CHƯƠNG 20
Những chuyện liên quan đến thi thể kia, Cao Lôi nói đó không thuộc trách nhiệm của bọn họ, phải giao lại cho phía cảnh sát. Anh cùng một đồng nghiệp khác đợi xe cảnh sát đến, bảo bốn người bọn Chúc Tiểu Tiểu quay về nghỉ ngơi trước.
Cách địa điểm thi không xa có hai chiếc xe SUV dừng ở đó. Đại Hưởng cầm hộp cứu thương, xử lý sạch vết thương của Thạch Đầu trước. Chu Duệ nói đã thông báo với bác sĩ của công ty, bảo Đại Hưởng đưa Thạch Đầu về trị thương. Tiết Phi Hà và Chúc Tiểu Tiểu cũng lên xe cùng về công ty.
Chiếc xe đi được nửa đường, Đại Hưởng lái xe nhận điện thoại. "Vâng, vâng", anh đáp mấy tiếng, sau đó đưa xe tấp vào vệ đường, quay đầu nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cô xuống xe".
Chúc Tiểu Tiểu đang nói chuyện rất vui vẻ với Tiết Phi Hà. Hóa ra người ta bắt ác linh ở những chỗ có diện tích rộng như thế này là phải bày bùa trận ở bốn góc xung quanh, ép toàn bộ các ác linh ở trong phòng lại, chẳng trách mà xử lý nhanh như vậy. Chúc Tiểu Tiểu vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Đại Hưởng bảo mình xuống xe.
“Tại sao chứ?", Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất kỳ quái, còn chưa đến nơi mà.
"Boss chỉ bảo cô xuống xe, không nói vì sao cả." Thực ra vừa rồi Đại Hưởng cũng muốn hỏi Boss vì sao, nhưng anh không có gan này.
"Ồ." Đã lôi Boss ra rồi, Chúc Tiểu Tiểu biết có hỏi cũng vô dụng, nói tạm biệt với mọi người rồi xuống xe.
Cô ôm ba lô của mình đứng ớ bên đường, nhìn dòng xe tấp nập, trong lòng lại chẳng ảnh hưởng chút nào. Cô đang nghĩ có cần phải gọi điện thoại cho Boss không, xem xem có phải là anh lại ra chỉ thị gì không. Kết quả một chiếc xe BMW không thể quen thuộc hơn đã lái đến đỗ trước mặt cô.
Cừa xe mở ra, một chú chuột béo đang ngồi cạnh ghế lái nhảy lên kêu chít chít
"Bát Bát!", Chúc Tiểu Tiểu phấn chấn ngồi vào xe, bế Bát Bát lên hôn lấy hôn để. Cô đi thi, để Bát Bát ở trong công ty, không ngờ rằng Boss đại nhân lại đưa nó đến cho cô.
Nghiêm Lạc khởi động, lái vút chiếc xe vào trong bóng đêm. Tâm trạng hưng phấn của Chúc Tiểu Tiểu chẳng thể nào che giấu được.
"Boss, em qua cửa rồi đó, bây giờ em là hàng ma sư có đẳng cấp rồi! Khi nào thì phát giấy chứng nhận cho em."
"Không có giấy chứng nhận."
"Sao lại không có?", ngữ khí của Chúc Tiểu Tiểu giống như là Boss đại nhân vừa làm chuyện xấu vậy.
"Kết quả sát hạch phân cấp này là nhận xét của công ty, chỉ lưu lại trên hệ thống nội bộ, cấp giấy chứng nhận thì có tác dụng gì?"
"Đương nhiên có tác dụng, như vậy có thể làm tăng thêm cảm giác vinh dự và lòng tự tin của hàng ma sư, nâng cao tinh thần chiến đấu."
"Anh thấy rằng trong vô số hàng ma sư như thế chỉ có đúng một người là cần đến giấy chứng nhận để tăng thêm cảm giác vinh dự và lòng tự tin, nâng cao tinh thần chiến đấu mà thôi."
"Là ai?"
Nghiêm Lạc nửa cười nửa không, nhìn Chúc Tiểu Tiểu một cái. Chúc Tiểu Tiểu hiểu ra, bĩu bĩu môi: "Boss, anh lại chế nhạo nhân viên".
"Lòng tự tôn lại bị tổn thương rồi?", giọng điệu có phần dung túng.
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Nghiêm Lạc không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu cô.
Chúc Tiểu Tiểu không dám phản kháng, chỉ đành cầm Bát Bát lên, cũng xoa xoa đầu nó, đặc biệt là lọn lông nhỏ kia, nhìn là muốn xoa rồi. Bát Bát kêu chít chít, nghiêm trọng phản đối việc nó bị mang ra dùng để trút giận. Bộ dạng như vậy của nó lại khiến Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ: "Nghe không hiểu, nghe không hiểu, tao xoa tao xoa!".
"Ấu trĩ", anh nói với ngữ khí cười đùa, thêm vào đó là khóe miệng đang cong lên, tao nhã lịch sự. Thật là mỹ nam chất lượng cao! Nghiêm Lạc lúc này khiến Chúc Tiểu Tiểu có chút rối bời, nếu như Boss nhà cô lúc nào cũng như thế này, thì sẽ khiến phụ nữ ai cũng phải xiêu lòng mất.
Chúc Tiểu Tiểu nghĩ là làm, cô gọi điện thoại cho Tề Nghiên La: "A La, A La, mình nói với cậu này. mình đã thi đỗ bài sát hạch trình độ của công ty rồi, bây giờ mình đã là hàng ma sư có đẳng cấp rồi. Ha ha, mình biết là mình rất lợi hại. A La, đến chúc mừng mình một chút có được không? Đến đi đến đi... làm gì, Boss chẳng có liên quan gì mà, mọi người đều quen biết nhau như vậy..
Tề Nghiên La ở đầu dây điện thoại bên kia từ chối, không thể ra ngoài gặp mặt bọn họ, trái lại còn bảo lần sau chỉ hẹn riêng Tiểu Tiểu. Như thế này khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất thất bại, cô len lén quan sát biểu hiện của Nghiêm Lạc, không thể nhìn ra được anh có cảm xúc gì.
Chúc Tiểu Tiểu hắng hắng giọng, không nhịn được hỏi: "Boss, lần trước anh nói anh và bạn gái mình chia cách rồi, nhưng lại nói sắp có bạn gái, có phải là chuẩn bị cùng cô ấy gương vỡ lại lành không?".
Nghiêm Lạc nhất thời chẳng biết trả lời thế nào, gương vỡ lại lành?
Đã qua lâu như vậy rổi, tháng năm biến đổi, người vật cũng không như xưa. Nếu anh may mắn lại có được tình yêu, người Nghiêm Lạc nhớ đến đã là người hoàn toàn khác, như vậy có thể gọi là gương vỡ lại lành không?
Chúc Tiểu Tiểu chăm chú nhìn anh, thứ biểu cảm ưu thương nhàn nhạt, chan chứa tình kia, trong chốc lát đã đâm vào trái tim cô, Boss thật sự rất yêu A La!
"Boss, anh nhất định rất thích cô ấy." Thật ngưỡng mộ, nếu như có một người đàn ông cũng yêu mình sâu đậm như vậy thì tốt biết bao.
Nghiêm Lạc nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
Trong ánh mắt kia có thứ gì đó khiến trái tim Chúc Tiểu Tiểu thảng thốt, cô thật lòng an ủi: "Boss, anh tốt như vậy. A... Ý em là, cô gái mà anh thích chắc chắn sẽ lại tiếp tục thích anh".
Nghiêm Lạc nhíu mày: ''Anh cảm thấy, cái đầu ngốc nghếch của em lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi thì phải".
"Đâu có đâu. Em cũng hiểu rồi.” Chúc Tiểu Tiểu tay sai bắt đầu nịnh bợ: "Boss, anh thực sự rất tốt, chỉ có điều luôn thích nghiêm mặt, không biết quan tâm, lời nói cũng không dễ nghe, ừm, có lúc còn không thích nói chuyện, tương đối buồn tẻ... Còn nữa, khi huấn luyện cũng cực kỳ nhẫn tâm, thích dọa người khác, có lúc rất âm mưu… Ừm, thực ra ngoài những tật nhỏ này, anh thật sự rất tốt".
“…”
Sắc mặt Boss không bình thường cho lắm, Chúc Tiếu Tiểu cẩn trọng, lẽ nào anh không thích người khác khen mình?
Chuyện này phải làm thế nào? Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu rất buồn phiền. Tính khí của Boss kỳ quái, tính khí của A La cũng không tốt, cô phải giúp thế nào, mới có thể khiến cho bọn họ lại quay lại với nhau đây?
Những ngày tiếp sau đó, Chúc Tiểu Tiểu dồn hết sức lực để thúc đẩy sự phát triển tình cảm của Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La.
Cô thường xuyên nói tốt cho người này ở trước mặt người kia, lại nghĩ cách hẹn hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện. Nhưng kết quả đều là không vui mà tan, thê thảm hơn, Chúc Tiểu Tiểu lại biến thành đối tượng tranh giành của hai người bọn họ, giống như nếu cô không đi cùng ai thì sẽ có lỗi với người đó. Ầm ĩ lên mấy lần, Chúc Tiếu Tiểu không dám hẹn bọn họ nữa, người tốt không dễ làm, làm bà mối lại càng khó.
Chúc Tiểu Tiểu nhàn rỗi quản chuyện tình cảm của người khác, chuyện tình cảm của mình thì lại bỏ xó. Cô lúc mới đầu không có dũng khí để gọi điện thoại cho u Dương Tĩnh, sau đó cuộc sống bị công việc và Boss lấp đầy, cũng chẳng còn không gian để nhớ nhung đến học trưởng. Sau này thỉnh thoảng nhớ lại, cô lại trách mình vô dụng, nên học theo dũng khí của A La xông lên mới đúng. Nhưng mà, đây cùng chỉ là suy nghĩ, cô hoãn qua hoãn lại, cuối cùng cũng không hẹn gặp u Dưong Tĩnh lần nào.
Sau những ngày Chúc Tiểu Tiểu bị vây trong cái gọi là “tình", vụ án tìm được thi thể của cô gái ở khu thương mại bỏ hoang kia cũng có một chút tiến triển. Cuối cùng án mạng này lại được chuyển về Công ty Nhã Mã.
Sự việc bắt đầu bởi một loạt những vụ tự sát kỳ lạ của nữ sinh thuộc một trường đại học ngoại ô. Trường đại học này cách khu thương mại bỏ hoang kia chỉ 3,5 km. Tổ trưởng Hồ Dương của tổ hành động đặc biệt bên cảnh sát đưa người đến họp, bàn giao thông tin về vụ án này cho Công ty Nhã Mã.
Trên màn hình lớn hiện lên mấy bức ảnh chụp thi thể của các nữ sinh, phía cảnh sát phối hợp chỉ vào các bức ảnh nói: "Trong vòng một tuần đã có ba nữ sinh sự sát, không có dấu hiệu báo trước, không có lý do, hơn nữa toàn bộ đều xảy ra trong tòa nhà số hai khu ký túc xá nữ. Một người nhảy lầu, một người cắt mạch máu, một người treo cổ trong ký túc xá".
"Ba nữ sinh này sống ở những phòng không giống nhau, tầng sáu, tầng năm, tầng ba, không cùng lớp, trong sinh hoạt cũng không giao tiếp. Bất luận là điều tra hiện trường xảy ra vụ án hay là bác sĩ pháp y kiểm tra thi thể, toàn bộ đều phù hợp với giả thiết tự sát. Duy nhất có một điểm nghi hoặc là, bọn họ không có động cơ tự sát."
Hồ Dương ra hiệu chuyển sang nhóm ảnh tiếp theo, lúc này trên màn hình hiện lên hình ảnh lúc còn sống của ba nữ sinh, bọn họ ở trong sân trường, đều cười rất vui vẻ. Hồ Dương nói: "Ba nữ sinh này cùng là sinh viên năm nhất, đều chưa yêu đương, có thể loại trừ khả năng tự sát vì tình. Gia đình bọn họ quan hệ rất bình thường với người xung quanh, bối cảnh cũng không có gì khác lạ. Gia đình hòa thuận, thành tích học tập trong trường kỳ trước rất tốt, học kỳ này vừa mới bắt đầu chưa lâu, cũng không có áp lực học hành. Mối quan hệ đối với bạn học và bạn ký túc xá cũng không có vấn đề gì".
Hồ Dương nói đến đây ngừng lại một lát rồi tiếp: "Thực ra trừ việc thiếu lý do tự sát, phía cảnh sát chúng tôi cũng không tra ra đầu mối gì. Cho đến khi các bạn tìm được thi thể kia ở khu thương mại Thiên Viễn, chúng tôi mới lật lại vụ án cũ của sáu năm trước. Trùng hợp là ở chỗ, căn cứ vào kết quả đối chiếu DNA, người chết tên là Dương Lạc, là người bị hại trong vụ án giết hiếp, cũng xảy ra trong trường đại học này".
Chuyện này khiến Chúc Tiểu Tiểu đang tham gia ghi chép về buổi họp kinh ngạc, cô nhanh chóng lật tài liệu có liên quan đến vụ án trong tập văn kiện ra xem.
Lúc này những bức ảnh trên màn hình chuyển đến tư liệu trên ảnh của vụ án sáu năm trước, Hồ Dương tiếp đó lại giới thiệu vụ án: "Sáu năm trước, bởi vì công tác bảo an của trường không tốt, một nhân viên xã hội nhàn rỗi tên Tăng Thế Đông đã nhiều lần vào trong trường, gây án ba lần. Trong khu ký túc xá, hắn đã cưỡng bức hai nữ sinh cùng một phòng. Lần thứ nhất là khi trong ký túc xá chỉ có một nữ sinh tên là Sử Cầm, sau đó Sử Cầm không đi báo án. Tội phạm được thể, lần thứ hai lại tiếp tục vào phòng ký túc đó cưỡng bức Sử Cầm, kết quả bị Dương Lạc khi đó đi học về sớm bắt gặp. Cả hai nữ sinh này cùng bị bức hại hôm đó nhưng cũng vẫn không báo án. Lần thứ ba, vẫn là cùng một phòng, Sử Cầm và Tăng Thế Đông đều chết trong ký túc, Dương Lạc sau khi nghỉ học liền mất tích. Theo kết quả điều tra của cánh sát cùng với khẩu cung của Dương Lạc năm đó, Tăng Thế Đông trong quá trình gây án đã gặp phải sự kháng cự quyết liệt của hai nữ sinh, thế là gây ra cục diện hai người chết, một người bị thương".
"Hai vụ án này thì có quan hệ gì với ác linh?", một hàng ma sư hỏi.
"Phía sau khu thương mại Thiên Viễn là hiện trường phát hiện đầu tiên của vụ án. Dương Lạc bị dao găm đâm chết, cô ta đã mất tích nhiều năm, đột nhiên chạy đến nơi hoang phế như vậy, rất không bình thường. Thế là chúng tôi điều tra thông tin liên lạc của cô ta, phát hiện người hẹn cô ta đến đó, là Sử Cầm, nạn nhân đã chết trong vụ án sáu năm về trước."
"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu nghe đến đây giật thót mình, vội hỏi: "Người chết thì làm sao mà hẹn cô ấy được?".
"Dương Lạc mấy năm nay thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn MSN1 cho Sử Cầm, nói những lời lẽ hối hận xin lỗi. Cô ta trách mình lúc đó không đủ dũng cảm, không dám gắng sức phản kháng, như vậy mới dẫn đến việc Sử Cầm bị hại chết. Những lời này gửi đi mấy năm, Sử Cầm đã chết rồi, đương nhiên không có ai trả lời cô ta. Nhưng nửa năm trước, MSN kia lại đột nhiên trả lời Dương Lạc," Hồ Dương vừa nói vừa đến bên máy tính mở một file ra, "Đây là ghi chú liên lạc trên mạng của bọn họ, MSN của Sử Cầm và Dương Lạc nói chút chuyện cũ, sau đó hẹn gặp nhau".
1 MSN: (Viết tắt của Microsoft Network), là một tập hợp các dịch vụ Internet được cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ tin nhắn nhanh trên MSN Messenger.
Mọi người đều chăm chú đọc đoạn đối thoại, những tin nhắn kia cho thấy người gửi chúng đi tương đối hiểu rõ chuyện đã qua và Dương Lạc, không giống như người giả mạo thân phận.
"Chúng tôi tra IP1 rồi, những tin nhắn này, chính là gửi ra từ trong trường học kia. Nhưng chúng tôi không tra ra được người gửi tin. Con dao găm giết chết Dương Lạc cũng vẫn chưa tìm được."
1IP: Địa chỉ truy cập mạng của máy.
Tư Mã Cần lật xong tư liệu, nói: "Cho nên Dương Lạc này dường như là bị ma dẫn đến chỗ đất hoang kia và bị thảm sát. Mà nếu như hồn ma của vụ án chết sáu năm trước thực sự ẩn nấp trong trường học, vậy vụ án tự sát liên hoàn trong trường rất có khả năng là ác linh báo thù trút giận?".
Hồ Dương gật gật đầu: "Đích xác là có rất nhiều điểm nghi vấn, cho nên hai vụ án này mới cùng chuyển đến chỗ chúng tôi".
Tư Mã Cần xoa xoa cằm: "Điều này cũng không phải là không có khả năng. Theo lý mà nói giết Dương Lạc trước rồi, lại lấy nữ sinh trong trường học trút giận, đây đích xác giống như việc làm của ác linh. Nhưng mà dùng dao găm giết người lại không phải là thủ đoạn của bọn chúng. Còn nữa, ác linh báo thù, vì sao phải đợi đến bây giờ?".
Ray cũng nói: "Tôi đã kiểm tra kho linh hồn, không tìm thấy hồn phách của Sử Cẩm, Dương Lạc và mấy cô nữ sinh tự sát kia, hồn phách cũng đều không có, điểm này thực sự rất kỳ quái. Còn nữa, ác linh báo thù vì sao lựa chọn toàn là sinh viên năm nhất để ra tay?".
Hồ Dương nói: "Tòa nhà ký túc xá số hai kia sau sự việc xảy ra năm đó, vẫn được dùng để sinh viên mới ở. Cho nên nếu như thật sự là ác linh báo thù, trong tòa nhà đó cũng chỉ có sinh viên năm nhất để nó ra tay mà thôi. Còn về những câu hỏi khác tôi không giải đáp được. Chúng tôi đã sắp xếp xong ở phía trường đại học kia, nhưng tìm kiếm khắp cả ký túc cũng không phát hiện ra tung tích của ác linh. Chúng tôi còn phái cảnh sát nữ trà trộn, làm nhân viên dọn dẹp ở trong đó ba ngày, vẫn không có phát hiện điều gì. Giả làm người dọn dẹp e rằng không phải là thân phận dễ tiếp cận với mục tiêu nhất".
"Tốt nhất là giả làm học sinh nữ ở bên trong”, bọn Tư Mã Cần đều hiểu rõ.
Hồ Dương gật đầu: "Nhưng tổ của chúng tôi không có người nào thích hợp, tuổi tác ngoại hình đều không giống sinh viên. Vụ án này liên quan đến trường học, hoàn cảnh rất đặc thù, yêu cầu trước mắt nhất định phải tiếp cận xử lý. Cho nên muốn giao cho các anh làm".
Tìm một hàng ma sư đóng giả nữ sinh viên?
Ánh mắt của mọi người bất giác đổ dồn về phía Chúc Tiểu Tiểu đang chăm chú ghi chép, phải nói là trong công ty, giống nữ sinh nhất, trừ cô ra thì còn có ai?
Nhưng mà, lần trước Tống Bình đưa Chúc Tiểu Tiểu ra ngoài làm nhiệm vụ, Boss đại nhân đã nổi trận lôi đình. Những ngày đó trên dưới trong công ty, người nào người nấy đều thấp thỏm, những cán bộ từ bậc trung trở lên đều nhận được chỉ thị tuyệt đối không để người mới Chúc Tiểu Tiểu ra ngoài làm nhiệm vụ. Cho nên bây giờ, xem ra không ai dám tự ý phái Tiểu Tiểu đi nữa.
Nhưng vụ án trước mặt này, người được lựa chọn nằm vùng thích hợp nhất, vẫn thật sự chỉ có Chúc Tiểu Tiểu. Thân làm cấp trên trực tiếp của cô, Ray lên tiếng nói: "Đội trưởng Hồ, chuyện này chúng tôi cần thương lượng với Boss một chút".
Hồ Dương mặt mũi tối sầm, vụ án ma làm loạn trong trường học này cũng cần phải thương lượng với Nghiêm Lạc sao?
Nhưng không đợi ông ta nói gì, Ray cũng tối sầm mặt lại, bởi vì Chúc Tiểu Tiểu đã giơ tay hỏi: “Tôi đi không được sao? Tôi thực ra cũng vừa mới tốt nghiệp không lâu, hơn nữa tôi trông cũng khá trẻ, ở bên ngoài rất nhiều người cho rằng tôi là học sinh". Chỉ bắt ma thôi mà, không phải việc gì quá khó. Đây là nhiệm vụ cơ bản nhất, cô cũng được huấn luyện nhiều như vậy, còn vừa vượt qua bài kiểm tra hàng ma sư, cảm thấy mình hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trong phòng hội nghị bốn bề tĩnh lặng, Ray và Tư Mã Cần nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn nói: "Đội trưởng Hồ, chúng tôi xin ý kiến của Boss một chút, ngày mai sẽ trả lời anh. Vụ án này nhất định chúng tôi nhận, có điều phương thức xử lý chúng tôi cần phải thảo luận một chút".
Thảo luận? Nghiêm Lạc đương nhiên không cần thảo luận. Muốn phái Chúc Tiểu Tiểu ra ngoài làm nhiệm vụ, Boss đại nhân chỉ có một câu trả lời: "Không được!".
Tư Mã Cần cân nhắc đến Tiết Phi Hà, nhưng lại nhìn nhìn cô, rõ ràng lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, đích xác là không còn giống sinh viên năm nhất. Bởi vì vừa mới xảy ra vụ án tự sát, nữ sinh trong ký túc xá đó đều rất mẫn cảm, nếu như phái người nhìn đã thấy tuổi tác rõ ràng không thích hợp vào trong trường sống, rất dễ gây ra sự chú ý, đánh rắn động cỏ, thậm chí mang đến những hoảng loạn không cần thiết khác.
Cho nên sau khi tìm kiếm khắp công ty một lượt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Chúc Tiểu Tiểu đích xác là lựa chọn có một không hai. Nhưng Boss đại nhân lại không đồng ý, chẳng ai có thể thừa hơi đi tranh luận, chỉ đành quay đầu tự mình nghĩ cách.
Khi nghe được chỉ thị này của ''ông chủ lớn", Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì.
"Boss, vì sao em không được?" Chúc Tiểu Tiểu xông thẳng lên phòng làm việc trên tầng ba mươi tám lý luận.
Nghiêm Lạc ngồi trước một bàn làm việc siêu lớn, nghiêm túc đáp: "Em không thể ra ngoài làm nhiệm vụ".
"Tại sao chứ? Em là hàng ma sư đủ tiêu chuẩn, đã vượt qua bài kiểm tra tư chất cấp ba, em cũng đã luyện tập lâu rồi, còn có binh khí, trang bị của riêng mình. Đến Thư Đồng cũng, nói, với trình độ của em bây giờ, nhận các vụ án thì hoàn toàn không vấn đề gì cả. Hơn nữa, em hỏi qua Ray rồi, chỉ là đi nằm vùng để tra rõ ra chuyện gì thôi. Xung quanh còn có rất nhiều đồng nghiệp tiếp ứng, chỉ cần em tra ra, mọi người sẽ tìm được cơ hội hành động, đâu phải bảo em đi bắt ác linh một mình."
Nghiêm Lạc không nói, chẳng biết đang nghĩ điều gì. Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, đi qua bàn làm việc, đặt tay lên thành ghế của anh, trực tiếp kéo kéo tay áo anh. Ngay bản thân cô cũng không nhận thấy, thì ra trong lúc vô thức, cô đã bị thói quen khiến cho chẳng còn chút tự giác nào của một nhân viên nữa rồi.
"Boss, lúc đầu em chẳng biết gì cả, anh còn để em một mình đối mặt với ác linh của phòng 1503. Sao mà bây giờ trải qua huấn luyện rồi, anh trái lại còn không tin tưởng em như vậy?"
"Lúc đầu là muốn để em hiểu rõ những nguy hiểm và nỗi sợ hãi sau này có thể phải đối mặt, để em tự mình phán đoán xem có tiếp nhận nổi cuộc sống như thế này hay không. Điều đó không có nghĩa anh muốn đẩy em vào tình thế nguy hiểm. Em trải qua huấn luyện rồi, làm công tác hậu cần chẳng phải cũng tốt sao."
"Nhưng mà, bây giờ em là người thích hợp nhất mà, nếu như em không đi, vụ án này sẽ khó xử lý hơn, nói chưa biết chừng sẽ có càng nhiều người bị hại. Boss, em đến đây làm việc không đơn giản chỉ vì tiền lương, còn bởi vì công việc này rất có ý nghĩa, cho nên em mới thích như vậy. Boss, anh để em đi nhé." Không biết nói đạo lý với làm nũng, hai cái này hợp lại có tác dụng gì với Boss không?
Đáp án là: Hoàn toàn vô tác dụng.
Nghiêm Lạc vẫn không có chuyển biến gì: "Chuyện Tống Bình lần trước, em vẫn còn sợ chứ?".
Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: "Em là một người bình thường, đương nhiên phải sợ rồi. Nhưng rất nhiều chuyện, không thể vì sợ hãi mà không làm. Em là hàng ma sư, trước khi đến công ty em đã nghĩ kỹ rồi, điều này thì Boss là người rõ nhất,không phải sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...