội cướp anh đi chứ? Cô ta cười thật tươi, vò khăn vào chậu nước bên cạnh, lại giúp Nghiêm Lạc nằm nghiêng sang bên, bắt đầu lau lưng cho anh. Cô ta trêu chọc nói với A Mặc: "Tôi rất thân với A Lạc, còn anh thì không thân lắm, anh đừng tự kéo thêm mình vào". Chữ thân kia, được giọng nói mềm mại của cô ta nhấn xuống mang hàm ý sâu xa.
 
Chúc Tiểu Tiểu từ đầu đến cuối không nói một lời, hết sửng sốt lại đến sững sờ, đầu óc cô càng lúc càng trống rỗng. Cũng chẳng buồn để ý đến phép lịch sự, cô không nói gì, quay lưng chạy xa khỏi căn phòng. Tất Mặc Kỳ vội vàng đuổi theo: "Heo Con, Nghiêm Lạc với cô ta không phải là cái loại như cô nghĩ kia...".
 
“Tôi đâu có nghĩ gì. A Mặc, chẳng phải anh còn có việc sao? Mau đi đi. Tôi rất ổn, tôi đã nhìn thấy Boss, anh ấy không sao là tốt rồi. Anh đi làm việc của mình đi." Giọng nói của Chúc Tiểu Tiểu vừa bình ổn vừa trấn tĩnh, Tất Mặc Kỳ nhìn tới nhìn lui, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thực. Nhưng điện thoại của anh lại vang lên, anh thở dài, thực sự phải nhanh chóng đi rồi, anh ngăn cửa thang máy, vội vàng nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Tôi sẽ phái người đến chăm sóc Boss nhà cô, không để cho bọn họ đơn độc ở cùng nhau, cô chớ có hiểu lầm, nếu không thì mọi người chúng ta đều sẽ rất thảm. Cô xuống dưới lầu đặt phòng, đợi anh ấy tỉnh rồi thì cùng nhau quay về. Tôi phải rất muộn mới có thể quay lại, cô nghỉ ngơi chút đi, hoặc là ra ngoài chơi cũng được...”
 
Chúc Tiểu Tiểu vẫy tay với anh: "Mau đi đi, tôi có phải là trẻ con đâu". Không phải trẻ con, cho nên cô mới phiền não và khó chịu như thế này.
 
A Mặc vào thang máy đã đi xuống dưới được một lúc, Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn đứng ngây tại chỗ, cô quay đầu lại nhìn cửa phòng của Boss, cuối cùng xuống lầu rời khỏi khách sạn.
 
Lúc này đã gần năm giờ chiều, ánh tà dương hướng tây, sắc sáng vàng kim trải dài lên trên mặt đất, Chúc Tiểu Tiểu bước đi không phương hướng, cũng không có chút mục đích gì. Cô nhớ lại một ngày nào đó của nửa năm trước, cũng gần giống như lúc này, mưa lớn rất lớn, Boss vì cô đã mở một chiếc ô ra, đưa cô đi vào Waiting, chị Mạn cho cô một cốc "Thời khắc gặp ma"...
 
Huyền Thiên Ngọc Nữ từng nói, lúc cô gặp ma, chính là thời điểm bắt đầu lại của vận mệnh.
 
Bọn họ thần thần ma ma, đều vẫn cảm thấy cô là một chú heo, nhưng không phải rồi, cô đã là Chúc Tiểu Tiểu.
 
Chúc Tiểu Tiểu hoang mang đứng trên đường lớn, cuối cùng nghĩ ra mình còn có một câu rất quan trọng vẫn chưa hỏi Boss. Cô muốn hỏi, anh thích là chú heo trước kia đó, hay là cô của bây giờ.
 
