Hẹn Ước Tình Yêu


Tiếng rên rỉ trong căn phòng nhỏ chỉ cần to tiếng một chút cũng khiến mọi âm thanh bên trong truyền ra ngoài.

Kha Nguyệt biết độ cách âm không tốt nên cô cố gắng kìm nén tiếng động nhất có thể.

Cô có thể kiềm chế tiếng mình kêu ra nhưng động tác của anh thì không, càng cầu xin anh sẽ càng làm mạnh hơn, tiếng va chạm giữa hai cơ thể khiến người nghe không khỏi đỏ mặt
Khi nhiệt độ trong gian phòng nóng lên hết mức, một tiếng gọi vọng từ ngoài vào khiến hai người không khỏi giật mình, động tác ra vào của Quân Hạo cũng khựng lại chốc lát
Kha Nguyệt cả người cứng lại, cũng vì cảm xúc bất ngờ mà bên trong cô càng siết chặt lấy anh, khiến người đàn ông rùng mình một cái
“Anh mau rút ra đi..”- khuôn mặt cô đã tái đi vì sợ hãi, động tác không ngừng đẩy anh ra, miệng lắp bắp nói từng từ
“…”
Quân Hạo không nói gì, anh kéo cô tựa lưng vào cánh cửa phòng.


Cô trợn mắt nhìn anh, không đoán được người đàn ông này muốn làm gì
“Anh mau ra đi, chị ấy về rồi, phải làm sao đây..”- những giọt mồ hôi không ngừng chảy từ chán xuống má
“Tôi có nói sẽ ra sao”
“Ý anh là gì”
“Là như này”
Cùng câu nói đó, Quân Hạo nắm lấy một bên chân cô gác lên eo mình
“Anh làm cái gì vậy”- cô sợ hãi trước ý định điên rồ của anh
“Làm tình”
“Anh điên rồi, chị ấy đang bên ngoài”
“Thì sao?”
“Anh không thể làm vậy được”
Anh không thèm để ý đến cô, đáp lại Kha Nguyệt là từng cú thúc mạnh, cô liên tục lắc đầu, lấy tay che miệng: cô sợ bản thân không nhịn được mà rên rỉ, cách một cánh cửa chị sẽ nghe thấy việc làm xấu hổ của hai người
“Ưm…xin anh dừng lại đi”
Anh không thèm quan tâm cô, ác ý tăng lực mạnh hơn, thoả mãn nhìn cô cười:khuôn mặt sớm đỏ hồng vì gợi tình, dáng vẻ khi làm tình của cô khiến anh mê đắm
“Xin anh…chị nghe thấy..”
“Kêu nhỏ tiếng chút”
“Ưm…”
Cứ như vậy bên ngoài An Nhiễm gõ cửa nhưng không thấy ai trong phòng, hôm nay vội đi làm cũng không kịp mang chìa khoá đành rút điện thoại ra gọi cho cô: An Nhiễm nghĩ Kha Nguyệt ra ngoài mua đồ
Tiếng điện thoại vang lên, Kha Nguyệt nhìn về phía đó, thấy người gọi là chị
“Muốn nghe máy?”

Cô gật đầu, nghĩ rằng anh sẽ buông tha cho mình không ngờ anh đặt cô xuống, đi vào từ đằng sau, mỗi bước đi về phía điện thoại là những lần vào sâu bên trong, hai chân cô run rẩy như sắp ngã, vóng eo bị anh nắm chặt
“Đi không nổi?” - anh cười lưu manh hỏi cô
“Ưm…nhẹ chút…”
Đến cầm lấy điện thoại, bàn tay không ngừng run rẩy, không vội nghe máy luôn mà nhìn anh như cầu xin anh để mình nói chuyện với chị
“Nghe đi”- Quân Hạo hiểu ý cô, liền mỉm cười nói.

Dù vậy anh vẫn chôn mình trong cô mà không chịu đi ra
“Dạ?”
“Em đi đâu vậy?”
“E…em vừa ra ngoài mua đồ ạ”- cô nhỏ giọng nói nhất có thể tránh An Nhiễm ở ngoài nghe thấy
“Em sắp về chưa? Chị không mang chìa khoá phòng”
“Dạ…em..”- cô ấp úng nhìn anh
Quân Hạo từ đầu tới cuối đều nghe rõ cuộc hội thoại của hai người, anh không động nhưng không hứa sẽ không làn gì, vì vậy anh không ngừng hôn cắn khắp người cô, hai tay nắm chặt cặp bánh bao nhỏ
“Ưm..”

Thấy anh không có phản ứng, cô liền hiểu anh sẽ không tha cho mình ngay, với cả hiện tại cũng không thể ra ngoài
“Chị, tầm hơn tiếng nữa em mới về tới….
Hay chị đi đâu đó tạm được không ạ?”- cô tranh thủ kiếm cơ hội để tí người đàn ông này có thể ra ngoài mà không ai phát hiện
“Ừm, vậy chị đi mua sắm, tí chị về”
“Dạ”
Cuộc gọi vừa kết thúc, Quân Hạo liền giật lấy điện thoại vứt xuống giường.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu Kha Nguyệt mới thoả mãn nổi người đàn ông này: cả người cô mệt mỏi, hai mắt không mở nổi, cả người đều là vết xanh tím do anh tạo ra
“Ngoan, nghỉ đi”- Quân Hạo giúp cô lau người, mặc quần áo sạch cho cô, chỉnh trang lại quần áo và dọn dẹp hiện trường họ gây ra, anh hôm chán cô rồi rời khỏi phòng
Kha Nguyệt nhắm mắt nằm trên giường nước mắt không ngừng rơi: hôm nay cô thật đê tiện, cô đã ngủ với anh rể sau lưng chị mình, mùi hoan ái chưa kịp bay hết trong căn phòng chính là chứng cứ cho tội lỗi của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận