Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi theo đường cái, bây giờ mới hơn bảy giờ, mặt trời chưa lên cao. Bọn họ bước chậm rãi như đang tản bộ.
Ngũ Đài Sơn không cao lắm, không giống những ngọn núi lấy leo trèo là chính như Thái Sơn hay Hoa Sơn. Ngũ Đài Sơn có vẻ bằng phẳng, rải rác xung quanh là mấy trăm ngôi chùa miếu.
Dương Chiêu nhẹ nhàng ôm cánh tay Trần Minh Sinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.
“Anh mệt không?” Đi một lúc, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Anh không mệt.”
Dương Chiêu dừng bước, chỉ vào tảng đá bên cạnh nói với Trần Minh Sinh: “Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Minh Sinh: “Nghe lời em vậy.”
Bọn họ bước đến bên cạnh tảng đá, nó không nằm hẳn bên trong nhưng cũng không sát đường. Dương Chiêu đạp trên đá vụn, nói với Trần Minh Sinh: “Ở đây có nhiều đá vụn, anh đi chậm thôi.”
Trần Minh Sinh gật đầu, cúi xuống nhìn đường cẩn thận.
Mặt đá hơi lạnh, Dương Chiêu lót bằng khăn tay, Trần Minh Sinh ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Dương Chiêu hỏi anh: “Anh đói không?”
Trần Minh Sinh: “Anh không đói.” Anh nhìn Dương Chiêu: “Em đói à? Vừa ăn sáng xong mà.”
Dương Chiêu lắc đầu: “Em cũng không đói, em sợ anh mang đồ nhiều bị nặng, chúng ta ăn chút gì đi.”
Trần Minh Sinh cười khẽ: “Ăn thì cũng nhét vô bụng mà, cũng đâu có tiết kiệm được chút sức lực nào cho em đâu.”
Dương Chiêu không thèm nghe anh nói, lấy túi hoa quả trong balô của Trần Minh Sinh ra, cô mở túi lấy một quả táo ra nhìn nhìn.
“Sáng nay anh rửa rồi.” Trần Minh Sinh nhắc.
Dương Chiêu cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Ngắm phong cảnh một lúc, cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm về phía trước, ngây người.
Anh mặc áo khoác đen, tay trái đút vào túi áo, tay phải cầm điếu thuốc. Một bên mặt được chiếu rọi dưới ánh sáng nơi núi rừng, có chút không hòa hợp.
Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười: “Trần Minh Sinh, sao gần đây anh hay ngồi ngây người ra thế?”
Trần Minh Sinh buông mắt, nhẹ nhàng quay sang nhìn cô: “Đâu có.”
Dương Chiêu thản nhiên: “Muốn biết có hay không để lần sau anh ngồi ngây ra đấy, em chụp hình cho anh xem.”
Trần Minh Sinh cúi đầu mỉm cười, đặt điếu thuốc lên miệng, rồi lại ngẩng đầu xoa xoa gáy Dương Chiêu.
“Em muốn đến ngọn tháp kia đúng không?” Trần Minh Sinh nói, “Chúng ta đến đó tìm chỗ ở.”
“Ok.”
Trần Minh Sinh nhìn quả táo trong tay Dương Chiêu, cô mới ăn được một phần ba. Anh hỏi: “Ăn không hết?”
Dương Chiêu cúi đầu nhìn, xong lại nói: “Để lát em ăn tiếp.”
“Ăn không hết thì đừng cố, đưa cho anh.” Trần Minh Sinh lấy quả táo trong tay Dương Chiêu, cắn mấy miếng đã hết phân nửa.
Dương Chiêu trố mắt nhìn anh.
Trần Minh Sinh ăn táo xong, Dương Chiêu lấy hạt bỏ vào cái túi nhỏ, nhét vào balô.
“Đi thôi.” Trần Minh Sinh nói.
Đi theo đường cái một lúc, bọn họ đến một vùng đất rộng rãi, nhìn giống nơi tụ tập buôn bán. Có một số cửa hàng bán đồ lưu niệm và đặc sản địa phương.
Trần Minh Sinh nhìn quanh: “Sao nơi này cũng bán đồ của tăng ni Ấn Độ thế này?”
