CHƯƠNG 26
Trong nhà hàng Địa Phủ, Tất Mặc Kỳ an ủi Tề Nghiên La một lát rồi vội vội vàng vàng chạy đi. Bắc m Vương và những ma thần khác xuất thế, có rất nhiều công việc đang đợi anh.
Tề Nghiên La tiếp tục coi giữ Địa Phủ, ở đây có đường thông xuống địa ngục, cần phải phòng thủ nghiêm ngặt. Chỉ có điều giờ bốn phía không người, một mình cô ngồi yên tĩnh, tất cả những gì đã xảy ra lại trở về rõ mồn một trong đầu.
Cô sai ư? Vì sao anh trai mãi không hiểu rõ. Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều đau khổ như vậy, gặp phải nhiều khó khăn như thế, nỗ lực suốt bao nhiêu lâu cuối cùng mới có thể ngồi lên vị trí này. Bọn họ cũng đã lập lời thề, phải vì hòa bình yên ổn của nhân gian mà hành sự, phải vì đại nghiệp trời đất lập nên công trạng lớn lao, phải để cho danh tiếng của địa phủ uy vũ hiển hách trong thần giới.
Như thế này, bọn họ mới có thể được quyền lên tiếng nhiều hơn, mới có thể vì nhân gian làm nhiều việc hơn nữa. Đây lẽ nào không phải là điều từ trước đến nay bọn họ vẫn theo đuổi?
Nhưng mà vì sao, anh trai cho đến hôm nay vẫn mê muội không chịu tỉnh thế này?
Tề Nghiên La không hiểu, cô không thể hiểu nổi.
Cô cảm thấy mình không phải kẻ tàn nhẫn, nhưng muốn thắng lợi tất phải trả bằng một cái giá, đạo lý này ai cũng đều biết. Cô đâu muốn đẩy Heo Con vào chỗ nguy hiểm, nếu có thể, cô thực sự nguyện ý thay Heo Con đi làm cái chìa khóa kia, nguyện ý trả giá bằng sinh mạng mình, vì đại chiến thần - ma, đại kiếp trời đất mà cống hiến. Nhưng đáng tiếc, cô không có bản lĩnh như vậy.
Cô vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ với Heo Con, nhưng cô hận anh trai mình mềm yếu và ích kỷ.
A Mặc vừa rồi thở dài bên tai cô: "A La, Heo Con dùng hơn một nghìn năm để anh em biết được cái gì là tình yêu, còn anh, ở cùng với em hơn hai nghìn năm rồi, nếu như có một ngày em đối với anh có được tấm lòng như anh trai em đối với Heo Con, em sẽ hiểu ra, muốn làm việc mang tính ích kỷ giống như anh trai em, khó khăn biết nhường nào".
Câu nói này vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. Cô và A Mặc ở bên nhau thực sự rất lâu rất lâu rồi, cô đối với anh cũng đâu có tệ.
Anh vì cô phản bội lại Bắc m Vương, giúp anh em cô lên vị trí làm vua địa phủ, phần ân tình này cô mãi mãi luôn phi nhớ. Cô đồng ý trừ phi anh buông tay, nếu không thì cô mãi mãi sẽ ở bên anh, và cô vẫn luôn làm như vậy.
Cô thích yên tĩnh, anh ưa náo nhiệt, bao năm như vậy rồi cô cũng đã phối hợp với anh làm rất nhiều việc mình không thích. Với cá tính của cô, ai có thể bắt ép được cô nửa phân chứ? Cô vì anh thực sự đã phá bỏ rất nhiều tiền lệ, đối với anh cũng tốt vượt ra ngoài dự liệu của bản thân rồi, anh còn có gì không hài lòng nữa?
Tuy cô cũng thường xuyên mặt nặng mày nhẹ, nhưng anh trai đối với Heo Con suốt ngày quát qua mắng lại, làm gì tốt được như cô đối với A Mặc? Ích kỷ tùy tiện có thể khó khăn như thế nào? Đàn ông quả nhiên sẽ tìm cớ nói đỡ cho đàn ông.
Đúng vào lúc Tề Nghiên La đang ngẩn ra, một người phụ nữ đột nhiên đi tới.
