Không thể không nói, đối với những việc không cần dùng đến đầu óc, Bảo Bảo đều làm rất tốt, điển hình là kiểu người 'đầu óc ngu si tứ chi phát triển'.
Thầy dạy Taekwondo vẫn khen Bảo Bảo, cảm thán rằng mấy chục năm nay ông chưa từng gặp qua đứa bé có thiên phú như thế. Nếu Bải Bảo không tới học, vậy thật xin lỗi môn võ Taekwondo, tổn thất một hạt giống tốt như vậy thật sự khiến người ta không muốn sống.
Thật ra thầy nói tuyệt đối không khoa trương. Bảo Bảo rất có thiên phú. Học viên đi học chung với cô, đai trắng vẫn như cũ là đai trắng, cái đáng nói chính là Bảo Bảo đã đai đen rồi, nhiều người cùng màu đai lại không phải là đối thủ của cô. Dĩ nhiên, điều này là nhờ vào nỗ lực của chính Bảo Bảo. Lúc người khác nghỉ ngơi, cô vẫn còn đang luyện tập, cho nên mới nói, chăm chỉ mài giũa nên thiên tài!
Ngày đó Bảo Bảo vừa trở về từ lớp dạy Taekwondo, trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới chiêu thức vừa mới được học. Gần đây đâu đâu cũng không có ai nguyện ý đánh nhau với cô, như vậy quá nhàm chán, một chút ý tứ cũng không có…
Bảo Bảo một đường suy nghĩ, lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ, đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ lùi về phía sau, cho đến khi lùi tới trước đầu ngõ, ngó vào trong đó… Quả nhiên! Hai mắt Bảo Bảo tỏa sáng, rốt cuộc cũng có cơ hội để cô được làm hiệp nữ rồi!
Trong ngõ hẻm mơ hồ có thể nhìn thấy có mấy người vây quanh một người, ánh đèn lờ mờ chiếu vào trên mặt mấy người kia, càng tăng thêm dáng vẻ lưu manh. Tóc nhuộm như đuôi gà trống, còn màu mè lộn xộn, quần áo trên người hết rách đông lại rách tây. Bảo Bảo vừa nhìn đã cảm thấy không phải người ốt, nhìn số tuổi cũng chỉ là học sinh cao trung, thật muốn tìm người làm bia luyện tập. Bây giờ đã có người tự dâng mình tới cửa, vận khí thật tốt! o(∩_∩)o . Xem xem nam sinh kia có đẹp trai hay không, nếu đẹp trai sau đó nhất định phải làm quen với cậu ấy, không đẹp trai thì mình lại nhanh chóng chạy đi. Nghĩ vậy, nhưng chân Bảo Bảo đã đi vào bên trong hẻm nhỏ trước rồi.
Cái gọi là nghé con không sợ cọp, đúng là chỉ kiểu người như Bảo Bảo, cho dù có giỏi hơn đi chăng nữa cũng chỉ là chú gà con, hơn nữa lại không có kinh nghiệm thực chiến, đối thủ trước kia đều là học viên mới, hiện tại cũng không phải trong võ quán, chỉ cần tới giới hạn là dừng lại. Nhưng đầu óc cô bị ngấm nước, chẳng có suy nghĩ gì nhiều, cứ như vậy đi vào thôi.
Buổi tối, An Tịnh đang ở nhà chuẩn bị nấu cơm, phát hiện tủ lạnh trong nhà trống trơn. Nhìn đồng hồ, vẫn đủ thời gian đi ra ngoài mua đồ. Vì vậy, An Tịnh bèn đi ra ngoài. Gần đó có một siêu thị, mặc dù không lớn, nhưng cũng may đồ đều đầy đủ hết. An Tịnh không thích ăn đồ ăn không tươi mới, cho nên hầu như ngày nào cậu cũng đi mua. Gần đây vừa mới tựu trường, tương đối nhiều chuyện cần xử lý, nên quên mất.
An Tịnh dạo một vòng siêu thị mua xong một đống đồ, sau đó ôm một túi đồ lớn cứ như vậy ra ngoài. Lúc đi ngang qua ngõ hẻm chung cư, đột nhiên bị mấy người kéo vào, đống đồ cứ như vậy rơi xuống đất.
An Tịnh đưa mắt nhìn mấy người này một cái, sau đó xoay người định đi, cậu thật sự không muốn so đo với mấy người này, thật sự lãng phí thời gian. Cố tình những người này lại không biết vì sao, lập tức vây thành một vòng tròn, ngăn không cho An Tịnh rời đi.
"Thằng nhóc, mày thật sự rất chảnh nha, tao cảnh cáo mày, đừng tưởng bề ngoài mình đẹp trai mà có thể cướp bạn gái đại ca bọn tao!" Một người vai phụ trong vai phụ nói.
