Bữa tiệc kết thúc, mọi người ai ai cũng háo hức chụp hình với cô dâu chú rể, post lên khắp cộng đồng mạng. Fan thì thấy idol về, truyền tai nhau đòi làm buổi họp mặt. Tội cho báo chí, vì biết tin hơi trễ, đám cưới đã đâu vào đấy hết rồi. Cơ hội đâu mà đột nhập, săn tin nữa?
- Cục cưng yêu dấu của Mỹ, mặc dù tao bầu bí vất vả. Nhưng đám cưới mày, tao vẫn có món quà chuẩn bị cho mày đây!
Dứt lời, Mỹ đưa cho cô cái hộp đựng cơm nhỏ xinh. Bên trong là món cơm cuộn, cô cực kì yêu thích. Sáng giờ lo đi trang điểm, làm lễ, tiếp khách, đâu có hạt cơm nào bỏ bụng? Mặc dù ánh mắt của nhỏ hơn gian xảo một chút, cô vẫn thấy rất biết ơn, vui vẻ nhận món quà.
Hậu quả là tối hôm đó...
- Anh ra đây ăn cơm cuộn này, ngon lắm!
Hắn vừa mới tắm xong, hơi nước còn phản phất khắp người, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm, khoe cơ thể khỏe mạnh ngay trước mắt cô. Khiến cô thẹn thùng, che mặt:
- A, anh mau mặc quần áo đi!
Hắn tiến lại, áp khuôn mặt đầy tà mị gần với cô, nói những lời ám muội, hơi nóng phả qua tai, khiến người cô hơi ngứa ngái, khó chịu:
- Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà? Chẳng lẽ em định đêm nay không động phòng?
Cô hơi lắp bắp, dù biết sớm muộn gì cũng xảy ra, tâm lí cũng chuẩn bị rồi. Song, đụng chuyện lại thấy ngại ngại:
- Em...em...
Hắn hơi nhướng mày nhìn cô.
- Hay hôm khác, anh nhá?! Hôm nay em đói lắm!
Hắn cầm lấy tay cô chạm vào thân thể mình. Loại cảm giác này, cô chưa từng có kinh nghiệm, làm sao có thể...?
- Anh tình nguyện cho em ăn anh!
Cô gỉa điếc không nghe, cặm cụi ăn lấy ăn để, làm cho hắn cảm thấy chạnh lòng vô cùng. Suy đi nghĩ lại cũng không muốn trêu cô nữa. Xem như hôm nay ngoại lệ, cho cô con đường sống.
Tưởng rằng sẽ thoát nạn, nào ngờ trong người cô dâng lên cảm giác nóng, bức rức vô cùng. Do đâu lại như vậy?
Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Người gửi là bà cô Mỹ, tin nhắn vỏn vẹn như sau:"Mày ăn cơm cuộn chưa? Thứ lỗi nếu tao nói sự thật, tao có để một liều lượng nhỏ thuốc ấy ấy, tao muốn sau này tụi mình làm xui gia quá, mà mày vẫn chưa có! Đau lòng lắm mày ạ! Thôi thì, đêm nay vui vẻ nhá, chó yêu!"
Cô há hốc không tin vào mắt mình. Không ngờ Mỹ lại dùng cách này để dâng cô tới miệng hổ. Giờ thì muốn nôn không được mà muốn nuốt cũng không xong. Cô liền chạy vào phòng tắm xả nước lạnh, đọc ngôn tình khi người ta muốn giải tỏa thường làm vậy mà? Hay tại liều lượng thuốc quá cao chăng??
Khi cô bước ra ngoài, người vẫn cứ nóng ran, không tự chủ bò tới, ôm chầm lấy hắn đang ngồi trên giường đọc báo, chủ động hôn lên người hắn. Quá bất ngờ, không thể ngờ cô lại đổi ý nhanh vậy. Hắn từ bị động chuyển sang chủ động, nhâm nhi môi đỏ nhỏ xinh của cô, lưỡi cả hai chạm vào nhau làm cho cô hơn thấy nao nao khó tả hơn. Đột nhiên hắn dừng, khiến ai đó níu lại:
- A...anh...giúp em...
Thấy phản ứng của đối phương đang bật đèn xanh cho mình, hắn toang tiếp tục tiến sâu hơn nữa. Nhưng vẫn vờ làm màu:
- Nãy ai nói với anh là chưa sẵn sàng nhỉ?
Cô đỏ mặt, không nói nên lời, miệng hơi lắp bắp:
- Tại...tại...cơm...có vấn...đề...
Hắn lại cười gian tà, lòng thầm cảm ơn nhỏ Gia Mỹ lém lỉnh. Hèn gì, lúc về còn chúc may mắn.
- Anh nể em lắm đấy!
Thế là sói không bỏ qua thời cơ, ăn heo sạch sành sanh.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, nhớ lại chuyện hôm qua mà ngượng, toàn thân đau nhức, ê ẩm. Vậy mà con người mặt dày đó lại không tha cho cô, tiếp tục dụ dỗ cô vận động trên giường, với lí do vô cùng kì cục. Đó là sợ phụ lòng Gia Mỹ trông mong, cố gắng cùng cô sản xuất em bé. Kết quả là cả buổi trưa, liền kêu người đem thức ăn lên phòng, không tiễn vợ chồng Lam Khải về Pháp được.
Đến chiều, Ngọc Lam điện thoại cho anh, tưởng em gái nhỏ mọn, trách anh sao không tiễn em. Vậy thì đã tốt. Đằng này lại là chuyện khác.
Hắn một mình đến ngôi nhà ngói nhỏ đơn sơ ở ngoại ô thành phố. Bước vào, hắn hơi bất ngờ, nhà bà đâu? Sao lại ở đây?
- Anh Tuấn à?
Hắn quơ tay trước mắt bà mới phát hiện, bà đã mù. Nhưng tại sao lại thành ra thế này chứ?
- Nãy là em nóng tính nên hơi nặng lời. Em xin anh đừng nói cho thằng Phong biết chuyện em hiến giác mạc cho con bé Lan! Cả chuyện em sẽ mất sớm trong nay mai nữa anh!
Thấy bên kia vẫn im lặng, bà nước mắt giàn giụa:
- Em đã sai lầm vì bỏ rơi con. Em không muốn trở thành gánh nặng cho con, em xin anh!
Bà như vậy, lẽ ra phải hận lắm chứ? Đằng này lại đau lòng thế này...
Định lau nước mắt cho bà, nhưng kí ức ngày bé cứ ùa về ám ảnh. Hắn quay người bước đi.
Trở về khách sạn, thấy cô đang lên facebook để inbox cho Ngọc Lam. Hắn biết mọi kế hoạch này đều do hai người bày ra, mà không nói gì cả.
- Mẹ sao rồi anh?
- Không sao đâu!
Từ hôm đó, hễ nhắc tới bà, là hắn lại trở nên trầm tư, độc miệng. Ngoài mặt thì thế, chứ bên trong cô biết hắn thương bà lắm. Bằng chứng là hay đặt mua thuốc bổ, thực phẩm chức năng tới gửi, chỉ là nặc danh thôi.
Sự thật thì không nhờ ông Tuấn chắc cô cũng không biết đâu, việc sắp xếp để hắn gặp bà rồi để bà tự mình nói tất cả mọi chuyện cũng hoàn tất. Có điều, hắn cứng đầu, không chịu thừa nhận cảm xúc thật sự, khiến mọi người vô cùng khó chịu.
Một buổi tối, cô rủ hắn xem một bộ phim. Phim kể rằng có một bà mẹ thầm lặng hi sinh cho con của mình, người con không hiểu, không thừa nhận mẹ. Sau này bà mất, người con ân hận cũng không kịp nữa.
Hắn nghiêm túc theo dõi từ đầu tới cuối. Cô nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Anh nghe em một lần này được không? Mẹ đã mất đi nhiều thứ rồi. Không biết sẽ sống được bao lâu nữa. Nên anh hãy bỏ qua quá khứ đi. Cứ chôn vùi trong nỗi ám ảnh đó, chi bằng ta hãy hướng tới tương lai. Có phải vẹn cả đôi đường không?
Hắn im lặng không nói gì cả. Cô lại tiếp tục ôn tồn dẫn giải:
- Mai là lễ mừng thọ của mẹ. Mọi người sẽ tổ chức. Anh đến nhé!
Hắn đứng phắc dậy, không nói lời nào, tiến thẳng vào phòng khách. Đêm đó, hai vợ chồng cứ như đang chiến tranh lạnh.
---------------------
- Để anh dìu Như vào, đi từ từ thôi em!
Vừa mới mở nắm khóa cửa, tiếng pháo nổ bùm bụp, tiếng bình xịt dây kêu inh ỏi. Chuyện này quá bất ngờ. Kể từ lúc bước chân ra khỏi nhà Tạ Tuấn, thì có lẽ đây là lần đầu. Bà còn cảm nhận được tiếng nấc nhẹ của bọn nhỏ đang cố nén.
- Mẹ à, con mong mẹ sẽ sống mãi bên con!
- Bác gái à, bác phải luôn tươi cười như thế này đấy! Bác cười đẹp lắm!
- Rồi rồi, ta cảm ơn mấy đứa!
Ông Tuấn xua tay, bảo cắt bánh kem. Rồi mọi người vây quần, hàn huyên lâu lắm.
Tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, mọi người về cả. Chỉ còn bà một mình quạnh hiu. Nhớ về đứa con bé nhỏ níu tay áo mình:
- Mẹ à, đừng bỏ rơi con mà! Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Lúc đó, sao bà có thể hồ đồ như vậy? Sao lại không ôm con vào lòng và nói:"Mẹ ở đây"chứ? kể ra ông trời trừng trị bà như vậy cũng đáng lắm.
Tiếng gõ cửa vang lên. "Giờ này còn ai tới chơi nữa sao?" Bà thầm nghĩ, mò mẫm một lúc cũng được cánh cửa. Vị khách này là ai? Tại sao khi người này ôm bà, lại làm cho bà cảm giác muốn che chở, bảo vệ?
Giọng hắn trầm trầm, cất lên:
- Mẹ à, là con...Phong đây!
Bà giật mình, tay chạm nhẹ vào từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Phải, đây chính là Phong. Không biết nên vui hay nên buồn nữa. Bà chỉ biết muốn trốn tránh nhưng không kịp.
- Con xin lỗi, những ngày qua con đã hỗn với mẹ. Tha thứ cho con nha mẹ!
Đây là giấc mơ chăng? Mà cũng không phải, đến mơ bà cũng không dám mơ tới ngày này cơ mà. Đây là sự thật? Chỉ mong là vậy thôi!
- Người xin lỗi phải là mẹ mới đúng! Lẽ ra mẹ không nên bỏ rơi con. Thà con chửi mắng! Đằng này ...
- Vậy từ nay, mẹ con ta xem như chưa xảy ra chuyện gì, được không ạ?
Bà xúc động, khẽ gật đầu. Hôm nay là ngày sinh nhật thật ý nghĩa trong cuộc đời bà. Chỉ cần vậy thôi, dù cuộc sống có ngắn ngủi, chỉ như vậy thôi đã đủ lắm rồi.
Nửa tháng sau, bà Như mất. Trước khi ra đi, bà đã nở một nụ cười mãn nguyện. Ông Tuấn cũng vì thế mà làm sẵn di trúc chia một một phần tư tài sản cho hắn, một phần tư tài sản cho Lam. Số còn lại gửi cho quỹ từ thiện. Còn ông quyết định đi tu, sống nương nhờ cửa phật.
Cuộc sống đã trở lại bình thường. Mọi việc đã được giải quyết, ai cũng đều hạnh phúc cả.
- Cảm ơn em!
Hắn ôm chặt cô vào lòng, thơm nhẹ lên tóc, khiến cô hơi thắc mắc nhìn hắn.
- Tại sao?
- Vì nếu em không bắt anh phải sống thật với cảm xúc. Có lẽ anh sẽ chẳng còn cơ hội để nói chuyện, làm hòa với mẹ nữa!
Cô mỉm cười, nhón chân lên, hôn hắn rất tỉ mỉ.
Đôi môi mềm mại đó, đầu lưỡi nhỏ nhắn đó, khiến hắn không kiềm chế được bản thân mình:
- Đình...anh không chịu được nữa...
Tuấn Phong không nói nhiều, ôm cô nhảy phắt lên giường. Không khí mờ ám ngày càng tăng cao, vòng tay của hắn cũng bắt đầu cuồng nhiệt. Họ hôn nhau, càng lúc càng thân mật, càng lúc càng quấn quýt...
- Chồng à...thật ra....em....em...
- Em như nào?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nói từng chữ, từng chữ một:
- Gần đây em thường xuyên nôn mửa. Hôm nay đi khám, bác sĩ nói...
- Bác sĩ nói gì?
- Em...có...thai...rồi...
Trong đầu hắn hiện lên một từ:"Sốc". Và khoảng 9 tháng sau, Phong phu nhân hạ sinh song thai, một nam một nữ. Đó là Tuấn Bảo và Hạnh Khuê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...