Edit by Như Oanh
"Tiết Phong, ta không hiểu ý của anh.
Ta rất nghi ngờ, hôm nay đến thăm ta, anh định nói cái gì?"
Tôi không chịu nổi sự thăm dò cố ý hay vô tình trong lời nói của Tiết Phong
Anh ấy đến thăm tôi hôm nay, phần lớn thời gian là để khám phá thân phận và nghi ngờ về tôi.
Vừa nói ra câu hỏi, sắc mặt Tiết Phong từ đỏ thành trắng, từ trắng thành xanh, rồi lại thay đổi, cuối cùng cảm xúc cũng dần lắng xuống.
Anh dường như đã đoán ra được điều gì đó, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, anh hít một hơi dài.
"Xin lỗi, gần đây tôi tâm tình không ổn định.
Có lẽ tôi chưa xem xét vấn đề một cách thấu đáo.
Nếu tôi nói gì mà không thuận, đừng hiểu lầm tôi." Tiết Phong như hiểu ra điều gì đó, lại mở mắt ra, giọng điệu của anh ấy Giải thích cho tôi một cách nghiêm túc.
Chỉ là tôi cảm thấy rằng mặc dù anh ấy có vẻ giải thích với tôi, nhưng ánh mắt anh ấy không có chút hối lỗi khi nhìn tôi, như càng thêm tò mò và thận trọng.
Tôi gật đầu vẫy vẫy tay ngoài ý muốn: "Không sao, gần đây tâm trạng không tốt, không kiềm chế được cảm xúc.
Giọng điệu có thể hơi gấp gáp."
Vừa nói tôi vừa đưa tay lên gõ vào vai và cánh tay đau nhức, mấy ngày nay tôi nằm im không vận động, tôi ngồi trên giường tranh luận với Tiết Phong một lúc lâu.
Tôi có thể cảm thấy mệt mỏi như thế này, cảm thấy yếu ớt trở lại.
Ý tưởng trở nên mạnh mẽ hơn lại nảy mầm vào lúc này, đặc biệt là sau khi tôi bị Tiết Phong chất vấn liên tục, ý tưởng này càng bùng phát dữ dội hơn bình thường.
Tôi cầm cánh tay xoa xoa, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Tiết Phong càng ngày càng ấm áp.
Tôi muốn học Ngũ âm thuật để nâng cao sức mạnh linh lực, tôi có thể tìm được Hạ Lẫm, nhưng đáng tiếc, Hạ Lẫm luôn có thành kiến với tôi, không phải ngày một ngày hai tôi có thể nhờ anh ấy giúp đỡ.
Tôi có thể tìm người khác để dạy tôi, nhưng ở thành phố xa lạ này, chỉ có một số người mà tôi biết và có thể tin tưởng được.
Hạ Lẫm đầu tiên, Điền quản gia đứng thứ hai, còn Tiết Phong đứng thứ ba.
Để cho người bận rộn Điền quản gia dạy mình phần lớn là không ổn, Hạ Lẫm càng không thể, còn Tiết Phong thì sao?
Tôi nhìn anh ta một lúc, ánh mắt anh ta đầy cảnh giác nhìn tôi, anh ta có vẻ tin tưởng tôi, nhưng thật ra anh ta vẫn hoài nghi tôi hết lần này đến lần khác, tôi có thể tin rằng anh ta có thể dạy tôi được không?
Tôi nghĩ về nó, lắc đầu một cách vô thức, và để nó trôi qua.
“Em có điều gì muốn nói với anh sao?"
Ta vừa mới thập phần ý thức, Tiết Phong đột nhiên mở miệng hỏi ta một chuyện.
Ý thức của ta vẫn là để cho ta dạy Ngũ thâm thuật, cho nên theo thói quen thốt ra: "Tôi muốn tìm người dạy mình Ngũ âm thuật, ta muốn giúp Hạ Lẫm, cũng không muốn làm gánh nặng cho anh ta nữa.
"
Sự xuất hiện của phệ tâm nữ quỷ khiến tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Mặc dù cô ta đã biến mất khỏi trời đất, nhưng ý tưởng này vẫn không thay đổi.
Nếu nói điều gì đó mà không suy nghĩ thấu đáo, tôi sẽ hối hận sau khi nói ra.
Tiết Phong không quá tin tưởng ta, ta lại nói cho anh ta chuyện này.
Bất quá, Tiết Phong nhìn chằm chằm vẻ mặt hiếm thấy của ta, nghiêm khắc trả lời ta: "Cô muốn học Ngũ âm thuật sao? Ta có thể dạy cô."
Khi anh nói điều này, một tia sáng tối và không rõ ràng vụt qua mắt anh.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe những gì anh ấy nói, tôi không nhận thấy những màu sắc khác nhau trong mắt anh ấy.
"Anh nghiêm túc chứ?"
Tôi nghi ngờ những gì anh ta nói.
Ai lại tin được vào một người vừa hùng hổ chất vấn mình vừa rồi?
Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Tiết Phong, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Đương nhiên, người Tiết gia không tùy ý hứa hẹn, hơn nữa là huyền thuật."
Tiết Phong thật sự không có trêu chọc ta, anh thậm chí còn giải thích cho ta ngữ khí nhập môn học Ngũ Tinh Thuật tại chỗ.
Anh sẵn lòng dạy tôi, dù tôi có nghi ngờ nhưng anh vẫn nhận lời.
Tôi rất nghiêm túc lắng nghe, thậm chí cố gắng chống lại sự khó chịu về thể chất.
Khi tôi gặp những câu hỏi mà tôi không hiểu, anh ấy đã trả lời tôi từng câu một.
Dần dần, tâm lý phòng thủ của tôi giảm xuống.
Chúng tôi nói chuyện ngày càng căng thẳng hơn, và thỉnh thoảng anh ấy sẽ đích thân đưa cho tôi một vài cử chỉ câu thần chú, và khi những cử chỉ đó chạm vào cánh tay hoặc một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.
Ta mặc dù không quen, nhưng vì học tập năm huyền chi thuật, nhịn một chút cũng liền qua.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Lúc Hạ Lẫm đi vào, Tiết Phong cũng không có chú ý tới.
Lúc đó tay tôi đã bị Tiết Phong nắm chặt, anh ấy định để tôi tự mình làm động tác thần chú để giữ lấy tôi, không ngờ lại có chuyện, dường như ánh mắt Hạ Lẫm trở nên rất xa lạ..
Và câu trả lời của Tiết Phong cũng khiến tôi cảm thấy không thích hợp.
“Như anh thấy.".” Tiết Phong cố ý nói mập mờ không rõ, anh nắm tay tôi cùng Hạ Lẫm, vẻ mặt tối sầm ở ngoài cửa.
Anh ta dường như đang cố tình để làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn.
Hạ Lẫm nghe xong, vẻ mặt không chút cảm xúc của anh càng thêm im lặng,, khó coi như ở trong núi băng Nam Cực.
"Hạ Lẫm, hai người chúng ta vừa rồi..."
Ta nhíu mày, nghĩ cần phải giải thích cho Hạ Lẫm hành vi của ta cùng Tiết Phong.
Nhưng Hạ Lẫm không cho tôi cơ hội giải thích, anh ta giơ tay ngăn tôi lại, lắc lắc ống nghe trong tay anh ta.
" Thông lệ kiểm tra, người không phận sự nên rời đi."
Lời nói hờ hững từ trong miệng Hạ Lẫm tuôn ra, không khỏi rùng mình một cái, sau đó nhìn về phía Tiết Phong khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, rời khỏi phòng như hiểu ra.
Sau khi Tiết Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại có tôi và Hạ Lẫm.
Bầu không khí trong không khí trở nên trầm mặc một cách khó hiểu, và nó khiến tôi gần như tắt thở.
Đặc biệt, sau khi Tiết Phong rời đi, ánh mắt của Hạ Lẫm tối sầm khiến tôi khó chịu.
Vấn đề là tôi còn không biết mình đã làm gì sai, nhìn tôi thì có ích gì?
Ánh mắt hắn vừa rồi là vì tôi hay là vì Tiết Phong?
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía ngưỡng cửa nơi Tiết Phong đã đi từ lâu.
"Người đã đi rồi, nếu là không nỡ, cô tại sao không đuổi theo?!"
Đột nhiên, giọng nói quái dị của Hạ Lẫm từ trên đỉnh đầu tôi vang lên, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đụng phải khuôn mặt tuấn tú ảm đạm của anh, sắc mặt tái nhợt.
"Hạ Lẫm, anh đang nói cái gì? Tôi nào có không nỡ, anh ta không phải người tôi thích.
"
Tôi không biết có phải là ảo giác của mình không, sau khi phủi sạch quan hệ với Tiết Phong, tôi thực sự nhìn thấy sắc cầu vồng trên khuôn mặt u ám của Hạ Lẫm sau cơn mưa.
Chung quanh hắn hắc ám phần tử đều trở nên không còn sót lại chút gì.
"Oh."
Hạ Lẫm thản nhiên trả lời.
"..."
Ta vậy mà cảm thấy không phản bác được.
Thế là tại chúng ta đôi bên đều không có chủ đề về sau, Hạ Lẫm bắt đầu theo thông lệ kiểm tra cho tôi.
Hôn mê mấy ngày nay, đều là Hạ Lẫm chẩn trị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...