An Tịnh rất bình tĩnh nhìn cậu ta, sau đó dựa lưng vào tường, thoáng nhìn vào đồng hồ trên tay. Cậu vốn không biết người kia đang nói cái gì, nhưng chuyện như vậy thường xuyên xảy ra. Mặc dù cậu không hề biết đến nữ sinh kia, nhưng nếu có người đơn phương, đây cũng là chuyện cậu không thể khống chế.
Kẻ cầm đầu nhìn thấy bộ dáng như vậy của An Tịnh, cảm thấy thật tức giận. Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có người đối đãi với bọn họ như vậy, Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ làm thế nào mà sống?! Đang lúc chuẩn bị gọi người tiến lên xử lý, Bảo Bảo xuất hiện…
Bảo Bảo rất hào khí ném cặp xuống, còn học trong ti vi xắn tay áo lên, sau đó thật hào khí hét to một tiếng: "Dừng tay! Tại sao các người có thể lấy lớn hiếp nhỏ như thế?! Ba mẹ của các người khổ sở bao nhiêu mới sinh hạ ra các người, tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Nếu tôi mà là mẹ của các cậu, tôi hận không thể nhét các người lại vào trong bụng, sau đó tự mình tìm miếng đậu hũ mà đập đầu. Loại người như các người, sống là lãng phí tài nguyên quốc gia, lãng phí lãnh thổ quốc gia, nửa chết nửa sống còn lãng phí không khí!!!"
Bảo Bảo nói luôn một tràng, đám côn đồ bên cạnh mặt hết xanh lại trắng. Mà đứng trong ngõ, An Tịnh cảm thấy buồn cười, vốn định tự mình giả quyết chuyện này, hiện tại trái lại bớt được chuyện. Nhưng khi nhìn thấy rõ người kia, An Tịnh vẫn hết sức kinh ngạc, không phải là cô bạn ngồi cũng bàn với cậu sao, hình như cậu không ít lần ngó lơ cô. Mà khi Bảo Bảo nhìn thấy rõ mặt An Tịnh, mắt sáng lên, trai đẹp kìa… Trong ngõ nhỏ mờ mờ, Bảo Bảo chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái, trái lại không nhận ra đó chính là cậu bạn ngồi cùng bàn không bao giờ thèm để ý đến cô. Hiện tại trong đầu Bảo Bảo còn đang bận nghĩ xem nên yêu cầu trai đẹp báo đáp mình thế nào đây.
Đám côn đồ bên cạnh vốn bị thái độ của An Tịnh làm cho tức chết, hiện tại lại tới một cô nhóc. Thật ra thì Bảo Bảo không "nhóc" tí nào, chỉ là thoạt nhìn rất non… Mới vừa còn bị Bảo Bảo mắng cho một trận, càng thêm tức giận, chưa bao giờ gặp qua chuyện uất ức như vậy!
"Nhóc con, xem tuổi nhóc, chắc còn sơ trung đi, gào thét gì chứ, mấy anh trai cho nhóc một cơ hội, lập tức biến đi cho bọn anh, hôm nay bọn anh không có tâm tình nháo với nhóc!" Mặc dù tức giận, nhưng vẫn không muốn nháo với cô, dù sao chuyện khi dễ một cô nhóc truyền ra ngoài không tốt.
Bảo Bảo liếc người nọ một cái. "Tốt, vậy các người thả người ra đi, các người nói xem anh chàng đẹp trai như vậy sao các người có thể xuống tay được. A, tôi biết rồi, không phải các người thích cậu ấy chứ. Ai nha, tôi nói này, sao tỏ tình lại thô bạo như vậy, các người nên viết thư tình cho cậu ấy, sau đó bỏ vào bìa thư màu hồng, như thế mới gọi là tỏ tình chứ." Nhờ sự hun đúc của mẹ Bảo, trí tưởng tượng của Bảo Bảo cũng không thể coi thường, (Mẹ Bảo: Haiz ╮(╯3╰)╭, không có biện pháp, không hổ là con gái của mẹ…)
Bọn côn đồ bên cạnh thật sự không nhịn được nữa: "Đại ca, chúng ta đừng nói chuyện với bọn nó nữa, trực tiếp đánh người là được."
"Đúng vậy đó đúng vậy đó, nhóc này miệng lưỡi bén nhọn, không cần nhiều lời, đánh tên kia đi, cho cậu ta một bài học, em tin tưởng cậu ta không dám quyến rũ chị dâu nữa!"