Tề Nghiên La cảnh giác đứng dậy, chỗ này không phải cứ muốn là có thể tùy tiện xông vào. Cô hơi nheo mắt đánh giá, người phụ nữ đó mặc một bộ đồ bình thường, tóc rất dài, không hề tạo kiểu, rất tự nhiên buông xõa sau lưng. Người cô ta mảnh khảnh, hai mắt có thần, vừa vào trong cửa liền cười với A La.
"Đã lâu không gặp rồi, A La."
Tề Nghiên La cuối cùng cũng nhận ra cô ta: "Là cô".
Đại đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ.
Lúc đầu Heo Con bái làm môn hạ của Cửu Thiên Huyền Nữ, A La thường xuyên đi lại chốn thiên đình, giao tình với Huyền Thiên Ngọc Nữ này khá tốt, đáng tiếc sau đó nảy sinh sự việc kia, thiên đình và địa phủ phân tách, hai người không còn quan hệ nữa.
Không ngờ rằng, sau sáu trăm năm Huyền Thiên Ngọc Nữ lại tìm đến chỗ của mình.
"Không biết Ngọc Nữ giá lâm, có gì cần làm?"
"Đại kiếp trời đất sắp đến, thần tộc đang từ từ hồi tỉnh để đối phó với ma tộc xuất thế. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn canh giữ bảo vệ cho sự an tĩnh của thần tộc, bây giờ xuống nhân gian sớm hơn chút, sắp xếp trước một số công việc.”
Tề Nghiên La tiếp nhận giáo huấn của việc phân tách năm đó, không dám xem nhẹ khinh suất, "Các người muốn thế nào?".
"Tôi đến là để nói chuyện hợp tác với cô." Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười: "Chúng tôi biết năm đó sự việc kia không liên quan đến cô, toàn bộ là một mình Diêm La làm. Đại kiếp sắp đến, chúng tôi hy vọng người chủ quản vận mệnh sống chết của nhân gian, là người thực sự gánh vác được trách nhiệm. Pháp lực của cô cũng cao cường như thế hơn nữa lại bình tĩnh, trầm ổn hơn, còn biết suy xét đến đại cục".
Tề Nghiên La mập mờ hiểu ra, cô nắm chặt bàn tay lại.
"A La, thực tế sáu trăm năm trước đã chứng minh, Diêm La không phải sự lựa chọn tốt vào vị trí vua của địa phủ. Trước tiên không nói đến thần giới, đơn giản chỉ nói về nhân gian, chính vì chuyện của anh ta mà phải chịu đại nạn ba mươi năm, người chết oan vô số. Tất cả những việc anh ta làm, chắc cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Đến bây giờ thiên địa luân hồi, đại kiếp lại đến, ma tộc rất nhiều kẻ đã xuất thế, chúng ta cần phải đoàn kết lại, đảm bảo thiên địa nhân gian an lành vượt qua."
Cô ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào A La: "Chúng tôi cho rằng, vua của địa phủ, vị trí quan trọng thế này, cô có thể đảm nhiệm tốt hơn anh trai cô".
Tề Nghiên La cũng nhìn thẳng đáp lại cô ta, khí thế nữ vương của cô tuyệt đối không kém hơn bất kỳ người nào của thần tộc: "Sau chiến tranh các người liền ẩn thế, không thèm lo nhân gian bệnh tật đói khổ, mấy trăm năm này xảy ra chuyện gì, các người thực sự biết sao? Dựa vào cái gì nói anh tôi không đảm nhiệm tốt công việc? Các người thì an nhàn tu dưỡng, cũng không nghĩ xem nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải anh tôi cùng chúng sai địa ngục lao tâm lao lực, nhân gian nào có được diện mạo như hôm nay, năng lượng trời đất làm sao có thể cân bằng, các người cũng đâu thể nhẹ nhàng nhập thế như vậy? Bây giờ lại đến khua tay múa chân, nói anh tôi không đủ sức đảm nhiệm vị trí?"
Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh, không thèm để ý cơn giận của Tề Nghiên La: "Nếu như sáu trăm năm trước anh ta không làm chuyện mù quáng, thì việc gì phải lao tâm khổ tứ như thế này? Thần tộc chúng ta thịnh vượng, nhân gian an lạc, địa phủ và thiên đình giống như một nhà, thế giới này sẽ càng thêm phồn hoa, lẽ nào cô có thể nói không phải?".