Dương Chiêu nói: “Ngũ Đài Sơn là nơi duy nhất ở Trung Quốc có cùng đăng đàn giảng kinh Phật của người Hán và Tây Tạng nên bán những đồ này cũng bình thường.”
Dương Chiêu nhìn về phía quảng trường, phía sau có nhiều cửa hàng bán dụng cụ nhà Phật, bên cạnh là phố ăn uống, vào sâu bên trong có rất nhiều nhà nghỉ.
Trần Minh Sinh nói: “Chúngta ở bên kia nhé?”
Dương Chiêu đứng tại chỗ, nhìn về khu nhà nghỉ không nói gì.
Trần Minh Sinh đã quen với tính Dương Chiêu để cô tự suy nghĩ, anh lướt nhìn bên ven đường, có một ông lão đang đan nón.
Những chiếc nan tre uốn lượn trong tay ông, bện từng vòng từng vòng, chỉ một lát đã kết thành một chiếc mũ hoàn chỉnh.
Trần Minh Sinh xoay người cầm một cái nón, hỏi ông lão: “Ông ơi, cái này bao nhiêu?”
Ông lão không ngước lên, chỉ nói: “Mười lăm tệ một cái.”
Trần Minh Sinh lấy mười lăm tệ trong túi, ông lão chỉ cái hộp bên cạnh, Trần Minh Sinh trả tiền xong liền đi tìm Dương Chiêu.
Dương Chiêu vẫn đứng yên bất động, nhìn về phía khu nhà nghỉ.
Cô không đứng ngây ra, mà là đang tính toán giá cả.
Một phòng như vậy phải mất ít nhất ba trăm tệ một đêm, nếu bọn họ ở ba đêm thì phải mất hơn một ngàn tệ. Dương Chiêu không để Trần Minh Sinh bao cả hai, nhưng lúc sửa soạn lại hành lý, cô “tình cờ” ngó qua bóp Trần Minh Sinh.
Cô cảm thấy nếu Trần Minh Sinh không mang thêm thẻ thì ở nơi này hơi eo hẹp cho anh.
Đang suy nghĩ, cô bỗng cảm thấy mặt tối sầm lại.
Ngẩng đầu lên, liền thấy có gì đó che mặt. Dương Chiêu biết là Trần Minh Sinh nên cô không tránh, chỉ ngửa đầu nhìn cái nón đang che trên mặt.
Trần Minh Sinh thấy đội không chuẩn, lại nhấc lên.
Dương Chiêu xoay người mỉm cười: “Anh mua hả?”
“Ừm.” Trần Minh Sinh đội lại nón lên đầu Dương Chiêu, sau đó cúi đầu nhìn. Dương Chiêu hỏi: “Anh thấy sao?”
Trần Minh Sinh khẽ cười, châm một điếu thuốc: “Giống ngư dân.”
Dương Chiêu khẽ cười, kéo cánh tay Trần Minh Sinh: “Ở đây không thích, chúng ta vào sâu hơn xem thử đi.”
Trần Minh Sinh: “Ok.”
“Nếu cô cậu tìm chỗ ở, có thể xuống phía dưới đỉnh Bồ Tát xem thử.”
Trần Minh Sinh và Dương Chiêu cùng quay đầu, thấy ông lão đan nón nhìn theo bước chân hai người: “Dưới đó cũng có chỗ ở cho khách du lịch, rất tiện đường, chỉ có điều không được như tiêu chuẩn khách sạn.”
Trần Minh Sinh và Dương Chiêu nhìn nhau, Trần Minh Sinh quay đầu nói với ông lão: “Cảm ơn ông.”
Dương Chiêu: “Chúng ta đi xem thử nhé?”
“Đi thôi.”
Đoạn đường từ quảng trường đến đỉnh Bồ Tát khá xấu, mặc dù đây cũng là một khu buôn bán. Không giống phố xá bên ngoài, ở đây không bán vật phẩm trang sức, chủ yếu bán nấm đặc sản của vùng.
Về tổng thể, con phố này hướng lên trên, coi như xây sát núi, tuy rằng được trải đá khá bằng phẳng nhưng vẫn có rất nhiều hố trũng và bậc thang kéo dài.
Dương Chiêu sợ Trần Minh Sinh không tiện đi lại, cô đỡ tay trái của anh.
“Anh đi chậm một chút.”
“Không sao.”
Tay phải Dương Chiêu quấn lấy anh, tay còn lại kéo vali, “Dù sao cũng không vội.” Vì cô cúi đầu xem đường nên cái nón tụt xuống. Hai tay Dương Chiêu đang bận rộn đành phải lắc lắc đầu hất cái nón lên.
Trần Minh Sinh đi bên cạnh khẽ cười, Dương Chiêu cau mày gọi: “Trần Minh Sinh?”
“Rồi, rồi, anh lấy cho.” Trần Minh Sinh tháo cái nón trên đầu Dương Chiêu xuống, đội lên đầu mình.
Dương Chiêu sửng sốt, cảm thấy anh đội cái nón này rất hợp.
Trần Minh Sinh thấy ánh mắt của Dương Chiêu, quay sang hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Dương Chiêu nhìn khuôn mặt anh che dưới nón: “Anh đội cái này rất thú vị.”
Trần Minh Sinh mỉm cười: “Đi thôi.”
Cô đỡ anh, đi từ quảng trường đến dưới chân đỉnh Bồ Tát mất hơn hai mươi phút. Hai người đi theo lời hướng dẫn của ông lão bán nón lúc nãy, có một con đường nhỏ nằm chênh chếch dưới chân đỉnh Bồ Tát.
Bắt đầu là đường lát đá xanh bằng phẳng, sau lại biến thành đường lát xi-măng, cuối cùng là đá và xi măng lẫn lộn.
Ven đường có dân bản xứ bán hoa quả.
Có một dì đang ngồi gần một sọt đào ven đường, thấy Trần Minh Sinh và Dương Chiêu đi đến vội niềm nở chào hàng: “Đào tươi đây! Qua xem thử nào.”
Dương Chiêu thấy phía sau dì đó có một căn nhà trọ nhỏ, cô bèn hỏi: “Xin hỏi, căn nhà phía sau là của dì phải không?”
“Phía sau?” Bà dì quay lại nhìn, sau đó nói với Dương Chiêu: “Đúng vậy, là của tôi.”
Dương Chiêu hỏi tiếp: “Vậy dì có phòng trống không, có cho khách du lịch thuê không?”
“À, cô cậu muốn thuê phòng phải không.” Dì bán trái cây đứng dậy: “Có, có, bây giờ đang có phòng trống, cô cậu vào xem không?”
Dương Chiêu và Trần Minh Sinh theo dì kia vào căn nhà trọ. Đây là một ngôi nhà cấp bốn rất cũ, trong phòng nặng mùi ẩm mốc, không có phòng khách, vừa bước vào sẽ thấy ngay gian bếp và một chiếc giường lớn.
Bà dì đẩy buồng bên cạnh: “Là phòng này, cô cậu xem thử đi.”
Dương Chiêu giở tấm màn vải bố lên, nhìn bên trong bỗng nhiên bật cười.
Trần Minh Sinh đứng phía sau, nghe thấy cô cười bèn hỏi: “Em cười gì thế?”
Dương Chiêu lắc đầu, giọng dì kia vang sau lưng cô: “Trong phòng hơi thiếu thốn một chút, nhưng dọn dẹp sạch sẽ thì ở cũng thoải mái.”
Dương Chiêu không nói gì.
Căn phòng này đâu chỉ thiếu, chính xác là không có gì cả.
Ngoại trừ cái giường bên cạnh cửa sổ thì chẳng có gì, ngay cả bàn ghế cũng không.
Dương Chiêu cảm thấy căn phòng này quá đơn sơ, cô đang định từ chối chợt nghe dì kia nói: “Hơn nữa căn phòng này có hướng nhìn rất đẹp, có thể ngắm ngọn tháp qua cửa sổ.”
Dương Chiêu sửng sốt, quay đầu hỏi: “Thật không?”
“Cô tự nhìn đi.”
Dương Chiêu thả túi xách xuống, đến bên cửa sổ.
Cửa sổ này cũng vô cùng đơn giản, làm bằng gỗ, không có rèm. Dương Chiêu đến gần cửa sổ, nhìn thấy một khối nhỏ nằm ở góc cửa, quả nhiên là một bên của ngọn tháp.