Mọi người bắt đầu ồn ào lộn xộn. "Im miệng! Vậy bọn mày còn nhiều lời gì nữa, mau ra tay đi!" Khi bọn họ chuẩn bị ra tay, Bảo Bảo đột nhiên chui vào, sau đó nhanh chóng kéo An Tịnh ra, bắt đầu chạy như điên…
Bọn côn đồ sửng sốt, trơ mắt nhìn Bảo Bảo kéo An Tịnh chạy như điên. Sau đó vẫn là tên cầm đầu hét lên một tiếng: "Một đám ngu ngốc, mau đuổi theo!" Lúc đấy bọn họ mới bắt đầu điên cuồng đuổi theo.
Bảo Bảo vốn được xưng là "Phi mao", hơn nữa thể lực An Tịnh không tệ, những tên côn đồ kia vẫn luôn cậy thế người đông thế mạnh, trên thực tế chẳng có tác dụng gì, nên rất nhanh hai người đã bỏ xa bọn họ đằng sau. Thật ra vốn Bảo Bảo vẫn còn muốn ra tay, nhưng nghĩ đến chyện bọn họ còn có "con tin" trong tay, cho dù cô có lợi hại đến đâu (Tác giả:…), nhưng cũng chỉ là một học sinh, vẫn không nên chọc vào người cầm đầu, nhỡ bị thương thì làm thế nào. Nhưng những thứ này chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt An Tịnh mới quyết định… ╮(╯3╰)╭ thật là rất hiếm thấy, mặc kệ nói thế nào, Bảo Bảo vẫn đánh liều một lần.
Sau khi bỏ xa những người đó, Bảo Bảo vẫn còn chạy như điên, An Tịnh thấy không có người đuổi theo nữa bèn buông tay Bảo Bảo ra, ngừng lại. Bảo Bảo cảm thấy vậy cũng ngừng lại, nhìn An Tịnh đang sửa sang lại quần áo mình, chờ cậu định báo đáp cô thế nào… Có thể… lấy thân báo đáp hay không đây… o(≧v≦)o~~
Khụ khụ, cái này dĩ nhiên chỉ là nằm mơ. Sự thực là, An Tịnh nhìn Bảo Bảo một cái liền chuẩn bị đi, một câu cám ơn cũng không nói. Vì vậy Bảo Bảo không bình tĩnh được, tại sao có thể như vậy chứ, dầu gì cũng là cô cứu cậu mà, tại sao đến một câu cám ơn cũng không có, đây là ý gì chứ. Thấy An Tịnh định đi, Bảo Bảo bèn vội vàng đuổi theo.
"Này! >_< cậu thật không lịch sự, dù dì cũng là tớ cứu cậu từ trong ma trảo của bọn côn đồ ra ngoài, sao cậu có thể làm như vậy, đến câu cám ơn cũng không chịu nói, tớ đâu có ép cậu lấy thân báo đáp!"
Vốn An Tịnh còn định qua loa cám ơn cho xong chuyện, nhưng khi nghe đến câu nói sau cùng của Bảo Bảo, khóe miệng vẫn không nhịn được co quắp mấy cái. Phim truyện hình đã xem nhiều. Nhìn Bảo Bảo, câu cám ơn không thế nói ra khỏi miệng. Thật ra An Tịnh lớn như cậy còn chưa từng nói qua câu cám ơn nào. Bởi vì hầu như không có chuyện gì cậu cần người khác giúp đỡ, cho dù có, mấy nữ sinh kia cũng sẽ giành lấy làm thay cậu. Trong tiềm thức của cậu, vẫn cảm thấy Bảo Bảo đang yêu cậu đơn phương, cậu cũng đâu có nhờ cậu giúp đỡ, cho dù không có cô, cậu vẫn có thể xử lý được. Trong mắt cậu, đám côn đồ kia căn bản không đáng nhắc tới!
Thấy bộ dáng đắn đo của An Tịnh, Bảo Bảo thực sự tức giận, tại sao lại có người như vậy chứ, thật là quá đáng, không phải chỉ là có chút đẹp trai tí thôi sao, tại sao lại không đặt ai vào mắt thế? Cho rằng mình là ai?! Dường như cô đã quên vừa rồi chính mình cũng bị vẻ ngoài ấy mê hoặc…
Bảo Bảo tức giận, hậu quả thật sự nghiêm trọng.
Vì vậy Bảo Bảo tiến lên giữ lấy bả vai An Tịnh, mới vừa rồi muốn chạy thoát cùng An Tịnh, bây giờ Bảo Bảo lại nâng chân lên cao, hung hăng đá một cái vào bụng cậu. An Tịnh thế nào cũng không nghĩ đến cô có thể như vậy, vốn không hề phòng bị.
Thừa dịp An Tịnh lấy tay đè lại vào bụng, Bảo Bảo bỏ lại một câu với cậu: "Như vậy là tớ thanh toán xong rồi!" Nói xong tự cho là khí độ hào hùng rời đi.
Lưu lại An Tịnh mặt mũi trắng bệch, thanh toán xong ư? Hừ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...