Tề Nghiên La mặt lạnh tanh, không nói gì. Huyền Thiên Ngọc Nữ lại tiếp: "Chúng tôi đến bây giờ vẫn không muốn đoạt quyền, chẳng qua chỉ muốn cô thay thế anh mình mà thôi, vương vị này không phải vẫn còn trong tay anh em các cô sao? Diêm La hồ đồ, có thể thì nên nghỉ ngơi một chút, cô vẫn luôn đứng phía sau anh ta, lẽ nào không hề cảm thấy vị trí này cô ngồi thích hợp hơn?".
Móng tay A La bấm loạn khiến lòng bàn tay phát đau, cô đương nhiên cũng có suy nghĩ, đích xác cô cảm thấy sáu trăm năm trước anh quá sai lầm, nhưng người đó là anh trai của cô, là người thân duy nhất của cô. Cứ coi như hai bên luôn có sự bất hòa cũng không nghĩa là những người ngoài này có thể tới ly gián họ.
"Cô nói rất đúng, về phương thức tiến hành trong một số công việc, tôi chính xác là không cùng quan điểm với anh trai tôi, tôi cũng thực sự không cho rằng năng lực của tôi kém hơn anh ấy. Nhưng tôi phải nói rõ với cô, tôi cam tâm tình nguyện đứng sau anh ấy! Nếu như có ai đó muốn gây bất lợi đối với anh ấy, bất luận xuất phát từ lý do gì, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua. Cô hãy chuyển lời đến thần tộc, đại kiếp trời đất, tất cả mọi người địa phủ chúng tôi đều rất quan tâm, chúng tôi cũng không hy vọng bi kịch lại xảy ra lần nữa. Muốn vượt qua đại nạn này, mọi người ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, cùng thương lượng đối sách. Nếu như buộc phải dùng tới những thủ đoạn khiến người ta không thể chấp nhận, sợ là các người cũng chẳng có được chỗ tốt đâu."
Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh lùng: "Rất tốt, cô đã lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với Diêm La. Nhưng tôi cũng phải nói rõ ràng với cô, một khi vua của địa phủ là Diêm La, việc hợp tác này ắt không có khả năng. Cô cũng biết sư phụ của tôi hận Diêm La nhiều như thế nào".
Cô ta đừng lại một chút, ngữ khí dịu xuống: "Cô nên cân nhắc thêm, nếu cô nhất quyết không tiếp nhận vương vị, chúng tôi chắc chắn không còn cách nào, buộc phải lựa chọn một người khác. Tôi cũng chẳng vui gì khi thấy chuyện như thế xảy ra. Tốt nhất trước khi sư phụ tôi xuất quan, các người quyết định sớm việc này đi, như thế sẽ tốt hơn cho tất cả. Cô nói xem có đúng không? Nếu không thì, thật sự phải đợi sư phụ tôi ra mặt, tôi cũng không biết hậu quả sẽ thế nào”.
Hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, ngấm ngầm ganh đua, Huyền Thiên Ngọc Nữ cuối cùng cười, nói: "Cô cân nhắc xong, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Đúng rồi, tôi thực sự không thích những thứ khoa học kỹ thuật công nghệ gì đó của nhân gian, những cái điện thoại hỗ trợ kết nối mạng, âm thanh và tần sóng thật khiến người ta khó chịu. Cô muốn tìm tôi, cứ dùng thuật chiêu gọi là được rồi. Bất luận thế nào, chúng ta năm đó cũng có qua lại một thời gian, tôi sẽ không làm hại đến cô". Cô ta nói xong, nghênh ngang rời đi.
Tề Nghiên La cuối cùng thả lỏng lòng bàn tay, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cô đương nhiên hiểu rõ ý của Huyền Thiên Ngọc Nữ, nếu như không phải cô thay thế, thì sẽ là người khác. Tóm lại, thần tộc nhất định phải đổi chủ của địa phủ.
Vậy Bắc m Vương vừa mới phá bỏ phong ấn ra ngoài, lẽ nào cũng có quan hệ tới chuyện này?
Tề Nghiên La không dám nghĩ nữa, Bắc m Vương và Nghiêm Lạc thù cũ khó giải, đến bây giờ Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nói những lời như thế xem ra sự việc đang phát triển phức tạp hơn rất nhiều so với dự liệu của bọn họ.
Chính vào lúc Tề Nghiên La còn hồ nghi do dự, trong cửa tiệm Waiting ở phía khác thành phố, có một người cũng đứng ngồi không yên, đó là Mạnh Mạn.
Bắc m Vương đến tìm cô nhưng sự việc này cô không dám tiết lộ cho người khác, lúc nào cũng bồn chồn bất an.
Vừa rồi Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ đến tăng cường phong ấn phía sau Waiting lên mức cao nhất, phong ấn ở cửa lớn cũng được củng cố lại. Phía sau Waiting có cửa thông xuống địa ngục. Bắc m Vương xuất thế thêm vào đó trong thời gian ngắn còn có tin tức của những ma thần khác muốn nhập thế vốn dĩ làm cái việc phòng ngừa ngăn chặn như thế này là rất bình thường, nhưng Mạnh Mạn lại có chút chột dạ, cô không biết bọn Boss có phải đã điều tra phát giác ra chuyện gì không.
Mạnh Mạn rót ình một cốc nước, ý trong cốc chỉ có hai chữ: Lựa chọn.
Mạnh Mạn có chút hoảng loạn, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, cô vô cùng hoang mang, ân tình và đạo nghĩa, thật sự có thể lựa chọn sao? Cứ coi như cô lựa chọn rồi, dựa vào bản lĩnh của mình, có thể làm được không?
Dưới bầu trời này còn có một người cũng đang chịu đựng những cảm xúc rối bời như vậy, đó là Chúc Tiểu Tiểu.
Đêm đã rất khuya nhưng Chúc Tiểu Tiểu ôm gối nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không cách nào bình ổn cảm xúc được. Cô đọc lại hai lượt từ đầu đến cuối câu chuyện. Tâm trạng lần này hoàn toàn không giống như lần trước, cô càng đọc mặt càng đỏ, từ những con chữ đơn giản kia, tưởng tượng lại tình cảm của mình và Boss lúc đầu.
Hình ảnh cưỡng hôn hiện lên trong đầu cô với N kiểu khác nhau, hóa ra mình trước đây lại to gan như vậy, mau lẹ dũng mãnh như vậy. Nghĩ đến biểu hiện của Boss khi đó nói với mình anh bị cưỡng hôn, Chúc Tiểu Tiểu không kìm được bịt miệng lén trên giường cười trộm.
Cô có cả một bụng thắc mắc, muốn tìm người để nói chuyện, nhưng Boss lại cấm cô liên lạc với A La. Bây giờ anh vẫn đang tức giận, cô thật sự không dám trái lời. Bản thân anh thì rất bận, không thể ở cùng cô. Hơn nữa có những chuyện nếu hỏi trực tiếp anh sẽ khó mở miệng, tuy đó không phải là mình bây giờ, nhưng đứng trước mặt anh nói vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Thế là Tiểu Tiểu cố nén lại, cho đên đêm khuya, cầm điện thoại trên tay, cuối cùng không kìm được đành gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc.
"Boss, đang bận sao?"
Một lát sau, bên kia trả lời: "ừ".
Hi hi, anh ấy trả lời rồi.
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi len lén cười, ngẫm nghĩ, lại gửi một tin nữa: "Vậy không tức giận nữa rồi phải không?".
Lần này trả lời rất nhanh: "Đang tức giận!".
Chúc Tiểu Tiểu làm mặt quỷ với cái điện thoại, đúng là đồ nhỏ mọn. Cô đã phản tỉnh rồi, sao anh còn giận chứ. Cứ theo tình hình thế này, cô mà đi gặp A La chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng cô thực sự muốn có người nói chuyện, cô cũng rất muốn... gặp anh.
Chuyện của Bắc m Vương kia, có phải là rất phiền phức không? Theo như những gì trong câu chuyện, Bắc m Vương với Boss là kẻ thù, vậy lần này ông ta xuất thế có phải sẽ gây bất lợi cho Boss không?
Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, cô tự trách mình không hiểu chuyện, trong lúc cam go này còn làm phiền Boss bởi những thứ linh tinh vớ vẩn, thật là không tốt. Thế nên cô quyết định không gửi tin nhắn nữa, ngày mai quay lại công ty rồi sẽ nói.
Nhưng qua một lúc không thấy điện thoại động tĩnh gì, đổi lại, chính Nghiêm Lạc mới là người hết kiên nhẫn. Lẽ nào anh nói vẫn đang tức giận thì Heo Con ngốc kia liền không để ý đến anh nữa? Anh ấn phím điện thoại, thoăn thoắt gửi đi hai chữ: "Heo ngốc".
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng tin nhắn, hưng phấn mở ra đọc rồi chu môi lên buồn bã. Đồ tồi, hiếm khi cô quan tâm một lần, anh đang bận rộn như vậy còn muốn ăn bớt chút thời gian quý báu để mắng cô. Chúc Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, đột nhiên nổi hứng đùa dai, cô ôm lấy gối, vui vẻ trả lời Nghiêm Lạc một tin: "Heo ngốc nhớ anh rồi, Boss".
Gửi đi xong, bên kia không trả lời, Chúc Tiểu Tiểu vùi mặt vào gối, không nhịn được cười ha ha, cô đùa cợt được Boss rồi, cảm thấy thật vui.
Một lát sau, chuông cửa vang lên, Chúc Tiểu Tiểu cầm điện thoại đi ra ngoài, hỏi: "Ai đó?".
Ngoài cửa một câu trả lời không rõ ý vang lên: "Là anh".
Nghe thấy lại là Boss. Chúc Tiểu Tiểu vội vàng nhòm qua mắt thần1 nhìn một cái, thật sự là Boss!
1 Mắt thần: Dụng cụ gắn trên cửa giúp người bên trong có thể quan sát hết thị trường bên ngoài mà không cần mở cửa.
Cô đỏ bừng mặt, dựa lưng vào cửa trấn tĩnh giây lát, Cô chỉ mới trêu đùa chút xíu, sao đã bị người ta đuổi đến tận cửa rồi?
Bên ngoài, Nghiêm Lạc thấp giọng nói: "Tiểu Tiểu, mở cửa!".
Tiểu Tiểu mặt nóng bừng như phát sốt, nhưng dù xấu hổ hơn nữa, cũng vẫn phải mở cửa cho Boss đại nhân.
Tay cô vừa duỗi ra định mở cửa, điện thoại lại vang lên, tin nhắn gửi đến, chữ trên màn hình là: Nghiêm Lạc.
Chúc Tiểu Tiểu thấy kỳ quái cách qua một tấm cửa còn gửi tin nhắn, anh đang chơi trò gì?
Cô mở ra đọc, trên tin nhắn viết: "Heo ngốc, mau ngủ đi”. Cảm giác này, giống như là Boss đang ở một nơi rất xa xôi trả lời tin nhắn vừa rồi của cô.
Lúc này Nghiêm Lạc ngoài cửa hình như không còn nhẫn nại được nữa, gõ cửa, lại gọi: "Tiểu Tiểu, mở cửa!".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn cánh cửa, lùi về phía sau một bước.
Đúng rồi, Boss từ trước đến nay không gọi cô là Tiểu Tiểu, anh vẫn luôn gọi cô là Heo Con.
Tiểu Tiểu nhanh chóng quay lại phòng cầm lấy Tiểu Phấn Hồng, sau đó thì chạy tới bên cửa, cô cẩn thận quan sát qua mắt thần, người kia lại gõ cửa, nói: "Mau mở cửa đi!". Trên mặt hình như có chút không nhẫn nại, giống như tính khí của trẻ con.
Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu, đây chính là thú biến hình, cô đã từng học về nó trong lớp đào tạo ở công ty.
Thú biến hình là một loại yêu thú IQ thấp, tính cách rất ỷ lại, bọn chúng có thể biến hóa thành bất cứ sinh vật nào đã gặp qua, sức tấn công rất mạnh. Nhưng thú biến hình có một đặc điểm là rất trẻ con, thông thường đều do thần tiên và quỷ quái nuôi như thú cưng kiêm dùng làm vũ khí. Thứ có hiệu lực tấn công bọn chúng là điện và lửa.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng chắc chắn hơn một chút, nói với "Nghiêm Lạc" bên ngoài cửa: "Thú biến hình, nếu như tao không mở cửa ày, chủ nhân của mày có phải sẽ mắng mày không?".
