Ngoại truyện 3: Bà chủ nhỏ
Edit: Diệp Vũ Lam
Trịnh Tự không cố gắng làm sáng tỏ những hiểu lầm mà các bạn học tưởng tượng ra, chủ yếu là vì không thể nào nói rõ chuyện này với mọi người.
Thứ nhất, mọi người sẽ không đời nào tin vào chuyện này.
Thứ hai, nếu giải thích rõ ràng mới thật sự là hậu họa khôn lường.
Chưa kể là cho dù chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, lỡ như bị người lắm mưu mô biết, nói không chừng sẽ soi mói Giang Thu Thu.
Việc xuyên không này đã vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại về khoa học kỹ thuật ngày nay.
Không biết mức độ thảo luận sẽ gây chấn động đến cỡ nào, bị bắt giữ làm thí nghiệm cũng có thể xảy ra.
Vì vậy sau khi bàn bạc với Trịnh Tự, Giang Thu Thu quyết định giấu kín sự thật này.
May mà mười năm trước, cô chỉ là một đứa sống chui.
Thủ tục học dự thính ở Đại học Châu Xuyên cũng là do Trịnh Tự dàn xếp thông qua đường dây đặc biệt.
Vì vậy không có ai biết danh tính thật sự của cô.
Còn về phần người ngoài cuộc nhìn nhận và đánh giá Trịnh Tự như thế nào, thật ra đối với Trịnh Tự cũng không quan trọng.
Đối với Giang Thu Thu, khoảng thời gian xuyên không đó giống như một chuyến du lịch kỳ lạ.
Cô đã đi đến một nơi rất xa, gặp gỡ những người ở đó, làm rất nhiều chuyện, để lại rất nhiều kỷ niệm.
Bây giờ, cô đã quay về với cuộc sống của mình, quá khứ đã qua.
Đối với cô, điều quan trọng nhất chính là tương lai.
Chỉ có điều ảnh hưởng của quá khứ vẫn còn tồn tại.
.
Sáng hôm sau, Trịnh Thanh Xuyên phải tham dự một buổi họp báo.
Mặc dù luyến tiếc, nhưng cậu vẫn bịn rịn chào tạm biệt Trịnh Tự và Giang Thu Thu.
Nhưng Trịnh Tự có vẻ không lưu luyến mấy, thậm chí còn không cho cậu ta vào phòng.
Nghe thấy cậu ta đi đến gõ cửa chào tạm biệt, anh chỉ hé mở cửa, đáp lại như thể xử lý việc công: “Đi làm suôn sẻ.”
Nói xong thì định đóng cửa lại, Trịnh Thanh Xuyên vội vàng giơ chân ra chặn cửa, trừng mắt nhìn Trịnh Tự qua khe cửa nhỏ, “Chú, dù gì chú cũng phải mở cửa ra chứ!”
“Không cần.” Trịnh Tự thờ ơ đáp: “Có thể nói chuyện là được.”
Trịnh Thanh Xuyên lại phải chứng minh sự trong sạch của mình, “Chú, chú đừng như vậy chứ.
Đu idol chỉ là hình thức giải trí của con gái, thím làm fan của cháu vẫn tốt hơn làm fan của người khác.
Cháu đã nói với chú rồi, những minh tinh khác còn chẳng bằng cháu…”
Trịnh Tự không cho cậu ta cơ hội nói hết câu, trực tiếp đá chân của Trịnh Thanh Xuyên đang chặn ở cửa ra, đóng cửa lại một cái “Rầm”.
Tiếng đóng cửa đã đánh thức Giang Thu Thu vẫn còn đang ngủ say.
Giang Thu Thu trở mình trong chăn, mơ màng gọi: “Đàn anh…”
Trịnh Tự quay về giường, ngồi xuống mép giường, kéo chăn bông đang trùm trên đầu cô ra một chút, khẽ nói: “Làm ồn đến em à? Ngủ thêm lát nữa đi.”
Giang Thu Thu vươn hai tay ra khỏi chăn và ôm lấy eo của Trịnh Tự, dụi đầu vào bụng anh, sau đó mới mở đôi mắt lim dim ra, “Không sao, em ngủ đủ rồi.”