Ai nấy đều tìm kiếm trên người cô hình bóng chú heo con thần dũng sáu trăm năm trước. Cứ coi như mục đích của bọn họ không giống nhau, thái độ không giống nhau, nhưng bọn họ đều trùng hợp với nhau ở một điểm, đó là vẫn coi cô như chú heo con năm nào, nhưng mà cô thực sự không phải.
 

Nhiều năm qua đi như vậy rồi cô đã chuyển kiếp luân hồi đến sáu lần, cô sớm đã không còn giống như trước kia nữa. Nếu như Boss chỉ là thông qua cô, để tiếp tục yêu thương chú heo tiên vô duyên vô phận của quá khứ, vậy cô sẽ phải làm thế nào? Nếu như cô càng ngày càng thích anh, nhưng anh lại phát hiện cô căn bản không còn giống như trước, không còn thích cô nữa, vậy thì cô phải làm sao đây?
 
Thậm chí, từ trước đến nay cô còn chưa từng nghĩ qua, Boss cũng có quá khứ. Không nói quá xa xôi gì, chỉ cần xét trong sáu trăm năm này, Boss ưu tú như thế tướng mạo lại xuất chúng, có qua mười mấy hai chục người bạn gái, thậm chí từng kết hôn rồi, cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Cứ giống như người con gái vừa rồi, lau người cho anh thản nhiên đến vậy, đó chẳng phải chuyện người bạn tốt nào cũng có thể làm.
 
Nếu như Boss thật sự có quan hệ thân mật với những người phụ nữ khác, vậy cô nên làm thế nào?
 
Từng vấn đề phải nghĩ cách làm thế nào này, giống như những móng vuốt sắc nhọn cào vào tim cô. Lê nào cô đã yêu Boss rồi? Như thế này biết phải làm sao? Yêu đương thật là một việc rất đau khổ.
 
Chúc Tiểu Tiểu trong đầu ngập tràn hỗn loạn, trải qua hai mươi tư giờ đồng hồ không ngủ không nghỉ, bụng lại trống rỗng không chút thức ăn, ở nơi đây còn bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, cơ thể cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.
 
Trước mắt tối sầm, mọi thứ quay cuồng, Chúc Tiểu Tiểu nhìn không rõ nữa, dụi dụi mắt, phát hiện hóa ra mình đang khóc. Đồ thần kinh, khóc gì mà khóc, mình vì lo lắng anh ấy gặp chuyện gì nên mới lặn lội đến đây, sau đó cũng chỉ bắt gặp một mỹ nữ ở bên cạnh bảo vệ, lau người cho anh ấy, có gì to tát chứ, Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, dù gì mình cũng đến để nghỉ ngơi, chỉ đến để nghỉ ngơi...
 
Một người đàn ông đi đến, không cẩn thận đụng phải Chúc Tiểu Tiểu, cô đứng không vững, ngã phịch xuống đất. Lúc này đây giống như là bị mở hết công tắc nước mắt, cô nhếch nhác lớn tiếng khóc oa oa. Chỉ có điều lần này, ngoại trừ việc thu hút ánh mắt của những người qua đường ra, thì không có anh hùng nào đến cứu mỹ nhân cả.
 
Chúc Tiểu Tiểu cô đơn ngồi trên mặt đất khóc cho chán, đến tận khi màn đêm sắp bao trùm, cô mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vừa lạnh vừa đói, lúc này mới bò dậy, lau khô nước mắt, tìm vào một nhà nghỉ gần đó.
 
Chúc Tiểu Tiểu không mang theo tiền mặt, nhà nghỉ dở hơi đó còn không cho dùng thẻ tín dụng, lúc này ngân hàng đã đóng cửa, máy rút tiền tự động ở bên ngoài lại bị hỏng. Chúc Tiểu Tiểu kéo cơ thể mệt mỏi đi qua ba con phố mới tìm được một máy có thể rút tiền, lại đi qua ba con phố quay về, mua một phần phở xào bò, một chai nước suối ở quán nhỏ bên cạnh nhà nghỉ, cuối cùng cũng có thể ngồi trong phòng thở phào nghỉ ngơi.
 
