Trường trung học sau hai tuần vắng bóng học sinh, nay đã xôn xao trở lại.
Để khởi động cho năm mới, trường hôm nay lại bất ngờ tổ chức ngoại khoá trong sân khiến ai nấy đều hoang mang cả ruột.
Bởi vì hôm nay, mọi người đều trong trạng thái tiếp thu kiến thức mới, cho nên sự việc này có chút chưa thông.
Sân trường, các khối lớp cũng đã ổn định thành nhiều hàng ngay ngắn.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi dưới trời nắng, xung quanh toàn là hơi thở nặng nề của bạn học, thực sự là đau khổ chết đi được.
Giá như chỉ cần là ngày thường, nằm trên lớp có điều hoà ngủ thì sướng biết bao.
Song, kế bên vẫn có ai đó đang rất hào hứng, không ngừng cảm thán.
Cẩn Ngôn chán ghét, quay sang bịt cái miệng reo hò ồn ào kia: "Ngươi có thể bớt làm mấy trò trẻ con đi được không?"
"Buông..." Tử Tân khó thở, cố gắng kéo tay Cẩn Ngôn ra khỏi miệng mình, oán giận: "Ngươi không thích thì đi chỗ khác.
Mắc gì phải buộc ta làm theo ý ngươi?"
"Nóng chết đi được." Cô buồn bực giận hờn.
Phía xa, khối cuối cấp thì có vẻ yên tĩnh hơn, âu cũng vì họ đều có chút chững chạc, bớt lại ham chơi.
Tần Lam an tĩnh nhìn lên sân khấu, cho dù có mệt mỏi thì nàng cũng không cách nào có thể thoải mái oán than như Ngô Cẩn Ngôn.
Cuộc sống của nàng, chỉ có chấp nhận và nhẫn nại.
Phía trên giáo viên có thông báo rằng sẽ tổ chức cuộc thi chạy.
Điều đáng chú ý là không phải kiểu chạy bền, chính là hai người một đội, buôn chân vào nhau mà chạy.
Khoảnh khắc ấy, Tần Lam thực sự muốn chạy...trốn.
Giữa biển người đang loay hoay bắt cặp với nhau, có một cánh tay dứt khoát giữ lấy nàng.
"Tần Lam, bắt cặp không?" Đàm Trác ngại ngùng đề nghị.
Đương nhiên, cái tên này gợi nhắc về nàng một quá khứ ở căn tin không mấy tốt đẹp.
Tần Lam xua tay từ chối: "Không cần đâu..."
Đàm Trác thở dài, nhỏ giọng: "Mình có chuyện muốn nói với cậu..."
"Chúng ta vốn đâu có gì để nói." Tần Lam mím môi, cố lắm mới có thể kiên định tới vậy.
"Một lần thôi..." Đàm Trác đáng thương cầu xin.
"Mình nhất định sẽ không làm phiền cậu nữa."
Khối đầu cấp cũng hoàn thành việc bắt cặp, chỉ là Ngô Cẩn Ngôn lại một mực ngồi một chỗ tỏ vẻ bản thân ngủ say.
"Ngươi với ta? Được chứ?" Khương Tử Tân phấn khởi hất cằm về phía con sâu lười nhác bên cạnh mình, đề nghị.
"Dù sao vui là chính mà."
Ngô Cẩn Ngôn không đáp.
Ai cũng phải tham gia cho nên cô cũng chẳng cách nào từ chối được.
###
Tần Lam phức tạp nhìn dưới chân mình, rồi chú ý đến sợi dây buộc hai bàn chân lại.
"Cậu sẵn sàng chưa?" Đàm Trác vươn vai một cái, các đội đã xếp thành một hàng ngang dưới sân trường.
Vô thức, nàng nhìn về phía Cẩn Ngôn.
Nàng chợt sững người.
Bởi vì ánh mắt Cẩn Ngôn đang hướng về nàng, tức giận, rất tức giận.
Cũng dễ hiểu thôi.
Rõ ràng chính cô đã từng bảo vệ nàng nhưng bây giờ nàng lại chung đội với Đàm Trác.
Nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
"Tần Lam."
"Tần Lam."
Nàng giật mình.
"S...sao?"
Đàm Trác cười buồn một cái rồi giấu nhẹm đi.
"Bắt đầu thôi."
Sau tiếng kèn, mọi người xung quanh đều bắt đầu di chuyển.
Tần Lam ban đầu chưa quen, vẫn còn đang chật vật cố gắng.
"Giữ tay mình." Người bên cạnh nhìn nàng khó khăn cho nên cũng lấy hết dũng khí nắm lấy tay nàng.
"Đừng từ chối.
Chúng ta phải thắng."
Hai người cứ thế mỗi người một bước đi trên sân cỏ dưới sự reo vang của đội cổ vũ.
"Chuyện về Ninh Hinh, mình thay em ấy xin lỗi cậu."
Tần Lam rũ mi, không rõ tâm trạng.
"Tại sao cậu phải xin lỗi mình thay em ấy?"
"Vì..." Đàm Trác hơi chững lại.
"Vì đó là lỗi của mình khi ngày đó đã chọc ghẹo cậu."
Nghe xong câu nói, Tần Lam cười nhạt một tiếng, ý vị rõ ràng: "Phải chi ngày hôm ấy cậu đã không làm như vậy."
Đàm Trác kinh ngạc ngừng bước, cũng vì thế mà khiến Tần Lam vấp chân ngã xuống.
Cô không ngờ rằng Tần Lam lại có một mặt như thế, chính là không bao dung.
Sau một lúc, Đàm Trác hoàn hồn thì thấy đồng đội của mình đang chật vật trên nền đất.
Cô kinh ngạc kêu lên: "Tần Lam..."
Nàng cúi mặt nhìn vết trầy trên đầu gối mình.
Vốn dĩ muốn nói rằng mình không sao nhưng lại vô tình nhớ đến lời dặn dò của Ngô Cẩn Ngôn dành cho mình.
Chính là ích kỉ một chút cũng không sao, hẹp hòi một chút cũng chẳng vấn đề.
###
Ngô Cẩn Ngôn nhìn thẳng về phía trước, cố gắng giữ chặt Khương Tử Tân bên cạnh mình, cố gắng hoà nhịp để có thể chạy thật nhanh.
Hoặc có lẽ, cô cần phải dời sự chú ý để bản thân khỏi tức giận.
"Chị Lam ngã rồi..." Khương Tử Tân nhận ra thái độ có chút không đúng của cô, cố gắng đuổi theo kịp bước chân, nói.
Chỉ là lần này, Cẩn Ngôn thực sự không để tâm đến Tần Lam nữa.
Rốt cuộc, hai người chạm đích trước sự reo hò của mọi người.
Thế nhưng...
"Cẩn Ngôn..."
Khương Tử Tân bất động nhìn người kia đang mạnh bạo tháo dây buộc chân hai người.
Trong lòng lo lắng tâm trạng của cô.
Bởi vì, Cẩn Ngôn đã mất gần năm phút mà vẫn còn rối dây một đoạn.
Chẳng ai biết được trong lòng cô hiện tại có bao nhiêu phần bất mãn.
Bục treo thưởng lúc này chỉ thiếu mỗi đội giải nhất.
Ngô Cẩn Ngôn vứt sợi dây sang một bên, xoay lưng chen vào đám đông rồi biến mất.
"Cẩn..." Tử Tân á khẩu, muốn chạy theo nhưng lại bị giáo viên kéo tay lên sân khấu.
Trong tiếng hò vang vui vẻ, nhưng lại chẳng mấy vui vẻ.
###
Tần Lam hoảng hốt muốn chạy theo cô.
"Để mình." Đàm Trác bước đến, dứt khoát giữ tay nàng lại.
Cuối cùng, vẫn là để cô ấy đi theo Cẩn Ngôn.
###
Ngọn đồi sau trường gió lộng, những ngày đầu năm quả thật dễ chịu.
Cái nắng nóng cũng dần dịu đi, áng mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời rộng lớn kia.
Ngô Cẩn Ngôn cắn chặt môi đứng yên một chỗ.
Vì hiện tại cô cảm thấy bản thân mình quá đỗi kì lạ, quá đỗi bao đồng.
Cô không hiểu được lý do vì sao bản thân mình đối với sự vui vẻ của Tần Lam lại trở nên để tâm như thế.
Giá như cô ghét nàng, giá như...
"Cẩn Ngôn." Đàm Trác hít một hơi thật sâu, từ phía sau cô đi tới.
Cô hít một hơi sâu, không thèm ngoảnh lại.
"Nếu em tức giận thì hãy trút lên người chị.
Tần Lam không hề có lỗi, chính chị là người ép buộc cậu ấy."
Cẩn Ngôn nghe hết câu liền khinh bỉ nhếch môi.
"Chị lại tỏ ra mình cao thượng ư?"
"Chị chỉ nói sự thật." Người kia lập tức đáp lại.
"Vì chị muốn hoá giải hiểu lầm cho..."
Lời chưa kịp hết, một nắm đấm từ phía Ngô Cẩn Ngôn lập tức giáng xuống một bên má Đàm Trác khiến cô ấy bị động mà ngã xuống nền cỏ.
"Im miệng!" Cẩn Ngôn run rẩy gào lên, thậm chí còn cúi người nắm cổ áo của Đàm Trác, đôi mắt hằn rõ sự giận dữ.
"Cẩn Ngôn..."
Trước nay, chưa từng ai dám động thủ với Đàm Trác cả.
Chưa từng có một ai...
"Khốn nạn..." Ngô Cẩn Ngôn siết chặt mảnh vải trong tay mình khiến nó trở nên nhăn nhúm.
"Các người lấy tư cách gì..."
"..." Đàm Trác vô lực, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Người phía trên có chút không làm chủ được hơi thở của mình, khiến nó trở nên gấp rút.
"Lấy tư cách gì để hết lần này đến lần khác..."
"Đòi hỏi sự tha thứ của chị ấy?"
Lấy tư cách gì để đến đòi hỏi được thứ tha?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...