Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này là điều mà Giản Yên chẳng thể nào nghĩ tới.
Có đánh chết cô cũng không dám nghĩ Sở Vận Hoa lại yêu mình từ hồi học cấp ba.
Nghe anh nói vậy Giản Yên cũng dần hiểu rõ, lý do anh muốn buông bỏ đoạn tình cảm này chính là vì Nguyên Quang.
Giản Yên hiểu, muốn quyết định được điều khó khăn này, nội tâm anh đã phải giằng xé, đau khổ như thế nào.
Giống như cô đã từng…
Khoan đã! Nghĩ đến đây, Giản Yên bất chợt nhớ về câu chuyện của quá khứ, khi cô nhờ Nguyên Quang giúp mình chuyển cho Sở Vận Hoa một mảnh giấy nhỏ.
Cứ nghĩ rằng anh vì yêu thích Phùng Cẩn Mai nên mới không tới…
Giản Yên vốn muốn nhắc tới chuyện này, nhưng tình cảm của Sở Vận Hoa đã sáng như ban ngày, nghĩ lại chẳng biết ngày đó có chuyện gì uẩn khúc hay không, cô vẫn nên tìm hiểu kỹ thì hơn.
Gác mớ suy nghĩ bòng bong qua một bên, đáy lòng Giản Yên âm thầm nở một nụ cười hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc nhen nhóm xuất hiện rồi len lỏi khắp các ngóc ngách trong cơ thể, còn gì tuyệt vời hơn khi người đàn ông mình yêu từng ấy năm - anh ấy cũng yêu mình.
Không những vậy, cô còn đang mang thai con trai của họ nữa.
Rốt cuộc Giản Yên chẳng biết nên bắt đầu tình cảm của mình từ đâu.
Bởi bí mật Sở Vận Hoa vừa thổ lộ đối với cô thật sự chấn động, hiện tại cảm xúc hỗn loạn lấn át bủa vây, dù Giản Yên muốn bình tĩnh để sắp xếp lại tinh thần cũng chẳng thể được.
Sở Vận Hoa chăm chú quan sát diễn biến trên gương mặt Giản Yên.
Chỉ thấy cô cắn môi cúi đầu im lặng hồi lâu, sau đấy bất thình lình nhào thẳng vào ngực anh.
Vì bất ngờ nên sau vài giây ngẩn người, Sở Vận Hoa vội ôm lấy Giản Yên, thân thể khẽ lắc lư một chút rồi mới đứng vững.
“Em sao vậy?”
Khẽ vuốt ve mái tóc dài gần kề trong gang tấc, giọng nói của Sở Vận Hoa cũng vô thức dịu ngọt đến nỗi anh chẳng thể nào nhận ra.
“Thế này… thật tốt!”
Giản Yên khó khăn mở miệng, nhưng từng từ phát ra thật rõ, đủ để người đàn ông trước mặt sung sướng, nụ cười trên môi anh rạng rỡ tựa như có thể thắp sáng cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.
“Cậu Hoa, cô Yên… Khụ khụ!”
Thím Lan lên tìm hai người xuống ăn tối, tới cửa nhìn thấy một màn này liền vội vàng che miệng ho vài tiếng.
Giản Yên giật mình, theo bản năng định nới lỏng tay buông Sở Vận Hoa ra nhưng lập tức bị anh khóa chặt lại.
Anh quay đầu, thong thả nói với thím Lan:
“Cháu biết rồi.
Thím cứ xuống trước đi!”
Thím Lan rời đi, không gian riêng tư thoáng chốc trở về, Sở Vận Hoa chậm chạp nâng khuôn mặt đỏ ửng gần kề, âu yếm mở miệng:
"Em nói thật tốt, vậy thì tới với anh đi.
Để anh có cơ hội chứng minh cho em thấy, anh yêu em nhiều như thế nào!"
Đáp trả Sở Vận Hoa lại là một cái ôm thật chặt.