Ngọn tháp màu trắng nhìn thật xa xôi đứng giữa bầu trời xanh ngắt, có phần lạnh lẽo, được đóng khung trong cửa sổ căn phòng, vẽ nên hình ảnh thật yên tĩnh.
Dương Chiêu quay đầu, nhìn Trần Minh Sinh đang đứng ở cửa.
“Phòng này giá bao nhiêu?”
Dì kia thấy cô hỏi giá, vội vàng nói: “Năm mươi mốt tệ một đêm.”
(1 tệ ~ 3.500 VNĐ => khoảng 175.000 VNĐ/đêm)
Dương Chiêu: “Có nơi tắm rửa không?”
“Có, có, ngay phía sau.” Bà dì đáp vội.
Dương Chiêu gật đầu, nhìn Trần Minh Sinh: “Chúng ta ở đây nhé, được không?”
Trần Minh Sinh: “Em quyết định đi.”
Họ đặt hành lý ở góc phòng sáng sủa, đặt cọc cho bà dì năm mươi tệ, bà dì chạy ra trước coi quán hoa quả, Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ngồi nghỉ ngơi trong phòng.
“Anh mệt không?” Dương Chiêu ngồi bên cạnh Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lắc đầu, “Không mệt.”
“Lúc nãy em thấy đường khó đi.”
Trần Minh Sinh mỉm cười: “Anh không sao.”
Dương Chiêu nghiêng đầu, nhẹ nhàng gối lên vai Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh quay sang nhìn cô: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu nói: “Em hơi mệt.”
Trần Minh Sinh: “Mới đi được một đoạn đó nha.”
Dương Chiêu lảng chuyện: “Vẫn còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.”
Trần Minh Sinh: “Em muốn nằm một lát không?”
Dương Chiêu gật đầu.
Chăn mền trong phòng hơi ẩm, Trần Minh Sinh dọn giường xong, Dương Chiêu bỗng nhiên nói: “Để gối bên này đi anh.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”
Dương Chiêu: “Nằm bên này có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Trần Minh Sinh cúi người nhìn ra phía ngoài, phía xa xa có một góc màu trắng, đứng sừng sững giữa núi rừng. Trần Minh Sinh đặt gối ở cuối giường.
Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên giường, Dương Chiêu nằm bên trong, gối lên cánh tay Trần Minh Sinh nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Trong phòng rất tối, thậm chí bức tường ở góc đó cũng tối tăm, nhưng bên ngoài cửa sổ lại sáng ngời rạng rỡ. Giường hơi ngắn, Trần Minh Sinh co chân, ôm Dương Chiêu vào lòng.
Anh thấy ánh mắt Dương Chiêu, khẽ cười: “Sao em lại thích cái tháp đó như vậy?”
Dương Chiêu không nói gì.
Trần Minh Sinh ôm cô, đốt một điếu thuốc.
Dương Chiêu chậm rãi quay đầu trong mùi khói thuốc.
Trần Minh Sinh nhìn lên trần nhà như mất hồn, không biết đang suy nghĩ gì.
Dương Chiêu hỏi: “Anh nhìn gì thế?”
Trần Minh Sinh lấy lại tinh thần: “Không nhìn gì cả, em muốn ngủ một lát không?”
Dương Chiêu mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trần Minh Sinh, đôi lúc anh giống như ông già ấy.”
Cô cảm giác được cánh tay dưới đầu cô hơi cứng lại.
Im lặng một lúc, Trần Minh Sinh quay lại, nghi ngờ hỏi cô: “Bộ dạng anh giống ư?”
Dương Chiêu không thể kìm nổi tiếng cười, cô quay người nằm trong lòng Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh sững sờ nhìn, sau đó cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Dương Chiêu đưa tay xoa xoa mặt anh, sáng nay Trần Minh Sinh mới cạo râu, dưới cằm có cảm giác nhám nhám. Dương Chiêu chậm rãi rướn về phía trước, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, Trần Minh Sinh cúi xuống nhìn cô.
Dương Chiêu ngẩng đầu khẽ hôn anh: “Ngoại hình không giống…”
Trần Minh Sinh cười khẽ, đưa tay phải đỡ cổ Dương Chiêu, hôn cô.
Hết chương 39
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...