Cô ngẩn ra một hồi, nhìn đèn đường sáng lên bên ngoài cửa số, nghe âm thanh của những chiếc xe lái đến, đầu óc trống rỗng, rất lâu sau mới khôi phục được hồn phách muốn phấn chấn tinh thần.
 
Kỳ quái thật, bản thân mình lập đại công, giết được ma vật, rõ ràng là chuyện nên vui mừng, bây giờ ở đây sầu thảm làm gì chứ, đúng là có bệnh.
 
Chúc Tiểu Tiểu mở hộp ra, ăn một miếng phở thật to. Ừm, ăn cho no, ngủ cho đẫy, sáng dậy lại là một ngày mới. Quản việc heo con thần dùng của sáu trăm năm trước làm gì, cô chính là Chúc Tiểu Tiểu, chỉ là Chúc Tiểu Tiểu mà thôi. Cô phải làm việc thật tốt, sống thật tốt, còn phải nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Không yêu đương với Boss thì thôi, phải yêu đương với người đàn ông thích Chúc Tiểu Tiểu, phải yêu đương cùng với người đàn ông không có quan hệ nam nữ lăng nhăng.
 
Chúc Tiểu Tiểu nuốt miếng thịt bò, lại gắp một miếng nữa nhét vào miệng, đợi đại kiếp của trời đất qua đi, cô còn phải kết hôn sinh con, đến khi đó sẽ gọi bố mẹ quay về...
 
Cô còn chưa tưởng tượng linh tinh vớ vẩn xong thì một cơn buồn nôn bất giác trào lên. Chúc Tiểu Tiểu chạy vào phòng tắm, nôn khan lên bồn rửa mặt, rồi sau đó nôn hết tất cả những thứ vừa ăn ra ngoài, cứ nôn cho đến khi ra cả nước chua, dạ dày co rút, toàn thân sụp xuống. Cô súc miệng nước lã rồi quay lại phòng, nằm lên giường, kéo chăn bọc lấy cơ thể, cuộn tròn lại co quắp như con tôm.
 
Cô biết rồi, thịt ở trong phở xào bò đó là thịt lợn, cô vừa rồi không chú ý ăn vào. Thật là gian thương, làm sao có thể lấy thịt lợn trộn lẫn vào thịt bò để bán chứ, cô thực sự đã quá xui xẻo mà!
 
Chúc Tiểu Tiểu không nén được lại khóc nấc lên, vì sao lại xui thế này, cô rõ ràng mới làm một nữ anh hùng, quay đầu lại đã liên tiếp gặp xui xẻo. Cô càng khóc đầu càng đau, đau lắm, rất đau, cuối cùng mệt mỏi tích tụ lâu ngày, ngủ thiếp đi, trước khi chìm vào giấc mộng, cô vẫn còn đang nghĩ, cô ghét Boss, rất ghét, rất ghét.
 
Ngày hôm sau Chúc Tiểu Tiểu ngủ đến tận chiều mới tỉnh, toàn thân cô vô cùng khó chịu, cánh tay đau, bụng đau, đầu cũng rất đau. Vào phòng tắm, cô soi gương mà giật thót mình. Cô gái ở trong gương kia trông như bị ác linh chiếm thân vậy, sắc mặt vừa xanh vừa đen, hai mắt thì sưng húp, đến quỷ cũng không có bộ dạng xấu xí như thế.
 
Cô giận dữ dùng nước nóng rửa mặt, chạy ra đường mua một bộ quần áo mới, lại đến hiệu thuốc mua thuốc, sau đó tìm một nhà hàng gọi cả đống đồ ăn đắt đến dọa chết người, còn gọi cả điểm tâm và kem sau bữa ăn nữa, ăn đến mức dạ dày không còn nhét được bất cứ thứ gì, lúc này mới cảm thấy lại được hồi sinh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui