Tề Nghiên La và Nghiêm Lạc cũng cất tiếng cười, không khí căng thăng vốn đã bị một câu nói "bênh vực kẻ yếu" của Chúc Tiểu Tiểu khuấy động lên rồi. Nghiêm Lạc xoa xoa đầu cô, Heo Con này, quả nhiên trong lòng chỉ muốn bảo vệ anh. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất khó hiểu, chẳng phải đang đấu khẩu sao, bọn họ cười cái gì?
Tất Mặc Kỳ lại tiếp tục trêu cô: "Heo Con, sao cô lại có thể thay boss của mình mời người như thế nhỉ?".
Chúc Tiểu Tiểu cứng họng, cô quyết định sẽ ghét Tất Mặc Kỳ này hơn nữa, mà cũng thật khó hiểu, anh ta dựa vào cái gì lại dám gọi cô là Heo Con. Đúng lúc đó, Nghiêm Lạc đã giải vây giúp cô: "Heo Con, A Mặc chỉ đùa thôi, còn nữa, tiệm này là của cậu ấy, cậu ấy mời, em còn muốn ăn gì không, thoải mái chọn đi".
Chúc Tiểu Tiểu mắt sáng lên, thoải mái chọn, vậy cô thực sự không thể khách sáo rồi, nhưng mà bụng đã gần no, Chúc Tiểu Tiểu khó xử, nghĩ ngợi giây lát, hỏi: "Có thế gói mang về không?”.
Lời này vừa nói ra, Bát Bát nhanh chóng ôm một miếng điểm tâm nhỏ từ góc bàn nhảy lên biểu thị muốn cái này. Tất Mặc Kỳ vỗ vỗ trán, Tề Nghiên La che miệng cười, Nghiêm Lạc không nhịn được cười phá lên, Heo Con nhà anh luôn có thể khiến anh vui vẻ.
Cuối cùng, Chúc Tiểu Tiểu thực sự đã gói hai hộp điểm tâm mang về, còn giúp Nghiêm Lạc cầm theo một chai rượu đắt nhất.
Bốn người bọn họ chia tay nhau ở trước cửa "Địa Phủ", lúc tạm biệt, A La kéo Chúc Tiểu Tiểu nói: "Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều vào, đừng có sợ, có ngày cậu sẽ trở thành một hàng ma sư rất quan trọng".
Chúc Tiểu Tiếu vui vẻ gật đầu, điều khiến cô khó kiềm chế nhất chính là được người ta khen ngợi, trong lòng vui mừng hớn hở.
Ở bên kia, Tất Mặc Kỳ cũng nói với Nghiêm Lạc: "Tôi không có ý kiến gì khác, chỉ muốn thể hiện rõ thái độ một chút. Bất luận xảy ra chuyện gì, anh biết đấy, tôi nhất định sẽ đứng về phía A La".
Nghiêm Lạc nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh cười rất vui vẻ, nói với Tất Mặc Kỳ: "Cậu vì A La nguyện ý phản bội Bắc m Vương, còn tôi vì Heo Con, cam tâm làm trái quy tắc của thần giới. Tôi không mong chờ cậu có thế giúp tôi khuyên A La, nhưng cũng không hy vọng một ngày nào đó chúng ta phải đối đầu với nhau".
Đối với cơn sóng gió ngầm, nổi lên trong bữa cơm này, Chúc Tiểu Tiểu không hề hay biết, Tề Nghiên La cổ vũ cô khiến cô rất vui vẻ. Còn những lời nói không được tỉ mỉ của Boss kia đã bị cô gạt ra khỏi đầu. Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn suy tính, phải nói thế nào để thuyết phục Boss cho cô cơ hội ra ngoài làm nhiệm vụ đây? Cô sẽ không tính khí trẻ con nữa, phải nói chuyện nghiêm túc với Boss.
Kết quả, điều kiện của Nghiêm Lạc là cô phải quay về giúp anh thu dọn phòng làm việc.
Bước vào phòng của Boss, Chúc Tiểu Tiểu sững sờ. Bàn làm việc cỡ lớn đổ vật trên mặt đất, những chiếc tủ, sofa cái nào cái nấy đều xộc xệch xiêu vẹo không còn nguyên trạng. Mặt đất toàn là văn kiện cùng giấy tờ hỗn độn, càng chưa kể tới một đống linh tinh láo nháo nào là bút, chặn giấy, đồ trang trí..., trông giống như một trận cuồng phong vừa quét qua, hoặc là mới bị tấn công vậy.
Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên thảm chiến đấu với đống giấy tờ hỗn độn. Rất nhiều văn kiện đã rơi ra khỏi kẹp, cô phải căn cứ vào mã số, chỉnh lý lại từng trang rồi nhét vào trong kẹp, rất phiền phức.
Cô bĩu môi, càng làm càng không vui, không nhẫn nại được hỏi: "Boss, anh cố tình chỉnh em, rõ ràng là tự anh làm loạn, lại bảo em giải quyết. Hơn nữa, dưới lầu còn có đoàn thư ký của anh cơ mà". Ông chủ này thật là kỳ quái, thư ký, trợ lý lại không ở cùng một tầng với anh, cũng không biết anh làm việc như thế nào.
Nghiêm Lạc nhìn cô ngồi trong văn phòng của mình, đơn thuần là giúp mình dọn dẹp, cảm thấy rất vui, anh đi đến, mang một chút điểm tâm cho cô ăn: "Vất vả rồi!".
Chúc Tiểu Tiểu hai tay lấm lem, thế là chẳng chút khách khí cắn một miếng bánh ngọt thật lớn trong tay anh, khiến anh phải bật cười. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng không có chút xíu nào ý định giúp cô.
"Tối hôm nay em thu dọn xong phòng làm việc cho anh, ngày mai anh sẽ nói với Ray đồng ý để em ra ngoài làm nhiệm vụ nhé." Chúc Tiểu Tiểu còn nhớ Ray nói với Hồ Dương ngày mai sẽ trả lời.
"Được. Nhưng em cũng phải đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Mỗi khi có nhiệm vụ và các vụ án ở bên ngoài, chỉ anh đích thân sắp xếp em mới được đi làm", Nghiêm Lạc nói rất nghiêm túc: ''Bất luận ai tới tìm em làm gì, bao gồm cả A La, em cũng không được đồng ý bừa bãi, bắt buộc phải nghe lời anh".
Chúc Tiểu Tiểu không hiểu: "Giúp A La cũng không được sao?".
"Đúng, bao gồm cả A La."
A La luôn mong đợi cô có thể trở thành chìa khóa để giải cứu thế giới. Còn anh lại chỉ hy vọng cô có thể luôn ở bên cạnh anh, cười với anh.
Tề Nghiên La mà hai người bọn họ nói, lúc này đang ngẩn ra nhìn một đoạn văn bản trong máy tính, cô xem một lúc, cuối cùng đem nó làm tập tin đính kèm, soạn thư, người nhận là Chúc Tiểu Tiểu, sau đó nhấn nút gửi đi.
Ngày hôm sau Chúc Tiểu Tiểu bận quay cuồng, không để ý có thư. Vừa sáng sớm cô đến công ty liền chạy đi tìm Ray. Sau khi xác nhận Boss đã chính thức thông báo với Ray đồng ý ình đi nằm vùng, cô vô cùng vui mừng, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Tổ dự án rất nhanh chóng bố trí đội hình. Tư Mã Cần lệnh cho hai tổ 27, 28, thêm vào đó là Tiết Phi Hà thiết lập đội yểm trợ cho Chúc Tiểu Tiểu trong quá trình nằm vùng. Công việc giám sát hỗ trợ tại công ty do Chu Duệ chỉ huy ba người cùng phối hợp. Ray phụ trách chung, sẽ tham gia bất cứ lúc nào.
Cả buối sáng, tổ dự án bọn họ họp phân công, điều chỉnh công việc, buổi chiều Hồ Dương phía bên cảnh sát đưa người đến, hai bên phối hợp bàn bạc bố trí cụ thể. Nghiêm Lạc còn đích thân đến xác nhận kế hoạch của bọn họ, khiến mọi người đều cảm thấy rất áp lực.
Chúc Tiểu Tiểu nhận được các thiết bị hành động từ phía kho trang bị, một chiếc kính lớn kiểu học sinh, thực tế trên kính đó có gắn một camera giám sát siêu nhỏ, mắt kính cũng được thông qua xử lý đặc biệt, có thế nhìn thấy bóng sáng của ác linh; thiết bị liên lạc ẩn; dây trói hồn làm thành vòng đeo tay màu đỏ; ba chiếc quần bò thiết kế đặc biệt trong túi có thể đựng vũ khí; thậm chí đến áo ngủ cũng được trang bị rất nhiều túi.
Chúc Tiểu Tiểu buộc túm tóc lại phía sau, đeo kính lên, đổi trang phục, Tư Mã Cần cười lớn: "Như thế này giả làm học sinh trung học cũng được". Nghiêm Lạc nhìn thấy cô lại cau mày, khiến cô cứ thấp thỏm mãi, sợ là Boss hối hận không ình đi nữa.
Nhưng Nghiêm Lạc đã không đổi ý, chỉ nói cô chuẩn bị xong thì lên phòng làm việc tầng trên tìm anh, anh cũng có vài thứ muốn đưa cho cô.
Chúc Tiểu Tiểu hoàn tất công việc, chạy lên văn phòng của Nghiêm Lạc ở tầng ba mươi tám: "Boss, Smile nói em không thiếu thứ gì cả, đã kiểm đủ rồi, vừa nãy ở bên dưới em còn thử dùng hết một lượt, đều không có vấn đề gì".
"Đó là những trang bị quy định thông thường cúa công ty, anh cho em là hai thứ khác."
Nghiêm Lạc nói rồi, mở một chiếc hộp gấm ở trên bàn làm việc của anh ra, bên trong là một chuỗi hạt, kết lại từ những viên giống như thủy tinh hình tròn màu tím nhạt, màu tím giống như là từ giữa viên thủy tinh tỏa ra, quả thực rất đẹp.
Nghiêm Lạc đứng dậy, đeo chuỗi hạt lên cổ cho Tiểu Tiểu: "Đây là những viên đá mang linh lực, nó có thể giúp em chống đỡ sự tấn công của yêu ma quỷ quái bình thường, em đeo vào, không được tháo ra".
"Woa! Lợi hại thật!" Chúc Tiểu Tiểu vuốt ve chuỗi hạt, thốt lên kinh ngạc. Giống thủy tinh như vậy, nhìn cũng không quá đặc biệt, nhưng hóa ra lại là bảo vật. "Tức là ác linh sẽ không thể nào chạm vào người em phải không?"
"Đúng, nhưng vẫn còn một thứ?"
Chúc Tiểu Tiểu nghe thế, phút chốc cảm thấy bản lĩnh của mình vừa tăng thêm ba phần, trong lòng vô cùng vui vẻ.
"Còn có thứ gì?"
"Là bùa chú." Nghiêm Lạc ấn cô ngồi xuống sofa, cầm tay phải của cô: "Anh sẽ đem ấn phù1 ấn lên lòng bàn tay em, chỉ cần niệm câu chú, vận động ý niệm, ấn phù trong lòng bàn tay em sẽ phát huy tác dụng".
1Ấn phù: Ấn bùa.
Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại lần đầu tiên thấy Thư Đồng đánh ác linh kia, trên tay cô ấy rõ ràng không có thứ gì, nhưng đánh lên trán của ác linh, lại xuất hiện bùa màu đỏ. "Có phải là thứ giống như trên tay bọn Thư Đồng không?"
"Trên tay của bọn họ là ấn phù do Smile cấp, gọi là chú ngăn ma, trong số các hàng ma sư cấp một cũng chỉ có sáu người có tư cách như vậy."
"Nhưng em đâu có phải là hàng ma sư cấp một,cũng có thể sao?"
"Em dùng loại chú này thực sự hơi quá sức, nhưng loại chú này vào thời khắc nguy cấp có thể cứu mạng, nó có thể hủy diệt được hồn phách của ma quỷ, là 'cưỡng chú'. Cho em rồi, em phải cẩn thận sử dụng."
Chúc Tiểu Tiểu hoang mang: "Vậy, vậy em không cần chú này, em dùng loại bình thường là được rồi".
"Không có loại cưỡng chú này hộ thân, anh sẽ không để em ra ngoài làm nhiệm vụ." Ngữ khí của anh vô cùng kiên định, dùng hai lòng bàn tay mình bao lấy bàn tay phải của cô. Chúc Tiểu Tiểu biết chuyện này không thể thương lượng, lầm bầm một câu: "Làm gì có ai tặng đồ mà lại ngang ngược như thế".
"Heo Con."
Anh gọi cô, khi thấy ánh mắt cô ngước lên nhìn mình, anh nói: "Anh không chấp nhận bị cự tuyệt".
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp hiểu hết về lời nói này, thì bàn tay phải đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng bao quanh, sau đó một lực cực mạnh đánh vào trong lòng bàn tay phải của cô. Cô kêu “á” lên một tiếng thảm thiết, bừng tỉnh muốn rụt tay lại, cơ thể cũng co rúm, nhưng hai bàn tay của Nghiêm Lạc giống như đã gắn chặt vào tay cô vậy, làm thế nào cũng không rút ra được.
Nghiêm Lạc lúc này mới nói: "Sẽ đau một chút, em cố chịu".
Cơn đau đến đột ngột, hơn nữa không phải là đau một chút, mà là rất đau!
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy cả lòng bàn tay giống như bị lửa thiêu, cô lớn như thế này rồi nhưng chưa từng thấy cơn đau nào kịch liệt đến như vậy. Xương thịt của lòng bàn tay gần như bị chọc thấu, đau tới mức cả người không kìm được phải lùi ra phía sau, cuối cùng dựa sát vào góc sofa, nhưng bàn tay thì vẫn cứ bị giữ chặt trong lòng bàn tay Nghiêm Lạc. Cô không thể khống chế lớn tiếng khóc lên, tay trái dùng lực kéo tay anh ra, chân đạp vào ghế sofa. Nhưng như thế đương nhiên cũng chẳng tác dụng gì, bàn tay của Nghiêm Lạc và cô vẫn dính chặt lấy nhau, không chút suy suyển. Cô đau đến mức cánh tay co giật, đầu cũng cảm thấy muốn nổ tung.
Có lẽ chỉ trong thời gian một hai phút, nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu rất lâu, cuối cùng anh cũng thả cô ra. Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy lòng bàn tay, co rúm lại trong góc sofa khóc. Đợi khi khôi phục lại bình thường, xác định không còn đau nữa, cô mới cẩn thận nhìn nhìn. Trong lòng bàn tay đến một vết đỏ cũng không có, so sánh với lòng bàn tay bình thường hoàn toàn chẳng có gì khác biệt.
Nghiên Lạc không biết lấy từ đâu ra một hộp kem vị rượu rum mà Chúc Tiểu Tiểu thích ăn nhất, điều này khiến cô được an ủi không ít, ôm hộp kem, nhét kem vào trong miệng, lúc này cảm giác đau đớn đã hoàn toàn không còn nữa. Nghiêm Lạc nhìn cô vừa ăn vừa nước mắt tùm lum, ánh lệ vẫn còn đọng nơi khóe mắt, lại rút khăn giấy ra lau giúp cô.
Chúc Tiểu Tiểu ấm ức: "Chỗ đó sau này sẽ không còn đau nữa chứ?". Trước khi làm sao chẳng nói là sẽ đau như vậy, nếu không cô chắc chắn không đồng ý nhận ân.
"Sẽ không đau nữa." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay gạt mấy sợi tóc rủ xuống trước trán cô ra.
Chúc Tiểu Tiểu ngậm kem, đột nhiên cảm thấy Boss đang ở rất gần. Cô cũng không biết vì sao mà tim mình lại đập rộn lên, nhớ tới cái ôm ở vườn hoa bên đường kia, còn nhớ cả ánh mắt của A La khi đó.
Bàn tay Nghiêm Lạc đang vỗ lên má cô, véo véo khuôn mặt tròn tròn của cô. Chúc Tiểu Tiểu bị ánh mắt của A La trong đầu óc áp bức, bừng tỉnh, co rúm lại một bên, lẩn tránh.
Nghiêm Lạc cau mày lại, mặt lạnh tanh, rất không vui.
Chúc Tiểu Tiểu lắp bắp: "Cái đó, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này, sau này...".
Tay của Nghiêm Lạc vẫn còn treo giữa không trung, sắc mặt xám xịt dọa người, anh thu tay về, gằn giọng nói: "Bất thân? Sau này?".
Chúc Tiểu Tiểu bị dáng vẻ hung dữ của anh dọa cho không dám nói nữa, không để cô kịp nghĩ ra cách nào cứu vãn, Boss đại nhân đã mặt lạnh quay người rời đi, nhiệt độ xung quanh trong chốc lát giảm xuống.