Kẻ có hình dáng của Nghiêm Lạc ở ngoài cửa kia nghe thấy lời này, quả nhiên mặt mày biến sắc. Chúc Tiểu Tiểu càng chắc chắn đây chính là thú biến hình.
Phòng của Chúc Tiểu Tiểu có kết giới bảo vệ, cô cũng tự thấy có thể đối phó được với con quái thú. Nhưng cô không biết chủ nhân của nó là ai, cô không ngốc, con quái này chẳng qua chỉ để lừa cô mở cửa, lơ là cảnh giác. Phía sau nó nhất định còn có người khác.
Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Nghiêm Lạc, bây giờ tình huống như thế này, mặc kệ Boss bận hay không, cô phải báo cáo một tiếng, tránh đến lúc Boss biết lại tức giận nói cô ngốc. Cứ coi như bây giờ anh không thể đến được, chắc cũng có thể sắp xếp người tới chi viện cho cô.
Nhưng lúc này Chúc Tiểu Tiểu lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, một người đàn ông ở bên kia đang gằn giọng quát: "Không phải dùng dằng, phá phong ấn bảo vệ chỗ này, xông vào trong ngay, muốn sống không!".
Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, một tay ấn phím điện thoại, một tay giữ Tiểu Phấn Hồng đối diện với cửa. Nhưng thú biến hình ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng thở gấp gáp, người đàn ông kia cũng không lên tiếng nữa. Chúc Tiểu Tiểu không hiểu chuyện gì, lặng lẽ nép vào sau cửa nhòm qua mắt thần, chỉ thấy có ba bóng người đang vội vã lùi ra xa rồi nhanh chóng mất hút.
Tiểu Tiểu không thể lý giải nổi, cô cúi đầu nhìn vào diện thoại, không biết đã gọi được hay chưa, vừa quay người, đột nhiên phát hiện sau lưng có một người con gái tóc dài đang đứng.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình kêu thất thanh. Sau lưng người con gái kia tỏa hào quang, từ phía Tiểu Tiểu nhìn lại thì ngược sáng, chỉ thấy cả cơ thể cô ta giống như một bóng đen, cô ta xuất hiện không chút tiếng động, thật là đáng sợ. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng lùi sát vào tường, giơ Tiểu Phấn Hồng lên quát: "Cô là ai?".
"Tiểu sư muội, đừng sợ. Ta chỉ là muốn đến thăm muội, vừa hay đụng phải yêu thú đang tìm muội gây phiền phức, ta đuổi bọn chúng đi rồi, ta sẽ không làm muội bị thương."
Chúc Tiểu Tiểu nào có biết được cái gì mà sư muội với không sư muội, cô cảnh giác cao độ, lại hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?".
"Ta là đại đệ tử đích truyền của chiến thần thiên đình Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ."
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, làm sao mà lại xuất hiện một nhân vật trong câu chuyện kia thế này.
Huyền Thiên Ngọc Nữ thấy biểu cảm của cô thì hiểu ngay, gật gật đầu: "Xem ra muội chẳng hề biết gì cả, rất tốt, như thế nói chuyện sẽ dễ dàng hơn".
Chúc Tiểu Tiểu không lơ là cảnh giác, đầu kiếm của Tiểu Phấn Hồng vẫn cứ chỉ vào cô ta, "Nói chuyện gì? Cô không gõ cửa đã vào rồi, chẳng biết phép lịch sự".
Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩn ra, sao lại nói đến chuyện nàychứ?
"Cô và những người ngoài cửa vừa rồi không phải một hội sao?"
"Đương nhiên." Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩng đầu: “Huyền Thiên phái chúng ta là tộc chiến đấu của thiên đình, há lại cùng hội với đám yêu thú đẳng cấp thấp thế kia, bọn chúng thấy chúng ta chỉ biết cụp đuôi chạy xa. Khi muội mới bắt đầu học võ tu hành, sư phụ đã từng bắt mấy con như vậy về luyện tập cùng muội".
"Cô nói sai rồi, tôi chưa từng tu hành gì cả, những thứ đó không có quan hệ gì tới tôi." Đối với ký ức của cô ta năm đó, Chúc Tiểu Tiểu không biết vì sao trong lòng lại có chút không thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...