Cả ngày hôm qua thực sự quá mệt mỏi.
Buổi tối sau khi tranh luận với Trịnh Thanh Xuyên, cô đã mau chóng đi ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, thậm chí không có nằm mơ.
Bây giờ tuy còn sớm, nhưng cô đã lấy lại tinh thần.
Buổi tối Trịnh Tự và cô ngủ riêng, sáng sớm bị cô vô tình đụng phải, anh không khỏi cảm thấy nhộn nhạo, nửa người trên lập tức kìm nén lại.
Đợi Giang Thu Thu tỉnh táo hẳn, Trịnh Tự mới đứng dậy, dặn lễ tân khách sạn đưa bữa sáng đến tận phòng.
Giang Thu Thu xấu hổ rời giường đi làm vệ sinh cá nhân.
Lúc hai người ngồi ăn sáng, Trịnh Tự mới lên tiếng: “Phải rồi, lát nữa Vương Đằng, Hà Chỉ Đinh và dì Trần sẽ đến đây.”
Giang Thu Thu sững sờ, “Sao cơ?”
Trịnh Tự nói chậm rãi: “Hôm qua bọn họ tìm anh để hỏi thăm tình hình của em.
Anh nghĩ để bọn họ đến nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn.
Có một số vấn đề thủ tục cần phải cùng nhau trao đổi.”
Thì ra hôm qua sau khi tin tức Trịnh Tự cầu hôn bị lan truyền, Vương Đằng, Hà Chỉ Đinh và dì Trần đã từng rất thân thiết với Giang Thu Thu là những người đầu tiên đến tìm Trịnh Tự để hỏi thăm tình hình.
Bọn họ khác với những người kia, không chỉ thân thiết với Giang Thu Thu, mà còn có kết nối về lợi ích, không thể giấu giếm như những người khác.
Vì vậy sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trịnh Tự quyết định hẹn bọn họ đến đây để gặp mặt Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu cảm thấy mơ hồ, “Phải làm thủ tục gì cơ?” (EbookTruyen.Net)
Trịnh Tự trả lời: “Thủ tục chuyển nhượng cổ phần.
Trong mười năm qua, anh đã nắm giữ cổ phần Tuyết Dạng và OneDay thay em.
Anh nghĩ bây giờ nên trả lại những cổ phần này cho em.”
Giang Thu Thu suýt nữa phun ngụm nước trái cây ra ngoài, “Những cổ phần đó vẫn giữ lại cho em?”
Quả thật ban đầu dì Trần và Vương Đằng đều nói sẽ chia cổ phần cho cô.
Thế nhưng lúc đó cô không có danh tính, hiển nhiên những thủ tục này vẫn chưa hoàn tất.
Bây giờ đã mười năm trôi qua, quy mô và tỷ trọng của Tuyết Dạng và OneDay đã không còn như xưa.
Ai cũng hiểu rằng cổ phần của hai công ty này đáng giá đến cỡ nào.
Trong hoàn cảnh này, Giang Thu Thu không thể ngờ những cổ phần đó vẫn được giữ lại cho cô.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, hỏi Trịnh Tự: “Là do anh khăng khăng giữ lại đúng không?”
Vương Đằng và dì Trần chắc chắn là người tốt.
Nhưng hai công ty đạt được đến quy mô này, nhất là đằng sau OneDay còn có tổ chức đầu tư khổng lồ.
Trên thực tế, có nhiều quyết sách của công ty đã nằm ngoài quyền quyết định của bọn họ.
Mà Giang Thu Thu lại biến mất suốt mười năm, không ai biết cô đi đâu, cũng không biết cô còn trở về hay không.
Nếu không có người trong nội bộ khăng khăng giữ lại, những cổ phần này chắc chắn sẽ không được giữ lại cho cô đến ngày hôm nay.
Trịnh Tự không phủ nhận, chỉ bình thản trả lời: “Đó vốn dĩ là của em.”
Giang Thu Thu nhất thời cảm thấy rối rắm.
Cô không cần hỏi cũng biết để giữ lại những cổ phần này, Trịnh Tự đã phải chống lại biết bao nhiêu áp lực từ các cổ đông, đơn giản là vì anh tin cô sẽ trở về.
Thật ra những cổ phần này cũng không quan trọng với cô, bởi vì cô không tham gia vào sự phát triển của mười năm qua.
Thật ra trong lòng cô không mong muốn nhận những món quà này.
Nhưng bây giờ, cô lại không thể nói ra câu từ chối.
Trịnh Tự thấy gương mặt lúng túng của cô bèn vỗ nhẹ lưng cô, cười nói: “Không cần tạo gánh nặng trong lòng.
Nếu như không có em, chưa chắc sẽ có hai công ty này.
Em hoàn toàn xứng đáng là một cổ đông.”
Giang Thu Thu nghĩ lại cũng đúng, vì vậy cũng mỉm cười, “Vâng.”
.
Vừa ăn sáng xong, chuông cửa phòng đã vang lên.
Trịnh Tự đứng dậy đi mở cửa, ở ngoài cửa là ba người Vương Đằng, Hà Chỉ Đinh và dì Trần.
Thật ra Trịnh Tự hẹn họ trễ hơn, nhưng có vẻ họ đều khá nôn nóng, mới sáng sớm đã chạy đến đây, ấy thế mà vừa vặn gặp nhau.
Trịnh Tự vừa mở cửa phòng ra, Hà Chỉ Đinh đã thở hồng hộc xông vào, vừa tức giận vừa hét: “Giang Thu Thu, bà mau đi ra đây giải thích cho tôi.
Rốt cuộc bà có chuyện gì mà không nói không rằng đã biến mất tăm, mấy năm rồi cũng không liên lạc với tôi!!”
Hôm qua, Trịnh Tự đã nói cho bọn họ biết Giang Thu Thu mà anh cầu hôn chính là Giang Thu Thu của mười năm trước, chẳng qua không nói rõ nguyên nhân, bảo bọn họ đến gặp mặt rồi giải thích sau.
Vì vậy bọn họ không tưởng tượng ra cốt truyện “Vợ sắp cưới thế thân của tổng giám đốc bá đạo”, chỉ cho rằng bên trong có hiểu lầm gì đó.
Nhưng cho dù có hiểu lầm gì, ở trong mắt Hà Chỉ Đinh, Giang Thu Thu vẫn là lẳng lặng bỏ đi vào mười năm trước, còn không liên lạc với bạn học cũ suốt mười năm sau đó.
Đây là một hành vi không thể tha thứ.
Mà hôm nay, cô ấy cố tình đến đây là để hỏi tội!
“Giang Thu Thu, tôi cho bà biết, bây giờ tôi rất rất cáu.
Hơn nữa, tôi không còn giống như trước đây, bà đừng tưởng tôi dễ dụ như trước đây nhé.
Tôi tuyệt đối không tha thứ cho bà!” Hà Chỉ Đinh nã pháo liên thanh, đồng thời sải bước xông vào trong phòng thì chạm mặt Giang Thu Thu đang định chào hỏi bọn họ.
Giang Thu Thu vội vàng vươn tay giữ cô ấy lại, cười gượng, “Trước hết bà bình tĩnh một chút.”
“Tôi không ——” Hà Chỉ Đinh đang định cười khẩy đầy tự tin thì bỗng nhiên trợn to mắt, nuốt xuống những lời chua ngoa còn dang dở, đổi sang hét lớn kinh hoàng, nhìn Giang Thu Thu với nét mặt khó tin, “Sao bà không thay đổi chút nào vậy? Sao vẫn trẻ trung thế? Bà duy trì làn da như thế nào vậy?!!!”
Trịnh Tự, Vương Đằng và dì Trần đi theo sau vào thì thấy Hà Chỉ Đinh vốn đang giận tím người đã suy sụp, ôm mặt và nói: “Thu Thu, bà mau nói cho tôi biết bài thuốc gia truyền duy trì làn da ngay, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho bà!”
Mọi người: “…”
Vương Đằng đỡ trán, đúng là bạn gái của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...