Chúc Tiểu Tiểu thẫn thờ, ý thức được Boss lần này chắc là đang tức giận. Cô cảm thấy bất an, kem cũng không dám ăn nữa, đặt lên trên bàn, ngồi ngay ngắn nghiêm túc, trong đầu ra sức chửi rủa con heo ngốc là mình. Cô với Boss quan hệ rất tốt, tâm không tạp niệm, sạch sẽ trong sáng, không có tính toán gì. Boss yêu A La sâu sắc, còn đối với cô thì yêu thương như em gái, cô nói với người ta cái gì mà thụ thụ bất thân chứ, bệnh thần kinh rồi, thật là đồ heo ngốc.
Lần này hay rồi, làm Boss tức giận bỏ đi rồi, nếu như anh ấy cho rằng mình có suy nghĩ không an phận gì với anh ấy, mới đi tính toán cái gì mà thân, cái gì mà sau này, nếu đúng thế thật thì phải làm sao đây?
Chúc Tiểu Tiểu đợi rất lâu cũng không thấy Nghiêm Lạc quay lại, cô thực sự ngồi không yên, đi tìm cả một lượt tầng ba mươi tám, chẳng chỗ nào có Boss?
Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu ủ rũ quay lại tầng ba mươi tư, càng nghĩ càng buồn rầu. Boss thực là nhỏ mọn, chạm vào cái đã tức giận rồi. Vậy cô "thụ thụ tương thân", không nói "sau này" nữa, nhưng vậy không được sao?
Khi cô quay lại vị trí làm việc, Tiết Phi Hà mang đến một túi du lịch: "Đây là trang bị của cô, Tư Mã nói sáng sớm ngày mai đến trường học đăng ký, bảo cô hôm nay về nhà sớm chuẩn bị hành lý. Đây là tư liệu và bản đồ của trường học, tối nay cô phải làm bài tập".
Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy, xác nhận lại trình tự làm việc của ngày mai cùng cô ấy một lượt. Tiết Phi Hà trong nhiệm vụ này đóng vai chị gái của cô, ngày mai đưa cô đến trường học, cũng tiện thể vào trong ký túc xá trinh thám một chút. Tất cả đã xác nhận xong xuôi, Chúc Tiểu Tiểu buồn buồn trở về nhà.
Buổi tối, tư liệu chất đống, Chúc Tiểu Tiểu ôm gối lăn trên giường, trong lòng chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bất an, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc "Boss, anh đừng tức giận nữa".
Một lát sau thực sự có một tin nhắn trả lời, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng mở ra đọc, một chữ: "Ừ".
Cái gì vậy, cô đổ người xuống giường nhìn vào chữ "ừ" kia một hồi lâu, ý là gì? Cô lại gửi đi một tin nhắn: "Ngày mai em phải đến trường học rồi".
Thời gian trả lời tin nhắn lần này lâu hơn một chút, vẫn là một chữ: "Ừ".
Chúc Tiểu Tiểu chẳng biết làm sao, rất không hài lòng đối với câu trả lời miễn cưỡng lấy lệ của Boss đại nhân. Cô nghĩ mình cây ngay không sợ chết đứng, nhất định phải nói rõ ràng. Tiểu Tiểu mau lẹ gửi một đoạn tin nhắn nữa: "Boss, đừng tức giận nữa, em tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận với anh".
Tin nhắn gửi đi rồi, lần này không nhận được hồi âm. Chúc Tiểu Tiểu không biết người nhận được tin nhắn nghĩ như thế nào, dù gì cô cảm thấy nói rõ ràng xong tâm trạng rất thoải mái, cô với Boss lại có thể lòng không vướng víu, quan hệ tốt như trước đây.
Nhưng mà vì sao cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ. Mặc kệ thôi, mặc kệ thôi, đi ngủ!
Tối nay, điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu đặt ở bên cạnh gối, rất lâu sau đó điện thoại của cô nhận được một tin nhắn nhưng cô đã ngủ mất rồi. Tin nhắn kia viết là: "Heo ngốc, mau ngủ đi".
Chúc Tiểu Tiểu đang ngủ, cô cảm thấy rất thơm, còn có một giấc mơ. Trong mơ cô gối đầu lên đùi một người ngủ, tay người đó rất dịu dàng xoa xoa đầu cô, cô cảm thấy rất thoải mái, ngủ vừa ngon vừa say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...