Chiếc xe thể thao mui trần lăn bánh rồi dừng lại trước cổng căn biệt thự kiểu Pháp theo sự chỉ đường suốt chặn đường của nó.
- Tới nơi rồi. Cảm ơn anh!!
- Nhà đẹp thật, thì ra cô là một tiểu thư ở đây!!
- Không phải đâu, tôi chỉ ở nhờ thôi!!
- Ở nhờ??
Rầm - tiếng va chạm lớn của chiếc xe BWM đen với chiếc xe thể thao của Khải. Người lái chiếc xe cố tình va vào không ai khác, là hắn. Ánh mắt tóe lửa, nhìn hai người trước mặt đang cười nói với nhau vui vẻ. Còn về Minh Khải, hơi cau mày nhưng vẫn giữ hình tượng trước mặt mỹ nhân.
- Anh bạn vừa đụng vào xe tôi thì phải??
- Thì sao??
- À, không sao!!!
- Vậy về đi. Ngứa mắt!!
- Về??
- Đang ngán đường tôi vào nhà đó!!
- Hả?? Chẳng lẽ hai người...
Khải quay sang nó như muốn nghe lời giải thích nhưng thấy nó chỉ gật nhẹ, lòng nặng trĩu lái xe về. Cô gái này, người đầu tiên cho cậu cái cảm giác thế nào là tình yêu lại là hoa đã có chủ rồi sao??
- Sao cô không ở lại bữa tiệc đợi tôi??
- Anh xem người tôi xơ xác thế này! Đợi gì được??
- Thì ra nãy bữa tiệc người ta cứ xôn xao bàn tán về cô à??
- Gì?? Thật hả??
- Ừ, không chừng, được đăng báo ấy chứ!
- Phong à, vậy giờ phải làm sao?? Anh giúp tôi với!!
- Không thích!!
- Phong dễ thương, cold boy!!!
- ....
- Phong ơi!!
- ....
- Phong, Phong!!!
- ....
- Nè trả lời tôi đi chứ??
- Tôi đã nói là không muốn giúp. Kệ cô, cho mai lên đầu trang báo luôn.
- Anh giúp tôi đi mà. Anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết
- Vậy à!!
Hắn cười gian, chỉ tay lên má, ý kêu nó hôn lên.
- Là sao??
- Thì...thơm lên ấy!!
Con heo ngốc nghếch đầu óc quay cuồng, không còn tự chủ nữa. Lập tức nhón chân lên hôn hắn. Giờ mặt của sói đã bắt đầu gian hơn. Lập tức chỉ vào môi. Con heo con ngơ ngác hôn vào. Hắn ôm chặt nó, trao nụ hôn sâu, lưỡi vờn lưỡi trêu đùa trao mật ngọt, cắn nhè nhẹ vào môi nó. Lúc này, nó choàng tỉnh lại. Mới biết mình đã bị lợi dụng.
- Đồ biến thái, dê xồm, bỉ ổi,....
- Nói lại đi, ai chủ động hôn tôi trước mà giờ lại nói như vậy??
- Anh lợi dụng tôi
- Vậy mai muốn lên báo nào??
- Anh...
- Xin lỗi tôi đi hoặc là cô muốn nổi
- Xin lỗi!
Dù xin lỗi nhưng lòng không hề phục chút nào. Nó mặt hầm hầm bước về phòng đóng sầm cửa lại. Hôm nay, thật là xui xẻo mà.
-------------------------
Đêm 11h, hắn đang nằm trong phòng nghe thấy tiếng đổ vỡ dưới nhà. Lạ thật, chẳng lẽ nhà có trộm?? Tên nào cả gan vậy??
Hắn chậm rãi bước xuống, khuôn mặt còn ngáy ngủ, còn đang bận bộ đồ ngủ màu đen trên người. Đã định vị được tiếng động từ trong bếp phát ra, hắn bước vào và nhận ra ngay tên trộm nãy giờ thì ra là con heo ngốc, nó đang làm gì mà có vẻ lén lút thế kia?? Trên khóe môi chợt nở nụ cười đầy gian tà rồi tiến lại gần nó.
"Cộp, cộp, cộp" tiếng bước chân ngày càng gần, nó sợ, không lẽ có ma?? Đình Đình này, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ có mỗi ma thôi. Vai nó, hic, hình như có cái gì đó chạm vào. Không lẽ là thật??
- Hù!
- Á, ma!!!
Như biết được điểm yếu, giọng hắn bắt đầu nhại lại nghe thật rùng rợn:
- Đêm khuya không ngủ, ngươi làm gì đấy??
Nó giật mình, chẳng lẽ, ma biết nói tiếng người. Ôi trời ơi, con sợ lắm. Chắp tay lạy qua lạy lại đáp, giọng hơi run:
- Con lạy ma, xin đừng bắt con, con còn cha mẹ gìa ở nhà, còn một tương lai đang chờ đợi
- Xui cho ngươi ta đang đói! Ta muốn ăn thịt ngươi.
- Đừng mà ma, con còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được. Xin tha cho con!
- Không ăn ngươi ta đói thì ai chịu??
- Xin nghĩ lại ạ, ở tầng trên có một người con trai ngon lắm, đẹp trai lắm. Ông lên ăn thịt hắn đi!!!
- Ta không thích, ta muốn ăn ngươi cơ!!
- Làm sao thì ngài mới tha cho con??
- Thôi, thấy ngươi cũng còn yêu cuộc sống như vậy, ta đành từ bi một chút!!
- Dạ?!!
- Ngươi cho ta hôn một cái đi, rồi ta tha tội chết cho!!
- Nhưng mà...
- Ngươi lời quá rồi!!!
Nó thầm nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Con ma hí hửng ôm trầm lấy nó hôn thật sâu. Có con heo con vừa sợ vừa lạ, ma sao mà ấm quá, chẳng lạnh tí nào. Nhưng nó từng nghe một số chuyện ma xuất hiện, nên nghĩ thầm chắc nhẹ bóng vía nên thấy, thôi thì hi sinh để được sống.
"Cạch" tiếng mở điện bật mở. Chả là trong lúc ôm nó, hắn ép nó vào tường, chẳng may đụng phải công tắc. Bây giờ, con heo đã biết bị con sói lừa. Mắt tròn ngạc nhiên, đẩy hắn ra, mặt đỏ tía tai, quát tháo ầm ĩ:
- Đồ đáng ghét, anh lừa tôi.
Hắn cười cười rồi gỉa vờ đánh trống lãng:
- Làm gì đêm khuya xuống bếp thế??
- Kệ tôi. Anh thật là dê xồm, đồ hạ cấp.
- Trả lời tôi - hắn nghiến răng lại khi nghe nó dám nói mình hạ cấp. Gặp người khác, có lẽ giờ đã nằm bệnh viện chứ chẳng chơi
- Tôi...làm...bánh
- Để làm gì???
- Tôi...tôi...
Hơi nhướn mày, con heo này, chẳng lẽ dám lén lút đú đa đú đởn tặng bánh cho cái tên chết bầm ban nãy đưa nó về sao??
- Nói!!
- Tôi làm tặng Ngọc Lam!!
- Sao lại tặng??
- Anh biết đó, hôm nay sinh nhật Lam tôi đã quên không đem quà, đã vậy còn là hỏng tiệc sinh nhật em ấy nên tôi....
- Đừng lo, nó không để bụng đâu!!
- Ai biết đâu được, giờ Lam còn chưa về. Lỡ đâu không muốn nhìn mặt tôi thì sao??
- Thế thì làm đi, tôi ngủ!
- Phong à! Hay anh giúp tôi nha!!
- Đâu phải chuyện của tôi!!
Gì chứ, cái tên đáng ghét này, hắn vừa mới hôn nó đó, đáng lẽ hắn làm cái chuyện đáng sỉ nhục đó phải biết tạ lỗi chứ?? Đằng này....
- Xem như anh tạ lỗi cho tôi!!
- Tạ lỗi gì??
- Lúc nãy, anh tự tiện lừa để....
- Để gì??
- Để...Để...
- Không nói được à?? Thôi tôi lên phòng ngủ!!
- Anh tự tiện hôn tôi. Chẳng lẽ anh không đền!!
Khóe môi hắn chợt cong lên, tiến lại gần nó thì thầm nhỏ:
- Nãy tôi chỉ phạt cô cái tội dám làm tôi ghen!!!
- Hả?? Anh nói gì??
- Tôi chỉ nói một lần thôi!!
Nó đơ người. Nhìn hắn bước xa dần. Mặt mũi đã đỏ ửng lên từ bao giờ. Vỗ nhẹ vào mặt mình, không biết thật hay mơ. Nhưng rồi cũng tự chấn an bản thân "Chắc là hắn chỉ đùa giỡn thôi. Đừng tin lời hắn, Đình Đình ạ!!"
Thế là tội cho con sói, cứ nghĩ nói bóng gió kiểu đó sẽ làm cho con heo ngu ngốc kia hiểu được ý nghĩa của từ "thích" (à nói đúng hơn là "yêu") mà hắn đã và đang dành cho nó. Nào ngờ tốn công vô ích. Lời sói nói, heo đã coi như dĩ vãng, không hề bận tâm chi nữa. Vội làm chiếc bánh kem để kịp đưa đến tay Lam.
-----------------------------
Chap này mình viết vội. Có thể sẽ không hay, mong m.n thông cảm :3
~Thân
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...