Trước khi anh lần nữa bao bọc lấy cô, Giản Yên liền nhanh chóng rời khỏi lồng ngực cứng rắn, ánh mắt sáng ngời dứt khoát trả lời anh:
"Chờ em, được không? Sẽ không lâu đâu!"
Cô cần thời gian để dành cho người đàn ông này thật nhiều bất ngờ, phải "trả đũa" anh hôm nay vì đã khiến cô yếu thế đến mức chẳng thể thốt lên được một lời nào cả.
Đến lúc này, tất cả những hiểu lầm cùng oán hận nảy sinh sau đêm định mệnh đó đã bị sự thật làm cho bay biến.
Rốt cuộc Giản Yên cũng hiểu tại sao người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng này trước sự câu dẫn vụng về ngày đó lại chẳng hề mảy may bài xích.
Không những vậy còn cuồng nhiệt lăn giường cùng cô.
Đỉnh điểm là sáng hôm sau tỉnh dậy, thái độ cùng hành động ngang ngược của anh đã khiến bức tường thành tình cảm trong cô gần như hoàn toàn sụp đổ.
Giản Yên nghĩ đến lại cảm thấy tò mò.
Nếu anh ấy biết mình chính là Bông Bông thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Rốt cuộc, một câu nói "Em yêu anh" sẽ chẳng bao giờ diễn tả được hết tình yêu sâu đậm của cô đâu.
“Anh chờ em!”
Sở Vận Hoa vui sướng, trầm giọng đáp lời.
Tình cảm bản thân dành cho Giản Yên, có lời hồi đáp này đã là quá đủ.
Từ rất lâu rồi nhà họ Sở mới có một bữa cơm mang không khí đầm ấm và hạnh phúc như vậy.
Họ cùng nhau thưởng thức món ăn, thỉnh thoảng lại nói tới một vài câu chuyện, sự bình dị khiến cho Giản Yên vô tình quên luôn rằng, nơi cô đang đặt chân đến chính là một trong những gia tộc giàu có, nắm trong tay quyền lực kinh tế bậc nhất đất nước.
Sở Hoành tuy có chế độ ăn riêng nhưng vẫn duy trì thói quen ngồi cùng bàn với mọi người trong gia đình.
Tới khi ông dùng bữa xong thì thím Ba giúp việc - cũng là phục vụ riêng liền đưa ông về phòng nghỉ ngơi trước.
Người vừa ý Giản Yên nhất khỏi cần nói chính là Hà Mỹ Linh.
Chưa cần kể đến ngoại hình thì cô gái này thật bình dị, tao nhã, qua cách giao tiếp cũng là một người thẳng thắn tự nhiên, ăn đứt hẳn con bé thảo mai mà Sở Vận Hoa đưa về lần trước
Bắt đầu từ ngày hôm đó, quan hệ của hai người dần dần thay đổi.
Trong khi chờ đợi Giản Yên chính thức nhận lời, Sở Vận Hoa đã bắt đầu tập tành để sớm trở thành một người bạn trai tốt.
Thật lòng anh chỉ muốn có thể ngày bốn lần đón đưa nhưng Giản Yên quả quyết rằng anh chỉ có thể tới đón cô vào chiều tối khi tan tầm mà thôi.
Từ ngày ở Yên Hòa trở về, dù Sở Vận Hoa chưa từng nhắc lại nhưng thật tâm, một trong những vấn đề khiến anh để tâm nhất chính là tình trạng sức khỏe của Giản Yên.
Việc này không thể trì hoãn lâu, thế nên hôm nay, trong lúc lái xe đưa Giản Yên về nhà, Sở Vận Hoa bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, chừng vài phút sau mới sâu kín lên tiếng:
“Mấy bữa nữa, tôi dẫn em qua bệnh viện đa khoa Hà An khám sức khỏe tổng thể nhé!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...